Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 81: Gặp niềm vui mới, gắn bó lâu dài (5) tại dưa leo tr.
Trên đường đến đây, Lục Thần Hòa nói cho cô biết, hôm đó trong cửa hàng còn có mẹ kế của anh – Trương Xuân Hoa.
Trương Xuân Hoa nhiệt tình bắt chuyện: “Y thần?Dì có thể gọi cháu là YY được không?”
Cô ngơ ngác gật đầu, nói: “Cháu chào dì. “
Trương Xuân Hoa bắt đầu giới thiệu với hai người đứng bên cạnh: “Đây chính là
bạn gái của Thần Hòa mà em mới vừa nhắc đến, Thị Y Thần. Hai người này
chính là dì hai và dì ba của Thần Hòa.”
Thị Y Thần lễ phép chào hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của dì hai và dì ba của Lục Thần Hòa, cô đoán
mình cũng không phải được chào đón cho lắm, dấu vết một đứa tiểu tam phá hỏng chuyện đính hôn của người khác trên người cô để lại ấn tượng sâu
sắc. Nếu như có thể, cô thật sự không hy vọng mình và Lục Thần Hòa có
một cuộc gặp gỡ như vậy, cảm giác này thực sự khiến cô rất khó chịu. Nếu đã đồng ý với Lục Thần Hòa, cô đã đoán trước được sẽ có ngày”> này,
thế nên cô đã chuẩn bị tâm lý từ một tháng trước, chuẩn bị tâm lý để đón nhận những ánh mắt lạnh lùng, giả vờ như không nhìn thấy gì là được,
gặp trưởng bối, chắc”> chắn không thể thiếu chuyện người lớn hỏi
chuyện gia đình.
Thị Y Thần chỉ giới thiệu đơn giản về gia đình
mình, Trương Xuân Hoa và hai vị trưởng bối còn muốn nói gì đó, lúc này,
lại có một đoàn người đến chào hỏi họ.
Đi sau cùng là một cô gái
mặc trên người bộ lễ phục màu trắng, một cô gái trẻ có gương mặt xinh
đẹp, thân hình thon thả, ban đầu cô ấy cũng như cô đứng lẳng lặng bên
cạnh mấy vị trưởng bối nghe họ nói chuyện, chợt nhìn thấy cô, giật mình
gọi một tiếng: “Jessie?”
Cô hơi ngẩn ra, khóe môi xấu hổ mấp máy, nói nhỏ: “Xin chào…Cô Đường.”
“Cô vẫn còn nhớ tôi à?Thật tốt quá.”
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Cô cười chua chát, tuy chỉ gặp qua một lần, thế
nhưng người con gái xinh đẹp như Đường Di để lại cho cô ấn tượng khá sâu sắc, muốn quên cũng khó.
“Tôi mới vừa nghĩ có khi nào sẽ gặp
được cô ở đây không, không ngờ thật sự gặp được. Chuyện áo cưới lần
trước thật xin lỗi, hại cô phí công như thế, lần sau chắc”> chắn sẽ
không thế nữa.” Đường Di xin lỗi.
Cổ họng như bị chì chặn lại,
muốn nói nhưng bỗng dưng không biết nói gì, khuôn mặt của cô đờ ra nhìn
Đường Di đang nở nụ cười vô cùng tự nhiên, đối với Đường Di, trong lòng
cô như bị chột dạ, nếu không phải vì cô, Đường Di chắc”> sẽ kết hôn
với Lục Thần Hòa .
Một vị trưởng bối đứng bên cạnh nghe được chuyện áo cưới của Đường Di, lập tức xoay người lại hỏi: “Cô đây là?”
“Mẹ, cô ấy là bạn gái của Lục Thần Hòa, Thị Y Thần. ” Đường Di nhiệt tình giới thiệu.
Lời của Đường Di vừa nói ra, mấy vị trưởng bối ở phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
Đường Di lập tức nghiêm túc nói: “Con xin mọi người, mọi người đừng nói nữa,
chuyện này con đã giải thích rất nhiều lần rồi, thật ra con nên xin lỗi
Thần Hòa, hại anh ấy phải chịu oan ức lâu như vậy, con còn phải đi giải
thích với bác Lục,mọi người đi trước đi, con sẽ theo sau. “
Thị Y Thần mơ hồ nhìn Đường Di, không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của Đường Di.
Mẹ Đường lắc đầu, than thở rồi cùng mấy người khác đi trước.
Trương Xuân Hoa nhìn Thị Y Thần cười cười, rồi cũng rời đi.
Trong phút chốc chỉ còn lại Thị Y Thần và Đường Di đứng đối mặt nhau.
Thị Y Thần nắm chặt tay, đầu ngón tay muốn bóp nát lòng bàn tay. Bối rối một lúc lâu, cắn môi nói: “Xin lỗi, tôi…”
“Xin lỗi chuyện gì?Chuyện của cô và Lục Thần Hòa tôi đã biết từ lâu, như thế rất tuyệt.” Đường Di mỉm cười thoải mái.
