Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 2

1:36 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr

Toàn bộ nhà ở một mảng hỗn độn, Ứng Phi Yên sắc mặt cực kỳ khó coi, vài người hầu chạy tới giúp nàng chùi lau quần áo, mẹ hét lên một tiếng, xông tới đỡ lấy Tô Lệ.

Tô Lệ lung lay sắp đổ, nàng há mồm muốn giải thích, dạ dày lại một trận cuồn cuộn, vội vàng ngậm lại miệng.

Mẹ Lý Chân Chân rốt cuộc là đau lòng con cái, vội không ngừng đỡ lấy:

“Dì Trương, mau tới đây! Giúp tôi đem Lệ Lệ đỡ lên giường đi!”

Tô Lệ bị mẹ cùng Trương mụ đỡ trái phải, trở lại phòng của mình nằm xuống, nàng nhắm mắt lại, hít sâu, dùng nước ấm Trương mụ đưa tới chậm rãi súc miệng, Trương mụ lại hỗ trợ lau mình, lau mặt.

Nằm ở trên giường dần dần bình tĩnh trở lại, Tô Lệ nghe thấy mẹ mình Lý Chân Chân ở bên nhẹ giọng hỏi:

“Lệ Lệ a, con rốt cuộc là nghĩ gì vậy?”

Trong lời nói của Lý Chân Chân tràn đầy cảm thán.

Lý Chân Chân từ lúc bắt đầu đã không thích Ứng Phi Yên, đại khái là một loại trực giác của nữ nhân, lúc Tô Lệ còn trong thời kỳ thiếu nữ, bị Ứng Phi Yên mê hoặc chân tình, Lý Chân Chân thường xuyên khuyên nhủ Tô Lệ, tính khí nóng lên còn cùng Tô Lệ cãi nhau, quan hệ mẹ con dần dần bị kéo xa.

Nhưng hiện tại, Tô Lệ giương mắt nhìn Lý Chân Chân, chỉ cảm thấy khuôn mặt mẹ mình thật thân thiết.

“Mẹ, con không muốn kết hôn. Nhiều năm rồi, con một lòng nhào vào trên người Ứng Phi Yên, còn cùng mẹ cãi nhau…… Là con không đúng.”

Tô Lệ thanh âm rất thấp, rốt cuộc vừa mới ói xong, sức lực không đủ.

Nhưng Lý Chân Chân lại nghe đến rõ ràng!

Nàng khó mà tin được, con gái nhỏ thân thể yếu đuối lại phản nghịch này của mình, làm nàng mỗi ngày đều không an lòng, hiện tại vậy mà chủ động xin lỗi!

Lý Chân Chân trước kia xuất thân từ nông thôn, kích động tới nổi nói tiếng địa phương:

“Ai da cái con nhỏ này, đứa nhỏ này nha, mặt trời mọc hướng Tây rồi!”

Tô Lệ chỉ mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay Lý Chân Chân.

Lý Chân Chân kích động đến âm thanh lớn thêm vài phần:

“Tốt! Tốt! Thật tốt quá! Con gái bảo bối của mẹ có thể nghĩ thông suốt là tốt, mẹ đã nói rồi, Ứng Phi Yên kia vừa nhìn là biết không phải dạng tốt gì! Kinh nghiệm xã hội của con lại thiếu thốn, nhưng mà cũng trách mẹ, lúc trước không thấy tốt cho con, làm cho con nhỏ kia đem con lừa đi…… Nhưng mà, có thể hay không nói cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tô Lệ trên mặt lộ vẻ khó xử, chắc chắn là không thể nói mình nắm mơ thấy đi?

Cũng may Lý Chân Chân thấy con gái sắc mặt không tốt, liền không hỏi nhiều, vẻ mặt vui mừng.

