Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạc lão phu nhân được người đỡ từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Nguyên Gia Dật thì cười tủm tỉm.
Bà có một khuôn mặt hiền từ, mang theo dáng vẻ dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam, mỗi một cử chỉ đều toát lên khí chất của một người sống đã lâu ở thành phố Bắc.
Mấy chục năm trước, Bạc lão phu nhân vẫn là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có tại Thượng Hải – Tần Nguyệt Nga, là một thiếu nữ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, nhưng khi gặp được Bạc lão gia Bạc Linh thì lại sẵn sàng trái lời người nhà, cùng Bạc Linh đến thành phố Bắc, đánh cược đời mình rằng Bạc Linh sẽ đối xử tốt với bà, may mắn là bà đã đúng, bà trở thành phu nhân của một trong những gia tộc quyền quý thành phố Bắc, bất cứ ai nhắc đến Bạc lão phu nhân đều cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.
Cứ tưởng vinh hoa phú quý hưởng không hết, còn được gả cho một người chồng tốt, nhưng có một chuyện khiến cho Tần Nguyệt Nga cảm thấy vô cùng trăn trở, đó là bụng của bà không thấy có động tĩnh gì.
Cho đến tận năm 35 tuổi bà mới sinh cho Bạc gia một đứa trẻ kháu khỉnh, đặt tên là Bạc Khang, không cầu xin đứa bé quá thông minh lanh lợi, chỉ mong cả đời nó hạnh phúc ấm no, nhưng có lẽ nguyện vọng chân thành này đã quá “cảm động” trời xanh, quả nhiên Bạc Khang không phải một người có đầu óc nhạy bén linh hoạt, thậm chí còn hay trêu hoa ghẹo nguyệt, mới hai mươi tuổi đã để có mấy đứa con rơi. Bạc Linh phải tự mình ra tay mới giải quyết êm đẹp đám người mẫu hám tiền kia, cũng chưa từng để bọn họ sinh ra đứa trẻ nào.
Cả đời Bạc Linh chỉ yêu tha thiết mỗi Tần Nguyệt Nga, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bà, nhưng con trai lại ở bên ngoài làm xằng làm bậy, đương nhiên ông không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên giữ toàn bộ gia nghiệp trong tay, không cho con trai một tí gì, tất cả để lại cho đứa cháu trai duy nhất – Bạc Thận Ngôn, đem tài chính tương lai của tập đoàn Bạc thị giao phó cho đứa cháu đích tôn.
“Ai da, Lan Lan tới rồi sao?” Tần Nguyệt Nga nhìn thấy Nguyên Gia Dật đi phía sau Bạc Thận Ngôn, vội bước nhanh hơn, nở nụ cười cầm tay Nguyên Gia Dật, “Bà muốn gặp cháu từ lâu lắm rồi.”
“Cháu chào bà ạ, cháu là Lan Lan, cháu cũng muốn đến gặp bà từ lâu rồi nhưng có một số chuyện nên chưa đến được.” Nguyên Gia Dật cao hơn bà nhiều, thấy bà nắm lấy tay mình thì vội vàng cúi thấp người, ngoan ngoãn nắm lại tay Tần Nguyệt Nga, “Bà ơi, bên ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi.”
Bạc Thận Ngôn cầm túi quà trong tay Nguyên Gia Dật, đi theo phía sau họ, rảo bước vào trong nhà chính.
Cột và xà ngang được chạm khắc theo phong cách cổ điển, xung quanh là các căn phòng độc lập, vừa riêng tư vừa rộng rãi, Nguyên Gia Dật ngưỡng mộ nhìn xung quanh.
Ngày ngày Tần Nguyệt Nga được Bạc lão gia tự tay chăm sóc, cho nên thể trạng của bà vẫn tốt hơn những người cùng tuổi, nhưng do bị bệnh bạch cầu hành hạ nên có bồi bổ thế nào sắc mặt vẫn nhợt nhạt.
“Ông nó ơi, Lan Lan tới chơi này, ông còn ở đấy xào rau à?”