“Tôi không hiểu cho lắm…” Cô nghi hoặc, vì sao Đường Di không ngại cô đột
nhiên chen chân vào giữa cô ấy và Lục Thần Hòa?Đường Di vừa nãy còn nói
Lục Thần Hòa vì giúp đỡ người khác mà chịu tiếng oan là có hàm ý gì?
Đường Di nói: “Tôi biết vì mình nên cô và Thần Hòa đến với nhau phải gặp rất
nhiều tin tồn oan ức, thật ra chuyện tôi từ hôn Thần Hòa, không liên
quan gì đến cô cả, chỉ là tôi đã thích người khác rồi.”
Thị Y Thần khó tin nhìn chằm chằm vào Đường Di: “Cô nói cái gì?”
Đường Di nói tiếp: “Thật ra tôi chưa từng thích Thần Hòa, Thần Hòa cũng vậy.
Tôi và Thần Hòa đã được cha mẹ hai bên đính ước từ nhỏ, hai người chúng
tôi cùng nhau lớn lên, hoàn toàn giống như anh em, về sau tôi gặp được
bạn học của anh ấy – Lâm Uẩn Trạch.” Trên mặt Đường Di hiện ra nụ cười
của một người phụ nữ hạnh phúc, “Tôi càng ngày”> càng nhận ra được
mình cần phải theo đuổi cái gì. Nhưng thật sự phải cảm ơn cô, nếu không
phải vì đôi giày kia, ngay cả dũng khí bước tiếp tôi cũng không có.”
“Đợi một chút…” Trong đầu Thị Y Thần trở nên hỗn loạn, “Ý của cô là sở dĩ
cô từ hôn với Lục Thần Hòa, là bởi vì cô thích anh Lâm bạn học của anh
ấy, chứ không phải là vì tôi… là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai
người?”
Lần này đến lượt Đường Di kinh ngạc: “Hả?Sao cô có thể là kẻ thứ ba được?Thần Hòa không phải là người tùy tiện. Hơn nữa anh ấy là người hơi quái đản, mồm như có chứa lưỡi dao ấy, dùng nước mũi cũng có
thể nhổ chết cô, cô phải cẩn thận đó.”
Đường Di có nói gì nữa,
Thị Y Thần cũng không nghe thấy. Giờ này khắc này, cô chỉ còn một cách
tìm Lục Thần Hòa để hỏi cho ra nhẽ.
“Xin lỗi, tôi còn chuyện phải làm”>, gặp lại sau…” Cô càng nghĩ lại càng không nghĩ ra, đành
phải thất lễ tạm biệt Đường Di, vội vàng trở về phòng tiệc.
Vẫn
chưa đi đến phòng tiệc, chuông điện thoại di động vang lên, không đợi
Lục Thần Hòa mở miệng, cô liền vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi
anh.”
Lúc này, nơi lối vào truyền đến giọng nói của người chủ
trì, tiệc tối sắp bắt đầu, thật sự không nghe được Lục Thần Hòa nói gì
trong điện thoại. Đứng ở lối vào, cô nhìn thấy Lục Thần Hòa từ xa xa
bước đến.
Cô liền vội vàng đi tới, đôi giày cao gót nhỏ nhắn ma
sát với nền đá khiến cô suýt chút nữa ngã nhào, may mà Lục Thần Hòa đỡ
kịp.
Cô lôi anh lại, vội vàng hỏi: “Tại sao lại muốn gạt
tôi?Đường Di vốn dĩ không phải vì tôi nên mới hủy bỏ hôn ước. Anh có
biết không?Tôi vẫn luôn nghĩ mình là tiểu tam phá hỏng tình cảm của
người khác nên bị thiên lôi đánh xuống không được chết tử tế. Anh có
biết cảm giác tội lỗi này khó chịu đến nhường nào không?”
Giọng nói của người chủ trì vang dội khắp mọi ngõ ngách, thanh âm của cô bị tiếng vỗ tay liên tục của khách khứa lấn át.
Lục Thần Hòa đưa tay đặt lên môi cô, ý bảo cô đừng nói gì cả, nắm tay cô bước thẳng đến dãy ghế của người trong nhà ngồi xuống.
Cô nhíu mày nhìn chầm chầm vào anh, hoàn toàn không biết người đang ngồi
cùng bàn là ai, đang muốn mở miệng tiếp tục chất vấn anh, bỗng thấy Lục
Trường Kính ngồi đối diện, cô mới ý thức được mình mất lịch sự đến mức
nào.
Lục Thần Thụy ngồi bên cạnh đưa ly rượu đến trước mặt cô, cô lúng túng bưng ly rượu lên. May mắn được mời ngồi cùng bàn với chủ
tiệc, đây là chuyện không thể nào ngờ tới, cô trừng mắt liếc Lục Thần
Hòa, ngoan ngoãn cúi đầu không nói được một lời.