“Lệ Lệ con yên tâm, nếu con muốn gì, ba mẹ còn có anh con chị con, khẳng định đều làm cho con, còn họ Ứng kia, cũng đừng nghĩ tiến vào cửa nhà ta một bước! Dì Trương, chúng ta cùng nhưng người khác nói một chút, không cần giặt quần áo cho cô ta, đi đi đi!”

Trong phòng khôi phục an tĩnh, Tô Lệ một mình một người nằm ở trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà yên lặng tự hỏi.

Đầu óc thực loạn, nhưng lúc ban đầu những cảm xúc đó đã qua đi, trong lòng chỉ còn lại một phế tích hỗn độn hôi bại đầy đất.

Nữ nhân một khi tỉnh táo lại, lại đột nhiên ý thức được, trước kia trong quá trình kết giao, quá khứ bị chính mình dùng tình cảm mãnh liệt qua loa lấy lệ có rất nhiều chỗ không thích hợp.

Giống như là, sớm trước kia lúc mình tỏ tình Ứng Phi Yên, đối phương lại đáp “Tôi tạm thời không có ý tưởng yêu đương, chúng ta có thể vẫn luôn là bạn tốt.”

Thẳng đến khi Ứng Phi Yên bắt đầu tiếp quản sản nghiệp Ứng gia, bỗng nhiên đối với mình nhiệt tình, rất khó để nói này không phải hướng tới sản nghiệp của Tô gia.

Tô Lệ vẫn luôn biết trong nhà mình có tiền, cha nàng Tô Nho vừa mới xuất ngũ lấy quân nhân ý chí sắt thép, đem Tô gia truyền lại vài cái đại sản nghiệp phiên thật nhiều lần, anh nàng Tô Lịch, chị nàng Tô Mông đều là một tay kinh thương giỏi giang, mấy năm nay cũng giúp đỡ cha làm không ít chuyện.

Ứng Phi Yên vừa mới tiếp nhận Ứng gia, thể lực đơn mỏng, nhu cầu cấp bách là tiếp viện.

Tô Lệ vẫn luôn nghĩ bị chính mình nhiêu năm hồn nhiên say đắm đả động được Ứng Phi Yên. lại không nghĩ rằng là, xác thực Ứng Phi Yên đối với chính mình có hứng thú, nhưng mà đối với tiền nhà mình, cô càng có hứng thú.

Trong cuộc tình này, từ lúc bắt đầu, Ứng Phi Yên liền có động cơ không thuần, Tô Lệ không sợ thì tốt, cũng chỉ có thể làm vai phụ.

Tô Lệ thân thể ốm yếu, từ nhỏ luôn ở nhà, đọc sách là tiêu khiển duy nhất, đầu óc nàng một chút cũng không yếu, một khi bỏ đi sương mù yêu đương khỏi não, tất cả chân tướng quả thực chói lói.

Liền rất buồn cười. Vì chuyện như vậy buồn cười, chính mình ở mùa đông tuổi 24 liền sẽ chết đi.

Thế giới tiểu thuyết giả thiết như thế, Tô Lệ vẫn luôn cảm thấy chính mình sống không được lâu, lại không dự đoán được cái chết gần như vậy.

Tô Lệ chỉ cười khẽ một tiếng, dùng ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, nàng xoay người ngồi dậy, tìm được cuốn sổ và bút, bàn tay kiên định ở trên viết xuống:

Danh sách di nguyện của tôi.

cùng Ứng Phi Yên nhất đao lưỡng đoạn hoàn toàn.

Viết xuống một hàng chữ này, Tô Lệ lại dừng lại, ngón tay run nhè nhẹ.

Tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.

Di động của Tô Lệ bình thường chỉ có Ứng Phi Yên cùng vài cái bạn thân gọi điện thoại tới, nàng không chút chú ý, tiếp điện thoại.

Bên kia điện thoại là tiếng nói thực nhanh của nữ nhân:

“Uy, mỹ nữ a, tôi là người đại diện của Giang Chước Dạ, hôm nay cô ném chìa khóa xe đi? Xin hỏi cô ở địa chỉ nào, chúng tôi gửi lại cho cô hoặc là sắp xếp người đưa đều được…”

Tô Lệ phản ứng lại, trả lời:

“Không, không cần. Đó là tôi đưa quà cho Giang Chước Dạ.”

