Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 3

3:36 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr



“Sao thế? Đang đứng trông cửa đấy à?” Giọng nói trong veo như tiếng suối cất lên, đi liền với nó là tiếng giày cao gót giẫm lên nền nhà.
Lâm Duyệt đang loay hoay không biết phải làm sao, nghe thấy thanh âm của Quý Hựu Ngôn thì như vớ được phao cứu hộ, rảo bước chạy đến bên cạnh cô, oan ức gọi, “Chị Quý…”
Nam trợ lý phản ứng chậm hơn Lâm Duyệt nửa nhịp cũng tiến lại gần, hơi ngạc nhiên hỏi, “Chị Quý, sao… chị lại lên đây à.”
Vừa rồi anh chàng có liên lạc với phó đạo diễn để trình bày tình hình, phó đạo diễn còn bảo cứ đợi đó đi, cuối cùng Chu Khang Thành thì không thấy bóng dáng, đương sự lại trực tiếp lên đến tận đây rồi.
“Không sao đâu, không việc gì phải sợ.” Quý Hựu Ngôn vỗ vai động viên trợ lý nhỏ của mình, sau đó mới bình tĩnh trả lời nam trợ lý, “Đạo diễn Chu đang đi đón thầy Lương và thầy Tô, đạo diễn Trần thì bận họp với đại diện của chị, vậy nên chị xung phong lên đây nhận giải quyết vấn đề.”
Lúc nam trợ lý gọi điện thoại đến, Quý Hựu Ngôn đang ngồi đó với hai ông đạo diễn, đại để là cũng nắm bắt được tình huống rồi.
Trần Đức ngại đắc tội Cảnh Tú, cũng sợ làm Quý Hựu Ngôn mích lòng nên trước tiên muốn giảng hòa, giải thích rằng bên Cảnh Tú sợ có phát sinh hiểu nhầm gì với Lâm Duyệt nên tạm thời Lâm Duyệt không vào được phòng. Quý Hựu Ngôn thì tự minh bạch trong lòng, làm gì có chuyện giữa Cảnh Tú với Lâm Duyệt có xích mích, chuyện hôm nay có khi Lâm Duyệt chỉ là cái cớ để đối phương biểu lộ sự chán ghét đối với mình thôi.
Nhưng nhờ vậy mà Quý Hựu Ngôn mới cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Ban nãy lúc biết tin Cảnh Tú đồng ý ở chung với cô một thời gian, Quý Hựu Ngôn vừa mừng vừa lo. Mừng thì đương nhiên là vì có thể thân mật cận kề, mà lo là bởi… hình như phản ứng của Cảnh Tú trước sự góp mặt của mình quá mức thản nhiên?
Cô không sợ Cảnh Tú căm ghét hay oán hận bản thân vì chuyện trong quá khứ, cô chỉ sợ Cảnh Tú thật sự đã buông bỏ hết tất cả, để rồi bình thản coi cô như một người xa lạ đã từng rất thân thuộc.
May thay Cảnh Tú như dùng hành động để nói cho cô biết – cô ấy vẫn còn để ý.
Miễn cưỡng chấp nhận việc chung phòng có khi nào là do không muốn tạo thêm phiền phức cho ban tổ chức của chương trình hay không?
Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, vừa tiến lại gần cánh cửa phòng vừa giả bộ ung dung lên tiếng, “Nào có việc gì to tát đâu, chắc cô Cảnh chỉ muốn trêu chọc hai người thôi, hoặc cũng có thể còn đang ngái ngủ nên phản ứng chậm, sao trông hai đứa cứ như lâm đại dịch vậy.”
Cô cố tình ngăn không cho đạo diễn nào tới giải quyết, bây giờ còn khéo léo dùng ngữ khí nhẹ nhàng để trấn an hai trợ lý, mục tiêu chính là biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, tránh liên lụy Cảnh Tú không sau này lại truyền ra lời đồn khó ở khó thân gây ảnh hưởng.
Giọng điệu của cô mang theo thái độ xem nhẹ vấn đề vô cùng quen thuộc, quả thực giúp Lâm Duyệt tiêu đi mấy phần phản cảm trước hành vi vô lễ của Cảnh Tú, cũng khiến nam trợ lý đứng một bên tin tưởng rồi an tâm theo. Chỉ có mình Quý Hựu Ngôn tự hiểu rõ hiện tại trái tim mình đang đập nhanh cỡ nào trong lồng ngực.
Hai trợ lý bám sát sau lưng cô đến khi rốt cuộc cũng đối diện với cánh cửa gỗ dày. Đây có lẽ là cự ly gần nhất giữa cô cùng Cảnh Tú suốt mấy năm qua – khoảng cách ngăn giữa một tấm cửa.