Ngay trước mặt
nhiều người như thế này, cô không tiện nhắc lại việc kia nữa, đặc biệt
là Lục Thần Thụy đang ngồi bên cạnh cô nữa. Mải cho đến khi tiệc tàn,
khách khứa đều về hết, cô khó khăn lắm mới tóm được người đàn ông Lục
Thần Hòa giảo hoạt này: “Lục Thần Hòa, hôm nay nếu anh không giải thích
rõ ràng chuyện này với tôi thì anh đừng mong được đi.”
“Anh có
thể không đi mà, dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng.” Lục Thần Hòa
cong khóe môi, bắt lấy tay cô, đôi mắt chớp động, “Em cũng quyết định
tối nay không đi?”
Cô cắn môi, nhìn anh chằm chằm, sau đó không
thể nhịn được nữa vung tay về phía anh định tát anh một cái,không ngờ
tay còn chưa chạm được vào người anh, một tiếng ho khan nặng nề từ sau
tấm bình phong truyền đến.
Là Lục Trường Kính, đi theo phía sau là Trương Xuân Hoa và Lục Giai Ngưng.
Cô lập tức thu tay về.
Lục Giai Ngưng nhìn em trai mình như cảm thấy rất thú vị, thấp giọng nửa
châm biếm nói: “Chị không biết hóa ra em thích bị ngược. Chậc chậc chậc, thật đúng là đáng đánh.”
Mặt của Thị Y Thần đỏ lựng đến mang tai.
Lục Trường Kính nhìn Lục Thần Hòa, nghiêm nghị nói: “Không phải anh có chuyện muốn nói sao?”. Nói xong đi về phía phòng nghỉ.
Lục Thần Hòa ôm lấy Thị Y Thần, cô kháng cự vài lần, nhưng không giằng ra được bị anh ép vào phòng nghỉ.
Người phục vụ mang cho mỗi người một ly trà.
Lục Trường Kính khẽ nhấp một ngụm trà, cách một lúc lâu mới nói: “Có chuyện gì anh nói đi.”
Lục Thần Hòa nhìn thoáng qua Thị Y Thần, trịnh trọng nói với Lục Trường
Kính, “Con muốn nói với bố, con định kết hôn với Thị Y Thần.”
Không chỉ có là Thị Y Thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh ôm chặt lấy Thị Y Thần, không cho phép cô né tránh.
Cô âm thầm cắn răng, anh ta lại bắt đầu phát bệnh rồi…
Lục Trường Kính đặt chén trà xuống, nhìn hai người, vẻ mặt lạnh lùng trước
kia đã thay đổi, bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng anh đã suy nghĩ kỹ càng
muốn về Hải Hâm làm”> việc. Anh muốn làm”> chuyện gì, từ lúc nào
phải cần sự đồng ý của người làm”> cha này, công việc cũng làm”>rồi, hủy bỏ hôn ước cũng hủy rồi, yêu đương cũng tự quyết, chưa từng nói với tôi một lời, cũng chưa từng có sự cho phép của tôi, thế nên chuyện
kết hôn lần này cũng không cần nói với tôi.”
Lục Thần Hòa nói: “Hôn nhân của con con hy vọng nhận được một lời chúc phúc của bố.”
Lục Trường Kính nhìn chăm chú vào anh một lúc lâu, ánh mắt dần thu lại. Ông nhìn về phía Thị Y Thần, cô chẳng biết làm”> sao, cắn răng trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa. Rõ ràng là một nha đầu chẳng biết gì cả cứ ngây ngô
khi “được” cầu hôn như vậy, vẫn chưa nghĩ được gì. Bỗng dưng, ông nở nụ
cười nói: “Chuyện anh cần bây giờ hẳn không phải là lời chúc phúc của
tôi, người ta có đồng ý gả cho anh không vẫn là một chuyện, chờ anh giải quyết xong rồi hẳn nói.” Đứa con trai này của ông không phải làm”>bất cứ chuyện gì cũng đều hoàn toàn thuận lợi, nếm thử mùi vị thất bại
cũng không tồi, dường như tâm lý của ông cũng cân bằng lại rồi.
Đôi mắt Thị Y Thần đảo một vòng, thân thể cứng còng.
“Cảm ơn bố.” Lục Thần Hòa bất ngờ, thậm chí có không ít kích động, thái độ
hoàn toàn khác so với thường ngày”>, dường như lại nhớ lại những
chuyện khi còn bé, thích cùng ông trò chuyện,thích nói những chuyện trên trời dưới đất, “Con sẽ lập tức đi giải quyết chuyện này.”
Anh kéo Thị Y Thần vẫn còn đang ngây ngốc đi khỏi.
Ra khỏi phòng nghỉ, Thị Y Thần bị lôi đi rất xa mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Suy nghĩ của anh có thể giống người bình thường một tí có được không?Tôi
muốn gả cho anh, muốn kết hôn với anh khi nào?Đến bây giờ anh vẫn chưa
nói rõ, vì sao anh lại muốn lừa gạt tôi?Chuyện anh và Đường Di hủy bỏ
hôn ước vốn dĩ chẳng liên quan gì đến tôi, cái gì mà tôi phải bồi thường cho anh, vốn dĩ từ đầu đến cuối anh đều gạt tôi. Này, anh nói một câu
được không?Anh nói thật đi, vì sao muốn gạt tôi?”
