Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Đợi Tôi Sau Giờ Học Chương 4: 4: Kiểu Học Sinh Ba Tốt Như Trần Cảnh Thâm Sao Mà Yêu Sớm Với Người Ta Được Cơ Chứ!

Chương 4: 4: Kiểu Học Sinh Ba Tốt Như Trần Cảnh Thâm Sao Mà Yêu Sớm Với Người Ta Được Cơ Chứ!

7:11 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 4: 4: Kiểu Học Sinh Ba Tốt Như Trần Cảnh Thâm Sao Mà Yêu Sớm Với Người Ta Được Cơ Chứ! tại dua leo tr


Beta: Hana
Họp lớp 40 phút thật sự trôi qua rất nhanh.

Tiếng chuông tan học vang lên, Trang Phóng Cầm không buồn đếm xỉa đến âm thanh chói tai này, tiếp tục nói cho hết: “Hai ngày nữa cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi lần nữa, bạn học có ý tưởng hoặc là ý kiến gì về chỗ ngồi cứ đến phòng làm việc tìm cô.

Nếu ban cán bộ vẫn là những bạn ban đầu…”
Một bóng người đứng trước cửa lớp học.

Trang Phóng Cầm quay đầu đối mắt với Hồ Bàng, lập tức ngầm hiểu rõ.

“Được rồi, vậy tan họp trước, cán bộ các môn thu hết bài tập nghỉ đông lại.”
Nghe thấy hai chữ “tan họp”, đầu Dụ Phồn buông thẳng xuống____
“Dụ Phồn, cô có lời muốn nói với em.” Giọng nói lạnh lùng của Trang Phóng Cầm ném đến, “Em đến văn phòng của cô chờ một lát, cô đi nói chuyện với chủ nhiệm Hồ xong sẽ qua ngay.”
“….”
Họp lớp vừa kết thúc không lâu, văn phòng giáo viên vắng tanh.

Trên bàn làm việc của Trang Phóng Cầm xếp một chồng sách cao ngất, bên kia đặt máy tính và giáo án, cả bàn chỉ còn dư lại một chỗ chính giữa.

Gió lạnh len vào từ cửa sổ, thoải mái dễ chịu.

Dụ Phồn nhìn chăm chú khoảng trống đó một lúc lâu, không chút do dự nằm sấp xuống, nhắm mắt ngủ.

…..!
“Học ở lớp mới có quen không?”
“Vâng.”
“Tiến độ học tập của các lớp thường chậm hơn ban 1 nhiều, em phải duy trì số lượng bài tập, đừng để bị ảnh hưởng.”
“Vâng.”
“Người nhà em cũng rất để tâm đến chuyện này, sáng nay còn đặc biệt gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô cũng đã nói với chị ấy, xếp lại lớp chỉ là biện pháp đối phó, chờ cho ngọn gió này qua đi, trường học vẫn có thể xếp lại lần nữa.”
Dụ Phồn nhắm mắt chờ rất lâu, cũng không chờ được tiếng “Vâng” trầm lặng.

Cậu ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, mang theo vẻ bực mình vì bị đánh thức, cách chồng sách bài tập cao như núi nhìn về phía trước.

Thấy rõ người đứng phía trước, Dụ Phồn nheo mắt lại.

Âm hồn bất tán đấy à.

Trần Cảnh Thâm im lặng đứng trước bàn làm việc, nói chuyện với giáo viên từng là chủ nhiệm ban 1.


Động tác của Dụ Phồn không lớn, cộng thêm ba cái bàn làm việc chắn giữa hai người, trong thời gian ngắn người phía trước không thể phát hiện ra được.

“Có điều phụ huynh của em vẫn còn băn khoăn, ý của chị ấy là muốn cô giúp em chuyển tới một lớp tốt hơn, dù sao cái lớp em đang học bây giờ….”
“Không cần đâu ạ.” Cuối cùng anh cũng có phản ứng.

Chủ nhiệm ban 1 dừng lại một lát: “Thế nhưng mẹ em….”
“Là lớp bình thường cả, không có gì khác nhau.”
Giọng điệu thiếu niên lạnh nhạt, đôi mắt một mí hơi rũ xuống.

Dụ Phồn chống cằm, lười biếng xem trò vui.

“Em vừa chuyển đến lớp đó, chắc vẫn chưa biết,” Chủ nhiệm ban 1 hơi do dự, “Tuy rằng cũng là lớp bình thường, nhưng mà không khí lớp này…Kém hơn những lớp khác một ít.

Điểm trung bình năm nào cũng đứng chót, vệ sinh kỷ luật của lớp luôn đứng cuối cùng, trong lớp còn có tận mấy học sinh cá biệt___Có em tên là Dụ Phồn, chắc là em từng gặp rồi, thường xuyên đọc kiểm điểm ở lễ chào cờ.

