Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương c34 tại dua leo tr
Tại yến hội, người người ồn ào, đủ loại a dua nịnh hót, trên mặt bọn họ đều mang theo một khuôn mặt tươi cười dối trá.
“Vũ Vương gia đến.” Một giọng nói the thé vang lên, bởi vì tên thái giám thật sự không biết vị nữ tử mặc y phục màu đỏ này là ai, vì vậy hắn chỉ có thể hô Vũ Vương gia mà thôi.
Ly Yên mặc cung trang, thay đổi phong thái điềm đạm trước đây, xiêm y đỏ rực chói mắt tung bay theo gió, trên đầu chỉ mang theo Lưu Ly trâm cài lên, lụa mỏng che mặt mang theo tia cười lạnh.
Ly Yên và Lăng Dạ Vũ cùng đi vào yến hội, hơi thở hoang dã, phong thái cao quý, bễ nghễ thiên hạ, quan sát chúng sinh.
Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng khoác tay lên vai nàng, trên người vẫn mặc trường bào màu đen như cũ, thần bí mà lạnh lùng, khuôn mặt tươi cười nhìn Ly Yên sủng nịnh, trong mắt hắn duy nhất chỉ có nữ nhân này mà thôi.
Phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị.
Lăng Dạ Nặc ngồi lẳng lặng ở một góc uống trà, hơi hơi ngước mắt nhìn bóng dáng màu đỏ kia, nhớ tới khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ngày hôm ấy, không khỏi cảm thán, người đời rõ ràng bị mù mà, nữ tử độc nhất vô song như thế vì cớ gì bị bọn họ đồn thổi một cách vô lý như vậy.
Hai người bước vào yến hội, trong nháy mắt, vô số con mắt của mọi người hướng về phía bọn họ, một trận hút khí vang lên.
“Nữ tử này là ai? Tại sao lại đi cùng Vũ Vương gia?”
“Đúng vậy, có vẻ rất được Vũ Vương gia sủng ái!”
“Nàng không phải Mộc Ly Yên chứ? Còn mang mạng che mặt cơ đấy!”
“Có khả năng, nghe nói hai người hòa ly rồi, nhưng Mộc Ly Yên vẫn mặt dày khăng khăng ở lại vương phủ không chịu đi.”
“Cô gái này thật là lợi hại, xấu xí như thế lại rõ ràng đã bị hưu rồi mà vẫn có thể làm cho Vũ Vương gia mang đến yến hội.”
Mọi người nhao nhao bàn tán, ý nói rằng kỳ thật hòa ly và bị hưu vốn chẳng có gì khác nhau, giọng nói của bọn họ tràn ngập sự khinh bỉ.
Ồn ào ríu rít, ánh mắt của bọn họ khác thường nhìn hai người, có kẻ khinh thường, có kẻ hèn mọn coi rẻ, cũng có kẻ nghi ngờ.
Trong đó có một ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm Ly Yên, như muốn xuyên thấu nàng.
Lăng Dạ Vũ quét ánh mắt rét lạnh tới, độ ấm chợt giảm xuống, mọi người lập tức im miệng, tiếng thảo luận nhất thời im bặt.
Người trong cuộc như Ly Yên cũng từ chối cho ý kiến, coi như mấy lời kia là mây trôi gió thoảng qua, giống như người mà mọi người bàn tán không phải là nàng.
“Yên nhi, con…” Dung Sảnh Thiến đi ra phía trước, bộ dáng muốn nói lại thôi, Mộc Lâu Thư cưng chìu vợ như mạng sống, tất nhiên cũng đi theo bên cạnh nàng.
Ly Yên cười yếu ớt, nói: “Nương, người yên tâm đi. Con tự có chừng mực.”
“Ngươi đứa nhỏ này, ai, cũng tốt, ngươi cũng không để cho nương quan tâm sao, chú ý một chút là tốt rồi.” Dung Sảnh Thiến bất đắc dĩ, đối với nữ nhi này vừa yêu thương vừa lo lắng.
Mộc Lâu Thư cho Ly Yên ánh mắt tin tưởng, giống như dịu dàng vỗ về an ủi nàng.
Hoàng thượng hạ thánh chỉ tuyên bố bọn họ hòa ly, Dung Sảnh Thiến vừa vội lại vừa lo lắng, lập tức muốn đến Vũ Vương phủ chất vấn Lăng Dạ Vũ, chẳng qua là Mộc Hi Ngôn cứ liên tục ngăn cản, còn nói tình cảm của hai người tốt lắm, hòa ly chẳng qua là phong ba, rất nhanh rồi sẽ đi thôi.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu yên tâm, ta sẽ không để cho tiểu Yên phải chịu ủy khuất.” Lăng Dạ Vũ bỗng nhiên lên tiếng nói, giọng nói rất là kính trọng. Cách xưng hô cũng đổi. Là” ta”, mà không phải bổn vương, ánh mắt hắn nhìn Ly Yên rõ ràng là sủng nịnh vô bờ.