Anh không trả lời cô, kéo cô thẳng đến bãi đậu xe.
Nỗi bực tức không có chỗ phát tiết hất tay anh ra.
“Anh có biết vì chuyện này mà tôi ân hận bao lâu không?Mỗi lần nghe thấy tên Đường Di, thật hận không thể muốn chết đi cho xong.” Bàn tay Thị Y Thần vỗ trán, chán nản đau lòng, không nói nên lời, “Kết quả thì sao?Sự thật là anh bị cô ấy bỏ rơi, vậy mà anh lại lừa gạt tôi, nói tôi hại anh mất vị hôn thê, thế nên tôi phải bù đắp cho anh. Sao anh cứ thích chơi mèo
vờn chuột thế?Anh có thấy buồn chán lắm không?”
“Em nghĩ anh đáng ghét đến mức có thể dễ dàng bị người khác thao túng sao?” Anh nhíu mày.
“Không thể nào, hết lần này đến lần khác anh đều làm”> vậy, đùa giỡn người khác vui lắm sao?”
“Ngốc nghếch.” Anh không chịu đựng cô được nữa, lại kéo cô đi về phía chiếc xe.
“Được rồi! Lục Thần Hòa! Đừng lúc nào cũng vậy được không?Mọi chuyện đều là
do anh sắp đặt, anh có biết không?Tôi cũng sắp bị anh ép đến phát điên
rồi, cho dù kết hôn giả, anh cũng không hỏi tôi có đồng ý hay không chạy đến bảo với bố mình anh muốn kết hôn. Tôi biết, tôi với anh ban đầu chỉ là giúp đỡ nhau cùng có lợi mà thôi, chẳng qua chỉ là giả vờ làm”>người yêu hờ, sau đó đi nhận giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Nhưng tôi
biết! Luôn luônn biết rõ! Thế nên một lần lại một lần tôi không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình rằng chuyện này vẫn đang tồn tại. Nếu đây chỉ là giả vờ, thế nên anh cho rằng những chuyện này không cần phải thông báo
cho tôi, chỉ cần có kết quả là được, nhưng mà xin lỗi, bây giờ thật sự
tôi không thể nào tiếp nhận được, không thể nào điềm nhiên tiếp nhận như không có chuyện gì xảy ra, không ngần ngại chút nào. Tôi không làm”> được, cũng không muốn tiếp tục nữa…” Cô kích động nói, nói xong, cô
bỗng nhiên lấy tay che mặt ngồi sụp xuống.
Bản thân cô hy vọng
anh cùng cô bí mật đi đăng ký kết hôn là được rồi, thế nhưng anh cứ
làm”> theo ý mình, lừa gạt bảo cô là kẻ thứ ba phá hỏng chuyện tình
cảm của anh, ép buộc cô làm”> bạn gái của anh, khiến cho cô cứ có cảm giác tội lỗi. Trước đến nay đều tự mình quyết định, mãi mãi cũng giống
như mèo vờn chuột, lúc này lại càng quá đáng, muốn kết hôn với cô lại
không nói trước lời nào, ngay cả thời gian chuẩn bị trước anh cũng không cho cô. Liệu anh có biết?Bởi vì thích anh, nội tâm của cô thật sự đã
trở nên yếu đuối đến cực độ. Cô thật sự đã không còn đơn thuần chỉ muốn
cùng anh đi đăng ký kết hôn giả để qua mắt cha mẹ ở nhà. Thậm chí cô còn bắt đầu trông chờ vào kỳ tích, mong đợi anh dần dần thích cô, nhưng
cuộc sống như vậy trở nên chậm hơn, cô bắt đầu trở nên tham lam, thậm
chí còn nghĩ đến việc phải làm”> thế nào để khiến anh thích cô, nhưng lý trí vẫn đang nhắc nhở cô, mỗi lần có suy nghĩ như vậy, trong lòng
lại không ngừng nguyền rủa bản thân ngàn vạn lần. Vừa mắng nhiếc xong,
nội tâm của cô giống như bị hàng vạn con sâu gặm nhắm, đau đớn đến mức
không thể thở được.
Càng gần đến hôn nhân, càng biểu hiện cho việc sắp chia lìa. Cô sợ kết quả như vậy.
Anh ngồi xổm người xuống, kéo cô ngẩn đầu lên: “Nói cho anh biết, không
làm”> được chuyện gì?Không thể tiếp tục chuyện gì?Vì sao không thể
tiếp tục?”
Cô không để ý tới anh, bướng bỉnh chôn gương mặt vào
hai cánh tay, không cho nước mắt chảy ra. Cô không thể để anh nhìn thấy
bí mật cất chứa sâu trong đáy lòng không để ai nhìn thấy. Cô không thể.
“Nói đi, không làm”> được chuyện gì?Vì sao không thể tiếp tục?” Anh nắm
hai tay của cô, ép cô mở ra. Vất vả lắm anh mới đợi được đến ngày”>cô thích mình, anh không thể từ bỏ dễ dàng vậy được.