Tần Nguyệt Nga không quan tâm người giúp việc vẫn đứng ở đây, vào trong phòng cao giọng gọi Bạc Linh.
Nguyên Gia Dật bị bầu không khí ấm áp làm cho cảm động, cong đôi mắt trong trẻo tò mò nhìn xung quanh, ngón tay không tự chủ hơi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tần Nguyệt Nga.
“Bà nội, sao bà không để ý đến cháu vậy?”
Bạc Thận Ngôn nhớ tới mấy bộ phim thần tượng có nội dung cũ mèm, sáo rỗng, sau khi cháu trai đem cháu dâu về nhà, ông bà nội chỉ biết hỏi han ân cần cháu dâu, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, không nhịn được mở miệng hỏi.
Chẳng lẽ chuyện này là thật?
Tần Nguyệt Nga quay đầu, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng bật cười, “Thằng bé này, nếu cháu gặp được ân nhân cứu mạng mình, chẳng lẽ không kích động sao?”
Bạc Thận Ngôn thấy rõ bả vai của Nguyên Gia Dật hơi co lại một chút.
Chợ nhớ tới người lẽ ra nên đứng ở chỗ này.
Suýt nữa hắn đã quên…Thịnh Lan.
Trong lòng Bạc Thận Ngôn cảm thấy áy náy với Thịnh Lan, vẻ mặt nhanh chóng sầm xuống, đi vào trong bếp.
Nguyên Gia Dật thấy Bạc Thận Ngôn đi về phía mình, ánh mắt chờ mong nhìn hắn, muốn bám vào ống tay áo của Bạc Thận Ngôn để an tâm hơn, thế nhưng hắn cứ như vậy đi lướt qua cậu, sự lạnh nhạt của hắn khiến lòng Nguyên Gia Dật thoáng xuất hiện cảm giác mất mát, xấu hổ nắm tay trong không khí, chột dạ vội vàng thu tay lại.
Vẫn may, hắn chưa nhìn thấy.
“Lan Lan, mỗi lần lên TV cháu đều trang điểm, thoạt nhìn giống con gái lắm, hôm nay được nhìn người thật…” Tần Nguyệt Nga cẩn thận quan sát Nguyên Gia Dật, cưng chiều vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lại liếc mắt nhìn Bạc Thận Ngôn đang từ phòng bếp đi ra để so sánh, “Không hề giống con gái chút nào, còn cao ráo anh tuấn chẳng kém gì Ngôn Ngôn cả.”
Dứt lời bà nhẹ xua tay khiến ống tay áo của Nguyên Gia Dật bị lật lên, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy thứ trên tay cậu, cười vui vẻ giúp cậu vuốt phẳng lại tay áo.
Nguyên Gia Dật không để ý đến hành động của bà, chỉ theo thói quen đẩy mắt kính lên nhưng chỉ đẩy vào không khí, sực nhớ ra mắt đã được phẫu thuật, lúc này mới cúi đầu cười cười, “Bà ơi, mỗi lần lên TV đều chỉnh sửa để tăng hiệu quả lên hình, nhìn qua chắc chắn đẹp hơn, bây giờ bà nhìn cháu thật gần, có phải không đẹp bằng không ạ?”
Cảm giác tự ti trong lòng khiến Nguyên Gia Dật lúc nào cũng cảm thấy bề ngoài của mình kém hơn so với Thịnh Lan, lo lắng đến mức xương gò má hơi ửng đỏ.
“Sao lại không bằng? Ân nhân của Bạc gia chúng ta từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai.” Bạc Linh nở nụ cười đi từ phòng bếp ra, cởi tạp dề trên người đưa cho người giúp việc, “Cô để ý cho tôi nồi canh hầm trên bếp, đưa cho phu nhân uống, nhớ cẩn thận đấy.”
“Chào ông, cháu là Thịnh Lan ạ.”
Nguyên Gia Dật vội vàng đứng dậy cúi người chào ông, nuốt nước miếng.
