Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Khác Đơn Phương Không Vô Nghĩa Chương 6: Chương 6: Nguyên tắc là nguyên tắc!

Chương 6: Chương 6: Nguyên tắc là nguyên tắc!

11:52 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Chương 6: Nguyên tắc là nguyên tắc! tại dưa leo tr


Giai đoạn “mào đầu” kết thúc, học kỳ một chính thức vào guồng. Hà quay cuồng với học chính, học thêm ở nhà, cộng với hoạt động của CLB. Chỉ còn mấy tuần nữa là giải bóng đá giữa các trường trung học toàn quốc bắt đầu khởi động. Cũng may giải lần này được tổ chức ở Hà Nội nên họ không phải mất công di chuyển nhiều.
Một tin vui là Hải Nam lại được xét vào đội hình chính, chắc hẳn là do ý thức “cải tạo tốt”. Giờ nghĩ lại thì Hà mới hiểu đây là cách làm việc của Gallet, đều có nguyên nhân của nó, chưa cần đến sự tác động của bất cứ “quyền lực ngầm” hay “lực lượng bắt nạt” nào hết.
Nhưng chính tác phong chỉ cần lý mà không mảy may chú ý đến tình này, đã dẫn đến một rắc rối khác, mang tên Mai Tuấn Anh.
Người này, lại một lần nữa phải xuống dự bị, nhường chỗ cho Nam, chuỗi ngày hả hê sai vặt, bắt nạt “kẻ chiếm chỗ đáng ghét” cũng vì thế mà kết thúc.
HLV chỉ xuất hiện đầu buổi tập, để đọc danh sách đội hình chính thức cho trận ra quân sắp tới và giao bài tập. Sao khi thầy đi khuất, Tuấn Anh tỏ thái độ hậm hực ra mặt, dẫn đến buổi tập chệch choạc với vô số lần sút cầu môn lẫn đường chuyền hỏng. Cậu ta cũng là người duy nhất không vượt qua bài sát hạch định kỳ.
Cuối buổi tập, đội trưởng Bảo Long nói đơn giản, từ giờ cho đến tuần sau sẽ lại kiểm tra một lần nữa, thành viên nào không đáp ứng được các tỷ lệ cơ bản sẽ phải ra khỏi đội. Không ám chỉ ai khác ngoài Tuấn Anh.
Đó là giọt nước tràn ly, khiến cho anh chàng nổi cơn tam bành:
“Bị đuổi? Tôi, người không bao giờ bỏ một buổi tập nào từ khi gia nhập đến nay, kiên nhẫn ngồi ghế dự bị cả một năm trời, luôn đóng góp ý kiến nếu có thể?”
Long không hề thay đổi sắc mặt, trả lời lạnh lùng:
“Nguyên tắc là nguyên tắc, chúng ta nhắm đến mục tiêu duy nhất là ngôi vô địch, giữ gìn danh tiếng cho trường.”
Tuấn Anh thấy vậy càng điên tiết:
“Trọng Khanh không tham gia bất cứ một buổi tập nào từ đầu năm đến giờ, tôi không chấp. Nhưng thằng đó?” cậu chỉ thẳng vào mặt Nam. “Mới vào đội chưa đầy một tháng. Đã thế còn vô kỷ luật, giữa trận đấu quan trọng còn dám bỏ dở, nó tưởng nó là ai? Còn tôi… Đầu óc đã chẳng thông minh gì, vào trường chỉ vì muốn tham gia đội bóng, nên cố gắng đến tận bây giờ. Các cậu nói đuổi là đuổi sao?!”
Nam chỉ nhìn sang bên, cười khẩy. Những thành viên khác, người thì ngáp, người thì ngồi vắt chân, uể oải như đang xem một bộ phim nhàm chán.
Chỉ có Minh Hà là người duy nhất xúc động khi nghe cái lý do tưởng chừng vớ vẩn, nhỏ nhặt ột quyết định chọn trường của Tuấn Anh. Cô chợt cảm thấy căm ghét cái thái độ xem thường của các thành viên trong đội, kể cả Hải Nam, và thấy mình đứng bật dậy:
“CLB không phải là để các thành viên thỏa mãn sở thích, đam mê sao? Tâm trạng thoải mái có tốt hơn không? Chúng ta đâu phải là chuyên nghiệp để nhất nhất ăn thua như vậy?”

