Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 77 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Bạc Thận Ngôn rời khỏi bệnh viện, trong lòng biết rõ mấy ngày nay hắn không tới công ty nên công việc cần xử lý đã chất thành núi, nhưng một giây không nhìn thấy Nguyên Gia Dật, hắn liền lo lắng đến không chịu được.
Gọi vào số máy kia không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ Bạc Thận Ngôn cảm thấy mình bất lực đến vậy.
Phó tổng giám đốc không thể xử lý những công việc vượt cấp, chỉ có thể gọi cầu cứu hắn, hy vọng hắn mau quay về giải quyết.
Trách nhiệm không cho phép Bạc Thận Ngôn bỏ bê công việc, hắn luôn tự nhủ với bản thân rằng khả năng cao Nguyên Gia Dật sẽ quay về căn nhà thuê kia, cầu xin cậu nếu quay lại đó nhất định phải gọi cho hắn, để hắn có thể đứng trước mặt cậu nói lời xin lỗi.
Quay về công ty làm việc liên tục mười mấy tiếng, Bạc Thận Ngôn chỉ kịp ăn mấy món ăn nhanh, lại tiếp tục cắm đầu vào làm việc.
Có vẻ Bạc Thận Dung luôn nắm rõ mọi hành động của hắn, trong mấy ngày hắn đi vắng, y đã nhanh chóng tận dụng số vốn mà Bạc Khang cho, cố tình mua lại những quản lý cấp cao trong nội bộ Bạc thị, sau đó cố gắng đạt được thanh lý và sáp nhập thông qua việc thay thế vốn và vốn chủ sở hữu, với mục đích niêm yếu cửa sau.
Vài nhân viên cấp cao bị bức tranh “tươi đẹp” của Bạc Thận Dung làm mờ mắt, còn tự nguyện góp vốn cho y, mà Bạc Thận Ngôn đã sớm bàn bạc trước với những người khác, bày sẵn cái bẫy cho Bạc Thận Dung, trước cứ đồng ý hợp tác, tỏ vẻ giúp y đạt được mục đích, thực ra là muốn lấy lại 10% cổ phần của Bạc thị đang nằm trong tay y, còn cố tình để lộ vài lỗ hổng tài vụ của công ty cho y biết, càng khiến Bạc Thận Dung tưởng rằng đã nắm chắc Bạc thị trong tay.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Bạc Thận Ngôn nhàn nhã chờ đợi Bạc Thận Dung rơi xuống bẫy, tay chân luống cuống, dáng vẻ chật vật.
Mọi chuyện cứ tiến triển theo kế hoạch của Bạc Thận Ngôn, vẻ thảm bại của Bạc Thận Dung khiến hắn vô cùng vui vẻ, năm lần bảy lượt sắp thành công đều bị Bạc Thận Ngôn cản trở giữa chừng, thất bại trong gang tấc.
Một lần nữa phá hủy toàn bộ sự cố gắng của Bạc Thận Dung, cuối cùng Bạc Thận Ngôn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn rất mệt.
Mấy ngày chưa ngủ khiến Bạc Thận Ngôn vừa nằm xuống đã ngủ mười mấy tiếng, sau khi tỉnh dậy thì đầu óc hắn miễn cưỡng tỉnh táo một chút.
Tựa đầu vào gối, đột nhiên Bạc Thận Ngôn nhớ tới Gạo Nếp và Nằm Xuống.
Chắc chắn Nguyên Gia Dật sẽ không để mặc hai chúng nó.
Nếu Nguyên Gia Dật thật sự muốn đoạn tuyệt với hắn, nhất định sẽ đưa chúng nó đến nơi nào đó an toàn.
Không kịp nghĩ, hắn đã nhảy xuống giường cầm áo khoác chạy xuống nhà để xe, lấy điện thoại ra vội vàng bấm một dãy số.
Khi Bạc Thận Ngôn rảo bước tiến vào nhà cũ của Bạc gia, Tần Nguyệt Nga đang cầm bình nước nhỏ tưới nước cho mấy khóm rau thơm mới trồng, nhìn thấy cháu trai mặt mũi mệt mỏi râu ria lởm chởm đi tới, ánh mắt bà lộ ra vẻ khó hiểu.
“Ngôn Ngôn, có chuyện gì xảy ra vậy, dáng vẻ lôi thôi này là sao?”
Bạc Thận Ngôn gọi bà nội một tiếng, ánh mắt lướt qua bà nhìn vào Gạo Nếp và Nằm Xuống đang nằm trên sofa trong phòng khách, cũng không nghĩ tới việc ôm Tần Nguyệt Nga mà đi thẳng tới đôi chó mèo kia, ôm lấy chúng, kề sát vào tai của chúng nhỏ giọng trách móc.
“Tại sao hai đứa không thay ta giữ em ấy lại…”
Tần Nguyệt Nga bỏ bình nước xuống, xoa lại mái tóc rối của Bạc Thận Ngôn, ngồi xuống sofa quan tâm hỏi.