Người đàn ông sở hữu khối tài sản khổng lồ trong lời đồn cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho vợ.
“Ha ha, ngoan lắm.” Bạc Linh đi đến trước mặt Nguyên Gia Dật, giơ tay vỗ vỗ vai cậu, “Đứa trẻ ngoan, cao ráo anh tuấn, so với trên TV còn đẹp hơn, nào, mau ngồi đi.”
Bạc Thận Ngôn cũng đi tới phía sofa, ngồi xuống cạnh Tần Nguyệt Nga.
“Thằng bé này, sao không qua ngồi cạnh cháu dâu?”
Bạc Thận Ngôn bị bà nội đánh một cái sau lưng, vẻ mặt xám xịt ngồi xuống bên cạnh Nguyên Gia Dật, bởi vì sofa hơi nhỏ nên đùi của hắn để sát đùi Nguyên Gia Dật.
Nguyên Gia Dật vốn đang căng thẳng, lúc này lại bị thân hình cao lớn của Bạc Thận Ngôn che phủ hoàn toàn, da mặt lập tức phủ một màu hồng nhạt.
Ngày thường Tần Nguyệt Nga không phải lo nghĩ chuyện gì, tâm tình luôn vui vẻ, trồng rau tưới cây, nói chuyện phiếm đánh bài với mấy người giúp việc, bây giờ gặp được Nguyên Gia Dật, làm gì có chuyện để cậu dễ dàng chạy mất.
“Lan Lan, Ngôn Ngôn đã hứa với bà, lần này mấy đứa sẽ ở lại đây chơi vài ngày, bà nội tự tay xuống bếp, nấu mấy món cháu thích, có được không?”
“Vâng…vâng ạ, bà nội.” Nguyên Gia Dật không muốn khiến bà buồn, nhoẻn miệng cười, không cần ai chỉ cũng biết làm nũng, “Bà nội, cháu thích lắm, thích ăn món ngon lắm ạ.”
Bạc Thận Ngôn có tính cách lạnh lùng, tuy từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ông bà, cũng hay ỷ lại vào họ nhưng thường không tíu tít như những đứa trẻ khác, mãi nhiều năm sau mới cười nhiều hơn.
Vợ chồng Bạc lão gia chưa từng nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của trẻ con, lúc này nhìn Nguyên Gia Dật vẻ ngoài xinh đẹp ngoan ngoan, trên miệng nở nụ cười, khiến hai người vô cùng yêu thích.
Dùng cơm chiều xong, Nguyên Gia Dật ngồi bên cạnh Tần Nguyệt Nga, vắt hết óc để nhớ mấy truyện cười Tống Dương từng chỉ cậu, kể ra để làm bà vui.
“Chẳng phải Lan Lan hát rất hay sao?”
Tần Nguyệt Nga nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, đuôi mắt hơi cong lên cười.
“…Dạ.”
Bạc Thận Ngôn chần chừ nhìn về phía Nguyên Gia Dật đang ngây ra như ngỗng.
Quả thật Thịnh Lan có thể ca hát, nhưng Nguyên Gia Dật làm được hay không….hắn không dám chắc.
“Bà nội, cháu hát cho bà nghe nha, nhưng nếu giọng không được hay lắm thì mong bà đừng chê cười ạ.”
Nếu bà nội đã nói muốn nghe, thì Nguyên Gia Dật có áp lực đến đâu cũng chỉ có thể quyết tâm dứng dậy, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
May là cậu có xem qua mấy bài hát Thịnh Lan từng hát.
Bạc Thận Ngôn thấy cậu khá tự tin, trong lòng cũng yên tâm hơn, thả lỏng người dựa vào lưng ghế sofa, chuẩn bị thưởng thức giọng hát của Thịnh Lan bản 2.0.
Nguyên Gia Dật đứng giữa phòng khách cúi chào “khán giả” một cách lịch sự, nhưng vừa mở miệng hát thì đôi mắt Bạc Thận Ngôn trợn tròn lên.
