Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 22

12:40 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dưa leo tr

Xung quanh là tiếng người nói ồn ào và tiếng nước chảy róc rách.

Sau một hồi ngạc nhiên, Trần Thuật liếc nhìn sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra. Cậu sờ sờ chóp mũi có vẻ không tự nhiên, bình thản nói: “Ừ, đúng là hơi nóng.”

Trần Thuật cất điện thoại và tai nghe, không bận tâm tới ván game mới chơi được non nửa. Cậu đứng dậy, hai tay đút túi.

Cậu cụp mắt, nhìn chú vịt con đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra trên tay An Tĩnh, mỉm cười, nhíu mày trêu chọc: “Quà cho mình đấy à?”

Hả? An Tĩnh nâng chú vịt con, đứng không được, ngồi cũng không xong, thật lúng túng và ngượng ngùng, dù sao thì cũng không thể nói đây là món quả nhỏ cô định dùng để dọa cậu được.

Cô vuốt vuốt lông chú vịt con, bất giác nói: “Nó… nó đến tìm mẹ.”

Trong một thoáng, xung quanh chìm vào yên lặng.

Trần Thuật nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cậu chỉ tay vào người mình với vẻ dò hỏi.

An Tĩnh không ngờ cậu sẽ phản ứng theo cách đó, liền bật cười thành tiếng.

Trần Thuật ngây người nhìn. Cô gái trước mắt cười tươi như hoa, đôi mắt long lanh sáng ngời.

“Không phải đâu.”

An Tĩnh dịu dàng đáp, cô quay người, sững sờ, vịt mẹ đứng sau vẫn đang trợn mắt gườm gườm nhìn mình.

Cô mỉm cười, hình như đã hiểu được ánh mắt đó, mau trả lại cục cưng cho tôi.

Cô ngồi xuống, cẩn thận thả chú vịt con ra.

“Đi về với mẹ nào.”

Chú vịt con vừa chạm đất liền lạch bạch nhào vào lòng vịt mẹ.

Thật là đáng yêu.

An Tĩnh ngồi trông theo hồi lâu, sau đó mới đứng dậy, quay người lại hỏi: “Sao cậu đến sớm thế? Không phải chúng ta hẹn chiều sao?”

Làm cô chẳng còn thời gian chữa cháy bằng việc bảo nhắn nhầm.

Trần Thuật cứng họng. Chết tiệt, cậu quá xúc động nên đã quên mất cả thời gian.

Cậu khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa bừa ra một cái cớ mà chính cậu cũng chẳng thể tin nổi: “Đến để sưởi nắng.”

An Tĩnh nhìn lên trời với ánh mắt nghi ngờ. Toàn là mây với mây, nắng đâu ra? Có điều, cô không lên tiếng.

Trần Thuật cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, hôm nay mái tóc ngang vai đã được buộc lên, vài lọn tóc rối lòa xòa xuống hai bên má, khiến cô trở nên xinh đẹp lạ thường.

Cổ An Tĩnh rất cao, xương quai xanh nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện, trắng muốt tựa ngọc ngà, vô cùng bắt mắt.

“Ngồi đi.”

Trần Thuật lại ho một tiếng, nghiêng đầu ý bảo cô ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh, sau đó tự mình ngồi xuống trước, hai tay đặt lên đùi.

An Tĩnh chần chừ một lúc rồi bỏ cặp xuống, cô cúi người ngồi xuống theo, đặt cặp lên đùi, không quen dùng hai tay ôm chặt.

Trần Thuật nhìn người bên cạnh, nhận ra cô đang giữ khoảng cách với mình. Cậu mím môi, không nói gì, hai người im lặng một lúc rất lâu, cậu mới lên tiếng.

“Hôm ấy cậu về nhà không sao chứ?” Bên tai vang lên giọng nói khe khẽ của cậu.

Hôm ấy?