“Ngôn Ngôn, có phải cháu lại cãi nhau với Lan Lan không, lúc trước cháu nói muốn chia tay, nhưng khi Lan Lan đến nó lại nói hai đứa ở chung rất hòa thuận, có phải cháu ở bên ngoài làm chuyện dối lừa nó hay không?”
Bà thật sự rất lo Bạc Thận Ngôn sẽ giống người cha không biết cố gắng của hắn, có con riêng ở ngoài, không chung thủy trong tình yêu, nhưng với những gì bà biết về Bạc Thận Ngôn, bà cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, cho nên giọng điệu vẫn dịu dàng.
“Bà ơi, cháu buồn lắm…”
Trái tim Bạc Thận Ngôn đau đớn, nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tần Nguyệt Nga, hắn lại không đủ dũng khí để nói ra hết sự thật, suy nghĩ mãi, hắn vẫn quyết định sẽ nói.
“Bà ơi, cháu…”
“Bây giờ cháu đi tắm rửa đi đã, chỉnh trang lại bản thân, soi gương xem bây giờ trông cháu thế nào.”
Tần Nguyệt Nga không nhìn hắn, rút một tờ giấy ăn trên bàn, nâng cái đầu to của Nằm Xuống lên, “Nào, Nằm Xuống, để bà nội lau ghèn cho, nhìn bẩn quá, chờ Lan Lan về sẽ mắng mày là đứa trẻ dơ đấy.”
Bạc Thận Ngôn chần chờ một lúc, xoay người đi về phía phòng mình.
Hắn ở trong phòng tắm khá lâu, lúc đi ra đôi mắt đã đỏ hoe vì hơi nước.
Bạc Thận Ngôn nhìn thấy Tần Nguyệt Nga vẫn đang ôm Gạo Nếp, ngón tay bà nhẹ nhàng xoa cằm nó, hắn hít sâu một hơi, đi vào phòng khách.
“Bà nội, cháu có chuyện muốn nói với bà.”
Bạc Thận Ngôn biết Tần Nguyệt Nga cố tình ngắt lời hắn hết lần này đến lần khác, bà không muốn nghe thấy chuyện mà có lẽ trong lòng cả hai đều biết rõ.
Tần Nguyệt Nga không nói gì, ngầm đồng ý cho Bạc Thận Ngôn nói tiếp.
“Ân tình của Thịnh gia, cháu đã báo đáp xong, Thịnh Lan mắc bệnh bạch cầu, cháu đã thay Thịnh gia tìm được người hiến.” Nói về bệnh tình của Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn vẫn vô cùng bình tĩnh, “Sau khi cậu ấy khỏi hẳn, Bạc gia chúng ta không còn nợ bọn họ nữa.”
Nói xong, hắn sợ Tần Nguyệt Nga không vui, vội nói thêm, “Chỗ cổ phần trước kia vẫn thuộc về họ, bà yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa đâu.”
Tần Nguyệt Nga nghe thấy Thịnh Lan bị bệnh, đầu tiên là vô cùng lo lắng, biết được có người hiến mới yên tâm, nhưng vẫn thất vọng thở dài.
“Hôm nay cháu tới đây chính là muốn nói với bà chuyện này, cháu còn chuyện rất quan trọng chưa làm, cháu xin phép đi trước.”
Bạc Thận Ngôn thắt lại cà vạt, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Ngôn Ngôn, nếu cháu với Lan Lan có thể chia tay trong hòa bình, thì cũng đành thôi.” Tần Nguyệt Nga và dì Tống nhìn nhau bằng con mắt tiếc nuối, nói tiếp, “Thế nhưng trước khi chia tay, cháu giúp bà hoàn thành một mong muốn nhỏ được không?”
“Bà cứ nói đi ạ.”
Bạc Thận Ngôn đi tới cửa, thấy Tần Nguyệt Nga có chuyện muốn nói, vội dừng bước quay đầu nhìn bà.”
“Quanh năm suốt tháng làm diễn viên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, tay phải của Lan Lan lại có vết sẹo, cháu có thể dẫn nó đến bệnh viện nào đó xóa vết sẹo được không, thằng bé sống dựa vào khuôn mặt, cho nên luôn phải che cái vết sẹo ở tay bằng…cái đó gọi là gì?”
Dì Tống vội nói, “Kem che khuyết điểm.”
“À, đúng rồi, phải dùng cái che khuyết điểm mới lên TV được.” Trong tay Tần Nguyệt Nga là quyển tạp chí có ảnh chụp của Thịnh Lan, cánh tay để lộ ra hoàn toàn, nhưng nó trông bóng loáng, một vệt đỏ chẳng có, huống hồ là sẹo?
Nhưng trên cánh tay của Nguyên Gia Dật….
Nguyên Gia Dật!
Nháy mắt lưng của Bạc Thận Ngôn túa đầy mồ hôi lạnh, trong tai chỉ còn tiếng đùng đùng.
Hắn không dám nghĩ.
Nếu thật sự giống như hắn nghĩ, vậy thì nhiều năm như vậy, hay mấy tháng qua, hắn đã làm gì?