Mộc Lâu Thư vui mừng gật gật đầu, nam tử này sẽ không tùy tiện hứa hẹn, một khi đã nói ra nhất định sẽ làm được, y tin tưởng hắn sẽ đối tốt với Yên nhi.
Mắt Dung Sảnh Thiến ướt át, liên tục nói: “Được, được, được.”
Lúc trước, nàng còn lo lắng Yên nhi gả vào vương phủ sẽ chịu ủy khuất, bây giờ xem ra lo lắng của nàng là dư thừa rồi.
“Được rồi, nương, chúng ta ngồi xuống đi!” Ly Yên muốn đỡ nàng ngồi xuống, không ngờ lại bị Lăng Dạ Vũ giữ chặt.
Phượng mi nhếch lên, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì thế?”
“Nương tử, nàng phải ngồi cùng một chỗ với ta.” Môi mỏng khẽ mở, Lăng Dạ Vũ cười yếu ớt, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
“Nhưng chỗ bên cạnh ngươi là vị trí của Vương phi, bây giờ ta cũng không phải.”
“Ta mặc kệ, ngồi bên cạnh ta nhất định phải là nàng, dù sao rất nhanh thôi nàng sẽ lại là vương phi của ta.” Vẻ mặt hắn vô lại, Lăng Dạ Vũ kéo Ly Yên ngồi xuống, hành động này của hắn dẫn tới không ít lời phê bình.
“Vị trí kia không phải là của vương phi sao? Vương gia làm như vậy có phải là muốn cưới nữ tử này làm Vương phi?”
“Nữ tử này chắc chắn là Mộ Ly Yên xấu xí kia rồi, không thấy nàng cùng phu nhân tả thừa tướng bộ dáng mẹ con tình thâm sao? Bọn họ chỉ sợ là hối hận hòa ly rồi, bây giờ chắc đang tính toán thành thân một lần nữa đó.”
Chỉ có thể nói, lời mấy người này nói giống như là chân tướng rồi.
“Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Ngưng phi nương nương, Uyển phi nương nương đến.”
Bá quan văn võ đồng thời quỳ xuống hành lễ nói, “Tham kiến hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Ngưng phi nương nương, Uyển phi nương nương.”
Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ, giờ phút này giống như là hạc trong bầy gà ngạo nghễ đứng ở đó.
“Lớn mật, nhìn thấy hoàng thượng dám không hành lễ.”
Thái hậu vừa tới liền đã thấy Ly Yên một thân hồng y, dáng người cùng khí chất không thể nhầm lẫn được, liền quát lớn. Sát thủ lúc trước nàng phái đi không có tên nào trở về, chắc là đều bị giết cả, không thể lường trước được cô ta còn có thực lực khá như vậy, phải tìm tội danh để giết chết nàng ta mới được, để nàng ta sống là hậu họa khôn cùng.
Ly Yên híp mắt lại, cười lạnh, giễu cợt nói: “Đây rốt cuộc là triều đình của Hoàng thượng hay là triều đình của Thái hậu, Hoàng thượng chưa lên tiếng, Thái hậu nương nương vội vã như vậy làm gì?”
Hay cho một nữ tử khôn khéo như vậy, như vậy liền bao biện đem tội danh vô lễ gắn trên người mình.
Thái hậu bị chọc tức đến nghẹn lời, uất ức nhìn sang Lăng Dạ Trần nói, “Hoàng nhi, ai gia…”.
“Mẫu hậu, trẫm biết không phải người cố ý.” Lăng Dạ Trần vỗ vỗ tay nàng giống như trấn an, ôn hòa nói, đáy mắt hiện lên tia sắc bén không để ai nhìn thấy.
“Hoàng thượng đã sớm cho nàng và bổn vương đặc quyền như nhau, không cần hành lễ trước bất kỳ ai.” Lăng Dạ Vũ lạnh lùng lên tiếng nói.
Lăng Dạ Trần mỉm cười gật đầu nói. Vô nghĩa, cho dù nàng có thất lễ đi nữa hắn cũng phải coi như không có, bằng không hoàng đệ này của hắn đến lúc đó còn không biết náo loạn hoàng cung của hắn như thế nào nữa.
“Các vị ái khanh bình thân, ngồi xuống đi! Tùy ý là được.” Lăng Dạ Trần phất phất tay nói.
Thái hậu và Hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn, Ngưng phi và Uyển phi tách ra ngồi ở phía dưới.
