Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 19: Hoài Giang Anh Kiệt Phùng Mai Phục-tung Sơn Đôc Thánh Đáo Hoàng Tuyền tại dua leo tr
Đêm mười bốn tháng tư, vần trăng treo trên đính Quỉ Sơn tỏa sáng
nhân giang. Nhưng đám loạn thạch quanh núi vãn mịt mù u ám. Có mười
bóng đen và một còn Kim Tiền Báo Phục ở phía sau núi. Đương nhiên họ đều
mặc áo dạ hành, mặt bịt kín khăn đen.
Một người tháo cây Trường Giang trên vai xuống. Cây cung này lớn gấp
rưỡi cung thường. Cánh cung với rất dầy để có thể bắn xa hơn. Từ ngoài nhìn
vào, có thể nhìn thấy tàn cây cao vút, đem sãm của khu rừng phía trong. Như
vậy chiều sâu của đống loạn thạch chỉ độ chừng hai mươi trượng. Người cung
thủ bắn những mũi trường tiễn cũng dài hơn bình thường, đầu cột bọc nhỏ
vào trận thế. Mũi đầu tiên bay đến tận khu rừng, mũi sau gần hơn một chút.
Cứ như vậy các mũi tên rơi xuống theo đường thẳng, kéo dài ra đến bìa trận.
Trong những chiếc bọc ở đầu mũi tên chính là máu dê. Chúng vỡ ra, tỏa mùi
tanh khó ngửi.
Người cung thủ ấy là Bách Lý Tống Thu. Bắn xong chàng quăng bỏ cung
tên rồi ra hiệu cho con Kim Tiền Báo tiến vào. Tống Thu nắm chặt chót đuôi
dài, lần theo bược con vật.
Nguyên tắc căn bản của tất cả những trận pháp là gây ảo giác cho người
vào trận. Họ bị lẫn lộn thực hư, không còn biết phải đi hướng nào nữa. Nhưng
loài vật thì không có cái tâm của con người nên chẳng thể hoa mắt, hay mê
muội. Bằng bản năng săn mồi của dã thú, bằng khứu giác kỳ diệu, con Kim
Tiền Báo lần theo mùi máu dê, luồn lách trong đám loạn thạch mà không hề
lạc hướng.
Hai khắc sau nó đã đưa Tống Thu đi xuyên trận thế, vào đến khu rừng.
Đây là cánh rừng già thiên nhiên, thân cây to bằng hai ba vòng tay người, tất
không thể bày trận được. Hơn nữa Song Tuyệt Hầu Gia tự hào sở học của
mình độc bộ thiên hạ, chẳng ai có thể phá được trận pháp Mê Tâm Bát Quái
nên không thèm cắt cứ người mai phục. Chỉ có mười mấy tên võ sĩ cắp đao đi
lại chung quanh tòa nhà gỗ lớn. Chúng không tin răng có kẻ địch nào vào
được Quỷ Sơn nên rất lơ là, chuyện trò rôm rả cho bớt buồn chán.
Tống Thu ôm cổ con vật, dặn dò nó nằm lại trong bui rậm chờ hiệu lệnh.
Hơn nửa tháng qua, chàng đã làm quen với cặp mãnh thú, đích thân cho
chúng ăn uống nên hoàn toàn làm chủ được. Bách Thú Chi Vương Từ Kiên
Hành đã đưa đoàn ác thú rời Tung Sơn theo Tống Thu trở lại Tín Dương. Cả
lão lẫn bầy thú đều vui mừng. Phật Môn kiêng kỵ sát sanh, kiêng thịt nên hổ
báo phải tự kiếm lấy miếng ăn bữa đói bữa no. Từ lão ăn chay mãi cũng bựa cả
mình.
Con vật hiểu ý chủ nhân, nằm im trong bụi tranh rậm rạp. Tống Thu nhẹ
nhàng lui về phía tòa đại sảnh ở giữa. Chàng ẩn mình trên tàn đào đối diện cửa
sổ nhìn vào.
Song Tuyệt Hầu Gia và Võ Lâm Độc Thánh đang đối ẩm dưới ánh sáng
của hai ngọn hồng lạp. Chàng nghe Độc Thánh nói:
– Nay thương thế của chúng ta đã lành lặn, bang chủ định chừng nào
xuất quân?
Sầm Cẩm Y mỉm cười sâu hiểm:
– Chờ lão Độc Ngô Công đến, chúng ta sẽ đem anh em họ Triệu ra làm
mồi nhử Tống Thu vào bẫy. Giết gã xong mới mong chinh phục được võ lâm.
Hơn nữa Thiên Trúc Bát Đại giáo sĩ đi Bắc Kinh chưa về đến.
Đào Vị Ngã rụt rè bảo:
– Triệu Bạch Ngọc vơi tệ đồ Tiết Dư Hà đã nặng tình luyến ái, mong bang
chủ nương tay.
Sầm Cẩm Y cười nhạt:
– Vô độc bất trượng phu ! Đào lão đẻ ý chi đến chuyện vặt ấy làm gì?
