Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 28: Chương 28

9:52 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: Chương 28 tại dualeotruyen


Edit: Sam
Anh muốn dục vọng của cô, bởi vì đây cũng là dục vọng của anh.

Anh trở thành một bí mật, một bí mật chỉ có mình biết, không thể nói với người khác càng không thể nói với cô.
Tìm được nguyên nhân bệnh rồi nhưng không có cách nào điều trị, anh rất sợ bệnh tình của mình trở nên nguy kịch.
Giang Trạm nói với Triệu Kim Hạ những quy tắc liên quan đến việc ký hợp đồng dục vọng, nhưng bởi vì dục vọng của cô không giống người khác, anh phải quay về địa ngục xác nhận có làm được hay không.
“Nếu không thể thực hiện thì sao?” Triệu Kim Hạ hỏi.
Giang Trạm nhìn cô: “Vậy…chỉ có thể từ bỏ thôi.”
Ánh mắt Triệu Kim Hạ lạnh lùng: “Ồ?” Cô cười lạnh, “Địa ngục các người hóa ra cũng có chuyện không làm được.” Cô khoanh tay dựa vào ghế sô pha tỏ vẻ rất khinh thường địa ngục khiến Giang Trạm buồn cười.

Anh ngồi trên thảm nhìn cô, trong đầu đột nhiên hiện lên gì đó, anh đột nhiên hỏi, “Cô…muốn tôi vậy sao?”
“Ừm.” Triệu Kim Hạ đáp lại ngay chẳng hề do dự, trực tiếp rõ ràng.

Giang Trạm cảm giác được lỗ tai mình nóng lên, trong lòng cũng vậy —— nguy rồi bệnh tái phát nữa rồi.

Anh sờ ngực, Triệu Kim Hạ nhìn anh hỏi, “Anh sao vậy?”
Anh há miệng, hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Hình như tôi lại bị bệnh rồi.”
Cô nghiêng người về trước nâng cằm anh lên nhìn kỹ, ngoại hình của ác ma này bảnh bao, khuôn mặt đoan chính, mũi cũng rất thẳng, người bình thường mũi thẳng sống lưng cũng thẳng, người đàn ông lưng thẳng, vóc dáng cũng rất tiêu chuẩn.

Người như vậy ở thời cổ đại khẳng định xuất thân từ quý tộc, người bình thường làm sao nuôi được tốt như vậy vào thời ấy? Cái đó chỉ là số ít.
Cô híp mắt, tầm mắt dừng trên miệng anh.
Ác ma môi hồng răng trắng như vậy còn có thể sinh bệnh gì?
Giang Trạm đẩy tay cô ra.
Triệu Kim Hạ xoa cái chân không lành lặn của mình, vuốt ve chỗ không trọn vẹn.

Cô nói: “Trước mắt, tôi chỉ muốn anh.” Cô cụp mắt nhìn chân mình, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, “Là lòng tham của bản thân anh, muốn tìm ra dục vọng từ trên người tôi, hiện giờ tìm được rồi hơn nữa dục vọng này cũng là do anh gây nên, tôi không có lý nào buông tha anh.” Cô cười như không cười liếc mắt nhìn anh.
Giang Trạm chớp mắt lắng nghe lời cô, nghe thế nào cũng thấy có chỗ không đúng, nhưng lại hình như có chút đạo lý…

“Sao cô đổ hết trên người tôi?” Anh không nhịn được phản bác.
Triệu Kim Hạ “Hở?” một tiếng, cười nhìn anh: “Anh cho rằng tôi là người tốt ư?”
Giang Trạm muốn nói cô rất tốt, cùng nhau mua sắm trên tivi, còn có thể cùng nhau ăn những thứ mua được từ tivi…
“Tôi không tốt như vậy.” Triệu Kim Hạ day thái dương, “Tôi à, rất ích kỷ, vì tiền chuyện gì tôi cũng làm được, nếu trên đời này thực sự có địa ngục,” cô nhìn anh cười, “Tôi xấu xa như vậy, nhất định xuống địa ngục.”
Anh biết.

Ở trong mắt người khác cô xấu xa đáng ghét bao nhiêu, anh đều biết cả.
Thế nhưng ở trong mắt anh, cô không xấu cũng không đáng ghét.
Anh chỉ cần nhìn thấy cô cười là trong lòng tràn đầy vui sướng.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Giang Trạm phải đến địa ngục hỏi tình huống.

Dục vọng của nhân loại là ác ma, loại chuyện này thật sự khó mở miệng.
A May và bạn trai của cô ta, dục vọng tình cảm giữa bọn họ nên nói sao đây?
Anh không hiểu được.
Từ thang máy địa ngục đi ra, mùi thối nát liền xông vào mũi.

Những đứa trẻ kia đang cầm chổi rải rác khắp nơi.

Những đứa trẻ này sinh ra không có tội gì không nên xuống địa ngục, nhưng bọn chúng là cô nhi bị bố mẹ vứt bỏ không người thu nhận, ngay cả thiên đường cũng không cần, bọn họ không thể thu nhận cô nhi bị bố mẹ vứt bỏ, tội của bố mẹ rơi vào trên người chúng.
Những đứa trẻ này chạy tới chạy lui đụng vào Giang Trạm.