An Tĩnh nhớ lại xem hôm ấy là hôm nào, lúc sau, cô chợt nhớ ra, cậu đang muốn hỏi về hôm cậu ở cạnh cô suốt buổi tối.

Tâm trạng An Tĩnh rối bời, không biết nói thế nào, cảm thấy hơi bất an và lo lắng trước sự quan tâm như có như không này, lòng cô hoang mang.

Cô lắc đầu, khẽ nói: “Không sao.”

Bàn tay của Trần Thuật đặt lên đùi, nghe vậy khẽ gật đầu.

Cậu lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Đói không?”

“Hơi hơi.”

“Vậy đi ăn cơm đi.”

“Hả.”

Sao càng nói càng thấy có gì đó sai sai nhỉ? Rõ ràng cô không có ý này.

Cô cảm thấy hơi có lỗi với Trần Thuật. Bởi vì mấy lý do cá nhân của cô, mà bướng bỉnh gọi cậu ra ngoài giữa kỳ nghỉ.

Tuy nhiên, cô cũng không ngờ Trần Thuật lại đến nhanh như vậy. Trần Thuật trên lớp mà cô quen luôn có vẻ uể oải, như thể còn chưa tỉnh ngủ vậy.

Chỉ riêng lúc chơi bóng rổ và chơi game mới có chút phấn chấn.

Cô còn tưởng cậu là người chậm chạp, không biết chừng còn đến muộn cơ.

An Tĩnh lắc đầu. Cô cụp mắt, mở khóa cặp, rút ví tiền bên trong ra.

Trần Thuật không biết cô định làm gì, chỉ cụp mắt, chăm chú nhìn theo.

Có điều một giây sau cậu đã hiểu.

An Tĩnh rút ra một tờ năm mươi tệ trong ví ra, đưa cho cậu.

Trần Thuật tỏ vẻ bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Ý gì vậy?”

An Tĩnh khẽ nói: “Trả cậu tiền.”

“Tối hôm trước mình nợ cậu tiền trà sữa và canh cá, đã nói là sẽ trả rồi.” Cô giải thích.

Trần Thuật không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt cô thật trong sáng, cũng thật nghiêm túc khi nhìn cậu.

“Gọi mình ra ngoài vì chuyện này sao?”

“Ừ, xin lỗi nhé, lẽ ra mình nên đợi tới lúc đi học rồi trả cậu sau.” An Tĩnh chần chừ đáp, cảm thấy áy náy vì làm phiền cậu trong thời gian nghỉ lễ.

Một lúc sau, Trần Thuật mới khẽ cười thành tiếng, nụ cười mang theo chút tự giễu và tiếng thì thầm khe khẽ có mà như không: “Vậy à?”

Hai tiếng rất đơn giản, bình thường, nhưng chẳng biết vì sao lại nhuốm màu thất vọng.

An Tĩnh không nghĩ nhiều. Cô mím môi, đưa tờ tiền lên trước mặt cậu thêm lần nữa, hơi lo cậu sẽ không nhận.

Không ngờ, Trần Thuật bật cười khẽ, chầm chậm đưa tay nhận tiện rồi đứng dậy.

An Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, tưởng rằng cậu tức giận muốn bỏ về.

Nào ngờ, giọng nói nhẹ nhàng của cậu vang lên: “Chờ mình một chút.”

“Trần Thuật…” Cô khẽ gọi cậu, muốn nói rằng cô chuẩn bị đi rồi.

Nhưng dáng người cao gầy của Trần Thuật quay lưng về phía cô, vẫy vẫy tay vài cái rồi bước đi rât xa.

An Tĩnh không biết làm thế nào, đành tiếp tục ngồi đợi.

Xung quanh người qua người lại, quảng trường rất rộng, có người sắm vai chú hề cầm những trái bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ, chơi đùa cùng các bạn nhỏ.

