Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Lại gặp em (1) tại dưa leo tr.
Lục Thần Hòa là người biết giữ chữ tín.
Anh nói sẽ trả tiền lại, Thị Y Thần đối với lời nói của anh nửa tin nửa ngờ. Khi anh quay lưng rời khỏi, Thị Y Thần có cảm giác như mình bị lừa gạt. Thế nhưng ngay buổi chiều hôm đó đã có người liên lạc với cô, hỏi số tài khoản ngân hàng của cô. Khoảng vài phút sau, tài khoản của cô tăng thêm tám nghìn tệ. Thị Y Thần tính toán xong, nhiều hơn tiền áo cưới và tiền nằm viện khoảng hai nghìn tệ, tuy là ít hơn rất nhiều so với phí phục vụ một trăm đô một giờ của cô đưa ra, nhưng nhìn chung mà nói, người đàn ông này đúng như lời anh nói chỉ nhiều chứ không ít hơn.
Ở sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác thù hận kẻ giàu có nồng đậm.
Vừa hết giờ làm việc, chuông điện thoại của cô đã vang lên, là Kiều Na.
“Người đẹp, có rảnh không? Nếu có thì đi uống rượu với mình.” Điện thoại vừa nối máy, cô liền nghe thấy giọng nói chán chường của Chu Kiều Na.
“Ngày thứ hai sau đêm Thất tịch đã kéo hội chị em đi uống rượu, cậu muốn hủy hôn sao?” Xưa nay đều là Kiều Na nói móc cô, thỉnh thoảng mới có cơ hội để cô phản đòn lại vài câu, thật đúng là không dễ dàng.
Nhưng Chu Kiều Na đâu phải người đơn giản, “Này, khó khăn lắm mới có cơ hội cho cậu, vậy mà cậu bắt đầu đắc ý sao? “ Một người phụ nữ bị ‘Dì cả’ đến thăm lại tưởng rằng máu xử nữ trong người chảy ra như cậu có tư cách để lên tiếng sao?”
FML*! Đây là do cô tự đào hố chôn mình, lập tức kêu lên: “Buổi tối tớ không rảnh.”
“Đừng có làm ra vẻ với tớ. Từ lúc cậu bắt đầu nhận điện thoại, tớ đã nghe được tiếng tim của cậu đang đập loạn.”
“Cậu và mẹ tớ thật sự là cặp đôi hoàn hảo! Có lẽ hai người mới thật sự là mẹ con với nhau.”
“Chờ xem.”
Cúp điện thoại, Thị Y Thần dọn dẹp một lúc, mang theo túi xách, đón xe đến K. O. .
Gần đây số lần đến K.O đã tăng lên, đến nỗi ông chủ Lạc Thiên hiếm khi nhìn thấy bây giờ cũng gặp được, liếc mắt khẽ nhìn cô, “Vẫn còn để bụng chuyện cái áo choàng cho vợ tôi sao?”
Cô thật sự là người rất ngây thơ. Thật lâu trước kia, kẻ có tiền họ Lạc này, để theo đuổi vợ mình, đã chọn cho vợ một cái áo dạ hội trong cửa hiệu của Thị Y Thần, chọn xong lại chê cái váy của cô thiết kế vải quá ít, vậy nên thuận tay lấy cái áo choàng đang khoác trên người manocanh khoác lên người vợ mình. Đừng thấy cô mở cửa hàng mà oai phong, thật ra kiếm tiền rất khó khăn, nhất là gặp loại người có tiền lại thích làm khó dễ.
“Anh đẹp trai, tôi dễ giận vậy sao? Hơn nữa rõ ràng là do anh tiện tay mang đi mà.” Thị Y Thần đưa tay tỏ vẻ bắt chước lại động tác đó.
Lạc Thiên hai tay nhét trong túi quần, bình tĩnh nói: “Mẹ cô gần đây không sắp xếp cô đi xem mắt nữa sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây giết thời gian vậy?” Giẫm lên nỗi đau của người khác, là việc làm hết sức quen thuộc với anh ta.
“Tôi đi đây!” Cô liếc anh ta một cái, “Gần đây anh nhất định là âm dương không được điều hòa, tôi bỏ qua cho anh.” Gần đây nhất định là cô đã đắc tội với tiểu nhân, vậy nên ai cũng chà đạp cô như vậy.
Rảnh rỗi nói chuyện với Lạc Thiên một hồi, Chu Kiều Na thong thả đi tới.
Lúc Chu Kiều Na đến đây, liền ôm chai bia uống ừng ực, tình huống thế này làm Thị Y Thần sợ hãi một phen.
Ban đầu tưởng rằng đêm Thất tịch chỉ mỗi mình buồn bực, đau khổ, không ngờ tới ngày lễ truyền thống này cũng làm Chu Kiều Na bực bội. Nguyên nhân là bởi vì Kiều Na muốn ăn lẩu, mà quán lẩu có quá nhiều người đứng chờ, chồng cô ấy không muốn chờ, vậy nên hai người họ mất hứng bỏ về.
