Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 4: Tác dụng của cây trấn an tại dua leo tr
Hôm sau Hướng Nguyên Khê đột nhiên xin nghỉ, bạn tốt của cậu chàng là Diệp Tri Hòa đành nhận nhiệm vụ quét tước sân thể dục.
Trong lớp có người nói Hướng Nguyên Khê đã đến kì phân hóa rồi, lúc quay lại sẽ là một bộ dạng khác.
Lớp họ chưa có học sinh nào đã phân hóa cả, Hướng Nguyên Khê rất có thể sẽ là người đầu tiên.
Diệp Tri Hòa thì thừa biết ý nghĩ của họ sai lè, vì Hướng Nguyên Khê chỉ bị cảm mà thôi.
Gia đình chiều chuộng cậu chàng hết mực, bệnh một chút là không được đến trường, ở nhà chăm cho khỏe rồi hẵng tới.
Diêu Vân Chu có qua lớp tìm một lần, Diệp Tri Hòa bèn giải thích với y như vậy.
Từng chiếc lá xanh biếc cứ rơi xuống sân thể dục, Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, suýt tức điên lên. “Gió thổi một cái là bao nhiêu lá cây rụng xuống, phải quét đến khi nào cơ chứ!”.
Dĩ nhiên cậu chỉ lầm bầm, thói quen ở nhà của cậu là lầm bầm.
Không ngờ có người đáp lại.
“Không cần quét sạch hết lá cây đâu, chỉ cần không thấy rõ rác là được”. . Truyện Tiên Hiệp
Diệp Tri Hòa quay đầu, Lận Thâm cầm sổ điểm, áo khoác rộng mở để lộ chiếc áo ngắn tay bên trong, ống tay áo vì nóng mà xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, biểu cảm vẫn nhạt nhẽo như mọi ngày.
Suýt nữa thì quên là Lận Thâm thuộc ủy ban kiểm tra kỉ luật.
“Đây là lần đầu cậu trực nhật à, việc này mà cũng không biết?”. Giọng Lận Thâm trầm thấp, lại hơi lạnh lẽo.
“Tớ làm thay người khác”. Diệp Tri Hòa nuốt nước miếng, trả lời.
Cậu luôn thấy hơi sợ người trong hội học sinh, sợ bị ghi sổ rồi bị chủ nhiệm lớp nhai đi nhai lại.
Nhưng ủy ban kỉ luật không kiểm tra vệ sinh.
“Về lớp nhanh đi, đừng đến muộn”. Lận Thâm lại nói.
Ô, hóa ra đứng đây chờ mình à.
Diệp Tri Hòa gật gật đầu.
Lận Thâm hơi hé miệng, cuối cùng không nói gì mà quay đầu đi về khu dạy học.
Họ đi kiểm tra việc đi muộn thì phải tới rất sớm, mà Diệp Tri Hòa đến sân thể dục còn sớm hơn, chăm chỉ cần cù quét bao lâu chưa chịu đi.
Lận Thâm thấy chuông sắp reo, ngẫm nghĩ rồi quyết định qua nhắc nhở, đến gần rồi mới phát hiện đó là nam sinh niệm kinh phía sau mình hôm trước.
Kì lạ.
Diệp Tri Hòa cho hắn cảm giác rất kì lạ, bởi hắn không ngửi được pheromone của cậu, cũng vì khi cặp mắt ấy nhìn hắn, lại như đang ẩn giấu điều gì.
Diệp Tri Hòa xách chổi và đồ hót rác bước đến, Lận Thâm thoáng tránh ra, nhưng cậu không vượt lên.
Sao thích theo sau người khác vậy nhỉ.
Lận Thâm quay đầu, Diệp Tri Hòa lại cười với hắn, muốn biểu đạt thiện ý của mình, mà không ngờ Lận Thâm lại càng thêm hoài nghi.
Cậu cũng không vì sự lạnh nhạt của Lận Thâm mà lùi bước, còn bừng bừng hứng thú nói: “Cậu thấy mấy cây trấn an ở trường chúng mình thật sự có tác dụng trấn an cảm xúc ư?”.
“… Sao mà tôi biết được”. Trả lời xong, sắc mặt Lận Thâm không được tốt. “Cậu cũng thấy tôi sẽ là Alpha à?”.
“Hở?”.
Không sao cả, loại chuyện này.
Trọng điểm bây giờ có phải cái này đâu!