An Tĩnh ngây người một lúc, buổi học thêm kéo dài tận hai tiếng rưỡi khiến cô cảm thấy không có thời gian để thở, nhưng nghĩ tới ngày mai là buổi học cuối cùng, cô lại cảm thấy vui vui.

“Này, ăn đi.”

Không biết bao lâu sau, Trần Thuật quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô, chìa túi giấy trên tay ra.

Cô nhận lấy với vẻ hoài nghi, liếc nhìn bên trong.

An Tĩnh ngập ngừng một chút, bên trong có một cốc trà sữa, mấy miếng bánh sandwich phô mai, bao bì rất tinh xảo đẹp mắt, thoáng nhìn cũng biết là đồ của một nhà hàng.

Cô không xem tiếp mà trả lại cho cậu.

“Không cần đâu.”

Trần Thuật không hiểu, khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu mày: “Mình mua cho cậu mà. Không thích vị này à? Vậy để mình đi mua cái khác.”

Cậu nói rồi định đứng dậy. An Tĩnh sợ cậu lại đi tiêu tiền, vội ngăn cản, nhưng động tác của cậu quá nhanh, An Tĩnh chỉ kịp tóm lấy vạt áo của cậu, vội vàng nói.

“Không phải.”

Mặc dù lực kéo rất nhẹ, nhưng Trần Thuật đã dừng lại.

Cậu cụp mắt, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của An Tĩnh nắm chặt vạt áo màu đen của cậu, cảm giác yếu ớt mong manh nhưng thật đẹp. Sự đối lập rõ rệt giữa đen và trắng.

Trần Thuật chợt mềm lòng. Cậu lại ngồi xuống, tìm một tư thế ngồi thoải mái rồi hỏi cô: “Sao không ăn?”

An Tĩnh cụp mắt, khẽ nói: “Cậu làm như vậy, mình lại nợ tiền cậu mất.”

Thì ra là vì nguyên nhân này. Trần Thuật mỉm cười. Cậu ngắm nhìn đôi mắt cô: “Không thích nợ người khác đến vậy sao?”

An Tĩnh gật đầu: “Mình với cậu không thân, chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, không thể nợ cậu mãi được, huống hồ lại là thứ rất nhạy cảm như tiền bạc.”

Mấy từ “thân” hay “không thân” lại bất ngờ xuất hiện.

Trần Thuật có thể cảm nhận được gân xanh trên trán mình giật giật. Cậu liếc sang chỗ khác, không nhìn khuôn mặt nghiêm trang đầy cố chấp của cô nữa, chỉ đáp khẽ: “Sớm muộn sẽ thân thôi.”

“Sao cơ?” An Tĩnh không nghe rõ.

“Không đắt đâu, ăn đi.”

“Đừng tưởng lừa được mình, nhãn hiệu này rất đắt, năm mươi tệ mình vừa đưa cho cậu cũng chẳng đủ mua.”

Trần Thuật thở “phù” một tiếng, vừa tức vừa buồn cười lại vừa không biết làm thế nào, rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, thật chẳng biết phải làm gì với cô gái này.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp tình huống này, cô gái trước mặt ra sức từ chối ý tốt của cậu, cứ như thể cậu là thú dữ hay nước lũ vậy. Khiến bản thân cậu cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ chính mình.

Hai người cứ giằng co như vậy.

An Tĩnh mím môi, thăm dò: “Cậu cũng chưa ăn đúng không?”

“Ừ.”

Không biết vì sao cậu lại “ừ”, cậu đã mặc nhiên bỏ qua một mâm đầy thức ăn ngon lành mà cô Châu đã nấu lúc trưa.

“Vậy cậu đợi mình một chút.” An Tĩnh nói.

Cô đặt cặp sách và túi giấy xuống ghế băng, lướt qua người cậu, cũng đi về phía cậu vừa đi.