Người đại diện bên kia nói thật mau:

“Mỹ nữ, minh tinh chúng tôi đều không nhận quà của fans, huống hồ cái món quà này của ngài quá quý trọng, ngài có thể hay không….”

Tô Lệ trầm mặc nghe, bên kia điện thoại, người đại diện đột nhiên ngừng nói, bên kia giống như có người nói vài câu.

Một cái giọng nữ kiều mỹ lại xa lạ vang lên:

“Tiểu cô nương.”

Thân thể Tô Lệ run lên.

Giang Chước Dạ này rốt cuộc là được thế giới này sủng thế nào? Chỉ là âm thanh, là có thể kiều mỹ đến nông nỗi này, quả thực giống dùng dày đặt những bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng quét qua mang tai, mang cho người ta một trận rùng mình.

Tô Lệ nghĩ thầm, trách không được, trong tương lai Ứng Phi Yên sẽ si mê nữ nhân này. Đồng dạng đều là đỉnh cấp O, mà mình một thân toàn bệnh, lấy cái gì cùng người ta so?

Cũng may nàng chưa từng nghĩ tới đi so sánh.

“Cô đem xe kia lấy về đi thôi.”

Giang Chước Dạ ở đầu bên kia nói,

“Tôi đưa cho cô.”

Tô Lệ trả lời.

“Tôi không tin.”

Giang Chước Dạ giọng điệu bình tĩnh, lại mang theo cảm giác người chân thật đáng tin.

“…….”

Tô Lệ không còn lời để nói.

“Ngày mai buổi chiều ba giờ, tôi kêu người ở thường trường chờ cô, cô tới lấy chìa khóa, nếu không tôi liền tiêu hủy nó, xe này tôi không chạm vào.”

Giang Chước Dạ nói xong việc công xử theo việc công này.

“Tôi không cần, tùy cô đi.”

Tô Lệ đã rất mệt, nàng tùy tay đem xe cho Giang Chước Dạ, kỳ thật là vì đem thứ này ra ngoài xử lý.

Ứng Phi Yên đã sớm biết chiếc xe này là Tô Lệ mua làm lễ vật kết hôn cho cô, về sau nếu Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ thật sự ở bên nhau, khi nhìn thấy chiếc xe kia, tâm tình phỏng chừng sẽ thực phức tạp.

Tô Lệ mơ hồ có chút ý tứ muốn trả thù Ứng Phi yên, không nghĩ tới Giang Chước Dạ sẽ đáp lại như vậy.

Trên mạng không phải thường xuyên có nói sao, fans thổ hào đưa minh tinh xe đưa mô hình, thậm chí còn đưa phòng ở, Tô Lệ không có cái gì là kinh nghiệm truy tinh, không biết Giang Chước Dạ còn sẽ như vậy, kiên quyết cự tuyệt quà của fans.

Nhìn qua cùng nữ nhân được miêu tả trong tiểu thuyết kia, hình như không nhau a….

Giang Chước Dạ trong tiểu thuyết, đối với quà của Ứng Phi Yên không cự tuyệt, cũng sẽ nghiêm túc đáp lễ.

“Tiểu cô nương, cô có phải xảy ra chuyện gì không?”

Đầu bên kia, Giang Chước Dạ hỏi một câu ngoài dự đoán, thanh âm mềm nhẹ ngọt ngào, rung động lòng người.

Tô Lệ nói.

“Hửm?”

Giang Chước Dạ giọng mũi, kiều mị cực kỳ, phảng phất đều có thể tưởng tượng nàng tuyệt mỹ như nào, không chút để ý gương mặt, bộ dáng hừ ra giọng mũi.