Tháng trước lão phu bảo chúng rời núi tìm cách tiếp cân Tống Thu mà ám sát.
Chúng không chịu lại còn mắng chửi, họ chẳng thể tha được nữa. Lần này lão
phu sẽ cho lập một đài gỗ cao dưới chân núi chung quanh chôn đầy hỏa dược.
Tiểu tử Tống Thu mà đến giải cứu thì chẳng thể thoát chết.
Độc Thánh buồn bã:
– Vậy xin bang chủ thả hài nhi ra. Nó vì chuyện huynh muội họ Triệu bị
giam mà có lời xúc phạm đến bang chủ, lão phu sẽ tha cho nó.
Tống Thu nghe vậy hiểu rằng cả ba người kia đều bị giam cầm, chàng
nhanh chóng rời chỗ lục soát khu nhà phía sau.
Hầu hết các kiến trúc trên sườn núi Quỷ Sơn này đều bằng gỗ. Duy có
một căn xây bằng đá núi rất kiên cố, như vậy nó chính là nhà lao.
Thấy phía trước có hai gã bang chúng canh gác, chàng lần về phía sau.
May thay trên bức tường dầy có vuông cửa sổ với những chấn song bằng sắt to
hơn cổ tay một hài nhi. Có ba mái đầu đang chụm lại cùng nhau ngắm trăng
vàng. Tống Thu dựa sát vách, lần đến khẽ nói:
– Tám vị đừng đánh động bọn võ sĩ, tại hạ là Tống Thu đây.
Chàng lột khăn che mặt, đứng sát khung cửa. Ba người kia mừng rơi
nước mắt. Bạch Ngọc thì thầm hỏi:
– Sao công tử lại vào được đến đây?Chàng hạ giọng:
– Chuyện dài lắm, chúng ta phải thoát ra ngoài trước đã.
Đông Song buồn bã nói:
– Bọn tiểu muội đều bị phong tỏa võ công và bị hạ độc, có thoát ra cũng
không sống nổi.
Tống Thu trấn an:
– Tại hạ đủ khả năng giải độc và khôi phục võ công cho chư vị.
Chàng rút đoản kiếm Đồ Long, dồn chân khí tì mạnh vào song sát. Từng
thanh một đứt lìa, bị chàng bẻ cong ngược lên. Tiết Dư Hà chưa bị mất võ
công cõng Đông Song còn Bạch Ngọc lên lưng Tống Thu. Bốn người nhanh
chóng thoát ra theo Kim Tiền Báo vượt qua Mê Tâm Bát Quái kỳ trận. Nếu
trận pháp này không rải chất độc thì Linh Hồ đã theo Tống Thu vào. Gã sẽ đặt
hỏa dược thiêu huỷ nơi này. Tiếc rằng chỉ có một viên Tỵ độc châu để treo vào
cổ con báo gấm.
Toán người đang nóng ruột chờ đợi, thấy Tống Thu đã cứu được người
đưa ra an toàn, họ vui mừng khôn xiết.
Ba ngày sau họ đã về đến Tín Dương, mở tiệc ăn mừng. Dừ Hà nghe Tống
Thu kể lại nội dung cuộc đàm đạo giữa Độc Thánh và Hầu Gia, nàng buồn rầu
nói:
– Gia sư vì đại ân cứu mạng của Sầm Cầm Y mà sa vào mê lộ, chẳng thể
quay đầu lại được. Tiểu muội rất đau lòng nhưng không biết phải làm sao?
Triêu Bạch Nọgc nghiêm giọng:
– Độc Thánh trước sau cũng phải đền tội. Có điều lão là ân sư của Hà
muội, chúng ta chẳng thể đứng nhìn lão thảm tử. Chỉ còn cách về Hoàng Hoa
Cung tránh mặt.
Ý kiếm của gã được mọi người tán thành. Hôm sau ba người khởi hành đi
Sơn Tây. Triệu Đông Song mang nặng mối tình tuyệt vọng với Tống Thu kẻ đã
giết cha mình. Nàng buồn bã nhìn chàng rồi lên ngựa. Tối đến Bích San vui vẻ
hỏi Thượng Sương:
– Cốc đại thư! Nay Tiết Dư Hà đã thuộc về Triệu Bạch Ngọc, Triệu Đông
Song thì không thể lấy tướng công. Vậy đâu còn ai đáng gọi là tình địch mà
đại thư đoán rằng tướng công sẽ có đến năm vợ?
Thượng Sương mỉm cười lắc đầu vẫn giơ năm ngón tay ra thể hiện ý của
mình.