Tần Nguyệt Nga vẫn còn đang nói chuyện với dì Tống, cảm thán kỹ thuật chụp ảnh và trang điểm hiện tại quá tài, ngay cả vết sẹo trên người cũng che không còn dấu vết.
Hai người mải nói chuyện, không để ý đến biểu hiện kỳ lạ của Bạc Thận Ngôn.
“Bà nội…”
Bạc Thận Ngôn chống tay vào khung cửa, miễn cưỡng dùng chút cảm giác cuối cùng của đùi mình để ngồi xuống ghế, hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp, nuốt nước bọt vài lần, đến khi màng nhĩ nghe thấy tiếng lùng bùng.
“Hả? Có chuyện gì vậy Ngôn Ngôn?”
Tần Nguyệt Nga nhìn về phía hắn.
“Sao bà lại biết…trên tay em ấy, có một…vết sẹo?”
Làm ơn.
Cầu xin không phải là em ấy.
Rõ ràng bình thường mỗi giây mỗi phút hắn đều hy vọng người từng hiến tủy cho bà chính là Nguyên Gia Dật.
Nhưng bây giờ khi chỉ còn cách sự thật một tờ giấy mỏng, hắn lại không dám chọc thủng nó để nghe mọi chuyện.
Tại sao phải là bây giờ.
Tại sao phải là bà nội nói cho hắn biết.
“Ngày đó trước khi phẫu thuật bà nói muốn nhìn thấy ân nhân nhỏ của mình.” Tần Nguyệt Nga sờ khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của Thịnh Lan trên bìa tạp chí, “Ông của cháu đồng ý ngay, sau khi bà tỉnh lại đã thấy Lan Lan được đẩy vào cùng phòng bệnh.”
“Thằng bé là người hiến nên tỉnh dậy trước, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, nó cứ thế nằm ở trên giường, chớp chớp đôi mắt to nhìn bà, thấy bà vừa tỉnh đã hỏi han bà ơi, bà tỉnh rồi ạ, bà yên tâm, chỗ bị tiêm sẽ hết đau ngay thôi.”
“Bà rất ngạc nhiên, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bị lấy nhiều máu như vậy, mà không khóc không quấy, ngược lại còn quan tâm bà.”
“Lúc ấy bà đã nghĩ, nếu nó là con gái, khi lớn lên cho dù có thể nào, cũng phải vào làm dâu của Bạc gia.”
“Nhưng cũng may là bây giờ hai đứa con trai cũng có thể bên nhau…”
Nhớ tới chuyện Bạc Thận Ngôn muốn ly hôn với Thịnh Lan, Tần Nguyệt Nga lại trầm mặc.
“Bà… Cháu đang nói về vết sẹo.” Vẻ mặt Bạc Thận Ngôn đờ đẫn nhìn bà.
“Ây da, do đầu óc của bà kém quá, chuyện vừa mới nói xong đã quên luôn.”
Bạc Thận Ngôn cụp lông mi, nắm lấy góc bàn bằng gỗ đỏ, ngón tay siết chặt như sắp gãy.
“Thằng bé nằm ở đó, trên cánh tay có một vết sẹo vẫn còn mới, bà hỏi sao lại bị thương, nó liền bảo con trai bọn cháu chạy chơi ngã lên ngã xuống, bà không cần lo ạ, bà là con gái, đừng để bị thương rồi để lại sẹo như cháu nha.”
“Còn nói bà xinh đẹp như mẹ của nó, ha ha, cháu nói xem thằng bé này, từ nhỏ đã khiến bà yêu thích.”
“Bà bảo sau khi ra viện sẽ tìm một bác sĩ giỏi giúp nó xóa vết sẹo, nó không chịu, nói cái gì mà…ừm…cái gì mà “vết sẹo là huân chương trên người đàn ông đích thực, haha, cô nói xem nó có đáng yêu hay không chứ?”
Dì Tống liên tục gật đầu, “Thịnh thiếu gia vừa lương thiện vừa hoạt bát, cùng thiếu gia của chúng ta…”
Tần Nguyệt Nga thất vọng lắc đầu, ý bảo bà không cần nói nữa.
Nước mắt Bạc Thận Ngôn đã rơi không ngừng.
Hắn đã làm cái gì vậy?
“Ngôn Ngôn, cháu làm sao vậy?” Tần Nguyệt Nga thấy hắn khóc, lập tức lo lắng đi tới.
Từ lúc mẹ qua đời đến nay đã mười mấy năm, bọn họ chưa từng thấy Bạc Thận Ngôn rơi nước mắt bao giờ.
“Bà ơi, cháu đã…làm sai rồi.” Lồng ngực Bạc Thận Ngôn lạnh lẽo, khó chịu nằm gục trên mặt bàn, “Sai đến mức…không thể cứu chữa.”
Sai đến mức hắn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Điện thoại trong túi rung lên, Bạc Thận Ngôn không thèm nhìn đã bắt máy, giọng điệu dồn dập, sợ đối phương sẽ tắt máy, “Gia Gia? Bảo bối, em nghe anh nói đã…”
“Xin chào Bạc tổng, tôi là Đoàn Phù.”