Mẹ em lo lắng cũng không phải không có lý, tất cả là tốt cho em….”
Lạch cạch.

Tiếng bút rơi xuống đất.

Giọng chủ nhiệm ban 1 khựng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra phía sau.

Dụ Phồn cúi người nhặt bút lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hai người.

Thấy cậu, tấm lưng hơi kéo căng của Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên thả lỏng, lại quay về biểu cảm trầm lặng như bình thường.

Còn chủ nhiệm ban 1 vẫn giữ nguyên tư thế há miệng.

Cô nhìn mấy miếng băng cá nhân trên mặt Dụ Phồn, nhớ tới lời đồn Dụ Phồn đánh giáo viên từng nghe nói, trong lòng hơi e ngại, mãi đến một lúc lâu sau mới tìm về được giọng nói: “Em….”
Dụ Phồn: “Em cảm thấy cô nói rất đúng.”
“?”
Không đợi cho cô phản ứng lại, Dụ Phồn nói tiếp: “Em rất hung dữ bạo lực, dọa sợ học sinh mũi nhọn cũng không hay lắm, em tán thành việc cậu ấy chuyển đi.”
“Ai hung hữ bạo lực? Ai muốn chuyển đi?” Giọng Trang Phóng Cầm vang lên từ cửa, thấy rõ tình hình bên trong, cô gầm lên, “Dụ Phồn! Ai cho em ngồi ở chỗ của giáo viên? Cô gọi em tới là cho em ngủ đấy à? Cô đặt một cái giường trong lớp cho em luôn nhé?”
Chủ nhiệm ban 1: “…..”
Dụ Phồn: “Em ngủ không đủ giấc.”
“Vậy dấu vết trên mặt em là chứng cứ ai để lại?” Trang Phóng Cầm đặt mấy thứ trong tay lên bàn, “Làm sao, vẫn chưa đứng lên? Cô đứng nói còn em ngồi nghe phải không?”
Dụ Phồn chậc một tiếng, chầm chậm đứng dậy đi sang một bên.

Trần Cảnh Thâm thu tầm mắt lại: “Thưa cô, em không chuyển lớp.


Nếu không còn việc gì nữa, em về trước đây.”
Chủ nhiệm ban 1 hoàn hồn lại, còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã xoay người rời đi không hề ngoảnh lại.

Chắc là cảm thấy xấu hổ, nửa phút sau, cô cũng ôm giáo án vội vàng rời đi.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

Tuy rằng Trang Phóng Cầm không nghe thấy hết, nhưng mà nhìn tình cảnh vừa rồi cũng đoán được mười mươi sự việc.

“Nhìn em xem, đạp đổ hình tượng lớp chúng ta thành kiểu gì rồi?” Cô cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm, “Nói đi, mặt là làm sao đây?”
“Em bị ngã.”
“Những lời này em đã lừa chủ nhiệm giáo dục rồi,” Trang Phóng Cầm hỏi, “Lại đánh nhau với người ta phải không?”
Dụ Phồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé răng.

“Cô đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em là học sinh, đừng cứ đòi sống đòi chết với đám thanh niên lêu lổng bên ngoài mãi, có thể làm những việc tuổi này của em nên làm không?”
Người trước mặt vẫn bất cần đứng đó, vẻ mặt không hề để tâm, bày ra dáng vẻ lợn đã chết chẳng buồn sợ nước sôi.

Trang Phóng Cầm tức đến mức uống thêm một ngụm nước nóng: “Với lại, vừa nãy chủ nhiệm giáo dục nói với cô, hôm qua em uy hiếp bạn học mới ngoài cổng trường, trên tay còn cầm cả dao, chuyện này là sao?”
Dụ Phồn: “Thầy ấy bịa được như vậy sao không xuất bản sách luôn đi?”
“Cái này,” Trang Phóng Cầm chọc quyển sách bài tập trên bài, “Là giáo trình toán học chủ nhiệm Hồ biên soạn đấy.”
“….”
Giằng co một lúc lâu, Dụ Phồn không còn gì để nói: “Em không có uy hiếp cậu ta, dao là nhặt được, người thì không quen.”
“Đi trên đường còn nhặt được cả dao?” Trang Phóng Cầm nhìn vào túi quần cậu, “Dao đâu rồi.”
“Ở nhà, em để giành thái rau.”
“….”
Trang Phóng Cầm nhìn cậu một hồi, trong lòng hơi thả lỏng xuống.

Dẫn theo lớp này được một thời gian, cô cũng hiểu biết một ít về các bạn trong lớp, nhất là Dụ Phồn, xem giọng điệu và vẻ mặt này của cậu, là cậu không có làm gì thật.

Có điều kết hợp với tình huống dưới sân chào cờ sáng nay, cậu cũng không chào đón bạn học mới cho lắm.