Đây mà là bài hát của Thịnh Lan hả? Tại sao hắn chẳng nghe ra bài nào vậy?
Hắn lén liếc mắt nhìn phản ứng của bà nội, thấy vẻ mặt của bà cũng đầy hoang mang.
Vì không muốn để lộ thân phận của cậu nên Bạc Thận Ngôn vội vàng ngồi gần lại phía bà nội, chấp nhận làm tổn hại thanh danh của Thịnh Lan, “Bà nội, mỗi lần Lan Lan hát trên TV đều là hát nhép, đây mới là giọng thật của em ấy.”
Nguyên Gia Dật hát một lúc thật lâu, nhưng cậu có chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra vẻ mặt của mọi người không được tốt cho lắm, vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu đứng im tại chỗ.
“Cháu…cháu đổi bài khác.”
Cậu nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo một chút, hắng giọng.
“Những đám mây trôi, ánh trăng sáng soi bóng người đến, đêm nay là ngày đoàn viên đầm ấm, hồ nước sạch trong róc rách chảy, chim uyên ương đùa nghịch dưới nước*….”
*Lời bài hát “月圓花好” (tên tiếng anh: blooming flowers and the full moon).
Giọng nam nhẹ nhàng trầm ấm truyền trong căn phòng, không chỉ che mờ cảm giác giọng hát này là của nam hay nữ mà còn khiến người nghe chìm đắm trong đó, khung cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ như hiện ra trước mắt.
Đuôi mắt Tần Nguyệt Nga càng cong lên, nắm tay Bạc Linh nhẹ nhàng gõ theo nhịp, vẻ mặt không che giấu niềm hạnh phúc và hài lòng.
Nguyên Gia Dật hát xong một bài, xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng, ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt lo lắng nhìn quanh, như thể một thí sinh đi thử giọng đang chờ lời nhận xét của ban giám khảo.
“Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ mà đã hát được thể loại này.” Tần Nguyệt Nga để mặc Bạc Linh đang chỉnh lại áo khoác cho mình, đôi mắt nhìn Nguyên Gia Dật, “Cháu thích mấy bài hát xưa như vậy sao?”
“Mẹ của cháu thích, cho nên cháu thường hát cho bà ấy nghe ạ.”
Nói tới đây sắc mặt Nguyên Gia Dật đột nhiên trắng bệch, sợ hãi nhìn ánh mắt của Bạc Thận Ngôn.
Cậu không cẩn thận lỡ miệng nói ra câu đó.
Dường như Tần Nguyệt Nga không nhận ra điều gì khác lạ, chỉ tiếp tục cười tủm tỉm nói, “Lan Lan giỏi quá, hát hay lắm, ngày mai dùng điện thoại ghi âm lại cho bà, để sau này mỗi lần nhớ cháu bà sẽ mở ra nghe, có được không?”
Nguyên Gia Dật ngạc nhiên mở to mắt, vui sướng nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, thấy hắn cũng gật gật đầu mới mừng rỡ đáp, “Vâng ạ, nếu bà nội thích nghe cháu hát thì cháu ghi âm mười lần, hai mươi lần cũng được.”.
“Được rồi, tuy người nhà chúng ta bên nhau nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cũng đã muộn rồi, bà nên đi ngủ rồi.
Suy nghĩ của Bạc Linh lúc nào cũng gắn chặt trên người Tần Nguyệt Nga, tìm được cơ hội là vội vàng nói vào.
“Đúng đấy ạ, ông bà nội cũng nên đi ngủ sớm, chúc ông bà ngủ ngon.”
Nguyên Gia Dật bước tránh sang một bên, cúi đầu mỉm cười.
“Hai đứa cũng nên đi ngủ sớm một chút, nào đi thôi đi thôi.”
Tần Nguyệt Nga nhéo nhẹ phần eo phía sau của Bạc Thận Ngôn, đẩy cái đứa cháu trai không chủ động này về phía cháu dâu đang e thẹn, nhưng do không điều chỉnh được lực, Nguyên Gia Dật bị cơ thể to lớn như Bạc Thận Ngôn va vào làm mất thăng bằng, cả người ngã xuống đất.