Trần Thuật cúi người, khuỷu tay chống xuống đầu gối. Hai tay chống cằm, cô gái nhỏ lướt qua trước mắt, đôi chân ngọc ngà càng nhìn càng thấy trắng, hoàn toàn không phải là kiểu gầy guộc quá mức, ngược lại trông rất cân đối.

Cậu không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng đưa mắt ra chỗ khác. Nhưng trong đầu vẫn ẩn hiện thứ gì đó, cậu nhíu mày, cúi đầu bực tức buông một tiếng chửi thề.

Đợi một lúc, cậu cảm thấy hơi nhàm chán, lấy điện thoại ra chơi một lúc. Tống Tư gọi điện tới nhưng cậu chẳng buồn nghe.

“Của cậu này, cùng ăn đi.”

Tiếng bước chân rất nhỏ tới gần, cô gái trước mặt đưa túi giấy cho cậu. Liếc mắt, Trần Thuật hiểu ra ý cô, túi giấy này đóng gói giống hệt chiếc cậu vừa mua. Vậy là không nợ nần gì nhau sao?

“Ừ.” Trần Thuật uể oải đáp rồi nhận lấy.

An Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cậu, lúc ấy mới mở túi, lấy một chiếc bánh sandwich, ăn từng miếng nhỏ.

Cô chưa ăn sáng, lại tập trung tinh thần học thêm hai tiếng rưỡi nên đã đói bụng lắm rồi. Cô không muốn mất thời gian thêm nữa.

Trần Thuật nheo mắt nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của cô, lòng thoáng rung động, cũng chậm rãi căn một miếng.

Tiếng nhạc du dương bao trùm lấy họ, thật dịu dàng và hài hòa.

Loáng một cái, Trần Thuật đã giải quyết xong túi đồ ăn. Cậu thu dọn giấy gói rồi đặt sang một bên, sau đó cúi đầu thản nhiên hút trà sữa. Chốc chốc cậu lại cắn ống hút.

Giọng nói trong trẻo dịu dàng bên cạnh bất chợt vang lên.

“Ngọt không?”

Trần Thuật không nghĩ ngợi gì, bất giác trả lời.

“Ừ, ngọt lắm.”

An Tĩnh cau mày, cô ngắm nghía cốc trà sữa trên tay cậu. Cô nói: “Không phải chứ. Mình sợ cậu không quen uống ngọt nên đặc biệt bảo bọn họ cho ít đường thôi, sao vẫn còn ngọt nhỉ?”

Cô biết đàn ông con trai nhiều người không thích những thứ ngọt ngọt ngấy ngấy, bố cô là một ví dụ, ông không bao giờ động vào mấy thứ đồ kiểu này.

Vì thế cô đã cẩn thận dặn nhân viên phục vụ, lẽ nào họ quên rồi sao?

Trần Thuật nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười, cậu nhìn cô đầy ẩn ý, làn môi mỏng nhếch lên, khẽ nói: “Mình thấy ngọt… không phải vì trà sữa.”

An Tĩnh: “…”

.

Tống Tư, Châu Tề nhấn chuông một căn biệt thự, thật hiếm khi thấy hai người bọn họ đứng thẳng người, không còn bộ dạng nghệnh ngang lắc cắc, thiếu nghiêm túc thường ngày.

Hai người chuẩn bị sẵn tư thế, nở nụ cười rất lễ phép.

Có người ra mở cửa. Tống Tư lập tức nói to, giọng rất ngọt: “Cháu chào cô Châu.”

“Chào hai cậu, mau vào đi.” Cô Châu mỉm cười mở cửa, mời họ vào nhà.

Bà Tống Triều Anh từ phòng khách bước ra, cười nói: “Ôi Tiểu Tống và Tiểu Châu đến à, lâu lắm không gặp hai cháu rồi, mau ngồi xuống, nhớ hai cháu quá.”

Tống Tư, Châu Tề lễ phép chào hỏi.