Long thở ra, vẻ ko muốn tranh luận:
“Chúng ta được hưởng đãi ngộ, điều kiện luyện tập tốt nhất thì cũng phải đáp ứng. Còn nếu muốn một CLB để cho vui, ai vào cũng được thì các cậu tự lập với nhau.”
Đã đâm lao phải theo lao, Hà trở nên dạn dĩ hơn thường ngày, cô quay sang Nam, gắt:
“Còn cậu, cậu nói gì đi chứ!”
“Nói gì? Trong chuyện này thì tớ cũng nghĩ như Bảo Long đấy.” Câu trả lời đơn giản đến không ngờ.
Hà cảm thấy vô cùng thất vọng? Không lẽ cô mới sai? Đã bị kích động thái quá khi nghe cái lý do chuyển trường nhỏ nhặt của Tuấn Anh. Hà đồng cảm, vì cậu ta quá giống cô.
“Không phải việc của cậu đâu, quản lý!” Tuấn Anh ném chiếc khăn mặt vắt trên cổ xuống đất một cách thô bạo, rồi lầm lũi bước ra khỏi sân.
Cho đến khi bóng dáng gầy gò của cậu ta khuất sau nhà thể chất, như thể bản năng xui khiến, Hà đột ngột chạy theo. Bảo Long định đưa tay giữ cô lại, nhưng Nam đã kéo áo cậu, gạt đi.
Chẳng mấy chốc, Hà đã nhìn thấy Tuấn Anh, đang lom khom mở khóa chiếc xe đạp vẫn còn dựng chân chống ở nhà để xe. Cậu cũng vừa mới nhận ra cô.
“Lại cái gì nữa đây!” Giọng nói hằn học, không khác gì ngày khai trường ở bàn đăng ký.
Lúc này Hà mới thấy mình dở. Tự nhiên chạy theo người ta làm gì không biết. Những lúc thế này, 99% Tuấn Anh sẽ cho rằng Hà đang thương hại cậu ta. Tâm trạng đã tệ, chắc chắn sẽ còn tệ hơn gấp bội.
“Mọi việc… không phải như cậu nghĩ đâu” Hà ấp úng, chính cô cũng không hiểu mình đang định triển khai ý gì. “Tớ cũng như cậu… Không thích cách làm việc đó của họ. Nên tớ thấy bực mình lắm. Thật ra tớ vào trường này… cũng chỉ vì muốn… làm quản lý đội bóng thôi.”
Nhìn biểu hiện một phần tín, chín phần nghi, đôi mắt nheo tít của Tuấn Anh dưới cặp kính dày cộp, Hà thừa biết rằng lý do mình đưa ra rất dở. Chuyển trường để tham gia đội bóng còn có thể méo mó tin được, chứ để làm quản lý thì chẳng còn gì vớ vẩn hơn.
Nhưng đứng trước dáng vẻ khổ sở phân trần đến tội nghiệp của Hà, gương mặt cậu có phần hơi dãn ra. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng trong trẻo đã cắt ngang:
“Tuấn Anh, Minh Hà, anh Quang có còn ở sân tập không?”

