Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: Trư Cửu Cương tại dưa leo tr.
Sau khi đánh chết Vương Trường Sinh, Trần Thất biết rằng không thể ở lại quận Đô Lương nữa, liền muốn đi đến nơi xa hơn tránh né…
Hắn từ nhỏ đã sống ở Thiên Mã Sơn, lần này đây xuất môn đi theo Lục Hạo Chi đến phủ thành Bà Dương đã là lần đi xa nhất từ trước tới nay.
Tuy rằng hắn nói muốn đi quận Thiên Đô, nhưng thật ra lại không biết đường, chính là Trần Thất có lá gan thật lớn, đi nhầm đường cũng không sao, mang theo Tuân Ngọc Tảo, đại khái xác định phương hướng, đi lung tung đến tận khi bầu trời tối đen, chung quanh đều là đồng không mông quạnh, không một bóng người.
Trần Thất hắn xưa nay to gan, quả thật cũng không biết sợ cái gì, tiện tay vung Hỗn Thiên Phiên ra, từng làn khí đen rủ xuống, hóa thành một cái lều nhỏ, sau đó thả ra môt con hỏa nha nằm sấp trên mặt đất, liền giống như một đống lửa.
Trong túi Ngũ Âm của Vương Trường Sinh có mấy chục vò rượu ngon, Trần Thất lại thả ra một con hỏa nha, tốn mất nửa nén hương, con hỏa nha kia cuối cùng mang về một con chó vàng, không biết nhà ai nuôi vô cùng béo tốt.
Khi Trần Thất hồi còn làm sơn tặc cũng không ít lần làm những món ăn dân dã, lập tức lấy ra một thanh cương đao làm thịt con chó vàng, dựng đứng trên đống lửa nướng chín.
Tuân Ngọc Tảo cũng coi như đến từ nhà giàu, những việc như thế này trước nay chưa từng động tay, chỉ có thể ngồi một bên xem Trần Thất làm.
Trần Thất làm thịt chó đến khi dậy mùi, nhìn thấy có vẻ chín liền tùy tiện xé ra một miếng, ỷ vào có Chân Long Kình bảo vệ nên không sợ nóng, cứ như vậy đưa lên miệng, ăn đến miệng toàn mùi thịt.
Tuân Ngọc Tảo tuy rằng cũng đói bụng nhưng nàng không có bản lĩnh như Trần Thất kia, vươn tay nhỏ sờ vào miếng thịt liền bị bỏng rụt về như chớp.
Không ngừng thổi thổi ngón tay, đôi mắt trông mong nhìn Trần Thất.
Trần Thất ăn một miếng thịt, nhìn thấy Tuân Ngọc Tảo như thế, ha hả cười, cắt lấy một miếng chân chó, vận khởi Thái Thượng Hóa Long Quyết hấp thu bảy tám phần khí nóng mới đưa cho Tuân Ngọc Tảo.
Tiểu hồ ly này nhận lấy chân chó, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần nhu tình, dựa vào người Trần Thất từ tốn ăn.
Trần Thất ăn được vài miếng đã no, ban ngày hắn sợ xảy ra chuyện nên đem túi Ngũ Âm tế luyện hợp nhất, pháp khí còn lại của Vương Trường Sinh hắn đều chưa chạm qua, thu hết lại ở trong túi Ngũ Âm.
Đang lúc rảnh rỗi, hắn cũng chưa muốn ngủ sớm, liền thả ra từng con Độc Lâu Yêu cất giấu trong túi, vận Thái Thượng Hóa Long Quyết, thúc dục pháp môn của Hòa Sơn Kinh, đem những Độc Yêu này thu hết về để bản thân dùng.
Tuân Ngọc Tảo biết, trong những Độc Lâu Yêu này có rất nhiều người thân của mình, nàng thấy Trần Thất thu phục Độc Lâu Yêu liền đoán được người nọ muốn thu để bản thân dùng.
Tuân Ngọc Tảo không thể nhẫn tâm nổi, rụt rè hỏi:
– Trần ca ca, huynh có thể tặng ta tất cả những Độc Lâu Yêu này không?
Trần Thất hơi sửng sốt, Độc Lâu Yêu chính là pháp thuật của Hòa Sơn Kinh, gần với pháp thuật của Thất Sát Nguyên Thần nhưng lực sát thương còn mạnh hơn Thất Sát Nguyên Thần, hắn cũng muốn có thêm thủ đoạn này để đối phó với địch nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhưng khi Tuân Ngọc Tảo mở miệng, hắn lập tức hiểu ra, âm thầm nghĩ ngợi: “Tuân Ngọc Tảo không giống Lục Hạo Chi và Lý Mị Mị, lòng nàng cũng hướng về ta, nếu ta đã muốn lấy nàng về làm áp trại tiểu phu nhân, còn dùng đầu người của nhà họ Tuân làm vật đấu pháp, tính ra có chút không ổn.
Huống chi ta chỉ cần nỗ lực tu luyện là có thể luyện bảy mươi hai hỏa khiếu huyệt thành chân hỏa, uy lực lớn hơn xa so với Độc Lâu Yêu, cứ cho nàng những thứ này, cũng không quá quan trọng.”
