Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 5 tại dua leo tr
Khi diễn cảnh khóc lóc của Chu Mạch qua đi, nhóm nữ quyến Triệu gia đều bị dẹp yên. Chủ yếu là do có những lời dạy bảo của Tôn Thị căn dặn như sau: “Vợ lão nhị gần
đây tinh thần không được tốt, mấy người các ngươi ngàn vạn lần đừng đi
trêu chọc nàng ta, tránh cho người khác biết được lại chê cười chúng ta. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, trong mấy ngày tới nếu có ai làm nó không vui, ta sẽ làm cho kẻ đó cả đời này cũng không vui.”
Lúc Tôn Thị nói
những lời này trong đầu không ngừng nhớ tới ánh mắt của những người hàng xóm mấy ngày nay nhìn bà mỗi khi bà ra cửa, giống như đang nói: “Bà này là bà mẹ chồng hung dữ ngược đãi con dâu!” “Khi dễ người ta cô nhi quả
phụ, thật không biết xấu hổ!” Đặc biệt là Vương thị ở đầu thôn đông luôn luôn cùng bà đối nghịch, càng nhân cơ hội mà chế nhạo bà: “Mẹ con các
bà cùng nhau hiệp sức khi dễ con dâu cảm giác có phải dễ chịu lắm không? Làm nhiều chuyện ác coi chừng ban đêm gặp quỷ!” Giống như bản thân bà
đã làm chuyện tội ác tày trời!
Thật ra cũng không trách Chu Mạch
làm ra trận ầm ĩ như vậy, chủ yếu là những người dân thật thà ở đây đã
sớm nhìn không vừa mắt thái độ của Tôn Thị đối với Chu Mạch, mỗi ngày
đáng thương cho Chu Mạch phải bận rộn từ sớm cho đến tối mịt, trời chưa
sáng liền rời giường nấu cơm, quét sân, ăn xong điểm tâm phải rửa sạch
chén bát, còn phải giặt sạch quần áo của một nhà với mười một nhân khẩu, sau khi giặt quần áo lại vội vàng nấu cơm trưa, buổi chiều lại ngựa
không dừng vó lên núi cắt cỏ cho heo. Buổi tối chờ cho cả nhà đều đi ngủ nàng còn ngồi dưới ánh đèn may quần áo, nướng bánh đưa cho mẹ chồng đi
lên trấn trên bán phụ giúp chi tiêu trong nhà. Mọi người đều nhìn thấy
Chu Mạch chưa từng có một ngày nhàn rỗi, cho dù là vào mùa đông, họ còn
nhìn thấy Tôn Thị cùng Lí thị ngồi bên cạnh đống cỏ khô ở đường cái nói
chuyện cùng người khác, Chu Mạch ngồi ở bên cạnh một chữ cũng không nói
đóng giày cho cả nhà.
Vào ngày Chu Mạch khóc lóc thì Lí thị cũng
được tiếp nhận nhiệm vụ nấu cơm, ở trên đầu ngọn sóng nàng cũng không
dám làm chuyện gây ngược gió, chờ mẹ chồng dạy bảo xong nàng cũng nhanh
chân chạy đi nấu cơm dựa theo Chu Mạch lúc trước mà nấu cơm ba bữa một
ngày. Hứa thị cũng yên lặng làm theo lời mẹ chồng, đem quần áo bẩn của
Triệu Thúc Hà cùng nữ nhi Triệu Hạ đi giặt sạch. Còn Triệu Thu Diệp dưới sự thúc ép của Tôn Thị mà không tình nguyện nhận nhiệm vụ giặt quần áo
của nàng cùng cha mẹ. Lí thị thấy Hứa thị cùng tiểu cô đều thỏa hiệp,
bản thân cũng không thể làm gì khác hơn là đem quần áo một nhà ba người
của mình giặt sạch, nàng thầm nghĩ dù sao cũng chỉ có mấy ngày, qua vài
ngày này dù Chu Mạch có muốn hay không cũng sẽ phải làm hết những việc
này thôi.
Triệu Thu Diệp bởi vì bất mãn mà đi tìm Chu Mạch để
nhận lỗi, Chu Mạch chỉ vâng vâng dạ dạ ngồi nghe. Nhưng khi kêu nàng ta
làm việc nhà, thì chỉ đành bó tay! Triệu Thu Diệp tức giận ngầm nguyền
rủa Chu Mạch không ít, nàng cũng không dám đụng vào một đầu ngón tay của Chu Mạch, càng không dám đi tìm lão mẹ của nàng trách cứ, lúc này nàng
chỉ có thể chịu đựng, sau này có dịp sẽ tính sổ. Chu Mạch ngầm cảm thán: đứa nhỏ khóc lóc có kẹo ăn, đạo lý này cho dù qua trăm ngàn năm cũng
rất hữu dụng!