“Tạm thời tin em.” Nét mặt cô vẫn không thay đổi, “Học kì mới bắt đầu rồi, em có kế hoạch học tập gì chưa?”
“Học thuộc lòng bảng cửu chương nhân chín.”
“Em nói thêm mấy câu nữa đi, xem có chọc cô tức đến mức vào bệnh viện luôn không.” Trang Phóng Cầm lườm cậu, mở ngăn kéo bàn lấy ra một quyển sách phụ đạo mới tinh, đặt đến trước mặt cậu, “Đây là cô đặc biệt đến thư viện tìm cho em, những bài tập trong đó rất cơ bản, cách giải cũng đơn giản, em cầm về xem đi xem lại nhiều lần vào, câu nào không hiểu thì tới văn phòng tìm cô.”
Dụ Phồn nhìn chằm chằm quyển sách một lúc lâu, nuốt câu “đừng phí tiền” về lại cổ họng: “Vâng.”
Trước khi đi, Trang Phóng Cầm lại gọi cậu về.


“Với lại,” Trang Phóng Cầm đã nghĩ xong nên nói thế nào, “Học sinh chuyển lớp lần này bạn nào cũng có thành tích vô cùng xuất sắc, em phải xem các em ấy thành tấm gương, cố gắng đừng xích mích với người ta….”
“Cô yên tâm,” Dụ Phồn không hề quay đầu lại, “Em rất nhạy cảm với học sinh mũi nhọn.

Sau này cậu ta đến gần em một bước, em sẽ cách xa cậu ta một trăm bước, cố hết sức tạo nên môi trường học tập hài hòa tốt đẹp nhất cho bạn học mới.”

Tiết thể dục đầu tiên sau khai giảng, Dụ Phồn cúp thẳng.

Nhà vệ sinh ở tầng một của tòa nhà thí nghiệm ngập trong sương khói.

Bình thường bên này không có giáo viên, hổ béo hay đi tuần tra bắt người cũng đi họp rồi, mấy nam sinh đứng trước nhà vệ sinh, tụ tập hút thuốc chẳng sợ một ai.

“Đám ngốc ở trường bên không dám đối diện thẳng mặt, chỉ biết lén la lén lút, lần sau bọn mình tìm lúc nào đó, đến cổng sau trường học tìm bọn nó.”
“Bọn nó cũng buồn cười ghê, chặn đường ai không chặn, lại chặn ngay người đàn ông mạnh nhất trung học số 7 Nam Thành….”
“Cảm ơn những người ở hiện trường, anh em của tôi dùng một đấm, đánh cho bọn nó ngã văng đầy đất,” Vương Lộ An nhìn sang người bên cạnh, “Phải không, anh em?”
“Biến.”
Dụ Phồn kéo cái ghế từ phòng học trống bên cạnh ra, giờ này đang vắt chéo chân lười biếng ngồi.

Cậu cúi thấp đầu, một tay điều khiển nhân vật trong game, tay còn lại kẹp điếu thuốc, “Nói chuyện của các cậu đi, đừng kéo tôi vào.”
“Mẹ nó chứ,” Nam sinh ngoài cùng bên phải ngồi xổm dưới đất, nhìn chăm chú bảng thành tích trên màn hình điện thoại, “Tại sao học kỳ cuối của lớp 11 rồi còn có thêm học sinh chuyển lớp nữa? Lớp bọn tôi đến một lượt bốn người, làm thứ hạng trong lớp của tôi tụt thẳng từ 57 xuống 61!”
Vương Lộ An cười nhạo cậu ta: “Có khác nhau mấy đâu, vẫn đứng cuối thôi.”
“Biến biến biến,” Người này nhả một hơi khói thuốc về phía Vương Lộ An, đứng dậy nói, “Sắp tan học rồi, đi chơi bóng không?”
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, tất cả dồn dập dụi tắt thuốc lá, còn thuần thục phất tay phủi tan mùi khói thuốc.

Thấy người ngồi trên ghế vẫn không động đậy, người kia hỏi: “Dụ Phồn, cậu không đi hả?”
“Không đi, đang chơi game.”
Vương Lộ An lập tức tỏ ý: “Vậy tôi cũng không đi.”
Đám người dần rời đi hết.

Dụ Phồn tựa lưng vào ghế, đang đánh giết trong game đến sảng khoái, chợt nghe thấy tiếng gõ phím lạch cạch bên cạnh.

Vương Lộ An có cái tính dở hơi không hiểu nổi, thích nghe tiếng gõ phím trên điện thoại, ồn ào muốn chết.

