Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 30: Cuộc tình bí mật tại dưa leo tr.
Do dự rất lâu, nhưng rồi Tư Dao vẫn bấm chuông nhà cha mẹ Tiểu Mạn. Chị giúp việc thấy Tư Dao đã đi, giờ quay lại thì rất ngạc nhiên nhưng vẫn mời cô vào nhà.
Mẹ Tiểu Mạn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên đi-văng, đối diện với chiếc ti-vi, đang nghĩ ngợi. Thấy Tư Dao quay lại, bà vừa ngạc nhiên vừa mừng, nói luôn : “Tối thế này rồi, cháu nghỉ lại đây đêm nay, mai hãy đi”
Tư Dao đánh bạo nói ” Cô có chìa khóa phòng của Tiểu Mạn không ạ?”
Mặt bà chợt biến sắc : Cháu đã biết chuyện ở căn phòng đó…?
Tư Dao thầm kinh ngạc, cô đoán ngay rằng chưa biết chừng căn phòng đó liên quan đến việc cha của Tiểu Mạn bị bắt. Thấy chị giúp việc đã lui ra, Tư Dao nói : Cô ạ, cháu không biết việc gì khác, chỉ biết rằng đó là căn phòng riêng của Tiểu Mạn ngày trước. Cháu muốn vào để tìm một vài thứ…cháu nói thật với cô, trước đó Tiểu Mạn…đã có bầu và chắc cô không biết trưuớc khi đi công tác cô ấy vừa mới nạo thai.
– Ôi.. Bà mẹ đưa tay bưng miệng, người run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tư dao, rồi từ từ nhìn ra khoảng không, dường như đang trở về những hồi ức.
-Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cô đừng nghĩ ngợi buồn phiền. Cháu thấy ở đây có rất nhiều điều lạ lung, tuy là chuyện riêng tư nhưng chưa biết chừng lại liên quan đến vụ lật xe. Cô có biết chuyện yêu đương của Tiểu Mạn không?
Bà mẹ nhanh chóng trấn tĩnh, lắc đầu : Cô hoàn toàn không nghe nói gần đây nó có người yêu.
-Tại sao Tiểu Mạn phải bí mật giấu giếm chuyện này? Anh chàng nào mà lại vô trách nhiệm như thế? Cháu nghĩ, nếu cô cho cháu vào căn hộ của Tiểu Mạn, thì biết đâu có thể tìm ra được manh mối gì đó…”
– Được, cô đi với chau. Buổi tối, hai người cùng đi cũng tiện.
-Khi nhận nhà mới, họ giao cho ba bộ chìa khóa. Trước khi Tiểu Mạn vào ở, nó cứ đòi cầm cả ba; cô nói là không được, vì lỡ cô không vào được nhà, thì chẳng có chìa khóa sơ-cua à? Nói mãi nó mới đưa cho cô giữ một bộ.
Đây là căn hộ ba buồng ở chung cư 8 tầng trong một khu vực nhà cao tầng, mẹ Tiểu Mạn mở hai lần cửa, rồi bật đèn. Nhìn phòng khách rộng bày biện rất lộng lẫy, bà thở dài đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi nói : Chẳng giấu gì cháu, vì chuyện chú ấy đang vướng mắc, có lẽ căn hộ này cô chú phải nộp lại…Chẳng phải vì nhà này có nguồn gốc bất minh, mà chỉ vì muốn làm nhẹ gánh cho chú ấy. Cho nên nếu cháu đến muộn vài hôm nữa thì chắc chẳng thể bước vào đây được.
Tư Dao biết giờ đây lòng bà đang ngổn ngang trăm mối, nên cô chẳng nói gì thêm, rảo bước đến trước cửa phòng ngủ- những thứ thân thiết đáng yêu nhất của con gái thường hay để ở phòng ngủ. Cô ngoái nhìn bà, bà gật đầu, bằng lòng để cô cứ tự nhiên. Cô ngây người ngắm bức ảnh nghệ thuật của Tiểu Mạn đặt trên đàn pi-a-nô.
Phòng ngủ kê một chiếc giường rộng, gối, chăn và ga trải giường màu sáng, kề bên chiếc gối là một chú gấu bông Teddy long xù to bằng nửa người, cổ chú gấu đeo một chiếc ví xinh xinh hình trái tim.
Một cách biểu hiện tình yêu. Những con người lãng mạn không bao giờ né tránh thể hiện tình yêu.