“….Không được, cùng Ứng Phi Yên, yêu đương. Đây là lời khuyên của tôi, cô ta không xứng với cô.”

Tô Lệ từng câu từng chữ nói ra những lời này, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Hửm? Ứng Phi Yên? Là ai a?”

Mấy chữ thanh âm cuối cùng nhỏ dần, Giang Chước Dạ đại khái là quay đầu đi, ở cùng người đại diện xác nhận.

Người đại diện không biết nói gì đó, Giang Chước Dạ âm thanh lại nổi lên:

“À, là cô ấy a. Lão giả, giúp tôi từ chối đại ngôn bên kia.”

Tô Lệ:

“???”

Không nghe lầm đi, Giang Chước Dạ là kêu người đại diện từ chối làm đại ngôn cho công ty Ứng Phi Yên?

Liền bởi vì một câu của mình?

Giang Chước Dạ này…. Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy?

“Tiểu cô nương, xe tôi nhận, cô còn chơi rất thú vị.”

Nói xong câu này, Giang Chước Dạ cắt đứt điện thoại, ở bên tai tiếng vọng ong ong, Tô Lệ sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng được, còn cầm di động ngơ ngác ngồi ở cạnh bàn.

Nàng quả thật là từ nhỏ đến lớn không tiếp xúc quá nhiều người, căn bản như thấy người nào như Giang Chước Dạ!

Liền bởi vì chính mình chỉ thấy một mặt nữ nhân kỳ quái, liền từ chối làm đại ngôn cho thương nghiệp có tầm ảnh hưởng lớn? Tính tình cũng quá kỳ lạ đi?

“Ai da, tiểu tổ tông, con sao lại ngồi ở trên ghế a, ghế dựa kia lạnh lạnh lẽo lẽo, mau đứng lên, lót cho con cái đệm!”

Trương mụ đẩy cửa tiến vào, thấy Tô Lệ ngơ ngác ngồi ở ghế dựa vội không ngừng chạy đi tìm đệm.

“Trương mụ, bên ngoài hiện tại thế nào?”

Tô Lệ phục hồi tinh thần lại, giữ chặt Trương mụ hỏi chuyện.

“Phu nhân đi xuống nói không kết hôn, Ứng tiểu thư nhìn thật tức giận, lại không dám bộc phát, muốn xông lên gặp con, muốn cùng con nói chuyện, phu nhân chúng ta là biết tính tình của con, đương nhiên liền lôi kéo tiên sinh ngăn ở đầu cầu thang không cho lên, không khí lúc ấy thật khẩn trương nha, tôi nhìn thiếu chút nữa muốn đánh nhau rồi. Sau cùng vẫn là Ứng tiểu thư lùi một bước, nói là cô ấy đi xử lý chuyện hiện trường hôn lễ, ngày mai lại qua đây gặp con.”

Tô Lệ gật đầu, xem ra vô luận như thế nào, mẹ vẫn luôn đứng về phía mình.

Cuộc điện thoại vừa rồi từ Giang Chước Dạ, làm trong lòng Tô Lệ không yên ổn lắm, chờ Trương mụ đi rồi, nàng tiếp lục lật mở danh sách di nguyện. Tình một hồi còn có thời gian hai năm, nàng tính toán viết trước một 100 điều, trong quá tình làm tùy thời tăng thêm.

Con người một khi biết ngày chết của mình, liền cảm thấy tất cả đều phải tăng tốc lên, không muốn lãng phí một phút một giây.

Ngòi bút của Tô Lệ di chuyển, càng viết càng hưng phấn. Hơn hai mươi năm qua chưa bao giờ trải nghiệm qua tự do, nàng muốn bây giờ viết toàn bộ mong muốn ra danh sách.

Dù chỉ là viết ra thôi, liền cảm thấy gông xiềng trong cơ thể cùng linh hồn, đang tầng tầng vỡ vụn.