Diệp Tri Hòa sốt ruột, hoàn toàn quên mất cây trấn an có tác dụng trấn an Alpha và Omega sau khi phân hóa; cậu hỏi vậy thì dĩ nhiên Lận Thâm sẽ nghĩ theo hướng khác.
Lận Thâm coi từ nghi vấn của cậu như một câu khẳng định, trầm giọng nói: “Đừng có tùy tiện đánh giá tôi”.
Nói xong hắn cất bước lên tầng, mỗi bước đi tận ba bậc cầu thang.
Diệp Tri Hòa:? Ủa kiểu gì vậy.
Vì nhà xa, nên giữa trưa Diệp Tri Hòa ăn cơm ở căng tin, không quay về.
Trong lớp có cặp đôi đang yêu đương, cậu ở trong thì kì quá, nên đi ra ngoài.
Hơn nửa tháng sáu trôi qua, trời đã nóng lắm rồi.
Diệp Tri Hòa đi một vòng quanh sân thể dục đã nóng không chịu nổi, nghĩ một lúc rồi vẫn bước vào sau vườn hoa, cố né chỗ vành đai xanh lẫn bàn đá.
Trường họ rất lớn, phân ra nhiều khu vực. Trừ sân thể dục lớn này còn một sân nhỏ khác, sau nơi ấy có một góc hẹp hẹp, là nơi tụ tập của vài học sinh tới hút thuốc.
Khói thuốc là thứ mùi chua, hỗn tạp của cỏ cây.
Hút nhiều quá có khả năng sẽ thay đổi pheromone của mình – người lớn thường nói vậy, lúc trước Diệp Tri Hòa còn tin, sau này mới biết cái này chỉ để dọa đám trẻ con nghịch ngợm thứ gì cũng muốn thử mà thôi.
Tin vịt cả!
Diệp Tri Hòa đi sang chỗ râm mắt, nơi hành lang dài có căng vải năm màu che lên là chỗ tốt nhất để tránh nóng.
Duyên phận giữa cậu với Lận Thâm, cũng như giữa cậu với Omega mùi kẹo sữa kia là – dù đi bừa chỗ nào cũng thấy.
Có thể khi trước cũng thường gặp mặt, nhưng không ai để ý.
Diệp Tri Hòa thấy Vưu Tiêu Nhã ngồi trên hành lang, cầm một đóa hoa quẹt lên mặt Lận Thâm.
Lận Thâm có hơi bất đắc dĩ mà tránh đi, nghe tiếng bước chân lại quay đầu.
Diệp Tri Hòa có thể ngửi được mùi hương thanh mát của những bông hoa xung quanh, tấm vải che nắng màu hồng và xanh biếc cũng có mùi như cỏ dại, chỉ không rõ hai người kia giờ đây mang mùi gì.
Có lẽ Lận Thâm biết nhưng căn bản là không thèm để ý tới.
Dù sao một Omega thơm ngọt, cũng là đối tượng được rất nhiều người tranh giành…
Đáy mắt Diệp Tri Hòa hơi mờ mịt, cậu vẫn không hiểu sao giới tính thứ hai lại đem đến cảm giác ưu việt cho mọi người.
Cậu sinh ra trong một gia đình Beta bình thường, Diệp Thư chưa bao giờ nói cậu nghe về khác biệt giữa ba loại giới tính, cũng chẳng yêu cầu cậu phải trở thành loại người gì, ông chỉ cần cậu bình an khỏe mạnh mà lớn lên.
Tiết sinh lý ở trường học lại cực kì được coi trọng và phóng đại, nhưng tiếc là nó không có kì thi, cũng không được tính vào thành tích, đại đa số học sinh sẽ ngủ hoặc làm việc riêng trong giờ.
Trước khi phân hóa họ cũng không biết mình sẽ trở thành giới tính gì, nên thiếu lễ độ chút cũng chẳng sao.
Vậy nên ít nhất Lận Thâm phải có quyền cảm kích.
Diệp Tri Hòa nghĩ, coi như đáp lễ vụ sáng nay cậu ta nhắc mình không đi muộn đi.
Cậu phải nói cho hắn biết mới được.
Vưu Tiêu Nhã thấy có người lạ, lập tức buông hoa trong tay, đứng lên.
Lận Thâm bình tĩnh hỏi: “Có việc gì ư?”.
Đây không phải thời cơ tốt, vì vậy Diệp Tri Hòa lắc đầu, xoay người muốn đi.
“Chờ chút”. Lận Thâm gọi cậu lại. “Trực nhật buổi chiều có thể không quét lá rụng, chỉ cần nhặt rác thôi”.