Cuối tháng tư Sa Thượng Thần Y hoan hỉ báo tin rằng đã tìm ra thuốc
giải chất độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán của Độc Thánh. Tống Thu mừng rỡ
tìm cách tấn công Quỉ Sơn. Vừa lúc ấy trinh sát Cái Bang báo về rằng Độc Ngô
Công Thường Ỷ Tiếu đã đem mười thủ hạ và bầy ngô công đến Quỉ Sơn.Trưa ngày đầu tháng năm, chim câu bay về báo rằng đêm qua Thiên
Hồng Bang đã âm thầm xuất quân đi về hướng Tung Dương. Có lẽ họ muốn
tấn công Thiếu Lâm tự. Tống Thu lo lắng hỏi Tang thần y:
– Thúc công ! Thuốc giải độc đã có nhưng bầy Phi Thiên Ngô Công kia
phỉa đối phó thế nào đây?
Tang lão nhíu mày suy nghĩ:
– Phương thuốc thì có sẵn nhưng điều chế rất lâu.
Địa Tà cười bảo:
– Độc vật là nghề cũ của ta. Thu nhi cứ bảo họ chất rơm quanh chùa, rắc
phân gà khô vào rồi đốt lên. Bọn rết bay sẽ không dám đến gần.
Tống Thu yên tâm, mang thốc giải độc đi ngay. Dù chậm hơn đối
phương nửa ngày nhưng cước lực củ Ô Vân Cái Tuyết sẽ giúp chàng đến
trước. Thiên Tà cùng các cao thủ khác sẽ đi theo sau đánh tập hậu Thiên Hồng
Bang.
Nhưng dẫu là bậc trí giả cũng có lúc sai lầm. Tống Thu nóng lòng cứu
viện Thiếu Lâm, thúc ngựa phi nước đại. Chàng đến bờ nam sông Hoài lúc
hoàng hôn mới buông, vừa kịp chuyến đò ngang. Chàng đưa tuấn mã xuống
đò, dõi mắt ngắm cảnh chiều tà trên sông nước. Ngoài chàng còn có bảy tám
lương dân và khách thương hồ.
Khi đò còn cách bờ bắc vài trượng, từ những bụi lao cạnh bên đò, hàng
trăm mũi tên bọc thép bay đến. Vừa nghe tiếng dây cung bật Tống Thu vận
toàn lực xô tuấn mã xuống sông. Đây là kỉ vật của Hồng Lăng Phượng, chàng
không thể để nó chết được. Chính vì vậy vai và đùi chàng trúng liền bốn mũi
độc tiễn. Tám người vô tội đồng hành đều chết sạch. Chỉ có gã lái đò đứng ở
cuối thuyền là thoát nạn. Gã núp sát đáy thuyền, run lẩy bẩy.
Tống Thu cố nén đau, rút thiết phiến múa tít bảo vệ châu thân. Thượng
Sương đã dùng mảnh tơ Thiên Tằm lấy được ở Bạch Đế Sơn thay màng quạt
cũ. Trong tiếng tên bay xé gió giọng cười ghê rợn của Độc Thánh vang lên:
– Tống Thu ! Để xem hôm nay làm cách nào thoát khỏi tay lão phu. Chất
độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán đã tẩm vào đầu mũi tên sẽ đưa ngươi xuống suối
vàng.
Mấy trăm cung thủ thay nhau xạ tiễn tạo thành trận mưa tên vây chặt
lấy Tống Thu. Chàng chỉ sơ hở một chút là toàn thân sẽ cắm đầy tên độc.
Lâm nguy bất loạn, Tống Thu giơ chân đạp thủng đáy thuyền chui qua lỗ
chìm xuống dòng nước sông Hoài. Chàng dùng phép Quí Tức trong Du Già
đại pháp, lơ lửng trong làn nước bạc mặc cho sóng cuốn trôi về phía Đông.
Độc Thánh chỉ thủ hạ chạy dọc bờ sông tìm kiếm, dùng cả thuyền nhỏ
lục soát mà không thấy đối phương nổi lên. Lão hoan hỉ nói:- Trước sau gì gã cũng chết vì chất độc, chúng ta có thể yêm tâm kéo về
Tung Sơn.
Tống Thu trôi đi năm sáu dặm, tấp vào đám rễ cây bên bờ. Chàng gượng
trèo lên tìm chỗ kím đáo trị thương. Nhờ một viên đại hoàn đan và thuốc giải
độc của Sa Thượng Thần Y, Tống Thu đã thoát chết. Tuy nhiên vài và tay
chân tả rất đau đớn, chưa thể bình phục ngay được.
Chàng dõi mắt quan sát suốt mặt sông xem có thấy tuấn mã đâu không.
Nhưng có lẽ nó đã bơi về bờ Nam nên chẳng thấy tăm hơi. Tống Thu thở dài,
vung Đồ Long kiếm chặt một cành cây làm gậy chống khập khiễng đi dọc bờ
ssong tìm chỗ nghỉ ngơi. Với tình trạng này chàng không thể nào đến kịp
Thiếu Lâm. Tai kiếp đã giáng xuống đầu những tăng nhân hiền lành suốt đời
chay tịnh chẳng được hưởng chút lạc thú nhân sinh cả.