Tống Tư xua tay: “Cô ơi, bọn cháu không ngồi đâu ạ, bọn cháu tìm Trần Thuật có chút việc ạ.”

Bà Tống Triều Anh “ơ” một tiếng. Với gương mặt ngạc nhiên, bà tiếp: “Trần Trần không nói với các cháu à, nó đi ra ngoài từ sớm rồi.”

Mỗi lần nghe bà Tống gọi hai tiếng “Trần Trần” là Tống Tư lại buồn cười, cảm thấy giữa Trần Thuật hung hăng và cái tên này thật chẳng liên quan chút nào.

“Ồ, cậu ấy ra ngoài rồi ạ.”

Tống Tư mỉm cười gật đầu, một giây sau mới kịp phản ứng, cậu ta kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Á? Cậu ấy ra ngoài rồi ạ?”

Bà Tống Triều Anh mỉm cười: “Đúng vậy, nó ra ngoài rồi, cô còn tưởng hôm nay các cháu đi chơi với nhau.” Nói rồi bà lại có chút nghi ngờ: “Lẽ nào Trần Trần không hẹn với các cháu? Nó không nói với các cháu à?”

Tống Tư mặt mày nhăn nhó: “Vâng ạ, hôm qua bọn cháu đã hẹn đến đây, sao cậu ấy lại ra ngoài nhỉ?”

Cậu ta nhìn Châu Tề, Châu Tề cũng chẳng hiểu nổi.

Bà Tống Triều Anh nghe vậy, liền vỗ tay, vẻ ngạc nhiên đầy phấn khích: “Không phải là Trần Trần ra ngoài hẹn hò với bạn gái chứ?”

Tống Tư “á” một tiếng, xua tay. “Sao có thể thế được ạ, Trần Thuật đâu có bạn gái.”

Châu Tề cúi đầu nghĩ một lúc, gương mặt thoáng thay đổi, có điều cậu ta không lên tiếng.

Bà Tống Triều Anh nghe vậy cảm thấy hơi thất vọng. Bà là kiểu phụ huynh có tư tưởng rất thoáng, không hề ngăn cấm con cái, ngược lại bà luôn cho rằng thời đi học không hẹn hò yêu đương thật thiếu hoàn chỉnh.

Vì thế trước kia ngày nào bà cũng hỏi Trần Thuật xem các bạn nữ trong lớp ra sao và cậu có thấy ai xinh không.

Lần nào Trần Thuật cũng phô ra một gương mặt lạ lùng, đối phó cho xong chuyện: Không có. Con cũng không biết, không để ý lắm.

Vì thế khi nghe Trần Thuật ra ngoài một mình, bà Tống Triều Anh thấy thật phấn khích, nhưng trước lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Tống Tư, niềm vui của bà tan biến rất nhanh.

Tống Tư gãi đầu, nói với bà: “Cô ơi, nếu Trần Thuật không có nhà, vậy bọn cháu về đây ạ.”

Nói rồi cậu ta quay người rời đi. Cô Tống nhiệt tình quá, khiến cậu ta cảm thấy hơi khó chống đỡ.

“Đừng đi, không biết chừng Trần Thuật sắp về rồi, hai cháu vào phòng nó chơi đi.”

Châu Tề kéo tay Tống Tư, gật đầu nói, “Vâng, thế cũng được ạ.”

Cậu ta đã muốn đến thử chơi game bằng máy tính cấu hình cao ở nhà Trần Thuật xem cảm giác như thế nào từ lâu, nhân lúc Trần Thuật không có nhà, tranh thủ độc chiếm mới được.

Tống Tư vẫn nghĩ mãi về việc Trần Thuật đã đi đâu, cậu ta vừa đi lên tầng hai vừa khẽ lẩm bẩm: “Trần Thuật đi ăn mảnh ở đâu rồi, thật là, cố tình cho bọn mình leo cây, không thể tha cho cậu ta được.”

29/08/2020