Ứng Phi Yên gọi điện thoại cho trợ lý, tự mình đi xem hiện trường, đem vài vị nhân vật quan trọng trước kia mời đi hôn lễ khuyên trở về, chỉ nói là “Thân thể của vợ tôi có chút vấn đề”

Cô xử lý xong này kia, đã là buổi chiều, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.

Lấy di động ra, Ứng Phi Yên thấy một cái tin nhắn, đến từ giám đốc xã giao của công ty:

“Lão bản, Giang Chước Dạ đột nhiên từ chối làm đại ngôn của chúng ta!”

Ứng Phi Yên đôi mắt híp lại, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc xã giao:

“Sao lại như vậy! Không phải đã tới giai đoạn trao đổi hợp đồng rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên từ chối!”

“Lão bản, chúng tôi vừa nhận được thông báo, người đại diện nói là, GIang Chước Dạ tự mình kiên quyết từ chối, cái này chúng ta cũng không có biện pháp gì, chính nghệ sĩ không muốn! Huống hồ cô cũng biết, Giang Chước Dạ cùng nghệ sĩ khác không giống nhau, cô ấy người này……. Người trong vòng đều gọi cô ấy là ‘công chúa điên’, chính là vì cô ấy đẹp giống công chúa, lại làm việc giống kẻ điên, cùng người này không nói logic được, chúng ta chỉ có thể một lần nữa khởi động sàng chọn theo trình tự!”

Trong vòng một ngày liên tiếp đều là tin tức xấu, Ứng Phi Yên tức giận đến mắng to giám đốc xã giao trong điện thoại một hồi, cuối cùng mắng xong, đột nhiên tâm tư vừa động, nhớ tới khuôn mặt cao ngạo mỹ lệ của Giang Chước Dạ:

“Giang Chước Dạ gần đây có hoạt động gì không? Phải là mấy ngày nay,tôi tự mình đi tìm cô ấy!”

Giám độc xã giao nhớ lại đại khái, nửa ngày mới trả lời:

“Giang Chước Dạ gần đây là có hoạt động ra mắt ở rạp chiếu phim, cô ấy làm diễn viên chính cho bộ điện ảnh “Thú Một Sừng” ở buổi chiếu đầu tiên, ngày mai buổi tối 7 giờ bắt đầu. Bất quá lão bản, ngài không phải hôm nay kết hôn sao, ngày mai….. Có thời gian để tới sao?”

Trong ấn tượng của người bình thường, đỉnh cấp A cùng đỉnh cấp O kết hôn, không mở lớn ba ngày ba đêm không thể bỏ qua, giám đốc xã giao vừa mới hỏi, lại không cẩn thận chọc trúng chỗ đau của Ứng Phi Yên.

“Hôn lễ của tôi kéo dài thời hạn, anh chuẩn bị cho tôi vị trí đầu tiên trong buổi chiếu phim, rồi tự mình làm thủ tục từ chức đi.”

Ứng Phi Yên lạnh như băng nói xong, cắt đứt điện thoại, ngồi ở trong xe, một chân đá vào ghế dựa ở hàng trên.

Cùng lúc đó, Tô Lệ đem danh sách di nguyện viết hơn một nửa, muốn nghỉ ngơi một chút, lấy ra di động.

Chờ nàng phản ứng lại, mới phát hiện mình lơ đãng, tìm tòi hành trình mới nhất của Giang Chước Dạ.

“A, buổi chiếu “Thú Một Sừng” là ở đêm mai a….”

Tô Lệ nhớ rõ lần hoạt động này, ở trong tiểu thuyết, Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ lần thứ hai gặp mặt là ở chỗ này., hai người từ lúc bắt đầu, chính thức chạm mắt nhau.

Tô Lệ đột nhiên có chút muốn đi xem, nói không rõ là tâm thái gì, chỉ là nàng muốn nhìn xem, nữ nhân Giang Chước Dạ cao ngạo lại kỳ quái như vậy, cùng người ái muội bộ dáng, sẽ trong như thế nào……. Câu hồn đoạt phách sao?