Chàng sợ gặp bọn Thiên Hồng Bang nên đi về hướng Đông. Càng lúc
càng xa bến đò. Lúc trời tối hẳn, chàng kịp đến một tòa đạo am năm ẩn mình
dưới rừng cây rậm rạp cạnh bờ sông. Mùi nhang trầm, tiếgn mõ và ánh nên
khiến chàng phấn khởi bước vào.
Một đạo sĩ tóc bạc đang ngồi trước bàn thờ Thái Thượng lão quân tụng
niệm. Tống Thu kiên nhẫn chờ đợi. Lát sau đạo sĩ hoàn thành công khóa,
đứng lên quay lại. Dung mạo lão giống một người nào đó mà trong nhất thời
Tống Thu nghĩ không ra. Nhưng nói chung lão rất anh tuấn và tiên phong đạo
cốt. Đạo sĩ hiền hòa nói:
– Đàn việt lạc bược đến chốn hoang vu này là có duyên, mời sang phong
bên uống trà đàm đạo.
Tống Thu mỉm cười đáp:
– Tại hạ chỉ muốn xin vài bát cơm đỡ dạ và chỗ nghỉ ngơi.
Đạo sĩ gật đầu:
– Hay lắm ! Bần đạo cũng chưa dùng bữa tối. Mời đàn việt cùng ăn.
Mé tả đạo am là một gian thảo xá. Trên chiếc bàn mộc quả có sẵn một
mâm cơm và vò rượu. Đạo sĩ tươi cười:
– Bần đạo không khiêng rượu thịt, xin đàn việt đừng cười.
Lão chờ khách buông đũa mới hỏi:
– Khu vực này chẳng hề có cường đạo, vì sao đàn việt lại thọ thương ?
Tống Thu thở dài thuật lại việc Thiên Hồng Bang dùng kế điệu hổ ly sơn,
phục kích nơi bến đò sông Hoài, khiến chàng chẳng thể đến Thiếu Lâm tự tiếp
viện. Nếu chàng để ý sẽ thấy mắt lão chợt lóe lên dữ dội. Đạo sĩ vui vẻ nói:
– Bần đạo tuy không màng đến thế sự nhưng vẫn được nghe danh Thiết
phiến công tử tài trí vô song, một tay chống đỡ võ lâm. Nay bần đạo sẽ giúpcông tử đến Tung Sơn một cách mau chóng. Nhưng bù lại công tử phải giúp
bần đạo một việc nhỏ.
Tống Thu mừng rỡ hỏi lại:
– Đạo trưởng định dùng cách nào để giúp tại hạ đến Thiếu Lâm tự trước
bọn tà ma?
Đạo sĩ bao giọng gọi:
– Hạc nhi !
Từ ngoài vườn một con Hồng hạc to lơn bước vào. Chiếc cổ dài kia chưa
vươn ra mà đac cao bằng một người đứng. Đạo sĩ vuốt ve lưng nó, đắc ý nói:
– Đây là con vật hiến có nhất thế gian, sải cánh rộng lớn hơn trượng, có
thể chở được hơn trăm cân, ngày bay ngàn dặm. Tính tình lại thông linh, hiểu
được tiếng người. Bần đạo sẽ cho công tử mượn Hạc nhi để đến Tung Sơn. Sau
khi giải cứu được Thiếu Lâm tự mong công tử đến Ngũ Đài Sơn ở Hà Bắc cứu
giùm khuyển tử, gac bị giam trong sơn động phía sau Kim Linh Tự. Lúc ấy
công tử giao lại Hạc nhi cho gã.
Tống Thu cẩn thận hỏi:
– Lệnh công tử vì sao lại bị Kim Linh Tự bắt giam?
Đạo sĩ buồn rầu kể:
– Bần đạo luyện công bất cẩn, tuy không tẩu hỏa nhập ma nhưng mạch
nhâm vị tắt nghẽn, lửa tam muội công phá khí hải khiến ngày đêm khổ sở.
Khuyển tử nghe nói Kim Linh Tự có trồng được một cây Chu Sa Tuyết Quả,
liền đến đấy xin một trái để cứu bần đạo. Kim Linh thiền sư không cho,
khuyển tử bèn liều mạng vào lấy trộm. Ai ngờ bị thiền sư bắt được, giam cầm
đã chín năm nay.
Tống Thu bất nhẫn nói:
– Lệnh lang quả là bậc đại hiếu tử. Tại hạ sẽ cứu y thoát khỏi cảnh lao
cung và sẽ hái vài trái Chu Sa Tuyết quả về tặng đạo trưởng. Xin cho biết tính
danh và dung mạo của lệnh lang?
– Khuyển tử năm này đã ngũ tuần, người thấp bé như tiểu đồng, giữa trán
có cục bướu nhỏ như son. Tến hắn là Tả Kiến Tường. Công tử cứ bảo rằng
Hồng Hạc chân nhân phái đến.
Lão lại bảo:
– Công tử cởi y phục ra đi. Bần đạo có một loại thuốc Kim Sang rất thần
diệu.