Có đứa không biết anh, đứa lớn tuổi hơn ở địa ngục lâu cũng từng nghe nói, nhìn thấy anh bèn vội vàng kéo đứa nhỏ hơn chạy đi, đứa trẻ béo nhất chạy không nổi, người khác cũng không kéo nổi.

Cô bé khóc lên, chạy rất chậm được vài bước thì bị ngã, khóc càng dữ hơn.
Giang Trạm vừa nghe tiếng khóc thì đầu óc phình to.


Anh đi qua xách lên cổ áo của bé mập kia, để cho cô bé đứng lên.

Cô bé mập kia vừa nghe được âm thanh của Giang Trạm vội vàng che mặt mình: “Hu hu hu, đừng ăn tôi, đừng ăn tôi.”
Mấy đứa nhỏ đã chạy trốn thật xa sợ sệt run rẩy quay đầu nhìn anh và cô bé kia, đang do dự suy nghĩ có nên cứu cô bé kia không.
“Tôi ăn nhóc làm gì?” Giang Trạm cảm thấy buồn cười.
Cô bé khóc nói: “Bọn họ, bọn họ đều nói, ác ma, ác ma ăn con nít.”
“Ai nói? Tôi chỉ ăn thịt gà thịt vịt thịt ngỗng thịt bò thịt lợn thôi!”
Cô bé khóc sướt mướt lộ ra một con mắt nhìn Giang Trạm, nghe người ta nói ác ma rất hung dữ.

Cô bé nhanh chóng lén nhìn Giang Trạm rồi nhắm mắt lại ngay.
Ơ, hình như không hung dữ mà?
Cô bé lại từ từ mở ra ánh mắt nhìn anh, sau khi thấy rõ ràng ác ma, cô bé lại òa khóc to.

Giang Trạm lập tức buông tay cách cô bé kia thật xa, hận không thể lập tức biến mất.
Cô bé kia nằm sấp trên mặt đất, chỉ về đám nhóc đằng trước, nói: “Mấy người gạt người ta! Ác ma không ăn bé mập đâu!” Ác ma rõ ràng trông không hung dữ…
Những đứa trẻ chạy xa nhìn thấy cô bé kia ôm chân ác ma, còn bò lên vai ác ma, bọn chúng không thể tin được mở to hai mắt nhìn.

Giang Trạm bế cô bé tới trước mặt bọn nhỏ, chẳng hề quay đầu lại mà đi mất.
Giang Trạm thật sự rất sợ tiếng khóc của trẻ con, quả là âm thanh ma quái.
Cục quản lý linh hồn.
Cục quản lý linh hồn phụ trách dục vọng và linh hồn của nhân loại, tất cả hợp đồng đều đến từ đây.
Giang Trạm không tìm được cục trưởng, trợ lý đi theo cục trưởng nói mấy hôm trước người đã không ở địa ngục cũng chẳng biết đi đâu, có lẽ là chạy lên trên lừa gạt tình cảm của người đàn ông nào rồi.
Những người quản lý địa ngục không có ai đứng đắn cả, nhất là ông tổng kia, mê muội thế giới 2D, rất tổn hại hình tượng, nhưng trong địa ngục hình như không có ai để ý chuyện này.
“Tôi là Chu Đồng, anh có việc có thể trực tiếp tìm tôi, việc nào tôi xử lý được thì sẽ làm.” Cô ta bảo người hầu đứng ở một góc đi rót trà cho khách.
Trong văn phòng to như vậy có đặt bao nhiêu hoa lá cũng không bao phủ được mùi hôi thối của địa ngục.


Giang Trạm đứng cạnh những cây hoa kia nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài tòa lầu văn phòng của cục trưởng lại trồng đủ loại cây, thậm chí còn có một cây đại thụ, một cây đại thụ không có lá cây, tại nơi không thấy mặt trời này hoa cảnh cũng không đẹp gì, nơi này vĩnh viễn giống như mùa đông, không có sức sống và mùa đông ấm áp.
Giang Trạm kể đại khái chuyện về Triệu Kim Hạ với Chu Đồng.
Chu Đồng cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, ngược lại có hơi bất ngờ, cô ta cười cười: “E rằng không được.”
Giang Trạm đứng cạnh cửa sổ quay đầu nhìn cô ta.
“Theo lý mà nói, chúng ta sẽ thỏa mãn loại dục vọng này của nhân loại, nhưng cô ta phải trả giá thêm gì đó.” Chu Đồng cầm thìa cà phê nhẹ nhàng gõ lên cái tách, “Cô ta chỉ đưa ra một dục vọng, vụ làm ăn này rất lỗ vốn.” Chu Đồng ngước mắt nhìn anh, cặp mắt tang thương của cô ta có thể nhìn ra rất nhiều chuyện, một ác ma cùng nhân loại làm ra giao dịch như vậy, trong thời gian ở chung sẽ xảy ra cái gì không ai biết được, nhưng sự thân mật đong đầy trong thời gian ấy, Chu Đồng không thể tưởng tượng sau này ác ma nhìn thấy nhân loại già đi chết đi thì sẽ trông như thế nào.
Giang Trạm hiểu được.
Địa ngục không làm ăn lỗ vốn, mục đích cuối cùng của địa ngục đều là linh hồn.
Chu Đồng nói: “Nếu anh tới lần sau thì trực tiếp đi tìm tôi, tôi sẽ đích thân làm hợp đồng cho anh.”
Giang Trạm nhanh chóng trở lại nhân gian.
Trời đã sáng.
Triệu Kim Hạ vẫn tới công ty luật đi làm như mọi ngày.