Bàn tay giấu trong áo khoác của Quý Hựu Ngôn siết chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm giác run rẩy của chính mình. Sau một hồi, cô điều chỉnh nụ cười trên gương mặt sao cho thật tốt rồi đưa tay gõ cửa.
“A Tú, là tôi đây, Quý Hựu Ngôn.” Lời này thốt ra từ giữa cuống họng. Vừa thoát ra khỏi miệng, cô mới phát hiện thanh âm mình khàn tới mức nào.
Nỗ lực chống đỡ cho nụ cười, nội tâm thấp thỏm bất an, chờ đợi một chút phản ứng đáp lại từ bên trong như thể chờ đợi một phán xét chẳng ai có thể đoán trước.
May thay người bên trong tựa hồ nhìn thấy được nỗi dày vò của cô cho nên vừa dứt lời, cánh cửa đã bật mở.
“Chị Quý, lâu quá không gặp, chị mau vào đi.” Có điều người xuất hiện không còn phải mỹ nhân khiến người ta choáng váng, không phải dung nhan làm cho Quý Hựu Ngôn phải điên đảo thần hồn.
Người mở cửa là Diêu Tiêu, trợ lý của Cảnh Tú. Cô nàng đeo mắt kính gọng đen, trên mặt treo nụ cười điềm đạm cực kỳ chuyên nghiệp. Cô nhìn về phía Lâm Duyệt đứng sau Quý Hựu Ngôn, bắt đầu vừa hàn huyên vừa giải thích cho hành động của Cảnh Tú, “Ban nãy thật sự ngại quá chị Quý, chị Cảnh vẫn chưa quen với múi giờ bên này nên vừa rồi còn đang ngái ngủ thì bị người khác đánh thức, bởi thế mới giận dữ như vậy, thất lễ với trợ lý của chị rồi, mong chị đừng để bụng được không.”
Diêu Tiêu đã là trợ lý của Cảnh Tú ngay từ hồi ra mắt, có thể nói là siêu rõ ràng về chuyện giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú. Từng có thời điểm Quý Hựu Ngôn và cô ấy có thể thoải mái đối đãi nhau như những người bạn.
“Nói gì vậy, Tiêu Tiêu à, tuy đã lâu không gặp nhưng cũng không cần khách khí như vậy đâu.” Ngữ khí của Quý Hựu Ngôn mang vài phần chọc ghẹo, nhưng giấu đằng sau nụ cười lại là cảm giác cay đắng.
Diêu Tiêu chỉ cười chứ không đáp.
Quý Hựu Ngôn thấy vậy cũng tự hiểu, không muốn gượng ép tiếp nên chỉ chuyển chủ đề, nghiêng đầu chọc Lâm Duyệt đang đứng một bên, “Đấy, em xem, chị cũng mới bảo hai đứa không hiểu chuyện, quấy rầy giờ nghỉ ngơi của người khác mất rồi.”
Dứt lời, cô quay lại nói với Diêu Tiêu, “Bên này mới là phía thất lễ, phá rối giấc ngủ của cô Cảnh.” Ngưng một đoạn, cô săn sóc hỏi thăm, “Cô Cảnh có còn ngủ không? Giờ mà vào thì liệu có tiện không nhỉ? Không tiện thì…”
Cô còn chưa dứt lời đã nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói lành lạnh, “Tiêu Tiêu à, ai đến vậy?”
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Hựu Ngôn như cứng lại, tầm mắt lướt qua Diêu Tiêu để hướng vào bên trong.
Diêu Tiêu hơi lùi người lại, ngoái đầu đáp, “Chị Cảnh, là chị Quý với trợ lý đến đây. Vừa rồi em đến phòng ăn chuẩn bị bữa phụ cho chị, chị lại mơ mơ màng màng nhốt người của chị Quý ngoài cửa đấy.”
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn ngóng trông đến mòn mỏi hướng về phía trong phòng, năm ngón tay giấu nơi túi áo không thể ngừng run rẩy. Không đợi nổi đến lúc người bên trong đáp lời, cô đã tiến thêm một bước khi Diêu Tiêu lui lại. 
Một giây sau, cuối cùng người cô chờ mong cũng xuất hiện dưới tầm mắt thấp thỏm của cô. 
Cô gái cao gầy với mái tóc dài xõa ngang vai đang nâng một chiếc cốc sứ, nơi cô ấy đứng gần với hành lang, ánh mắt không chút dao động quét tới. 
Lúc nhìn thấy Quý Hựu Ngôn, dường như cô ấy đã khẽ nhíu mày ở một độ cong khó mà phát hiện được.