“Em không
nói, muốn anh nói thay em à?Em không muốn chỉ kết hôn giả với anh thôi
đúng không?Em sợ sau khi kết hôn sẽ nhanh chóng ly hôn, không chịu nổi,
cho nên mới không muốn tiếp tục, đúng không?Em không muốn mất đi anh,
đúng không?Muốn ở bên anh đúng không?Không làm”> được cũng không muốn tiếp tục lừa dối nữa, đều bởi vì thích anh, đúng vậy không?Em thích
anh, đúng chứ?
Một câu “Em thích anh”, khiến tâm trạng của cô
hoàn toàn không thể khống chế được: “Anh không được nói nữa, anh ngậm
miệng lại, không được nói nữa…” Bí mật cất giữ trong lòng đã lâu bỗng
bị vạch trần, nỗi chua xót trong trái tim phút chốc không thể kìm nén
được hóa thành nước mắt, tràn ngập khóe mi.
“Vì sao không được nói nữa?” Anh lại tiếp tục dồn ép cô không cho phép cô trốn tránh
Đôi mắt anh đen như ngọc, ánh mắt sáng rực dừng trên người cô, giống như chứa đựng cả bầu trời sao.
Cô bị anh dồn ép không chịu được, cuối cùng nâng khóe mắt ngấn lệ nhìn
anh: “Đúng đúng đúng! Em thích anh, thích anh không thể chữa được! Em
không muốn chỉ kết hôn giả với anh, không muốn sau khi kết hôn lại phải
ly hôn với anh, không muốn mất đi anh, em thích anh, thích anh, thích
anh! Như vậy đủ chưa?Anh hài lòng chưa?Nhìn em như kẻ điên thế này hẳn
là anh vui lắm?!” Nói ra nỗi niềm chôn kín trong lòng, cũng không khiến
cô thoải mái hơn, ngược lại càng khiến cho cô thêm đau khổ.
Cô ngồi xổm dưới đất nức nở, càng khóc càng dữ, hận không thể mang tất cả mọi khổ sở phát tiết ra bên ngoài.
Người suýt nữa bị ép đến điên phải là anh mới đúng, những lời này hẳn là do
anh nói mới đúng, gặp được một cô gái ngốc nghếch trong chuyện tình cảm
đến vậy, không bị ép điên mới là lạ.
“Anh còn nhớ người nào đó đã từng mắng anh, nói cô gái nào thích anh, nhất định nếu không phải bị
tâm thần thì cũng là đầu óc có vấn đề. Chúc mừng em đi theo anh gia nhập đội ngũ của những kẻ tâm thần. Nhưng mà thích thôi vẫn chưa đủ, anh đã
nói rồi, nếu yêu rồi thì cứ yêu đi.”
Cô khóc thảm thương như vây, thế mà anh vẫn trêu cô bằng được, thật đáng thương thay, sao cô có thể
thích một người vừa xấu xa lại vừa ác mồm đến vậy.
“Tên khốn nạn
này! Anh cút đi! Đi xa một chút! Đừng tưởng em nói ra rồi anh muốn
làm”> gì thì làm”>, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu. Con người em
trước giờ đều tự mình biết mình, anh muốn cười thì cứ việc cười đi, chế
giễu cũng được, thổn thức cũng tốt, hèn mọn cũng không việc gì, dù sao
cũng không sao cả. Qua đêm nay, chúng ta không ai biết ai, hừ hừ
hừ…anh cút đi! ” Cô nghĩ cả thế giới này sụp đổ rồi, hết rồi. Từ lúc
sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với đàn ông, cảm giác
như vậy thật ngược tâm.
Anh khẽ cười đưa tay ôm lấy cô, kéo cô
vào lòng, an ủi nói: “Cảm ơn em đã đồng ý cho anh cười, phải giả vờ hay
không ngày”> mai em sẽ biết, đừng nghĩ nữa. Thích thì thích, có gì
phải mất mặt?Anh chưa thấy mất mặt bao giờ.”
Cô đau lòng khóc thút thít, chợt nghe anh nói câu đó, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, quên cả khóc.
Lục Thần Hòa nói vậy là có ý gì?Cái gì gọi là ‘anh chưa thấy mất mặt bao
giờ’?Cô mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt anh như một viên bảo thạch trong sáng chiếu rọi trong màn đêm yên tĩnh, nụ cười kéo dài đến đáy mắt. Tim của cô rung động dữ dội, giống như đang mong đợi
điều gì.
Tay của anh vò vò đầu cô nói: “Nếu phát hiện bây giờ anh lừa em, lẽ nào em không cảm thấy nếu anh cần có phụ nữ bên cạnh, chỉ
dựa vào mỗi chiêu lừa gạt người thì không còn cách nào khác sao?Là ai đã từng nói anh chỉ cần đứng ở trung tâm thành phố không cần nhúc nhích,
sẽ có một đám phụ nữ nhào đến, kẻ này ngã xuống sẽ có kẻ khác lao đến
thế chỗ?Anh oách như thế, liệu có cần phải lừa gạt người khác không?Lẽ
nào em không cảm thấy anh vẫn luôn dụ dỗ em thích anh sao?Nói em như heo thật làm”> nhục chỉ số thông mình của heo mà.”