Người vừa hỏi là trợ lý HLV Hồng Như Nguyệt, đang dắt xe đạp từ cổng trường tiến vào. Dường như cô vừa trở về từ lớp đào tạo huấn luyện viên bóng đá sơ cấp chiều thứ sáu. Cô mặc áo sơ mi màu xanh pastel và quần jeans đơn giản tôn được dáng dấp cao, thân hình chuẩn như người mẫu, mái tóc dài, đen được cột cao gọn gàng. Ăn mặc giản dị như vậy mà vẻ đẹp vẫn sang trọng thanh lịch hơn xa những hotgirl lòe loẹt trên báo lá cải.
“Anh Quang” ở đây là thầy Nguyễn Chính Quang, chính là HLV đội bóng Gallet, trước đây là một cầu thủ nổi tiếng đã có thời gian thi đấu ở nước ngoài, ba năm trước mới giải nghệ vì chấn thương. Vì tuổi của thầy còn khá trẻ, chỉ tầm ngoài hai lăm, nên đa số thành viên vẫn gọi thầy là “anh”, không vì vậy mà giảm đi sự tôn trọng.
“Thầy hôm nay hình như cũng có việc bận trên sở, chỉ đến một chút đầu giờ thôi chị ạ.” Hà trả lời, cô không rõ mình có nhìn nhầm không, khi thoáng thấy trên gương mặt thanh tú của Nguyệt một nét gì như là thất vọng.
“Thế thì chị cũng về đây…” Nguyệt ngẩn ra, rồi như thể nhớ ra điều gì, cô nhìn Tuấn Anh. “Trận ra quân sắp tới rồi, các cậu cố gắng nhé.”
Mặc dù giọng nói của Nguyệt hoàn toàn nghiêm túc, nhưng Tuấn Anh lại nghe như một sự chế giễu, cậu chua chát:
“Cố cái gì trên ghế dự bị? Mà thôi, bỏ đi, tôi cũng sắp bị đuổi rồi!”
Như Nguyệt nhìn Hà ra ý hỏi. Hà cho rằng lúc này yên lặng là trên hết. Người không chịu yên, lại là Tuấn Anh, cậu hằn học tiến đến trước mặt Nguyệt:
“Cái gì là tỷ lệ cơ bản? Và cả những bài kiểm tra thể lực ngu ngốc đó? Các người điên hết cả rồi! Tôi chuyển đến đây chỉ vì muốn được đá bóng, vậy mà mất đến 1 năm để gia nhập CLB, và bị dọa đuổi đi chỉ sau 1 kỳ bởi 1 tên nhãi ranh mới đến!”
“Người đưa ra tỷ lệ đó là tôi, soạn thảo bài kiểm tra đó cũng là tôi.”
“Cô?!” Trông Tuấn Anh như muốn nhổ vào Như Nguyệt. “Một đứa con gái chỉ biết cầm tập giấy vẽ vẽ vạch vạch, và đám lý thuyết ngu ngốc cô học được ở trường. Cô cứ nghĩ ột con số ấn tượng thì mọi người sẽ coi trọng và tin theo cô sao? Đúng thế, những kẻ điên rồ, những kẻ ko phải là người như Trọng Khanh hay Bảo Long hay cái tên Hải Nam chết dẫm đó, nhưng ko phải là tôi.”
“Tôi đến đây ko phải để níu kéo cậu về nên tôi sẽ ko nghe cậu phàn nàn. Tôi chỉ định trả lời bất mãn của thành viên, hoặc cựu thành viên, nếu cậu muốn từ bỏ, rằng những bài kiểm tra ngu ngốc kia là thành tích của tôi khi vào đội từ đầu năm lớp 10, và tỷ lệ cơ bản cũng là tỷ lệ của tôi khi lần đầu đứng trước khung thành của Gallet.” Nguyệt thản nhiên.
Tuấn Anh sững người. Cậu ta đạp chân chống thô bạo rồi leo lên xe đạp ra khỏi cổng trường, không chào hỏi. Minh Hà cũng thấy rằng chẳng cần nói thêm bất cứ điều gì nữa. Cậu ta chắc chắn sẽ về tập luyện điên cuồng vì xét cho cùng để thua một người con gái mỏng manh như Như Nguyệt thì chẳng còn gì nhục nhã bằng.
“Em phục chị thật đấy!” Hà xuýt xoa, khi chỉ còn hai cô gái ở nhà để xe.
“Em không thấy như thế hơi có vẻ tự mãn à?” Nguyệt cười, đẹp mê hồn. “Mà chị không biết rằng em cũng chơi với Tuấn Anh đấy? Hình như hai em đâu có học cùng lớp?”