Hoàng hậu nương nương chính là đại tiểu thư của Lễ Bộ Thượng Thư, từ khi Lăng Dạ Trần vừa đủ tuổi thành niên liền được Thái hậu ban cho làm thái tử phi, bây giờ trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Cung trang hoa lệ, trâm phượng trên đầu, khóe miệng luôn luôn mỉm cười nhu hòa, thoạt nhìn thoải mái, rộng lượng khoan dung.
Uyển phi chính là Lâm Thanh Uyển nữ nhi của Hữu Thừa Tướng, vào cung sớm hơn hai năm so với Mộc Vi Ngưng, từ khi tiến cung Mộc Vi Ngưng luôn luôn duy trì ân sủng, dung mạo đẹp đẽ, một cái nhíu mi, một nụ cười đều lộ ra vẻ mê hoặc lòng người.
“Cửu vương gia sao còn chưa tới?”. Nhìn vị trí trống trơn, Lăng Dạ Trần nâng mi hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Cửu vương gia thân thể không khoẻ, không thể đến được.” Thị vệ cung kính chắp tay bẩm báo.
“Lúc trước nghe nói bị bệnh một thời gian ngắn, sau này tìm được thần y đã chữa khỏi rồi mà, tại sao bây giờ lại không khoẻ?”
Chuyện mấy người đi Mê Hồn Sơn đương nhiên không thể nói được, nên phải tuyên bố ra bên ngoài là sinh bệnh thôi.
“Hình như, là bị chó cắn rồi.” Ly Yên sâu xa nói một câu, ánh mắt mang theo ý cười.
Đắc tội nàng thì sẽ không có kết quả gì tốt, nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy miệng của Lăng Dạ Vũ không biết chừng mực, nên cho hắn ăn một viên thuốc mà thôi, chỉ là thuốc này khi ăn vào sẽ không thể nói chuyện được bình thường mà là thay vào đó tiếng chó sủa thôi a.
Lăng Dạ Vũ đã gặp qua Lăng Dạ Phong, tất nhiên biết là chuyện gì xảy ra. Nếu nương tử thích chơi, tùy nàng đi, chẳng qua là phong tỏa tin tức để cho nó không truyền ra ngoài mà thôi, phải biết rằng, đường đường là một vương gia, không nói chuyện được mà chỉ biết sủa là chuyện dọa người cỡ nào a.
Chẳng qua là hắn tò mò, vì sao nàng có thể nghĩ được nhiều thứ thuốc cổ quái ranh mãnh như vậy.
“Thật sự là hắn bị chó cắn rồi.” Lăng Dạ Vũ mặt không đổi sắc phụ họa theo nói.
Lăng Dạ Trần thâm ý nhìn hai người một lát, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Đáy mắt Thái hậu hiện lên tia độc ác, mở miệng thản nhiên nói: “Hình như Vũ nhi và Mộc tiểu thư đã hòa ly rồi? Vì sao Mộc tiểu thư còn ngồi vị trí của Vương Phi thế kia?”
“Hòa ly chẳng lẽ không thể thành thân lại được sao?” Lăng Dạ Vũ âm trầm lạnh nhạt nói.
Mọi người hút một ngụm khí, Thái hậu tức giận đến nỗi ngực phồng lên thật lớn, có chút không thở nổi.
“Thái tử Kỳ Tinh quốc, Thái tử phi đến.” Một tiếng hô xa xa truyền lại.
Ly Yên cười lạnh, cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?
Kỳ Doãn nắm tay Hạ Uyển Di sóng vai đi vào, bộ dáng phu thê tình thân, khiến người ngưỡng mộ không thôi.
“Tham kiến Nguyệt đế, chúc Nguyệt đế hàng năm đều có ngày hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay.” Hai người Kỳ Doãn hành lễ, sau đó nhấc tay lên, gọi người đưa lễ vật đi lên.
“Kỳ thái tử khách khí, mau an vị.” Lăng Dạ Trần vẻ mặt tươi cười hữu nghị nói, phân phó người đem lễ vật cất kỹ.
Hai người Kỳ Doãn vừa ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói quái dị vang lên.
“Diệp công tử đến.”
Diệp Thừa Tầm toàn thân mặc trường bào trắng, ôn nhuận Như Ngọc, mỉm cười nhẹ nhàng đi đến. Bên cạnh hắn là một nữ tử áo trắng, nhìn hai người giống như mặc y phục tình lữ, vô cùng xứng đôi.
Nữ tử áo trắng mặt đeo khăn che mặt, chỉ nhìn thấy dưới hàng lông mi thật dài kia là cặp mắt trong veo mà lạnh lùng, khí chất tựa thiên tiên, đạp bước sen mà đến.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng.”Tiếng nói Ôn nhuận vang lên, Diệp Thừa Tầm hành lễ, Thượng Quan Thi Vũ cũng chỉ là hơi phúc thân.