Cái gì?Tên đàn ông này…ngay cả khi phát hiện cô thích anh, cũng muốn tìm để mọi cách để cô phải nói ra trước…thật quá đáng
“Tên xấu xa này!” Cô giơ tay đấm một đấm thật mạnh vào ngực của anh, nước mắt chảy càng dữ hơn.
Anh ôm cô thật chặt, để mặc cô vùi mặt vào ngực mình khóc lóc y như một đứa trẻ.
Chẳng biết cô đã khóc bao lâu rồi, cuối cùng cũng nín, chân tê dại đi đứng
cũng không vững, anh dìu cô đến bên một chiếc ghế ngồi xuống.
Lục Thần Hòa đến bên cạnh chiếc xe, lấy ra một cái hộp đã chuẩn bị sẵn, nhét vào trong tay của cô.
Thị Y Thần sững sờ nhìn chiếc hộp màu trắng hết sức bình thường, rất giống
một hộp để giày. Cô mở nó ra trong sự nghi hoặc, khi nhìn thấy đôi giày
khiến cô không thể nào quên, kinh ngạc đến nói không thành lời.
Cô lấy đôi giày ra, lúc trước bị gãy gót, bây giờ đã được sửa chữa hoàn
chỉnh, nổi chua xót trong lòng lại dâng lên. Nước mắt của cô giống như
chảy mãi không ngừng.
Anh lại một lần nữa giúp cô lau đi những
giọt nước mắt trên khóe mi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng bắt đầu nói:
“Aiz, em đừng khóc nữa, nếu cứ khóc thế này không khéo trường thành cũng bị em khóc đến ngập lụt mất, ngay cả sông Hoàng Hà cũng bắt đầu dâng
lên rồi.”
“Em muốn khóc! Em đau lòng không được à?” Cô không
ngừng thút thít, “Em đã nói anh biến thái mà, vậy mà vẫn không chịu thừa nhận. Anh giấu giày em làm”> gì?”
“Không biết.” Hôm đó tại
sao lại muốn mang một đôi giày gãy gót về nhà, anh thực sự không biết.
Bây giờ nghĩ lại vẫn không biết, cách giải thích duy nhất có lẽ là vừa
gặp đã yêu. Bốn chữ vừa gặp đã yêu này có vẻ không hợp lý lắm, có người
đàn ông nào lại chấp nhận vừa gặp đã yêu với một cô gái say rượu?Lẽ nào
vì cô mắng anh ư?Anh không thể nào ngờ rằng mình có khuynh hướng thích
bị ngược.
“Em gọi điện thoại đến khách sạn hỏi, bọn họ nói không
nhìn thấy. Em cho rằng đã đánh mất, kết quả bị anh mang đi. Đây là đôi
giày em tự làm”> khi học nghề ở Italy, em vẫn luôn rất quý nó, thế
nên lúc ở quán bar mới nhìn chằm chằm vào anh như vậy, bắt anh đi sửa
giày. Lần đó em uống nhiều quá, đi xem mắt gặp phải cả gia đình cực
phẩm, còn bắt gặp nụ cười trào phúng như có như không của anh trong
thang máy nữa, bị chất cồn quấy nhiễu nên em mới cố tình gây sự, thật ra đôi giày này em có thể tự mình sửa được.”
“Em có thể tự mình
sửa giày?” Bây giờ anh cũng hiểu được vì sao người tên Leone khi nghe
anh đến Italy chỉ vì sửa một đôi nữ giày, ánh mắt nhìn anh giống như
đang nhìn một kẻ tâm thần.
Hôm đó khi cãi nhau với cô xong, anh
mang đôi giày về đến nhà cứ nhìn chằm chằm vào nó, trong khoảng thời
gian đó tuy có rất nhiều lần muốn quăn nó sang một bên, nhưng mỗi lần
đều mang lại ngắm thật kỹ, anh cứ nhìn vào đôi giày như thế cả đêm.
ngày”> hôm sau trời vừa sáng, anh phải ra sân bay bay đến Italy. Được sự giúp đỡ của một người bạn ở Italy, rốt cuộc cũng tìm được nơi xuất
xứ của đôi giày này, của một người tên Leone. Leone là một cậu nhóc đẹp
trai mắt xanh tóc vàng, anh ta vừa nhìn vào đôi giày lập tức nở nụ cười, nói một người bạn học có quốc tịch Trung Quốc của anh ta khi đến xưởng
giày của nhà mình thì đi theo đòi học làm”>, phải hỏng hơn chục đôi
mới được một đôi ưng ý, thế nên rất quý. Mà người bạn học quốc tịch
Trung Quốc ấy họ Thị, tên Y Thần.