Tuy rằng trình độ nấu cơm của đồng chí Lí Cúc Hoa
khó ăn không thua gì nuốt thuốc bắc, không phải hôm nay cho nhiều muối,
thì ngày mai lại cho nhiều đường, hoặc là nhão hoặc là khô, đôi khi còn
bị khét. Chu Mạch cực kỳ hoài nghi hai ngày qua Lí Cúc Hoa có phải cùng
người bán hàng rong cấu kết với nhau hay không. Nhưng khi nhìn thấy bếp
lò bằng đất đen thùi lùi thì Chu Mạch vẫn là tình nguyện nuốt cơm đắng
như thuốc kia. Nhiệm vụ hàng đầu của nàng lúc này là nghĩ cách kiếm
tiền, mau chóng thoát khỏi cảnh lụi bại này.
Dựa theo kinh nghiệm của mấy vị tiền bối xuyên không mà ở hiện đại nàng đọc được, Chu Mạch
có tài năng vẽ tạo hình đầu tiên nghĩ đến là vẽ tranh, nhưng để vẽ được
bức tranh tinh vi như các nhà nho ở cổ đại thì thật sự nàng không có bản lĩnh đó. Cuối cùng nàng đành phải đi tìm tam đệ Triệu Thúc Hà mượn một
cây bút lông cùng một bộ nghiên mực thô sơ, trước tiên nàng dùng bút
lông thay thế bút chì luyện tập để cho quen tay, chuẩn bị trong tình
huống có thể dùng đến.
Chu Mạch lấy năm mươi văn tiền mà lão mẹ
cho nàng trước tiên mua một bộ quần áo cho nàng cùng Triệu Đông, nàng
thật sự là không quen mặc quần áo còn kèm theo vài mảnh vá, vả lại nàng
nhìn thấy Triệu Đông mặc quần áo cũ của Triệu Tiểu Thúy trong lòng nàng
cũng thật khó chịu. Vợ của Lưu nhị khờ hàng xóm đến tìm Chu Mạch lấy ống chỉ, nhân dịp ngày mai đi trấn trên họp chợ mà bán.
Chu Mạch
nghe những lời Lưu tẩu tử nói ngây người một lúc mới phản ứng lại,
nguyên chủ còn có thể quay guồng chỉ, bản thân nàng cho tới bây giờ cũng chưa cầm qua cây kim. Nhìn Lưu tẩu tử thân thiết nắm tay nàng, bản thân chắc là cùng nàng rất quen thuộc. Sợ lộ ra sơ hở, Chu Mạch vội vàng từ
chối: “Tẩu tử, gần đây muội phải nằm dưỡng bệnh một thời gian, không có
thời gian làm nữ công, lần này sẽ không phiền tỷ đi bán dùm muội.”
“Cũng đúng, gặp phải mẹ chồng cùng tiểu cô như vậy, muội cũng coi như xui
xẻo. Đã sớm nói với muội mấy người đó chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu, nên mới muốn muội mạnh mẽ chống lại. Muội xem lần này muội náo loạn một chút,
mấy người đó cũng không dám khi dễ muội nữa, muội đó, chính là quá hiền
lành. Tính tình này của muội phải sửa một chút, bằng không không có
Trọng Sơn ở nhà, muội sẽ phải bị khi dễ mà thôi.” Lưu tẩu tử nhân cơ hội mà nói để cảm hóa Chu Mạch, nói xong lời cuối cùng hận không thể đánh
vào đầu quả dưa của nàng một cái để khai thông tư tưởng của nàng.
Nhìn tư thế của Lưu tẩu tử, Chu Mạch biết rõ đây là người nàng có thể tin
cậy, về sau có chuyện gì cũng có thể nhờ nàng ta giúp đỡ. Đột nhiên nhớ
tới bản thân còn đang suy nghĩ tìm kiếm con đường kiếm tiền, nàng vội
vàng kéo cánh tay Lưu tẩu tử, thân thiết làm nũng: “Tẩu tử, cũng chỉ có
tẩu thương muội!” Nói xong còn không quên lắc lắc tay áo của nàng ta một chút.