Ý nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu Tư Dao. Cô bắt đầu quan sát kỹ mọi thứ trong căn phòng này mong tìm ra được một chút manh mối. Trên bàn phấn và tủ áo chỉ toàn là ảnh của Tiểu Mạn và người thân trong gia đình, không thấy ảnh một chàng trai nào. Cô mở ngăn kéo bàn phấn, các hộp đựng đồ trang sức rất đẹp khiến cô lóa mắt, nhưng không có dấu hiệu gì chứng tỏ là quà từ một người khác giới nào đó.
Một thiếu nữ rất lãng mạn như Tiểu Mạn, gần gũi thân thiết với đối phương thậm chí đã có kết tinh của tình ái, thì không thể không có dấu vết của người ấy.
Lại trở ra phòng đọc sách vậy.
Ý nghĩa này vừa đến thì cô bỗng nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.
Tiếng bà mẹ Tiểu Mạn.
Tim Tư Dao như thắt lại Cô ra khỏi phòng ngủ chạy về phía có tiếng kêu. Mẹ Tiểu Mạn đang đứng trong một gian phòng nhỏ đèn sáng trưng, trong đó có giá sách và tủ tài liệu- chắc là phòng đọc sách.
Bà ngây người bất động, hình như không còn chút sức lực. Tư Dao sững sờ. Thấy bà đang từ tư xoay người lại, mới thở phào nói ” Cô ơi..”
Nói hai tiếng này xong cô bỗng tắc nghẹn vì kinh hãi không sao nói được nữa.
Chỉ thấy trên bàn phía sau lưng bà mẹ, màn hình máy tính đang sáng! Cửa sổ màn hình đang mở chính là nội dung chát QQ của Kiều Kiều!
Đôi chân Tư Dao như nhũn ra, đây lại là ác mộng hay sao?
– Dao Dao chẳng lẽ tôi đang ngủ mê? Tại sao máy tính lại bật? Mới…mới hôm qua tôi còn vào đây, máy tính vẫn tắt kia mà. Trên đó là cái gì? Viết những gì thế?
Trong QQ, Tiểu Mạn đang nói chuyện với bạn là Kiều Kiều và Viên Thuyên. Câu cuối cùng của Tiểu Mạn nói cách đây 10 phút. Trước khi Tư Dao và bà mẹ Tiểu Mạn đến, Tiểu Mạn đã ở Chat với hai người bạn đã chết!
Viên Viên Khuyên Khuyên: Lâu quá không gặp Tiểu Mạn, sao hôm nay lại có hứng lên mạng thế này?
Con bé oái ăm (tên gọi đùa của Thương Tiểu Mạn): Mấy hôm trước mình đi công tác Đại Lý, vừa mới về, mệt ơi là mệt! Nhưng từ nay có thể được gặp các cậu rồi.
Kiều kiều: Mình đã nghe nói về chuyện của cậu, thật là long trời lở đất, đã được đăng tải liên tục, đăng trang nhất các báo.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Khi bọn tớ đi, thì chẳng đựoc vẻ vang như thế, bọn tớ ghen tị!
Con bé oái ắm: Có hay hớm gì người nhà của các đồng nghiệp đang đến tận cửa nhà tớ chửi bới om sòm!
Viên Viên Khuyên Khuyên: Hôm nay cậu bỗng chạy lên, chắc phải có việc gì đó?
Con bé oái ăm: Gớm thật, Viên Thuyên vẫn rất tinh ranh như mọi ngày!
Viên Viên Khuyên Khuyên: Thẳng thắn đi, thì ta tha cho!
Con bé oái ăm: Mình đang đợi cậu ấy.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu ấy?
Con bé oái ăm: Phải!
Viên Viên Khuyên Khuyên: Yêu Yêu, Yêu Yêu, cậu có nhà không? Nếu có thì trả lời tớ!
Con bé oái ăm: Họ đến rồi, mình phải trốn đi đây!
Tư Dao vừa đọc vừa cảm thấy rã rời, dường như sắp ngã lăn xuống đất. Nỗi kinh hãi thản nhiên thấm vào từng sợ dây thần kinh, từng thớ thịt của cô. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái màn hình đang sáng, hoàn toàn bất lực.
Đèn trong phòng bỗng tắt ngấm. Màn hình bỗng lẹt xẹt như một tiếng thở than rồi tắt lịm. Bóng tối nhanh chóng tràn ngập căn phòng đọc sách này.