Tống Thu cảm kích cởi quần áo, Hồng hạc chân nhân bôi lên bốn vết
thương nơi bả vai và đùi ta một chất lỏng sền sệt màu trắng như sữa rồi dùng
vải sạch băng chặt lại. Chàng nghe thương tích mát rươi, mất cả cảm giác đauđớn. Chàng chưa kịp nói lời cảm tạ thì lão đưa thêm một hoàn thốc xanh biếc
lớn bằng hạt đậu và rất thơn tho:
– Viên linh đơn này sẽ giúp vết thương mau lành hơn.
Tống Thu vừa bỏ vào miệng đã nghe bảo mệnh cổ trùng khuấy động
trong người dữ dội. Chàng hiểu ngay viên dược hoàn kia có độc, vội dấu
xuống dưới lưỡi, giã đò như đã nuốt. Đạo sĩ không nhận ra, vui vẻ dặn dò
Hồng Hạc:
– Hạc nhi. Từ nay ngươi theo công tử đây, khi nào gặp Kiến Tường thì
đưa gã về am.
Tống Thu bình thản nói:
– Phải chi đạo trưởng tặng luôn Hồng Hạc cho tại hạ thì hay biết mấy.
Như vậy mới đáng công tại hạ đến Kim Linh Tự cứu lệnh lang.
Chân nhân nói với vẻ tự tin:
– Bần đạo sẵn lòng kính tặng, chỉ sợ Hạc nhi khôn chịu theo công tử mà
thôi.
Tống Thu mỉm cười bí ẩn:
– Đó là việc của tại hạ. Giờ xin cáo biệt. Đội ơn đã ban linh vật.
Chân nhân hơi ngỡ ngàng, nhìn theo bóng chim bay xa dần. Lát sau, lão
lẩm bẩm:
– Ngươi tưởng có thể sống mà chiếm linh cầm của lão phu sao?
*
* *
Nhắc lại thần mã Ô Vân Cái Tuyết bị Tống Thu xô xuống nước sông
Hoài, dạt vào bờ Nam. Nó hí lên thảm thiết rồi tìm đường trở lại Tín Dương.
Mãi đến tối mới tới nơi. Vân nhi chạy và trong, đứng trước đại sanh hí vang.
Thiên Địa Song Tà và mọi người đang chuẩn bị lên đừong, kinh hãi chạy ra.
Thấy tuấn mã không người cưỡi, trên yên còn dính một mũi tên, Thiên Tà
than dài:
– Thôi rồi. Chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Thiên Hồng Bang.
Không hiểu Thu nhi đâu mà tuấn mã lại về một mình.
Mọi người nghe như sét đánh bên tai, đứng chết lặng. Thiên Tà vươn tay
nhổ mũi tên ra khỏi yên ngựa, thấy tay mình ẩm ướt, lão mừng rỡ bảo:
– Yên ngựa ướt nhẹp chứng tỏ Thu nhi ngộ nạn khi sang sông. Như vậy
thì còn có hy vọng. Chúng ta mau ra đáy xem sao?Ba nữ nhân đang khóc vùi, nghe nói thế liền gởi con cho Bạch Lan rồi
theo Song Tà.
Đến bờ sông, nghe nói đò đã chìm gần bến bên kia, họ mướn thuyền nhỏ
sang sông. Những cánh tay mạnh mẽ đẩy thuyền lướt đi như tên bắn. Cạnh
mép nước bờ Bắc, gã lãi đò cùng mấy chục người đang cố sức kéo chiếc đò
thủng đáy lên bờ dưới ánh sáng của cây đuốc nhựa thông.
Ba chiếc thuyền con ghé vào. Song Tà và Hiên Viên Đạo lên trước, tám
người kia cũng nhảy theo. Địa Tà nóng nảy hỏi:
– Trong đám các ngươi ai là người mục kích cuộc chiến chiều nay?
Giọng bà lạnh lẽo và chát chúa như đinh đống vào tay. Gac lái đò vội
buông dây chạy ra nói:
– Bẩm lão thái, chính tiểu nhân là người duy nhất còn sống sót.
Địa Tà cố nán bi thương hỏi tiếp:
– Vậy ngươi có biết tình trạng của chabgf công tử áo trắng dắt thoe một
con ngựa đen tuyền hay không?
– Bẩm lão thái ! Lúc đò sang đến gần bờ, mấy trăm cung thủ núp trong bụi
lau bắn tên như mưa. Vị công tử ấy đẩy tuấn mã xuống sông rồi múa quạt che
thân. Tiểu nhân thấy rõ chàng ta bị trúng bốn mũi vào tai và chân tả. Sau đó
công tử đạp thủng đáy và rồi chui xuống nước. Bọn cường đạo có lục soát mặt
sông rất lâu mà không thấy gì cả.
Hiên Viên Đạo thở phào:
– Thế thì không sao. Thu nhi thân hoài tuyệt học, chẳng thể chết vì bốn
mũi tên ấy được.
Độc Thủ Linh Hồ băn khoăn:
– Vãn bối chỉ sợ đầu tên tẩm chất kỳ độc.