Lưu tẩu tử tuy không quen việc Chu Mạch làm nũng, nhưng
lại cảm thấy người trước mắt này so với lúc trước nàng thích hơn, không
giống trước kia cứng nhắc như vậy. Liền nhân cơ hội dạy: “Về sau, muội
cũng đừng ngốc nghếch đem tiền bán chỉ giao cho mẹ chồng muội, nhìn đại
tẩu cùng tiểu cô của muội xem, thấy tiền đều muốn biến thành của riêng.
Muội thì ngược lại, cùng mấy người đó trái ngược nhau, có chút tiền đã
nghĩ hiếu kính mẹ chồng. Muội đối với mẹ chồng tốt như vậy cũng không
thấy bà ta đối tốt với muội, cơm cũng là muội nấu, quần áo cũng là muội
giặt, phòng cũng là muội dọn dẹp. Đối với ai cũng tốt hơn bản thân muội, muội xem Đông Nhi nhà muội, đều mặc quần áo bỏ đi của người ta, nói với muội bao nhiêu lần, muội cũng cứ nhẫn tâm như vậy.” Lưu tẩu tử nhịn
không được, dùng sức quở trách Chu Mạch ngốc nghếch.
Tuy rằng
trong lòng sớm cũng đã có chút dự cảm đối với những tình huống như thế
này, hơn nữa đó lại là sự thật đã phơi bày ở trước mặt, nhưng là từ
miệng người khác nói ra lại cảm thấy đó là sự lên án tàn khốc, Chu Mạch
nghe xong trong lòng vẫn là nhịn không được thấy căm giận, vì Chu Mạch
trước kia, vì Triệu Đông, cũng vì phu quân Triệu Trọng Sơn chưa thấy mặt kia. Nhưng trước mắt nàng đã có mục tiêu, chính là làm cho bản thân
cùng nữ nhi phải có những ngày sống tốt. Nghĩ như vậy, nàng tiếp tục
hướng Lưu tẩu tử nói: “Tẩu tử à, cũng là tẩu thương muội, trước kia đầu
của muội bị lừa đá mới không nghe lời tẩu nói, hiện tại muội nghĩ thông
suốt cũng đã thấy ra. Về sau sẽ nghe theo tẩu!” Nói xong tiếp tục dựa
sát vào người Lưu tẩu tử, còn không quên cọ cọ gò má, đây là hành động
làm nũng của Chu Mạch khi còn sống ở hiện đại.
Lưu tẩu tử tuy
rằng không quen Chu Mạch như vậy, nhưng vẫn cảm thấy hành động thân mật
như vậy thật thân thiết, nàng mỉm cười oán trách liếc mắt nhìn Chu Mạch
đang ôm cánh tay của nàng một cái, ngón trỏ đâm nhẹ trên trán Chu Mạch
một cái: “Muội đó!”
Chu Mạch cười hì hì, nghĩ đến bản thân trước
mắt không có phương hướng để kiếm tiền, vội vàng nói với Lưu tẩu tử:
“Tẩu tử, tẩu xem muội ngày mai cùng tẩu đi trấn trên họp chợ có được
không? Muội đã thật lâu không có đi trấn trên, muội muốn đi dạo một
chút.”
“Mẹ chồng muội cho muội đi sao? Những năm trước tẩu muốn
muội cùng đi muội đều nói mẹ chồng muội không cho đi.” Lưu tẩu tử nhìn
Chu Mạch nói.
Chu Mạch vừa nghe xong, lửa giận bốc lên đỉnh đầu,
bà nội nó, ngay cả tự do cũng hạn chế nàng. Khi dễ người thì khi dễ đến
nhà bà ngoại người ta. “Tẩu tử, bà ấy lần này không đồng ý cũng phải
đồng ý, muội cùng đi với tẩu, buổi sáng ngày mai muội đến nhà tẩu tìm
tẩu.” Chu Mạch bình tĩnh nói xong cũng không chờ Lưu tẩu tử hồi âm, liền bước chân ra khỏi phòng, nàng muốn “tâm bình khí hòa” cùng mẹ chồng nói đến quyền lợi đi trấn trên của nàng.
“Tiểu Mạch, muội nên cùng
mẹ chồng từ từ nói, chớ bướng bỉnh lấy cứng chọi cứng!” Lưu tẩu tử lo
lắng, ở phía sau quát. Cuối cùng vẫn là nhịn không được lo lắng, nhón
chân đi đến cạnh chân tường Triệu gia nghe ngóng.