Trần Thất cười, dừng tế luyện, lấy ra Hòa Sơn Kinh đưa cho Tuân Ngọc Tảo, nói:
– Nàng đã muốn thu hồi thi hài của người nhà, ta liền trả lại cho nàng, không biết nàng muốn báo đáp ta như thế nào?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuân Ngọc Tảo đỏ bừng, lắp bắp nói:
– Còn muốn người ta báo đáp như thế nào nữa? Ta chỉ coi ngươi là người tốt, không nghĩ tới thừa dịp người ta cửa nát nhà tan, không có chốn về liền hạ sắc thủ.
Ta nay đã là người của nhà họ Trần, còn có cái gì có thể là của mình? Không phải đều đã cho ngươi sao?
Trần Thất nhìn nhan sắc e lệ động lòng người của Tuân Ngọc Tảo, trong lòng rất đắc ý, liền cười từ bỏ, giao Độc Lâu Yêu cho tiểu hồ ly.
Trần Thất đang lúc mãi suy nghĩ không biết có thể dùng pháp khí vừa cướp đoạt được để luyện hay không, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân trong bóng tối, trong lòng rùng mình, liền phóng một con hỏa nha ra hóa thành một vồng lửa cao tới mười trượng, lập tức chiếu rọi rõ ràng người đang đi tới.
Chỉ thấy một tên đầu heo vạm vỡ, thân hình khổng lồ, bước đi mang theo gió, lắc lư bước tới.
Nhìn thấy thịt chó trước mặt Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo, ha hả cười to, cũng không thấy xa lạ mà ngồi xuống kêu lên:
– Đúng lúc đói bụng mà có người làm đồ ăn ngon như thế này đợi ta, vậy lão trư ta cũng không khách sáo nữa.
Trần Thất gặp phải một tên yêu quái, ngay cả biến hóa cũng chưa hoàn toàn, không khỏi quát:
– Tên yêu quái nhà ngươi thật hỗn xược, đồ ăn nơi này cũng không phải dành cho ngươi.
Hắn cũng không màng biết lai lịch của tên yêu quái heo này, lấy tay chạm vào Ấn quyết, đống lửa vốn là hỏa nha kia liền bay lên, hóa thành một ngọn lửa thiêu đốt bàn tay to của yêu quái đầu heo.
Yêu quái đầu heo dõng dạc quát:
– Ngươi ăn không hết, ném đi chẳng phái đáng tiếc sao?
Hắn cũng không sợ hỏa nha của Trần Thất, năm ngón tay vừa gập vừa duỗi, trên bàn tay to hiện lên một tầng sát khí màu vàng, ngăn cản sức nóng vàng rực của hỏa nha, như cũ cầm lên miếng thịt chó còn lại, tay chân nhanh nhẹn đưa đến bên miệng, ăn một miếng to.
Trần Thất thấy hỏa nha không làm được việc liền gọi quay về, gặp tên yêu quái đầu heo pháp lực bí hiểm này cũng không dám ra tay, đạng muốn hỏi vòng vèo vài câu lai lịch của yêu quái, liền nghe thấy tiếng cười như chuông bạc trong bóng đêm mơ hồ truyền đến.
Âm thanh như giọng nói của tiểu cô nương theo bốn phương tám hướng truyền tới.
-Trư Cửu Cương, ngươi tưởng chạy thoát khỏi tay Loan Hề ta mà dễ sao? Ngươi còn dám nói ta chưa đủ lông đủ cánh đã là muốn chết, còn dám dùng lời lẽ uế tạp để nói ta, ta không thể tha mạng cho ngươi.
Yêu quái đầu heo cũng không thèm để ý cô nương đang ẩn thân trong bóng tối, gặm hai ba miếng liền ăn hết sạch thịt của Trần Thất, lúc này mới lười biếng duỗi thắt lưng, thản nhiên đáp lại:
– Loan Hề, đạo pháp Diệt Tình của các ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng ngươi mới tu luyện được vài năm, chớ có trêu chọc lão trư, bằng không ta treo ngươi lên đánh đòn.
– Trư Cửu Cương, ngươi thật sự nói khoác mà không biết ngượng!
Một tiểu cô nương phiêu phiêu như tinh linh đi ra từ trong bóng đêm, ngón tay nho nhỏ khẽ chỉ, người còn ở ngoài hơn mười trượng đã có một cỗ pháp lực kỳ dị nhộn nhạo, lao thẳng tới mặt của yêu quái đầu heo.
Tiểu cô nương này chính là Loan Hề người đánh chết Đông Lê Tam Yêu.
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ điều khiển chiêu thức đã đả thông huyệt quanh thân của Đông Lê Tam Yêu, đạp nhẹ lên không trung, chỉ thêm một chút là đã ngưng kết sát khí tiêu diệt Đông Lê Tam Yêu, chuyện thần diệu khó lường như thế nhưng ở trước mặt của yêu quái đầu heo lại hoàn toàn vô dụng.