“À không, thực ra em đâu có quen biết gì cậu ta, chỉ là hôm nay…”
“Minh Hà! Có cả chị Nguyệt nữa!” Một giọng quen thuộc vang lên. Hải Nam đi cùng Bảo Long đang từ từ tiến lại.
“Chị đi học về à, muộn rồi còn lại trường làm gì vậy?” Nam cười bắt chuyện.
Như Nguyệt hơi chững lại, Hà thấy vậy trả lời thay:
“Hình như chị ấy muốn tìm thầy Quang có gì quan trọng lắm. Nhưng tiếc là thầy về rồi.”
“Thật ra… cũng không quan trọng đâu.” Nguyệt tỏ ra lúng túng, gò má thoáng ửng hồng dù giọng nói vẫn tỏ ra tự nhiên. Nói rồi, cô vội vàng chào từ biệt nhóm bạn rồi đạp xe ra về.
Trên sân trường lúc này chỉ còn lại ba người. Chuyện Tuấn Anh tạm thời đã được giải quyết, nên Hà cũng quên béng cách đây không lâu giữa họ có chút bất đồng. Nên cô ngạc nhiên khi Nam vỗ vỗ vào vai mình: “Không giận bọn này đấy chứ?”
“Có giận, nhưng nếu hai người các cậu về nhà tớ ăn cơm, rồi rửa bát thì không giận nữa.” Hà cười. Nhưng chững lại ngay sau đó.
Từ cấp hai, họ vẫn thường làm hòa với nhau theo cách ấy, nếu có xích mích xảy ra. Vấn đề là một năm nay, mọi chuyện đã khác nhiều.
“Nhưng đến không báo trước thế này thì có đủ thức ăn không?” Nam vỗ vỗ bụng rỗng lép kẹp, không hề để ý đến vẻ khó xử của Hà.
“Nếu tớ nhớ không nhầm… thì hôm nay mẹ nấu bún ốc với chuối đậu. Mỗi lần như vậy nấu nhiều lắm, để ăn hai bữa. Cùng lắm mà thiếu thì… ra chợ mua thêm bún thôi.” Hà ngập ngừng.
“Vậy thì đi.” Bảo Long kết luận ngắn gọn, đủ làm trái tim Hà lạc đi một nhịp.

Sự xuất hiện của Bảo Long trước thềm căn nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ của gia đình Minh Hà kéo theo một loạt mắt chữ O, miệng chữ A của hai đứa em, lẫn bố mẹ cô. Họ xúm vào vừa khen ngợi cậu trong một năm đã đẹp trai, chín chắn lên nhiều, vừa trách cậu suốt từng ấy thời gian biến mất dạng.
“Cái thằng này nó được Gallet tuyển chọn, nên tưởng mình cao siêu lắm, định bỏ rơi bạn bè, ai dè cháu với Hà thi vào dễ ợt, xấu hổ chưa con? Mà ai bảo bún ốc của bác ngon quá, nó chỉ kiêng được một năm, giờ kiêng hết nổi lại mò về đấy!” Nam khoác vai Long bô bô, tự nhiên như ở nhà. Hà cũng muốn bó tay với cậu ta. Trong khi cô luôn coi đề tài chuyển trường của Long là tối kỵ thì Nam lại thoải mái đem ra tấu hài. Nhưng cũng nhờ thế mà không khí tự nhiên hơn nhiều.
Mẹ của Hà từ lâu đã rất hài lòng về hai người bạn thân của cô, và luôn đặc biệt dành thiện cảm cho tác phong chững chạc, lễ phép của Bảo Long. Em trai và em gái của Hà, thằng Minh con Phương, cũng đều hâm mộ ông anh này ra mặt, vì mỗi lần đến nhà Hà, Long không cho quà thì cũng dành thời gian chơi với chúng. Con Phương bảy tuổi, có bận còn láu táu: “Anh Long đừng về, lấy chị em rồi ở lại đây luôn đi!”, làm Hà vừa ngượng vừa tức, đánh đuổi nó chạy quanh nhà.
Sau khi Long và Nam hoàn thành nhiệm vụ… rửa bát như đã hứa, ba người còn kéo nhau lên phòng Hà ngồi uống trà, nói chuyện một hồi trước lúc hai cậu con trai ra về.

