Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Ngôn Tình Em Lại Gặp Anh Chương 33: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (3)

Chương 33: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (3)

2:19 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (3) tại dưa leo tr

Cao Minh Dương lạnh lùng nói: “Bữa cơm sau cùng? Địa điểm cô chọn? Cách làm hèn hạ như cô, cô thật sự cho rằng tôi ngu ngốc để cho cô tùy ý điều khiển sao?” Cao Minh Dương đã ôm trong lòng niềm cảm kích, cô ta nói đây là bữa cơm cuối cùng, không nhìn ra đây chỉ là ngụy tạo. Anh lại bị Thị Y Vân lợi dụng, liên tục bị cô cho vào tròng hai lần không hề hay biết.

Thị Y Vân nở nụ cười, tiếng cười giống như chuông gió trong trẻo đung đưa trong gió.

“Chu Du cùng Hoàng Cái*, một người muốn đánh một người muốn bị đánh. Luận đê tiện, anh chỉ có hơn chứ không kém. Lợi dụng em gái của bạn gái mình, muốn dò xét xem trong lòng bạn gái mình rốt cuộc bản thân có trọng lượng thế nào.”

* Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.

Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.(Viki)

“Cô câm miệng! Tôi chưa từng lợi dụng cô để nhằm mục đích gì. Đêm đó, trong lúc đó tôi và cô đến cuối cùng đã phát sinh chuyện gì, trong lòng cô biết rõ.” Cao Minh Dương thật sự kích động muốn đánh Thị Y Vân, nếu không phải cô ta là phụ nữ, anh đã sớm đấm một phát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

“Anh chắc chắn không hề xảy ra chuyện gì sao? Là ai một mực oán giận Thị Y Thần nói cô ta là một người phụ nữ không có chút lãng mạn nào, oán giận cô ta không có thời gian cùng anh, đối với áo cưới còn dành nhiều tình cảm hơn đối với anh?” Thị Y Vân đi tới trước mặt Cao Minh Dương, đưa ngón tay ra đặt trước ngực của Cao Minh Dương vẽ vòng tròn khiêu khích, “Không biết là ai đã ôm tôi mãnh liệt thật lâu không muốn buông tay?”

Cao Minh Dương trừng lớn đôi mắt, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên, đẩy Thị Y Vân ra, rời khỏi.

Đêm hôm đó, Cao Minh Dương cùng bạn bè ngồi trong quán uống rượu, vừa vặn gặp Thị Y Vân, vốn muốn từ chỗ Thị Y Vân hỏi xem rốt cuộc Y Thần thật sự muốn gì, nhưng không ngờ lại bị cô ta dẫn dắt ngược lại , mang mấy chuyện đau khổ khó nói trong lòng nói ra. Bởi vì trong lòng buồn khổ, lại còn uống nhiều rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, đã phát hiện Thị Y Vân nằm bên cạnh mình. Ngoại trừ hôn ra, Cao Minh Dương căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện này không chỉ là lưỡi dao sắc bén mà Thị Y Vân dùng để trả thù Thị Y Thần, cũng vì chuyện này đã làm cho Cao Minh Dương và Thị Y Thần trở thành người xa lạ.

Cao Minh Dương lạnh lùng nói: “Cô đừng tưởng ai cũng thích người như cô.”

Thị Y Vân không hề để tâm, cười nói: “Một bàn tay vỗ không vang, một con ruồi không đốt hư quả trứng. Anh đừng lừa mình dối người nữa, anh dám nói lần đầu tiên lúc nhìn thấy tôi, tim của anh không đập nhanh không?” Lần thứ hai Thị Y Vân bước đến gần anh ta, đưa tay chặn trước ngực Cao Minh Dương, “Nếu không phải muốn chứng minh cái gì, tại sao anh đồng ý dùng thân phận bạn trai của tôi để xuất hiện ở nhà của tôi? Kỳ thực từ sâu trong nội tâm của anh, sở dĩ anh chấp nhận đề nghị của tôi là muốn kích thích Thị Y Thần ghen tuông. Chỉ tiếc là, anh đã tính sai. Tuy rằng tôi đã thành công làm Thị Y Thần nổi cơn ghen, nhưng cũng làm cho cô ta vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho anh. Anh biết không? Chuyện Thị Y Thần hận nhất không phải là anh lên giường với tôi, bởi vì cô ta biết tấm ảnh đó là tôi cố ý làm cho cô ta xem. Chuyện Thị Y Thần hận nhất, là anh dùng thân phận bạn trai của tôi khi đến nhà tôi, điều đó như thông báo với người nhà chúng tôi rằng, tôi là bạn gái của anh, cô ta chẳng là gì cả. Thị Y Thần là một người yếu đuối, mỗi lần cô ta bị tôi cướp mất bạn trai, ngoại trừ trốn tránh và trốn tránh, Thị Y Thần sẽ không quay đầu lại, bởi vì anh không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Anh bỏ cái ý nghĩ này đi, bạn học cũ.”