Dụ Phồn tạm dừng trò chơi, quay đầu hỏi cậu ta: “Cậu đang nhắn tin hả?”
“Tôi đang tán dóc,” Vương Lộ An nói, “Dò hỏi về Trần Cảnh Thâm.”
“?”
Dụ Phồn không hiểu gì cả: “Dò hỏi cậu ta làm gì?”
“Cậu thấy sao?” Vương Lộ An nói, “Cậu ấy là người đứng nhất toàn khối đó! Tôi phải hỏi thăm xem cậu ấy có dễ nói chuyện không, nhỡ sau này có làm kiểm tra, bài tập gì gì đó thì còn tìm cậu ấy xin giúp đỡ được.”
Dụ Phồn chẳng hứng thú tí nào: “À.”
Một lát sau, Vương Lộ An đặt điện thoại xuống, thở dài.

Cậu ta vừa hỏi người bạn lúc trước học ở ban 1, người này không buồn nghĩ ngợi, uyển chuyển nói với cậu ta: Không có cửa.

Vị học bá này nổi tiếng là lạnh lùng ít nói trong ban 1, tính cách và diện mạo giống y như nhau.


Bình thường có bài nào không biết làm đi hỏi cậu ấy, cậu ấy vẫn ra tay giúp đỡ, còn những cái khác, nói chuyện không bao giờ vượt quá mười câu.

“À đúng rồi, bạn của tôi còn nói, hình như nhà Trần Cảnh Thâm rất giàu.” Vương Lộ An nói, “Cậu ta nói lần trước họp phụ huynh, mẹ Trần Cảnh Thâm cực kì dữ dội….Ủa, vết thương trên mu bàn tay cậu cũng lành nhanh ghê.”
Dụ Phồn nghiêng cổ tay.

Những vết thương nhỏ này lành lại rất nhanh, tối hôm qua về nhà đã bắt đầu kết vảy rồi.

Cậu nhìn chằm chằm vết thương một lúc, không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn duỗi tay cào ra.

Xé rách miệng vết thương, để nó lại chảy máu lần nữa, sau đó thối rữa, nhiễm trùng.

Bàn tay bên kia vừa chạm lên vết sẹo, bả vai chợt bị người bên cạnh dùng sức đẩy mấy cái.

Cậu chợt hoàn hồn lại, ngơ ngẩn hai giây mới hỏi: “Muốn chết à?”
“Không phải, cái đệch, cậu nhìn ngoài cửa sổ kìa!” Vương Lộ An dùng giọng hơi nói, “Mẹ nó chứ không thể nói xấu sau lưng ai được, đó là Trần Cảnh Thâm phải không?”
Dụ Phồn nhìn ra bên ngoài theo bản năng.

Thậm chí không cần thấy mặt, chỉ cần liếc qua cái áo đồng phục mùa đông màu xanh trắng đó, Dụ Phồn đã nhận ra đó là ai ngay.

Từ góc độ này hai người chỉ nhìn thấy được bóng dáng cao gầy thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm.

Có một nữ sinh đứng trước mặt hắn.

Vương Lộ An nheo mắt: “Là Chương Nhàn Tịnh đứng bên cạnh cậu ấy phải không?”
Ban 7 lớp 11 có hai người khiến Trang Phóng Cầm hết sức đau đầu, một là Dụ Phồn, hai là Chương Nhàn Tịnh.

*Nhàn Tịnh mang ý nghĩa là thanh tao, nhã nhặn, trầm tĩnh.

Trái ngược hoàn toàn với tên của cô, từ lớp 10 Chương Nhàn Tịnh đã uốn tóc nhuộm màu, hút thuốc về sớm, đánh cho không biết bao nhiêu nam sinh phải khóc.

Diện mạo cô xinh đẹp, từ lớp 10 đã có rất nhiều người theo đuổi cô, sau khi nổi tiếng, hầu hết nam sinh trông thấy cô là phải đi đường vòng.

“Hai người đó đang làm gì không biết….” Vương Lộ An thì thầm.

Vừa dứt lời đã thấy Chương Nhàn Tịnh đi từng bước về phía Trần Cảnh Thâm, mái tóc quăn xinh xắn đung đưa trong gió.

“Này, cậu là Trần Cảnh Thâm phải không?” Cô cười rộ lên, đôi môi tô son cong lên nụ cười rạng rỡ, “Tôi thích cậu, cậu làm người yêu của tôi được không?”
Mí mắt Dụ Phồn giật lên một cái, đứng dậy định rời đi.

Vương Lộ An vội vàng giữ cậu lai: “Đi đâu đấy? Sao không xem xong rồi đi?”
“Không có hứng thú.”
“Đừng mà, xem tí đi,” Vương Lộ An nói, “Cậu nói xem có phải Chương Nhàn Tịnh điên rồi không? Kiểu học sinh ba tốt như Trần Cảnh Thâm, sao mà yêu sớm với người ta được cơ chứ!”
Dụ Phồn nhớ tới lá thư tình màu hồng nhạt kia, thầm nói chắc là hình tượng đổ vỡ rồi..