Chu Mạch về
nhà, nhìn thấy mẹ chồng ở trong sân phơi cao lương, nàng hít sâu mấy
hơi. Đi đến bên cạnh Tôn Thị, khom lưng tiếp một tay đảo hạt cao lương.
Tôn Thị có chút sửng sốt liếc mắt nhìn Chu Mạch một cái, nàng dâu này từ lần trước khóc thét đến bây giờ đã hơn mười ngày cũng không kêu bà một
tiếng mẹ, chẳng lẽ trước kia thật sự bà đã làm nhiều việc quá quắt với
nàng nên bây giờ nàng hận bà như vậy.
Trong lúc Tôn Thị suy xét
Chu Mạch vì sao có thể bình tĩnh đến giúp bà phơi cao lương, thì Chu
Mạch cũng ngầm quan sát tâm tình của Tôn Thị hôm nay, cho dù nàng trộm
ngắm nửa ngày cũng nhìn không ra tâm tình Tôn Thị hôm nay là trời quang
hay là nhiều mây. Vì thế nàng mặc kệ: “Mẹ, ngày mai con muốn cùng Lưu
tẩu tử đi trấn trên họp chợ xem một chút.”
Tôn Thị ngây ra một
lúc, không nghĩ tới Chu Mạch ngồi im nửa ngày cũng chỉ hỏi bà như vậy,
nàng khác hai nàng dâu kia là khi đi trấn trên họp chợ sẽ hỏi bà một
tiếng. Bà nhớ tới mấy năm trước Chu Mạch cũng giống hôm nay cũng đến hỏi sự đồng ý của bà, ngày đó tâm tình của bà không tốt liền không cho nàng đi, kết quả là qua mấy năm này Chu Mạch thật sự không có đi qua trấn
trên. Nghĩ đến đây Tôn Thị có chút không đành lòng, cũng đồng là con
dâu, bản thân bà quả thật rất quá đáng. Lại nhớ đến buổi sáng hôm nay
Hứa thị ở trước mặt bà nói không ngừng, nói rằng có mấy chiến sĩ ở vài
thôn chung quanh đây đều trở về nhà, ai không trở về cũng xác định là tử trận, triều đình cho phát tiền tử. Bản thân con thứ hai Triệu Trọng Sơn của bà không biết còn sống hay không cũng không thấy trở về, nếu đã
chết cũng không thấy triều đình thưởng tiền. Có người nói rằng hắn lâm
trận phản quốc không biết có đúng không, tuy rằng bà không thích đứa con thứ hai này, nhưng bà có thể khẳng định Triệu Trọng Sơn tuyệt đối sẽ
không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Chỉ có một khả năng,
chính là con bà đã chết, mà không phải là chết ở chiến trường. Nghĩ đến
vậy, bà nhìn Chu Mạch với ánh mắt tràn đầy thương hại. “Đi đi, về sau
muốn đi trấn trên khi nào thì cứ đi, đừng hỏi mẹ, con đi cùng Lưu tẩu
tử, mẹ cũng yên tâm.”
Có chút không quen với thái độ dễ chịu của
Tôn Thị, Chu Mạch lựa chọn xem nhẹ ánh mắt đồng tình cùng thương hại của mẹ chồng nhìn nàng, vui mừng nói lời cảm tạ với Tôn Thị, sau đó vui vẻ
đi tìm Lưu tẩu tử thương lượng chuyện ngày mai đi trấn trên.
Ngày hôm sau Chu Mạch dậy thật sớm, cũng kêu Triệu Đông thức dậy cùng nhau
rửa mặt, đem theo năm mươi văn tiền ra cửa, thế nhưng lại nhìn thấy Tôn
Thị đứng ở cửa, giống như đang đợi nàng. Nàng nhớ ngày hôm qua Tôn Thị
đã đồng ý, hướng Tôn Thị gật đầu, nói tiếng ‘sớm an’. Tôn Thị cũng không trách nàng không gọi bà tiếng mẹ, nhét một túi nhỏ cho Chu Mạch, nói là đi trấn trên mua chút ăn vặt cho Đông Nhi. Chu Mạch xốc túi một chút,
chỉ biết là nhiều hơn so với năm mươi văn tiền của mẹ nàng cho nàng,
nàng cũng không từ chối, nói cảm ơn liền dẫn Đông Nhi đi tìm Lưu tẩu tử.