Quý Hựu Ngôn cảm thấy xót xa, vẻ ung dung trấn tĩnh vẫn luôn cố giữ sụp đổ trong tích tắc.
Mặc kệ hết thảy, cô không nỡ rời đi tầm mắt của mình, cứ thế ngẩn ngơ đối diện với ánh mắt của Cảnh Tú, quyến luyến đến mức không biết mệt mỏi. 
Cảnh Tú nhìn cô, không nói lời nào, trong con ngươi màu hổ phách như dập dềnh sóng nước, nhưng sau đó lại nhanh chóng tan biến không còn đọng chút gì. 
“Chị Quý ơi?” Lâm Duyệt thấy Quý Hựu Ngôn bất động hồi lâu bèn chần chừ cất tiếng gọi.
Quý Hựu Ngôn cảm thấy cổ họng mình khẽ chuyển động, rồi tự động rời khỏi trạng thái thất lễ. Cô thầm cắn lưỡi hòng mượn cảm giác đau đớn để tỉnh táo trở lại, sau đó cúi đầu chớp mắt để giấu đi lệ dâng, điều chỉnh nụ cười xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn Cảnh Tú, nói lời cảm thán xuất phát từ nội tâm, “A Tú, đã lâu không gặp, cuối cùng… chúng ta cũng gặp lại nhau.”
Trở về với tràng cảnh êm ấm khi người quen cũ tái ngộ.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Cảnh Tú nắm bắt thấy hết thảy chuyển biến trong tâm trạng cảm xúc của Quý Hựu Ngôn, mặt không biến sắc mà áp chế được kinh ngạc xuống đáy lòng. Ngón tay cô vuốt ve nhẹ miệng cốc, đáy mắt chôn giấu ý cười.
“Thôi vào đi.” Quý Hựu Ngôn nghiêng người, lấy giọng điệu chủ nhà để nói với Lâm Duyệt, sau đó khiêm nhường bảo với nam trợ lý, “Cảm ơn em nhé, mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi, em về báo đạo diễn Chu cứ an tâm.”
Cảnh Tú nhìn Diêu Tiêu một cái, Diêu Tiêu liền hiểu ý dẫn Lâm Duyệt về phía căn phòng đã được sắp xếp cho Quý Hựu Ngôn. 
Quý Hựu Ngôn chu đáo đưa tiễn nam trợ lý, nụ cười gượng ép treo khóe miệng tức thì biến mất ngay thời điểm cánh cửa khép lại.
Cô không biết trong căn phòng khách rộng lớn vẫn còn một người nữa. Vì đối phương đang đưa lưng về phía mình cho nên Cảnh Tú mới dám cắn môi, cho phép bản thân được quan sát thật kỹ người kia một lượt.
Đợi đến khi Quý Hựu Ngôn xoay người lại, Cảnh Tú đã giấu kỹ hết toàn bộ cảm xúc, cầm cốc thản nhiên đi tới bên bàn trà.
Cô ôm lấy tà váy để ngồi xuống, uống xong một hớp trà sữa ấm mới hờ hững hỏi Quý Hựu Ngôn, “Cậu không muốn lại đây ôn chuyện cũ ư?”
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú, đáy mắt không thể che giấu được nhu tình cùng ủ dột. Cô khôi phục lại được một chút vẻ điềm đạm nho nhã mà Cảnh Tú từng vô cùng quen thuộc, chậm rãi tới ngồi lên chiếc sofa đơn bên cạnh Cảnh Tú.
“Uống không? Tiêu Tiêu vừa mới chuẩn bị cho tôi ít trà chiều.” Cảnh Tù nâng ấm rót một tách trà sữa, còn đẩy đĩa bánh bông lan nhỏ tới trước mặt Quý Hựu Ngôn.
Cách hành xử của cô khiến mối quan hệ giữa hai người bọn họ tựa hồ thật sự chỉ là bạn cũ lâu ngày không gặp, khiến cho Quý Hựu Ngôn càng trở nên căng thẳng hơn.
Thoạt trông có vẻ ôn hòa, kỳ thực lại chính là xa cách, đây là dáng vẻ phòng vệ Cảnh Tú dành cho những người không thân. Trước nay Quý Hựu Ngôn luôn thấy hạnh phúc vì mình có thể độc hưởng sự mềm mại của Cảnh Tú, không ngờ cũng có ngày bản thân lại đối diện với tình huống khó tiếp cận đối phương đến chừng này.
Cô ngắm nhìn gương mặt trầm tĩnh của Cảnh Tú, bàn tay đặt ở bên đùi lại thả ra, thu lấy dũng khí nói, “A Tú, tôi…”
“Cảnh Tú chứ.” Cảnh Tú đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm túc chỉnh sửa.