Anh giải thích nói đây là giày
của bạn gái anh, không cẩn thận bị anh làm”> gãy gót, bạn gái kiên
trì muốn bay đến Italy để sửa. Leone nở nụ cười ma quái, không đồng ý
giúp anh sửa đôi giày này, nói nếu anh thật sự có thành ý, phải tự mình
đến, sau đó anh phải ở trong xưởng giày đợi ba ngày”>, học hỏi kinh
nghiệm từ những người có tay nghề, cuối cùng cũng sửa xong đôi giày.
“Ừm.” Cô nhìn ánh mắt dị thường của anh, nhìn lại đôi giày trong tay mình,
“Anh… Chẳng lẽ anh thật sự chạy đến Italy chỉ để sửa đôi giày này
sao?Khi nào?”
Cô nhìn đôi mắt trong trẻo của anh, nhớ đến đoạn
thời gian trước anh biến mất nửa tháng, nước mắt lại đột nhiên không kìm nén được chảy xuống.
“Anh thật sự không ngờ, có một ngày”>anh lại vì một đôi giày mà chạy đến Italy.” Anh dịu dàng gạt đi những
giọt nước mắt của cô, ngồi xổm người xuống, cởi đôi giày cô đang mang
ra, đổi lại cho cô đôi giày cao gót, “Có phải giống giày thủy tinh của
cô bé lọ lem lắm không?”
Cô rũ mi mắt ướt lệ nhìn anh, cuối cùng nín khóc cố mỉm cười: “Vậy anh là đang tự khen mình biến thành hoàng tử sao?”
“Vậy cô nương kia, cô có bằng lòng gả cho hoàng tử điện hạ từ nay về sau sống cuộc đời hạnh phúc viên mãn không?”
Anh quỳ nửa người trước mặt cô, ánh đèn đường bên cạnh ghế ngồi chiếu xuống người anh, mặc dù ánh sáng đèn mờ nhạt nhưng đôi mắt anh vẫn sáng như
thế, ánh mắt chăm chú chưa từng có bao giờ.
Tim của cô nhảy lên
loạn nhịp, tuy rằng trước đó nói nhiều như vậy, cảm nhận được tình yêu
của anh, thế nhưng vẫn có cảm giác như đang mơ, tất cả chỉ là viễn
tưởng, một khi tỉnh dậy sẽ chẳng còn gì.
“Anh có biết bây giờ
mình đang làm”> gì không?Anh nghiêm túc sao?Em đã nói ra hết bí mật
giấu trong lòng, đã không có bí mật cũng chẳng còn giao dịch, hơn nữa từ giờ trở đi lòng tham của em sẽ trở thành không đáy, nếu như cảm thấy
trước đây em mắng anh khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục, anh muốn trả thù em nên muốn em thích anh, vậy thì anh làm”> được rồi, đừng nên tiến
thêm một bước được không?” Nếu chỉ là lòng đau như bị dao cắt, cô có thể chịu đựng, nếu như tan nát cõi lòng đến thương tích đầy mình, cô không
biết mình sẽ trở thành thế nào. Cô thà rằng bây giờ hèn mọn cầu xin anh
bỏ cuộc, còn hơn đi đến cuối cùng vì yêu anh, cô trở nên hèn mọn như một hạt bụi.
Cho dù cô có cố gắng sụt sịt mũi thế nào, nước mắt vẫn không chịu nghe lời chảy xuống như mưa.
Anh thật sự sắp bị cô đánh bại rồi, đối với cô anh thật sự thiếu cảm giác
an toàn đến vậy sao? Cuối cùng tại cô quá ngốc nghếch hay là mắt mù
đây?Lẽ nào anh phải mang toàn bộ tâm can dốc hết cho cô, cô mới chịu tin rằng anh nghiêm túc sao?
“Em vẫn cho rằng anh tìm nhiều thủ đoạn như vậy tốn nhiều tinh lực đến vậy để trả thù em? Anh không được rảnh
rỗi đến như thế. Nếu như em một mực muốn thế, được thôi. Muốn anh không
trả thù em, vậy thì…mang tim trả lại cho anh.” Anh nắm tay cô đặt lên
ngực của mình, nơi ấy nhiệt độ nóng ấm, tiếng tim đập rung động mãnh
liệt.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Một giây sau, bàn tay của anh
đặt sau gáy cô kéo cô lại gần mình hơn, cất giọng khàn khàn nói: “Anh
không biết mình trúng tà hay bị em nguyền rủa, em giống như thuốc phiện
mà từ trước đến giờ anh chưa từng động đến, nhưng lại khiến anh bỗng
chốc ngốc nghếch tưởng nhầm thức ăn, một khi đã dính vào, không thể nào
dứt ra được. Cả trái tim đều bị em cướp mất, nếu anh không bắt lấy kẻ
trộm này, giữ bên người, cả người sẽ không thể khá lên được, có lẽ sẽ
chết. Mặc kệ em có ngốc nghếch nói gì đi nữa, cũng đừng mơ tưởng anh sẽ
thả em đi, bởi vì em đã từng nói anh là một kẻ thần kinh. Anh nhất định
phải biến em từ một người bình thường không có gì nổi bậc trong đời,
làm”> một người bệnh thần kinh tỏa sáng lấp lánh.”