Diệp Tri Hòa theo thói quen mà cong khóe miệng, đôi mắt cũng biết cười. “Ừa”.
Lận Thâm nói xong thấy cậu không định bỏ đi, bèn chần chừ nói: “Cậu đi được rồi”.
Lúc này Diệp Tri Hòa mới chạy nhanh khỏi hiện trường – cậu phát hiện rằng, mùa hè này đâu đâu cũng xanh ngắt.
Diệp Tri Hòa đi rồi, Vưu Tiêu Nhã hỏi: “Sao thế? Bạn cùng lớp của anh à?”.
“Không phải, lớp bên cạnh”. Lận Thâm trả lời.
“Thảo nào em chẳng có ấn tượng gì, lần trước qua lớp anh cũng đâu thấy ai kiểu này”.
“Kiểu gì?”. Lận Thâm thuận miệng hỏi.
“Không miêu tả được, nhưng liếc mắt một cái là có thể khiến người ta nhớ kĩ”. Vưu Tiêu Nhã đùa. “Không chừng sẽ phân hóa thành Omega ấy chứ”.
Lận Thâm chẳng chút hứng thú mà ừ một tiếng đáp lời.
Buổi chiều lúc trực nhật Diệp Tri Hòa dứt khoát không lấy đồ hót rác, đến sân thể dục rồi lại trợn tròn mắt, không biết đứa nào mất dạy thế, vứt một đống rác cùng túi đồ ăn vặt sau sân cây.
Cậu đành phải nhặt lên rồi đi qua nửa vòng sân thể dục để vứt, đi được ba vòng là người đã đầy mồ hôi.
Trên thân người khác đều là pheromone dễ ngửi, chỉ có mình tôi toàn mồ hôi chua nồng.
Diệp Tri Hòa lau mồ hôi chảy dưới cằm, lại cúi đầu tự ngửi mình, vẫn ổn, là mùi nước giặt, cậu vẫn còn thơm tho.
Nhặt rác xong Diệp Tri Hòa không sốt ruột rời đi, đến khi chuông vào lớp sắp reo, ủy ban kỉ luật tới khu dạy học đứng chờ, cậu mới chớp thời cơ chạy đến.
Lận Thâm vừa tách khỏi hai người khác trong ủy ban, bước lên cầu thang đã nghe tiếng chạy bình bịch phía sau mình.
Quen quen.
Hắn quay đầu, không hề bất ngờ khi thấy Diệp Tri Hòa đang thở hổn hển.
Lận Thâm: “… Cậu làm gì thế?”.
Diệp Tri Hòa thở gấp tới mức không nói nổi, duỗi tay giơ một ngón, ý bảo chờ cậu một phút.
Lận Thâm chẳng thèm đợi, đi thẳng lên tầng.
Diệp Tri Hòa đành phải bám theo, “Cậu ơi chờ… Khụ khụ”. Sặc không khí rồi.
Lận Thâm bước lên, lạnh lùng vô tình mà nói: “Không nhanh là muộn đấy”.
Diệp Tri Hòa đành phải tiếp tục lết, lần này là lết nghiêm túc thật, đến muộn không phải chuyện đùa đâu, sẽ bị cô chủ nhiệm móc mỉa.
Lận Thâm nhìn thiếu niên đang chật vật qua khe hở giữa lan can: “Còn hai phút nữa”.
Diệp Tri Hòa càng tuyệt vọng.
Đợi lên đến tầng năm rồi, Lận Thâm lại nói: “Còn năm phút nữa chuông reo”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt: “Cậu chơi tớ đấy à?”.
Hắn giơ bảng điểm trong tay: “Vào lớp nhanh lên”.
Diệp Tri Hòa lại tức giận không cam lòng, ánh mắt rơi xuống cây trấn an xanh biếc ngoài sân thể dục.
Lận Thâm nhìn theo, bên ngoài gió nóng thổi mạnh, từng bóng râm lớn đong đưa.
Nét mặt hắn vẫn rất bình thản, không rõ cậu có ý gì.
Diệp Tri Hòa mở miệng, nói: “Tớ thấy cây trấn an cũng chẳng có tác dụng trấn an cảm xúc đâu, nhưng nó xanh hơn cây bình thường một chút đấy!”.
Nói xong, không đợi Lận Thâm kịp phản ứng, cậu nhanh chóng chạy về lớp.
Lận Thâm: “…”.
Hở?