Thấy nàng là người Diệp Thừa Tầm mang đến, Lăng Dạ Trần cũng không làm khó, chỉ là mỉm cười khoát tay nói: “Đứng dậy, an vị đi!”
Từ lúc Thượng Quan Thi Vũ đi vào, ánh mắt nồng cháy của Kỳ Doãn luôn đặt trên người nàng, đôi mắt tràn đầy kích động, hơi có chút khó có thể tin.
Ly Yên thoả mãn cười cười, khẽ nhấp một ngụm trà, hương thơm lưu lại trong miệng, vô cùng dễ chịu. Lăng Dạ Vũ vẻ mặt sủng nịch ngồi ở bên cạnh vì nàng châm trà đổ nước, làm không biết mệt.
“Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của người, nô tì đề nghị, không bằng cho người đến giúp vui đi!” Uyển phi dịu dàng nói.
“Thần nữ tự đề cử mình, nguyện hiến một điệu múa.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, thanh y nữ tử đứng dậy hành lễ nói, dưới đáy mắt mơ hồ ẩn chứa sự ghen ghét.
“Đây là nhị thiên kim Lâm Thanh Hàm của Hữu Thừa Tướng sao? Tốt, tốt ngươi liền hiến một điệu múa cho trẫm.” Lăng Dạ Trần nhìn nàng, cười nói.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm hiện lên một quyến rũ, cười nói, “Được ạ.”
Đàn sáo vang lên, dáng người nổi bật tiếp theo điệu múa, ánh mắt như tơ. Nàng ta điểm nhẹ mũi chân xuống đất xoay người một cái, như một viên đá Tử Kim quang, điệu múa mềm mại như cánh bướm.Một điệu Phượng cầu hoàng biểu diễn vô cùng thuần thục. Trong đó, không biết đã ném bao nhiêu ánh mắt mị hoặc về phía Lăng Dạ Vũ, chỉ là bản thân hắn vẫn ơ thờ như cũ.
Rõ ràng như vậy, người mù đều có thể nhìn ra được. Ly Yên chợt nhíu mày, nhìn Lăng Dạ Vũ trêu tức nói.
Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên ủy khuất, hai tròng mắt loang loáng nói, “Nương tử, không liên quan đến ta, là nàng ta tự mình đa tình mà thôi.”
Ly Yên cười mà không nói, nói thật, điệu múa này rất tốt, chỉ là thiếu sự hấp dẫn, nên không thể đem điệu vũ này lên đỉnh cao nhất.
Một khúc vừa xong, Lâm Thanh Hàm tạ lễ một cái, còn có chút thẹn thùng.
Thượng Quan Thi Vũ khinh bỉ trợn trừng mắt, chính là một cái bao tải a, cũng chỉ là giả tạo a giả tạo. Diệp Thừa Tầm thấy nàng có cử chỉ “Đáng yêu” như vậy, sủng nịch cười cười, ánh mắt nồng đậm yêu thương, hắn dơ tay lên châm trà thay nàng.
Kỳ Doãn nhìn thấy ánh mắt của hắn liền muốn bóc lửa, hận không thể lập tức đem hai người họ tách ra, trực giác nói cho hắn biết, nữ tử này nhất định là Thi Vũ. Tất nhiên Hạ Uyển Di cũng chú ý tới, chỉ là không rõ vì sao thái tử lại có phản ứng như vậy, ngoài Thượng Quan Thi Vũ ra, còn chưa có ai có thể dễ dàng làm hắn xúc động như vậy, chẳng lẽ….
Mâu trung hiện lên một tia âm ngoan, Hạ Uyển Di âm thầm cắn răng, nếu thật là nàng, lời đồn đại trước kia đều là giả, mặc kệ vì sao Lưu Ly công tử lại nói như vậy, dù sao người này cũng tuyệt đối không thể lưu.
“Tốt, Tốt, Lâm tiểu thư muốn được ban thưởng gì, chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định thỏa mãn ngươi.” Lăng Dạ Trần vỗ tay nói.
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, sau đó nhỏ giọng dịu dàng nói, “Thần nữ ngưỡng mộ Vũ Vương gia đã lâu, hy vọng có thể cùng ngài ấy hai cây liền cành.”
Lăng Dạ Trần nghe vậy, vẻ mặt liền nghiêm lại, liếc mắt nhìn về phía Lăng Dạ Vũ, hi vọng hắn có thể bày tỏ ý kiến.
“Ha ha, nữ tử này thật là can đảm, hay là ngươi cưới nàng đi.” Ly Yên cười điều nghê đạo, tuy nàng nói như vậy, nhưng cảm giác mơ hồ có chút dấm chua.
_________________