Quý Hựu Ngôn như ngừng thở, miệng hơi há tạo thành một dáng vẻ nực cười. 
Cảnh Tú lén quan sát cô, cảm xúc trong ánh mắt lại phức tạp đến mức Quý Hựu Ngôn không thể hiểu thấu.
Một lát sau Cảnh Tú bật cười tự giễu, gần như là lẩm bẩm nói, “Thôi quên đi, giữa hai ta còn gì đáng để ôn lại đâu.” Dứt lời, cô đứng dậy, bình thản bổ sung, “Đi đường vất vả, còn bị lệch múi giờ thành thử tôi còn chưa kịp rửa mắt rửa mũi đây, xin lỗi vì không thể đón tiếp cậu chu đáo.”
Bao nhiêu lời muốn giãi bày đều bị thái độ lạnh lùng xa cách của Cảnh Tú chặn lại ở cổ họng. Dù Quý Hựu Ngôn đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặt dày, cuối cùng vẫn bị nghẹn tới tái cả mặt đi.
Cô đưa mắt dõi theo bóng dáng Cảnh Tú khuất sau cánh cửa gỗ, rồi lại cúi đầu nhìn xuống tách trà nóng cùng món bánh bông lan chocolate cực kỳ đen đặt trước mặt, day trán một hồi, tinh thần sa sút.
Diêu Tiêu bố trí ổn thỏa cho Lâm Duyệt thì rời khỏi phòng. Vừa ra đến phòng khách đã thấy chỉ còn sót lại Quý Hựu Ngôn bên bàn trà, còn bắt gặp vẻ mặt của đối phương cho nên suy đoán chắc Quý Hựu Ngôn hẳn là vừa mới bị gió ở Siberia đóng băng mất rồi.
“Chị Quý không thích ăn chocolate nhỉ? Cũng không đắng đâu, ăn ngon lắm đấy, chị Cảnh còn cực kỳ yêu thích món bánh này cơ.” Dù sao cũng đã từng thân thiết, Diêu Tiêu không nhịn được lên tiếng an ủi.
Bây giờ đây A Tú đem lòng chán ghét một kẻ tồi tệ từng đối xử tệ bạc với mình là một việc rất đỗi bình thường, Quý Hựu Ngôn thầm nhủ. 
Cô thở dài một hơi, rầu rĩ nhìn Diêu Tiêu một cái xong nâng nĩa đáp, “A…” Cô ngưng một lát, ánh mắt thêm ảm đạm, sửa thành “Không phải trước đây Cảnh Tú thích vị matcha sao? Em không cần an ủi chị đâu, sao có chuyện cậu ấy thích ăn món gì đắng được.”
Vẻ mặt Diêu Tiêu trầm xuống, nói lời đầy ẩn ý, “Chị cũng gọi đó là trước đây, mấy năm qua chị Cảnh…”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy mình lỡ đi quá giới hạn bèn lảng sang chuyện khác, “Thôi quên đi, không có gì đâu, em đi tìm chị Cảnh.”
Quý Hựu Ngôn nghe đến đoạn ‘chị cũng gọi đó là trước đây’ thì nỗi phiền muộn vừa chậm rãi lắng xuống nay lại cuồn cuộn trỗi dậy.
Cũng phải thôi, vật đổi sao dời. Thật sự thì bây giờ chỉ có mình đơn phương muốn nối lại tình xưa thì liệu có tính là đang cố chấp dây dưa không dứt hay không.
Ánh mắt của cô càng trở nên u tối, cứng nhắc nuốt từng miếng, từng miếng bánh bông lan, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng trong tang lễ của chính bản thân đời trước, Cánh Tú đã khóc lâu thật lâu bên cạnh thân xác mình, khóc đến mức khiến cho trái tim của một kẻ đã chết cũng phải quặn đau. Chẳng lẽ chỉ là mộng hay sao?
Vị đắng của bánh bông lan như thấm vào đầu lưỡi, sau đó lan tận đến cõi lòng…
Vậy nên dù cho trà sữa có ngọt ngào cỡ nào đi chăng nữa, vị đắng của chocolate vẫn khiến đôi mắt Quý Hựu Ngôn cay xè.




Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú nhíu mày: Ngon không?
Quý Hựu Ngôn giơ chân chó: Siêu ngon! Cực kỳ ngọt!
Diêu Tiêu xem thường: Vừa rồi vẻ mặt của chị đâu có nói lên điều đó…
Quý Hựu Ngôn hất cằm: cẩu độc thân như em sao hiểu được.
(づ ̄3 ̄)づ