Thị Y Vân vừa nói xong, lời nói giống như một thanh kiếm khoét sâu vào trong lòng Cao Minh Dương.

“Tôi cho rằng nhiều năm qua rồi cô sẽ thay đổi, không ngờ cô vẫn như vậy, không có thuốc nào cứu được.” Cao Minh Dương dùng sức đẩy Thị Y Vân ra, đi vào thang máy.

Thị Y Vân hơi mất trọng tâm, thân thể lùi về phía sau mấy bước, mặc dù có chút chật vật, nhưng dáng vẻ tươi cười không bao giờ tắt trên gương mặt cô.

Trong nháy mắt cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thị Y Vân cười nói với Cao Minh Dương: “Tôi chính là muốn cô ta phải đau khổ, tôi muốn cô ta giống như tôi năm đó, từ từ nếm trải nỗi đau mất đi người yêu.”

Lục Thần Hòa ôm Thị Y Thần bước vào thang máy mới buông tay ra.

Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống bãi đậu xe. Ra khỏi cửa thang máy, nước mắt của Thị Y Thần cứ như ‘đại hồng thủy’ tuông ra không ngừng.

Nỗi đau khổ không thể chịu được trong quá khứ giống như dòng nước lũ đáng sợ, tiến về phía cô, trong nháy mắt cuốn cô vào trong vòng xoáy.

Cuộc chia tay nửa năm này, có quá nhiều chuyện không cam lòng, chỉ là trong lòng vẫn không có cách nào khuất phục, vẫn kiên cường cố gắng chống chọi. Đã từng có một người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, lại nhiều lần chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô, không để ý đến cảm nhận của cô. Rốt cuộc anh ta muốn thế nào, tại sao công khai thừa nhận là bạn trai của Y Vân, còn đối với cô thì sao? Loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy bản thân như bóng tối không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị người khác chà đạp. Cô cho rằng Cao Minh Dương sẽ biết rằng cô không thể chấp nhận bất cứ lời giải thích nào của anh ta, cũng chưa từng muốn biết. Cao Minh Dương lại giống như Thị Y Vân, từ một người có lý trí biến thành một kẻ điên.

Lục Thần Hòa đưa cho cô một cái khăn.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, lau đi nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình.

Lục Thần Hòa đứng một bên không nói lời nào, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, lặng lẽ nhả khói, yên lặng chờ cô hồi phục tâm tình.

Nhưng bầu không khí yên tĩnh này không duy trì được bao lâu, đột nhiên có hai giọng nói truyền tới làm phá bầu không khí yên tĩnh này.

“Y Y!”

“Anh Thần Hòa!”

Thị Y Thần quay đầu lại, nhìn thấy một đôi trai gái đứng cách đó không xa, người con trai không ai khác là Cao Minh Dương, còn cô gái chính là cô gái xinh đẹp ngồi đối diện Lục Thần Hòa.

Cô muốn bỏ đi, nhưng không kịp.

Cao Minh Dương đuổi theo, kéo tay cô, nói: “Anh xin lỗi…”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, Thị Y Thần liền cười lạnh một tiếng cắt ngang: “Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi anh vẫn còn đi chung với Thị Y Vân? Xin lỗi anh và cô ta cùng nhau điên loạn quan sát xem bạn trai tiếp theo của tôi như thế nào sao? Xin lỗi vì các người đã thành công phá hỏng chuyện xem mắt? Xin lỗi, xin lỗi, anh muốn xin lỗi chuyện gì?!” Thị Y Thần giống như người bệnh tâm thần gào thét.

Cao Minh Dương không biết phải bắt đầu giải thích hiểu lầm từ đâu, anh mím chặt khóe môi, suy nghĩ một chút mới nói: “Anh hoàn toàn không biết hôm nay em đến ăn với bạn. Anh chỉ là đến đây nói chuyện rõ ràng với cô ấy, kết thúc mọi chuyện trước kia, cho nên…”

Thị Y Thần hít sâu một hơi, cắt lời Cao Minh Dương: “Được rồi, không cần giải thích với tôi. Cao Minh Dương, bây giờ tôi ở đây nói rõ ràng với anh, từ lúc tôi bắt đầu nhận được tin nhắn kia, tôi với anh đã chấm dứt rồi. Từ lúc anh bắt đầu làm bạn trai của Thị Y Vân, tôi với anh thật sự là không còn gì nữa rồi. Làm ơn, từ nay về sau, hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”