Thiên Tà giật minh:
– Đúng vậy ! Không hiểu ngoài chất Tiêu Hồn Đoạt Phách tán, lão còn có
loại tuyệt độc nào khác hay không?
Tang Luân Tống vội hỏi:
– Thế mũi tên lúc nãy đâu rồi?
Thiên Tà bối rối đáp:
– Lão phu không mang theo.
Địa Tà cười nhạt:
– Lão chẳng được tích sự gì. Chỉ còn cách kéo chiếc đò kia lên thôi, chắc
chắn tên cắm trên ấy.Mọi người khen phải, ùa xuống đuổi đám thần dân ra, nắm lấy dây kéo
mạnh. Sức họ hợp lại ước hơn vạn cân nên chiếc đò ngoan ngoãn trồi lên, nằm
trên bãi cát. Lãnh Diện nhảy đến nhổ vài mũi tên trên mạn thuyền, đưa cho
Tang thần y. Lão ngửi thử, hoan hỉ nói như reo:
– Không sao ! Đây chính là chất độc Tiêu Hồn Đoạt Phách tán. Thu nhi
mang trong người mấy trăm viên giải dược, chẳng thể nào chết được.
Bích San nức nở:
– Nhưng hiện giờ tướng công đang ở đâu mới được chứ?
Bỗng từ trên không vọng xuống tiếng nói quen thuộc:
– Ta chưa chết mà sao muội khóc làm gì?
Nỗi vui mừng và sửng sốt hòa quyện với nhau. Tống Thu cho Hồng Hạc
hạ cánh xuống. Ba người quên cả thẹn thùng chạy đến bên trượng phu. Chàng
vuốt tóc họ an ủi:
– Giờ tai họa đã qua. Ta lại có thêm linh cầm tối bảo này. Các nàng mau
quay lại nhà để ta đến Thiếu Lâm cho kịp.
Chàng quay sang bảo bọn thủ hạ:
– Thái Bạch cấp tốc cưỡi thần mã đi Hà Bắc, đến Ngũ Đài Sơn do thám
Kim Linh tự. Xong việc ở Tung Sơn ta sẽ đến ngay. Bốn người còn lại hộ tống
tam vị phu nhân về trang.
Biết tình hình cấp bách, họ vội làm theo ý Tống Thu. Như vậy chỉ còn
Song Tà và Hiên Viên Đạo đi cùng chàng đến Thiếu Lâm tự. Tống Thu bảo
Hồng Hạc bay theo còn chàng dùng khinh công vừa đi vừ kể lại cho các
trưởng bối nghe cuộc tạo ngộ với Hồng Hạc chân nhân.
Thiên Tà nhiếu mày:
– Cũng may mà Thu nhi có Bảo mệnh cổ trùng trong người nên kịp thời
phát hiện dã tâm của đạo sĩ lạ mặt kia. Ta không biết lai lịch của Hồng Hạc
chân nhân nhưng có thể đoán chắc rằng Kim Linh thiền sư là bậc chính nhân.
Thiền sư giam hãm gã Tả Kiến Tường kia suốt chín năm chắc không phải vì gã
trộm Chu Sa Tuyết Quả. Khi đến Ngũ Đài Sơn Thu nhi hãy hỏi cho ra lẽ.
Địa Tà âu yêm trách chàng:
– Lúc thấy tuấn mã trở về trang một mình. Ta đã dùng Bảo mệnh cổ
trùng để liên lạc. Sao không thấy Thu nhi trả lời?
– Bẩm mẫu thân ! Có lẽ lúc ấy hài nhi đang vận khí trị thương nên không
nghe thấy.
Địa Tà nghiêm giọng:
– Lần sau nếu có chuyện gì thì phải lập tức báo về ngay, không được để
mọi người lo lắng thương tâm. Bảo mệnh cổ trùng là kỳ bảo thế gian có mộtkhông hai, vượt ngoài sự hiểu biết của con người, Thu nhi may mắn có được
sao không biết tận dụng !
Tống Thu cúi đầu nhận lỗi, lên lưng thần điêu đi trước. Ba lão nhân cùng
thi triển khinh công lướt mau.
Mờ sáng Tống Thu cho Hồng Hạc đảo một vòng quanh đỉnh Thiếu Thất,
thấy cảnh vật tĩnh lặng êm đềm chàng mừng rỡ hạ cánh. Toán tăng nhân tuần
tra trước sân phát hiện hoảng hột la lên. Cả đời họ chưa bao giờ thấy một con
chim to lớn đến thế. Nhưng khi thấy Tống Thu từ lưng chim bước xuống họ
vui mừng khôn xiết, chạy lại chào hỏi. Chàng là đại ân nhân mấy lần cứu
mạng Thiếu Lâm tự nên ai cũng hết lòng tôn kính. Phổ Luân thiền sư và bốn
sư đệ nhanh chóng ra tiếp khách. Tống Thu nói ngay:
– Thiên Hồng Bang đã kéo đại quân đến tấn công quí tự. Nguy hiểm nhất
là lão Độc Ngô Công thường ỷ vào bầy rết bay. Chúng ta phải chuẩn bị ngay
mới kịp.