“Nhớ đây là phòng anh Hoàng mà?”Long hỏi khi ba đứa đã ngồi xếp bằng trên sàn gỗ của căn phòng chừng 16m2.
“À, tớ chưa nói với cậu, anh ta sang Đức rồi. Học bổng nhà nước. Nên tớ xin mẹ chuyển sang phòng này rộng hơn. Ngày tên hấp đó khăn gói ra đi, tớ mừng muốn chết. Từ giờ bớt đi một thành viên hội bắt nạt.” Hà vừa nói vừa lườm Nam, khiến anh chàng giãy nảy.
“Đừng có gom tớ với thằng cha đó! Xét về dùng vũ lực để trò chuyện thì cậu mới là giống hắn đấy. Anh nào em nấy!”
“Vậy còn Mai Chi?”Long hỏi đánh lạc hướng, khi thấy Hà bắt đầu thò tay lên giá sách tìm “vũ khí”.
Chiêu này tỏ ra công hiệu, khi cô nàng nhảy dựng lên, còn hơn cả lúc bị Nam nói xấu.
“Ai mà để ý chứ! Nếu họ chia tay đi thì tớ ăn mừng đầu tiên. Cứ nghĩ sau này phải gọi con bé cong cớn gian xảo đó làm chị dâu thì thật tức muốn chết!”
“Nhưng tớ thấy so với ông anh đẹp người xấu nết bảo bối của cậu, thì trông cũng xứng đôi vừa lứa lắm đấy! Cặp đôi phản diện.” Nam vỗ vai Hà.
“Bảo bối gì chứ! Của nợ thì có! Hy vọng về sau có cưới nhau thì ra ở riêng chứ đừng có về đây, không thì tớ chỉ có nước dọn đi trước!” Hà làu bàu đưa tách trà lên miệng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, mắt cô trở nên lim dim. “Nếu mà có chị dâu như chị Nguyệt thì tốt nhỉ, người gì đâu mà đẹp người đẹp nết, ăn nói thì ngọt ngào dịu dàng…, hoàn hảo đến thế là cùng.”
“Sợ là hơi khó đấy.” Nam trầm ngâm như ông cụ non, lại còn đưa tay lên làm bộ vuốt râu. “Cậu cũng ở trong đội bóng, chắc phải để ý thấy chứ.”
“Tất nhiên là có. Như chiều nay chẳng hạn.” Hà đăm chiêu. “Tớ tưởng mình nghĩ quá, hóa ra cậu cũng thấy hả?”
Cạch! Tiếng tách trà đã cạn đặt xuống sàn. Bảo Long chỉ lặng yên theo dõi câu chuyện, bấy giờ mới lên tiếng.
“Đừng nói về chuyện của người khác nữa, được không?”

Đêm đó, Hà với tâm trạng thoải mái lên giường từ khá sớm. Trong giấc mơ, cô cũng không dám tin rằng mọi chuyện trở lại như trước một cách dễ dàng đến thế này.
Trong bóng tối của căn phòng, nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên dưới chân giường. Hà trong cơn ngái ngủ không hề nhận ra đó không phải di động của mình, mà là của Hải Nam để quên.
“A lô, Minh Hà nghe…” Giọng uể oải.
Ở đầu dây bên kia, Vũ Thủy Linh sững người, đổ dựa vào tường.