Chu Kiều Na cầm chai bia tức giận nói: “Lúc yêu nhau, đừng nói chờ một giờ, cho dù là chờ năm giờ anh ta cũng bằng lòng. Hiện tại có được rồi, chỉ mới vừa nhận giấy đăng ký, tớ muốn ăn cái lẩu, để anh ta đứng chờ với tớ nửa tiếng đồng hồ, anh ta cũng không muốn, cứ như vậy phất tay bỏ đi. Thực sự là tức chết tớ mà!”
“Chưa từng nghe qua câu danh ngôn đúng đắn này sao? Trước khi kết hôn, đàn ông đều là chó giữ nhà, phụ nữ không cần dắt, anh ta cũng sẽ đi theo. Sau khi kết hôn, đàn ông trở thành chó dại, phụ nữ có dắt thế nào, anh ta cũng không muốn đi theo.” Ngày trước Thị Y Thần sẽ an ủi Chu Kiều Na nói mình trải qua ngày lễ với rất nhiều người, chắc chắn không chỉ chơi nửa giờ, thế nhưng từ lúc bị phản bội, cô lúc nào cũng mượn lý do để từ chối tiếp xúc đàn ông, cho nên cô chỉ có thể thay đổi cách thức an ủi Kiều Na, “Biết tớ tối hôm qua đi đâu, làm gì không?”
Chu Kiều Na nhìn về phía cô.
“Còn nhớ đêm đó tớ say rượu gặp phải người đàn ông kia không? Anh ta lại là chồng chưa cưới của khách hàng ở tiệm của tớ.” “Cậu lại gặp anh ta?” Chủ đề này quả nhiên hấp dẫn Chu Kiều Na, thành công thay đổi sự chú ý của cô ấy.
“Đâu chỉ là gặp thôi, tớ còn đi đến nhà anh ta nữa.”
“Được lắm! Hấp dẫn thế này, nói nhanh chút đi.”
“Vợ chưa cưới của anh ta đặt áo cưới ở cửa hiệu của tớ, đặt rồi lại không muốn lấy nữa, bảo mang áo đến nhà của anh ta. Kết quả tớ và anh ta cãi nhau ầm ĩ một trận, cãi một lúc anh ta phát bệnh ngất đi, nằm xỉu trên đất.” Vậy nên tối qua là đêm Thất tịch thê thảm nhất từ trước đến nay của cô.
“Tớ chỉ biết, cậu chính là người trời sinh đến trị hết bệnh cho tớ.” Chu Kiều Na trông phút chốc từ buồn khổ, phẫn nộ trở nên vui vẻ tràn đầy năng lượng, thiếu chút nữa cười khàn giọng.
Nếu nói chữa hết, sợ là dù có tìm tiếp cũng không thể nào tìm được cách chữa hết bệnh trên người cô. Ngón tay cô nắm chặt chai bia, nếu Lục Thần Hòa có ở đây ngay lức này, cô nhất định sẽ cầm chai bia trên bàn, dùng hết sức đập lên đầu anh ta. Tuy rằng đã đền cho cô hai ngàn tệ tiền bù đắp, thế như một ngụm máu nghẹn lại trong ngực này, khó có thể nuốt xuống. Ngày hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy trong phòng có một hồi âm thanh leng keng kì lạ vang lên, lập tức mở hai mắt, Thị Y Thần thấy mẹ mình đang đứng ở đầu giường, trên tay cầm một cây chổi lông gà, gương mặt lộ vẻ hung ác.
“Ôi, mẹ đang làm gì thế? Suýt chút nữa bị mẹ dọa chết rồi.” Cô bị dọa hoảng sợ, bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, ” sớm muộn gì con cũng bị mẹ dọa mà bị tâm thần!”
“Người bị dọa đến sớm muộn gì cũng bị tâm thần là mẹ mới phải.” Bà Thị hừ lạnh một tiếng bắt đầu quét dọn trong phòng.
Thị Y Thần nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, mệt mỏi nói: “Ôi, bây giờ mới sáu giờ rưỡi, mẹ quét dọn phòng sớm thế làm gì chứ? Con buồn ngủ, mẹ không thể chờ con đi làm rồi đến quét dọn được sao?”
“Chim thức dậy sớm có sâu để ăn! Cứ như con mỗi ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sâu đã sớm bị mấy con chim khác ăn sạch rồi.”
Thị Y Thần ảo não nắm tóc, nói: “Vấn đề mấu chốt ở đây là con không phải chim, không muốn ăn côn trùng…” Cô kéo dài giọng, âm cuối kéo thật dài.
“Thật lười biếng, không phải con nói gần đây rất bận rộn sao? Tối nào cũng phải tăng ca, thêm giờ để làm xong việc, kết quả thì sao? Tại sao đi qua đêm?” Bà Thị vung chổi lông gà lên đỉnh đầu cô bắt đầu quơ qua quơ lại.
Thị Y Thần biết chuyện ở bệnh viện đêm đó sẽ không thoát khỏi sự truy hỏi của mẹ cô. Cô nhìn chiếc chổi lông gà đang không ngừng bay xuống, nghi ngờ dụng ý của mẹ mình, “Mẹ, mẹ muốn gì thì nói thẳng ra đi.”