Đại yêu đầu heo chỉ hờ hững quát một tiếng, quanh thân bỗng nổi lên một vòng gió xoáy mờ nhạt, bên trong gió xoáy có lực bão cát vô cùng lớn, khiến cho ngón tay nhỏ bé của Loan Hề chỉ có thể ở giữa khoảng không mà chỉ trỏ, không thể đả thương mảy may kẻ địch của nàng.
Loan Hề cũng không bối rối, khẽ quát một câu, bàn chân trần nhỏ khẽ đạp trên mặt đất, thân người tựa như làn khói nhẹ lượn lờ bay lên, đôi chân nhỏ lung linh như ngọc vươn ra, thẳng đến ót của Trư Cửu Cương.
Trần Thất ở một bên thấy rõ, một cước này của cô nương thần bí tuy nhìn như nhẹ nhàng mờ mịt, hời hợt qua loa nhưng ít nhất cũng dùng đến ba bốn ngàn cân lực đạo, khiến không khí cũng bị dồn mà bạo nổ, cho dù đầu của Trư Cửu Cư.ơng cứng như gang thép, trúng phải một cước này, cũng bị đá thành bột phấn sống.
Trần Thất giật mình, trong lòng nghĩ ngợi nói: “Tiểu cô nương này từ đâu đến? Uy lực của một cước này, ít nhất tương đương với Thiết Cốt Công đại viên mãn, tu luyện đến mười ba tầng đỉnh phong, ta không có bản lĩnh ngăn cản, chỉ có thể dùng hỏa nha đến quấy rầy.
Nàng ta còn lợi hại hơn Thái Hồ Bát Yêu”
Trư Cửu Cương đối mặt với cú đá này của Loan Hề thì cười ha hả, bàn tay to như lơ đãng vừa lật vừa vỗ, vô cùng chuẩn xác tập trung vào đôi chân nhỏ của Loan Hề, cũng không thấy tên đại yêu này dùng sức như thế nào, liền có một luồng lực cuồn cuộn đẩy Loan Hề đánh ngã bay ra ngoài.
Loan Hề ở giữa không trung nhẹ uốn người liền tìm lại cân bằng, bổ nhào trên không trung, bình yên hạ xuống đất.
Gót chân trần của nàng chạm nhẹ một cái xuống mặt đất, bồng bềnh như bướm, lại phản công trở về, lần này nàng triển khai thân pháp, giống như một tiểu tinh linh múa dưới ánh trăng, tay mềm chân ngọc, ống tay áo khuỷu tay, thậm chí cả đầu gối lưng phấn, không một chỗ nào không thể hóa thành vũ khí, từ bốn phương tám hướng nhằm vào đầu của yêu quái heo công kích.
Thủ đoạn Loan Hề sử dụng giống như võ nghệ lại vượt trên võ nghệ, giống như pháp thuật lại huyền diệu khôn kể xiết, mỗi một chiêu thức đều vô cùng đẹp mắt, nhưng lại ẩn chứa sát khí vô hạn.
Trư Cửu Cương lại khác, đại yêu này chỉ đơn giản đánh ra một chưởng, cũng không thấy có gì biến hóa, nhưng có thể ngăn lại chiêu thức vô cùng thần diệu, biến háo phức tạp đến cực điểm của Loan Hề.
Đại yêu này có chút đắn đo, ra tay luôn không dùng hết sức, chỉ những khi vạn bất đắc dĩ mới bỗng nhiên phản kích một chiêu, bức Loan Hề né tránh ra xa, không dám chính diện ngăn cản, nhưng đại đa số thời điểm, Trư Cửu Cương chỉ hóa giải công kích của tiểu cô nương này, cũng không muốn làm người ta bị thương.
Trần Thất coi như là võ pháp song tu, tuy rằng trình độ tu luyện Thiết Cốt Công của hắn mới ở tầng năm, tranh đấu giữa nhân gian như vậy đã là đủ, nhưng gặp được Loan Hề và Trư Cửu Cương dùng võ nhập đạo, đạt tới cao thủ tuyệt đỉnh, liền thấy không bằng.
Nhưng bằng mắt nhìn của Trần đại đương gia, ít nhiều cũng là có một chút.
Hắn lập tức nhận ra, mặc kệ là Loan Hề hay Trư Cửu Cương đều một thân đạo thuật cùng võ nghệ siêu phàm nhập thánh, lợi hại hơn nhiều Thái Hồ Bát Yêu.
Hắn quan sát một hồi, thầm nghĩ: “Tranh đấu của nhân vật lợi hại như vậy, ta chớ nhúng tay vào.
Vẫn nên nhượng tránh ra thôi!” Trần Thất dẫn tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo từng bước chậm rãi rút đi, muốn rời khỏi vòng tranh đấu luẩn quẩn của hai người này.
Trư Cửu Cương thì thôi, căn bản là không quan tâm hành tung của hai người, Loan Hề giữa trăm bề bận rộn lạnh lùng quát:
– Hai người các ngươi ở lại đây.
Tiểu cô nương thần bí búng ngón tay ra, liền có bảy tám đạo chỉ kình cách khoảng không bay tới, muốn gi.ết ch.ết hai người..