Giang Trạm đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cô ngồi trên xe Cổ Dụ Thành rời đi.

Ánh nắng kéo cái bóng của anh thật dài, anh xoay người một cái, cái bóng biến mất.
Đợi đến buổi tối, Triệu Kim Hạ từ nhà Chu Xích Hòa trở về, cô nhìn thấy Giang Trạm ngồi trên sô pha xem tivi trong lòng chợt mềm mại, cô cầm gậy đi qua ngồi bên cạnh anh.
“Tôi xin lỗi.” Giang Trạm bỏ điều khiển xuống, nói rõ lời của Chu Đồng cho cô nghe.
Triệu Kim Hạ à một tiếng, cô tháo đồng hồ ra tiện tay ném trên bàn trà: “Vậy giao dịch linh hồn đi.”
“Cô điên rồi ư?” Giang Trạm kinh hãi, trong lòng tức giận, “Tôi là một ác ma, hoàn toàn không đáng để cô lấy ra linh hồn làm giao dịch!”
Triệu Kim Hạ dùng sức vặn cây gậy, chậm rãi rút ngắn.

Cô nhìn Giang Trạm: “Tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu lấy linh hồn giao dịch, có phải tôi có thể đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn không?”
Giang Trạm nhìn vẻ mặt ngạo mạn của cô.
Ngạo mạn.
Thần thánh.
Không thể xâm phạm.
“Ví dụ như,” Triệu Kim Hạ lấy đầu gậy dí trên ngực anh, “Anh phải luôn ở bên tôi, ở cạnh bên tôi liên tục, cùng với tôi, không có sự cho phép của tôi, anh không thể rời khỏi tôi.”
Cô được voi đòi tiên quá mà! Không phải sao?
Giang Trạm đè trán mình, cụp mắt khẽ cười.

Triệu Kim Hạ thản nhiên nhìn anh.
Anh giơ tay cầm cây gậy của cô, chỉ cần động một ngón tay, cô hoàn toàn không có khả năng làm tổn thương anh, cây gậy bị anh ném trên tấm thảm.

Giang Trạm quay qua nhìn cô, cười: “Triệu Kim Hạ, cô đừng quên tôi là ác ma.” Giang Trạm đè bả vai cô, tới gần cô, hô hấp lạnh lẽo phả gần cổ cô.

Ánh mắt anh dừng ở cổ cô, từ từ khám phá đường nét thanh tú của cô.
“Cô đó, thật là không biết sợ hãi.”
Triệu Kim Hạ nằm trên sô pha nhìn khuôn mặt anh, giọng anh rất nhẹ, chẳng hề giống như cảnh cáo hay uy hiếp.

Mi mắt cô khẽ run, nói: “Chỉ vì anh là ác ma, hãy ở bên cạnh tôi, điều đó không quan trọng.”
Giang Trạm quỳ một gối bên hông cô, sau đó anh đứng lên nhìn cô.
“So với anh thì tôi càng sợ con người hơn.” Cô từng gặp người còn hung ác hơn ác ma, là kẻ chặt đứt chân cô, ngay cả âm thanh cũng bình tĩnh như vậy, còn có thể an ủi cô, kêu cô đừng sợ, còn nói với cô chẳng đau chút nào.

Trên thực tế thì sao? Đau lắm đau lắm, cũng rất sợ hãi.
Màu sắc con ngươi của cô rất nhạt.
Liếc mắt một cái có thể nhìn vào, nhưng nơi đó chẳng có gì, giống như giấc mộng của cô.
“Hãy ở bên cạnh tôi, tôi không muốn ở một mình.”
“Tôi có thể cho anh tiền lương, anh muốn gì, chỉ cần thứ đó là vật chất, có thể dùng tiền mua được thì tôi đều có thể cho anh.”
Giang Trạm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cô, ngửi lấy mùi hương ở cần cổ cô.
Dục vọng của cô…
Dục vọng của cô thơm quá.
Thế nhưng, vì sao anh không thoải mái, trong lòng chẳng vui nổi chút nào.
“Cô cho tôi linh hồn, sau này thật sự phải xuống địa ngục đó.” Anh nói khẽ bên tai cô.
“Không việc gì.”
“Trong địa ngục rất thối.”
“Chả trách anh dùng nước hoa dung tục như vậy.”
Giang Trạm cười rộ lên: “Này, tôi nói thật đấy.”
“Đừng quên, anh là ác ma.”
Giang Trạm giật mình.
Đúng vậy, anh là ác ma..