Sáng hôm qua, lúc nghe điện thoại trong bệnh viện, bà Thị rõ ràng là đối với chồng chưa cưới họ Lục của khách hàng kia rất thích thú, theo logic thường ngày, muốn bà Thị tin lời cô nói thì Thị Y Thần thà tin trên đời có quỷ còn hơn. Một bụng câu hỏi dồn nén đã lâu này, khiến Thị Y Thần ngày còn chưa sáng đã bị gọi dậy. Nếu muốn bắt được đứa con gái xảo quyệt như hồ ly này, chỉ còn cách ra tay sớm, “Con và cái cậu họ Lục kia thật sự không có xảy ra chuyện gì?”
Thị Y Thần ngẩn ra, sau đó rất nhanh lấy lại phản ứng, nói: “Đương nhiên không có! Mẹ, cho dù con kém cỏi, nhưng lẽ nào nguyên tắc làm người cơ bản nhất cũng không biết sao?” Mẹ cô thật đáng sợ. Ngay đến anh ta họ Lục bà ấy cũng biết. Không biết cái tên họ Lục đáng chết kia đã nói gì với mẹ cô nữa.
Thị Y Thần cố giấu không để bị lòi đuôi, có chết cũng không hé môi nửa lời, chỉ thừa nhận việc mình thấy người khác khó khăn nên làm việc tốt. Vừa thay xong quần áo, cô liền trốn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tránh mặt mẹ cô đang đứng bên ngoài.
Bà Thị vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng hai ngày liền không moi thêm được tin gì từ miệng của cô con gái, đoán là thật sự không có gì. Đợi đến lúc Thị Y Thần ngồi vào bàn ăn, bà Thị lòng vòng một lúc rồi đi vào vấn đề, nói: “Tối hôm nay, mẹ có hẹn với bạn học cũ, con trai cô ấy cũng đi theo.”
Thị Y Thần vừa mới cắn một miếng trứng chiên, vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết mẹ cô đang nói gì?
“Con đừng nói với mẹ, con đã quên chuyện này rồi?” Bà Thị trừng mắt nói.
Thị Y Thần nhớ lại Lục Thần Hòa trước khi bỏ trốn khỏi bệnh viện có nói một câu. OMG! Đêm nay là thứ bảy? Thời gian từ lúc nào lại trôi nhanh đến vậy.
“Ngày hôm nay là cuối tuần phải đến cửa hiệu chọn áo cưới cho khách hàng, con không rảnh.” Thị Y Thần trực tiếp từ chối.
Nói chuyện yêu đương, cha mẹ cô trước giờ chưa từng nhúng tay vào. Thế nhưng trong hai năm gần đây, tuổi của cô mỗi ngày một gần đến ba mươi rồi, cha mẹ cô bắt đầu nôn nóng, vì vậy không ngừng tìm khắp nơi, thu xếp cho cô mấy cuộc xem mắt, cho đến lúc xem mắt gặp phải gia đình cực phẩm kia mới ngừng việc tìm kiếm. Cô cho rằng có thể vui vẻ một thời gian, kết quả một tháng không có tin tức gì, mẹ yêu lại bắt đầu giúp cô sắp xếp việc xem mắt.
Lúc này đây, rõ ràng bà Thị không phải là người đơn giản, nói: “Con đã đùn đẩy mấy lần rồi? Mấy lần trước mẹ xem như không có, tối hôm nay nhất định phải đi. Ngày hôm nay mẹ mặc kệ cho dù con có bận rộn cỡ nào đi nữa, cũng phải bỏ ra một chút thời gian cho mẹ. Nếu con không đi, con ra khỏi nhà cho mẹ, mẹ và ba của con sẽ trực tiếp đăng báo đoạn tuyệt với đứa con gái này.”
“Ôi, mẹ à mẹ tỉnh lại đi, pháp luật quy định cha mẹ không thể đoạn tuyệt quan hệ với con cái. Con xin mẹ buông tha con có được hay không?”
“Thời gian là liều thuốc trị bệnh thất tình hiệu quả, đàn ông không quen biết lại càng là vị thuốc hiệu quả hơn.”
Thị Y Thần thật sự bị mẹ đánh bại, khóe miệng giật giật, mỉa mai nói: “Mẹ xác định thật sự muốn con đi xem mắt sao? Lẽ nào mẹ không sợ con lại gặp một gia đình bệnh thần kinh như lần trước?”
“Dù sao cũng phải gặp bệnh nhân tâm thần, mẹ gặp trước vẫn tốt hơn.”
“… Mẹ, mẹ thắng rồi.” Thị Y Thần vâng lời xách túi xách, thay giày, im lặng ra khỏi nhà, trong lòng vẫn nghĩ: Thế kỷ hai mươi mốt gì chứ? Phụ nữ cả đời ngoại trừ kết hôn, lập gia đình, sẽ không có con đường khác để lựa chọn.