Môi của anh đặt lên khóe môi cô, nước mắt của cô lại một lần nữa không kiềm chế
được lăn dài, dọc theo gò má chảy vào miệng anh, giống như đang xông vào miệng anh, nụ hôn dịu dàng kéo dài hòa vào giọt nước mắt mặn chát, đan
xen bao nhiêu niềm vui nỗi buồn.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng cửa xe mở phía xa xa
làm”> cô tỉnh táo lại, cô hơi sửng sốt, bỗng nhiên che mặt, giống như
phát hiện chuyện gì sợ hãi phát ra một tiếng kêu: “Em khóc lâu như vậy, lớp
trang điểm trên mặt em chắc”> là trôi hết rồi.” Cô lấy một chiếc
gương nhỏ từ trong túi ra, nương theo những tia sáng yếu ớt do đèn đường tản
ra, nhìn thấy gương mặt của mình trong gương, đâu chỉ là trôi hết, giống như
anh đã từng nói đáng sợ như một con gấu trúc quỷ. Tại nơi tối tăm yên tĩnh thế
này, vậy mà anh không bị dọa sợ, ngược lại còn không ngại hôn cô… Rốt cuộc khẩu
vị phải nặng đến thế nào? Cô dùng khăn giấy ra sức lau vết đen trên mặt. Anh thở
ra một hơi dài, vào lúc này sao cô ấy còn có thể lo lắng những chuyện lạ lùng đến
thế?Anh hoàn toàn không để tâm mà đúng không?
Anh che ngực, vẻ mặt hiện lên vẻ thất bại nhìn cô: “Ngực
đau quá. . .” “Lúc nãy còn bảo mình là thái tử, bây giờ lại tưởng
mình là Tỷ Can*. . .” *Chú của Trụ Vương, một hiền triết thời nhà Thương
thường can gián Trụ Vương, kết cục bị Trụ Vương moi tim. “Cho nên, cô gái
cô có bằng lòng gả cho thái tử điện hạ cả đời này sống hạnh phúc bên nhau hay
không?” Anh rất nghiêm túc lập lại một lần. “Thôi đủ rồi, đâu có người
nào cầu hôn như anh vậy?Xem như là không có nhẫn, ngay cả một bó hoa cũng không
có, lại lấy một đôi giày ra cầu hôn, hơn nữa còn là giày tự em .”
“OK, mai anh sẽ bảo người chở đến
cho em một xe lúa đầy.”
“Anh cố tình sao?Cái gì cũng quy ra thành lúa?Lúa trong
tay anh dường như có sức mạnh vạn năng như đô la ấy, cứ như em là chuột yêu gạo
không bằng.” “Đô la không phải vạn năng, gạo mới là vạn năng. Khi còn
bé em chưa từng nghe qua chuyện cổ tích ‘Anh yêu em như yêu muối’ sao?” Anh
yêu em cũng giống như yêu gạo vậy, đây là dùng sinh mệnh của mình để yêu em, em
không thấy cảm động sao?” Anh lại động
tác che ngực trông yếu đuối vô cùng.
Cảm động. Lúc anh lấy đôi giày đó ra một lần nữa, cô đã lập
tức cảm động đến mức nước mắt rơi như mưa. Lúc cô chán nản nhất, khó khăn nhất,
bối rối nhất, lúc nào cũng gặp anh, có lẽ đây chính là duyên số đã định trong
truyền thuyết. Giống như “Em chỉ quan tâm anh” của Đặng Lệ Quân:
“Nếu như không gặp anh Vậy em sẽ ở đâu tháng sẽ trôi qua thế nào Cuộc đời này liệu có
còn gì đáng giá Có lẽ em sẽ quen một ai đó tháng sẽ trôi qua rất bình yên Không biết liệu
em có thể
Có một tình yêu ngọt ngào hay không. . .” Nếu như không
gặp được anh, cô không biết sẽ như thế nào, có thể sẽ tiếp tục những cuộc xem mắt
nhàm chán, có thể một nào đó sẽ không đi
nữa, chấp nhận một người rồi mang bản thân gả đi là xong, tháng bình lặng có thể tìm được ngọt ngào hay
không, không biết, những thứ như vậy có trở thành những thứ xa xỉ hay không. Cô
may mắn, trong biển người mênh mông có thể gặp được anh, không có được một cuộc
gặp gỡ tốt đẹp, lại có một bắt đầu tốt đẹp. Cô cắn môi, đột nhiên ôm lấy cổ
anh, mang gương mặt tùy ý vùi vào vai anh: “Cám ơn anh vẫn luôn kiên trì
‘dụ dỗ’ em. . .”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, cảm giác rất khác, nếu
có thể cô muốn cứ tiếp tục ôm anh thế này. Anh thuận thế bao bọc lấy cô, tâm trạng
vui vẻ đang dần nhen nhóm dọc theo từng tế bào trong cơ thể. Tình yêu viên mãn cho đêm đầu đông trở nên ấm áp, làn gió lạnh,
dường như đang nũng nịu thổi quanh cành cây rung động xào xạc, chúc mừng cho
đôi tình nhân đang yêu nhau.