Lát sau mấy trăm tăng lữ ùa xuống chân núi. Họ vào nhà những hộ nông
dân canh tác trên đất của chùa xin rơm và phân gà.
Sau trận tai kiếp vừa qua, mấy trăm đệ tử tục gia từ bốn phương đã về
Tung Sơn bổ sung cho số sư sãi tử nạn. Phái Võ Đang cũng có được gần trăm
người. Tổng cộng là gần ngàn cao thủ. Họ được uống thuốc giải Tiêu Hồn
Đoạt Phách tán nên yên lòng chiến đấu.
Cuối giờ tỵ, Song Tuyệt Hầu Gia và Võ Lâm Độc Thánh thống lãnh hơn
ngàn bang chúng tiến đánh Thiếu Lâm. Các phòng tuyến phía dưới đã rút cả
lên núi nên Thiên Hồng Bang không hề gặp sức kháng cự nào, tiến lên như vũ
bão.
Nhưng một hàng rão gỗ đã đã vây quanh chùa cách một tầm tên bắn.
Trận mưa phi thạch bay ra chặn đứng bước tiến đối phương. Độc Ngô Công
Thường Ỷ Tiếu là một lão già đen đúa gấy gò tóc tai bù xù. Lão ra lệnh cho các
Miêu nhân mở chuồng độc vật, thả đàn ngô công. Hàng vạn con vật gớm
ghiếc bay về phía tuyến phòng ngự. Song những đốm rơm để cách quãnh
trước mặt các nhà sư đã bốc cháy tỏa ra một mùi rất khó chịu. Đàn rết bay gặp
khắc tinh bay tán loạn không còn nghe sự điều khiển của Độc Ngô Công nữa.
Độc Thánh thấy vũ khí thứ nhất đã bị vô hiệu hóa, lão giận dữ quát thủ
hạ tiến lên. Hàng trăm mũi tên mang độc cầu rơi xuống phòng tuyến Thiếu
Lâm. Chỉ sau một đợt tên, hàng ngũ đối phương rối loạn lên rồi im lặng như
tờ. Song Tuyệt Hầu Gia mừng rỡ ra hiệu tiến quân. Lão cùng Độc Thánh đi
trước mở đường. Hai người lướt rất nhanh như tên bắn hạ thân trên bức
tường phòng ngự bằng thân cây đảo mắt quan sát.
Nhưng bất ngờ từ trên những tàn cây cao cạnh đấy có sau bóng người
nhảy xuống. Là những người đang gục ngã vì chất độc kia chồm dậy xông vào
bọn bang chúng. Đạo kiếm quan lạnh lẽo của người thứ nhất vẽ thành nhữngchiếc móng rồng sáng bạc trùm lấy người Độc Thánh. Năm cây thiền trượng
và một thanh kiếm nhắm mục tiêu là Sầm Cẩm Y.
Hai lão ác ma dù có võ công xuất chúng cũng chẳng thể đối phó kịp. Độc
Thánh và Hầu Gia kinh hãi vung trường kiếm đón chiêu. Nhưng Tống Thu đã
quyết giết cho được Đào Vị Ngã nên dồn hết công lực và chiêu Phi Long Tại
Thiên. Đồ Long kiếm chém gẫy trường kiếm của Độc Thánh và chụp vào ngực
lão. Độc Thánh rú lên thảm thiết rơi xuống đất, ôm ngực giương đôi mắt phẫn
hanạ nhìn đối thủ.
– Thì ra kẻ đánh lén lão phu là tiểu tử ngươi !
Tống Thu cười nhạt:
– Ác giả ác báo. Lão mai phục ta ở bến đò sông Hoài thì giờ còn trách gì
nữa !
Độc Thánh gục chết mà mắt vẫn mở trừng trừng. Bên kia Song Tuyệt
Hầu Gia trúng liền ba cây thiền trượng vào vai và lưng, máu miệng phun thàn
vòi nhưng không chết. Huyết Quang Ma Công quả là kinh hãi thế tục. Lão ác
ma ném thanh kiếm gãy vào một chỗ rồi múa tít song chướng, hóa thành một
luồng Hồng Quang lao về phía chưởng môn phái Võ Đang.
Thanh Trần đạo trưởng vội mang kiếm chống đỡ. Năm cao thủ Thiếu
Lâm cũng ập vào hỗ trợ. Sầm Cẩm Y vẫn bỏ trống hậu tâm song chưởng ve vẩy
phá tan màn kiếm quang, giáng vào ngực Thanh Trần. Đạo trưởng rú lên thảm
khốc, lăn lông lốc trên mặt đất. Song Tuyệt Hầu Gia lãnh thêm hai trượng nữa
của Phổ Hòa và Phổ Trú, hộc ra một búng máu nhưng thân hình vẫn lao
nhanh xuống núi. Năm cao tăng ngẩn ngơ trước thần công của họ Sầm, đuổi
theo truy sát.