Nguyên Gia Dật sửng sốt, che mông lóc cóc đứng dậy, xấu hổ đến mức cười không ngừng, buột miệng gọi, “Bạc tiên sinh khỏe thật đấy…”
“Bạc tiên sinh?” Bạc Linh kinh ngạc liếc mắt nhìn hai người, “Sao lại gọi nhau xa lạ vậy?”
“A ha ha, ông nội, đây là…tên thân mật.” Bạc Thận Ngôn giơ tay ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, tay kia thì nắm lấy tay cậu đặt vào eo hắn, để cho hai người dựa sát vào nhau, “Lan Lan cứ thích gọi cháu như vậy.”
Bạc Thận Ngôn cảm nhận được cơ thể Nguyên Gia Dật cứng đờ, lén chọc chọc lưng của cậu, nhắc cậu phải chú ý.
Nguyên Gia Dật là người dễ bị nhột, đột nhiên bị chọc như thế nên không nhịn được cười, bật cười thành tiếng.
Vợ chồng Bạc lão gia hiểu ý mỉm cười.
“Bà nội…Cháu ngủ ở chỗ nào ạ?”
Nguyên Gia Dật nghĩ chắc chắn Bạc Thận Ngôn có phòng riêng ở đây, cậu liếc mắt nhìn sofa, đã chọn xong chỗ hoàn hảo cho mình ngủ.
Bạc Linh lại ngạc nhiên quay đầu hỏi, “Cái gì? Chẳng lẽ lúc ở nhà hai đứa không ngủ cùng nhau sao?”
Vẻ mặt Nguyên Gia Dật cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, nét mặt căng thẳng.
“…Cháu…Bọn cháu…Ngủ, đương nhiên là ngủ chung rồi.” Bạc Thận Ngôn ôm bả vai Nguyên Gia Dật, kéo cậu xoay người úp mặt vào lồng ngực hắn, cằm để ở vai cậu làm ra vẻ thân mật, “Bà nội, bình thường tư thế ngủ của Lan Lan không đẹp, ý của em ấy là bọn cháu phải nằm giường thật lớn, không thể ngủ ở căn phòng trước đây của cháu được.”
Ây, có ngay, có ngay, để bà nội dẫn hai đứa đi, bà đã chuẩn bị từ trước rồi.” Tần Nguyệt Nga yên tâm, xoay người nắm tay Nguyên Gia Dật, không để ý đến Bạc Thận Ngôn, cứ thế kéo cậu đi về phía trước, “Lan Lan này, xem thử xem có thích ga trải giường mới do bà chuẩn bị không, ai da, sao lòng bàn tay của cháu lại đổ nhiều mồ hôi vậy…Có phải do Ngôn Ngôn cứ quấn lấy cháu không? Không được, không được, ngày mai bảo dì Tống nấu đồ bồi bổ cho cháu…”
Nguyên Gia Dật, “….”
Tần Nguyệt Nga dẫn hai người tới trước cửa phòng, kéo cánh tay của Bạc Thận Ngôn, bảo hắn cúi xuống nghe bà dặn dò mấy câu, sau đó mới hài lòng rời đi, tìm một góc khuất lén nhìn.
Sau khi mở cửa, hai người bị cảnh tượng trước mặt làm cho câm nín.
Ở giữa phòng ngủ là một cái giường lớn trải khăn cưới đỏ chót, đỏ đến mức tê cả da đầu, to đến mức khiến người ta tức giận.
Nguyên Gia Dật đứng bên cạnh Bạc Thận Ngôn, ngây ra như con cò bị cơn mưa lớn xối vào đầu, hai vai co lại bất lực.
Tiếng nuốt nước miếng nghe càng thêm rõ, chỉ có thể liên tục xoay chiếc nhẫn trên tay để dời đi sự chú ý.
“Bà nội nói…giường lớn mới mua…bảo cậu…không cần kìm nén…”
“Có thể…kêu to cũng được…”.