Mẹ Tiểu Mạn sợ hãi kêu to, bà và Tư Dao cùng đứng sát bên nhau.
Có phải Tiểu Mạn đang ở bên chúng tôi không?
– Tiểu Mạn, con đấy à? Có đúng con không? Con nói chuyện với mẹ được không? Bà mẹ nghẹn ngào cầu khẩn trong bóng tôi.
Bỗng đèn lại sáng lên.
Vừa mới quen với bóng tôi giờ lại phải quen mắt với ánh sáng.
– Sao Tiểu Mạn lại phải chờ mình đến? Tư Dao lẩm bẩm
– Có lẽ đúng như cháu nói, nó đang định cho cháu biết chuyện gì đó liên quan đến cái chết của nó. Bà thật tài, sau phút giây kinh hãi đã rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tư Dao gật đầu : Cô cho cháu nán lại thêm, cháu muốn tìm kỹ hơn; Nếu có thể được, cô cho cháu mở máy tình dò xem kho lưu trữ Chat có tin tức gì về người bạn trai của Tiểu Mạn không.
Bà gật đầu.
Tư Dao lần tìm khắp căn phòng suốt một tiếng đồng hồ, vẫn không thu được kết quả gì.
Trong QQ của Tiểu Mạn cũng không thấy có cuộc đối thoại lãng mạn nào với bất cứ ai.
Là ai, mà không để lại một dấu hiệu gì? Thực sự khó mà tin nổi. Chẳng lẽ Phạm Khải đã bịa chuyện? Không thể. Vì anh ấy đã đưa cô đến bệnh viện và đã xem bệnh án của Tiểu Mạn, thậm chí còn cho cô biêt tên của người bác sĩ đã nạo thai cho Tiểu Mạn. Anh đã làm tất cả để giúp Tiểu Mạn, Anh đã làm tất cả để giúp Tiểu Mạn, mà không cho gia đình cô hay biết.
Vả lại, Phạm Khải đâu cần thiết phải bịa chuyện với mình- một người lạ?
Việc duy nhất có thể làm hiện nay là suy nghĩ thêm cho thật thấu đáo, thật tỷ mỉ.
Ở phòng đọc sách và phòng ngủ đều không có dấu hiệu gì. Tiểu Mạn không muốn để cho cha mẹ biết mình đang yêu đương. Bà mẹ cũng có chìa khóa căn hộ này, cho nên Tiểu Mạn gắng hết sức để giấu nhẹm mối quan hệ với người bạn trai.
Nhưng, người con gái đang yêu thường thể hiện ra rất rõ rệt, dù là những cô gái mạnh mẽ như Tiểu Mạn cũng không thể che giấu nổi nét đắm say của tình yêu. Xét tính cách của Tiểu Mạn thì lại càng không ngoại lệ, dẫu gắng sức che giấu thì vẫn phải có dấu vết chứ!
Không có manh mối gì, không có nghĩa là tuyệt đối không có.
Hình ảnh con gấu Teddy ở trên giường Tiểu Mạn chợt lóe lên trong đầu Tư Dao. Thoạt nhìn, nó chỉ là một con gấu đồ chơi bọc nhung, cổ đeo cái ví nhỏ hình trái tim nhưng nó là vật duy nhất trong phòng ngủ trực tiếp liên quan đến sự biểu hiện về tình yêu.
Tiếp tục suy luận thêm, Tư Dao nghĩ hàng ngày Tiểu Mạn ôm chú gấu ấy đi ngủ, chẳng phải là ngầm thể hiện sự gần gũi thể xác với người tình bí mất kia hay sao?
Cô ơi, cô lại cùng cháu vào phòng ngủ xem sao
Tư Dao quan sát tỷ mỉ chú gấu bông, cuối cùng cô dồn sự chú ý vào chiếc ví nhỏ màu đỏ hình trái tim.
Cái ví có phéc mơ tuya.
Trong đó có một chiếc ví da mi ni.
Trong ví da có hai bức ảnh nho nhỏ.
Nhìn biết ngay là chụp ở ảnh viện, có xử lý ánh sáng, Thương Tiểu Mạn và anh ta đang hôn nhau thăm thiết, hạnh phúc tràn trề trên khuôn mặt, Tư Dao có thể cảm nhận được.
Nhưng cô lập tức choáng váng và kinh ngạc đến mức tuyệt vọng.
Vì chàng trai đang ôm hôn Tiểu Mạn chính là Lâm Mang!