Bọn bang chúng Thiên Hồng Bang bị tập kích bất ngờ nên thương vong
rất nhiều. Bản lãnh chúng lại không bằng các tăng lữ Thiếu Lâm làm sao
chống cự lại. Nay phó giáo chru mạng vong, giáo chủ thì mang thương đào
tẩu, chúng mất cả tinh thần bỏ chạy tán loạn. Độc Ngô Công nhờ đan rết bảo
vệ nên thoát đi dễ dàng.
Cái chết của mấy trăm đệ tử Thiếu Lâm hồi năm ngoái đã khiến quần
tăng nổi lòng sầu hận, họ đuôti theo bén gót. Tống Thu thấy Hầu Gia đào tẩu
cũng theo chân các cao tăng truy đuổi.
Sầm Cẩm Y thoát xuống chân núi thì gặp Thiên Địa Song Tà và Hiên
Viên Đạo. Ba người này đã đến hơn khắc ngồi chờ thú dữ xổng chuồng. Hiên
Viên hồ chủ cười ha hả đón đường Song Tuyệt:
– Nghe danh Hầu Gia đã lâu, xin nán lại chỉ giáo cho lão phu vài chiêu
tuyệt học.
Miệng thì nói, song thủ lão vỗ liền tám chưởng. Hiên Viên Đạo ngộ kỳ
duyện, công lực và võ nghệ đều cao siêu nhưng chưa hề đấu với ai. Nay có dịp
lão phấn khởi trổ hết tài nghệ. Toàn Cơ Quyền pháp do lão thi tóố còn lợi hạihơn Tống Thu bội phần, chiêu thức liên miên bất tuyệt, trong vòng bốn mươi
chiêu họ Sầm đã trúng ba đòn.
Song Tà ngồi trên tảng đá vỗ tay tán thưởng. Tống Thu và năm cao tăng
hàng chữ Phổ đến nơi cũng phụ họa theo.
Đến chiêu thứ một trăm, Hiên Viên Đạo quát vang như sám, hóa thành
bảy bóng anh vây chặt Hầu Gia. Sầm Cẩm Y vội quay tít thân hình dệt lưới
chưởng quanh mình. Hiên Viên hồ chủ cười vang ập vào tấn công. Song
chưởng của lão mãnh liệt như cuồng phong đẩy Sầm Cẩm Y văng ra sau hơn
trượng, máu miệng tuôn ra như suối.
Bỗng có tám bóng trắng lướt đến như cơn gió, hợp chưởng tấn công các
cao tăng Thiếu Lâm và Tống Thu. Sáu người vội cử chưởng chống đỡ. Song Tà
thấy chưởng phong có màu vàng điểm những đốm hàn tinh óng ánh, nhận ra
Kim Quang Phật Chưởng, vội nhảy đến hỗ trợ. Chưởng kình chạm nhau nổi
vang rền, phe Tống Thu ra tay không đều nhau nên kém thế hơn. Phổ Hòa,
Phổ Trúc bị đẩy lùi nửa trượng máu rỉ khóe miệng.
Đối phương chính là Thiên Trúc bát đại giáo sĩ. Họ thắng chiêu đầu, đắc
ý đánh thêm chiêu thứ hai. Hiên Viên Đạo vội bỏ mặc Song Tuyệt Hầu Gia lao
đến hợp lực cùng mọi người. Nhờ vậy mà đảo ngược được tình hình, tám giáo
sĩ Thiên Trúc bị đẩy lùi. Trong lần va chạm thứ ba, bọn giáo sĩ nương theo sức
phản chấn đào tẩu. Trước đó Song Tuyệt Hầu Gia đã bất ngờ chồm dậy phóng
đi như luồng gió thoản. Lão đang nằm im như đã chết nên đám đệ tử Thiếu
Lâm bị bất ngờ không tập trung cản. Tống Thu nhìn theo nói với giọng tiếc rẻ:
– Sầm Cẩm Y chưa chết thì võ lâm chưa thể thái bình.
Phổ Luân thần sư trấn an:
– Dẫu sao họ Sầm cũng phải mất ít nhất là nửa năm mới bình phục và gây
dựng lại lực lượng khác.
Tiếng khóc rấm rức của bọn đệ tử tục gia Võ Đang cạnh xác Thanh Trần
đạo trưởng khiến lòng người nặng trĩu. Bọn Tống Thu bèn cáo từ Thiếu Lâm
tư. Phổ Luân phương trượng nói với giọng cảm kích:
– Lại lần nữa Bách Lý thí chủ thi ân với Thiếu Lâm. Lão nạp xin…
Thiên Tà vội xua tay, cười ha hả:
– Thiền sư đừng để tâm làm gì. Giáng ma vệ đạo là việc chung của người
hiệp sĩ.
Bốn người quay bước, rời núi Thiếu Thất. Song Tà và Hiên Viên Đạo trở
lại Tín Dương. Tống Thu lên lưng Hồng Hạc đi Hà Bắc.