Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 53: Bộ đôi tổng tài rắc rối tại dualeotruyen.
By: Catherine and Friends
Nguồn: wattpad.com/story/67061101
Bạch Tổng tiến đến bên cạnh Cố Tổng, đưa tầm nhìn về phía người đối diện đang dùng ánh mắt ‘sẵn lòng’ mà tiếp chiêu với tính kiên nhẫn của Cố Hải.
Trông thấy Bạch Lạc Nhân, Vũ Phỉ Du đứng lên gật đầu một cái ngụ ý chào hỏi, sau đó lập tức trở về trạng thái ban đầu.
Cứ tình trạng này là sao? Không phải nên có một bên mở lời trước à? Vậy hiện tại có nghĩa không ai chịu khuất phục?
Vài phút sau, Cố Hải lần đầu tiên di chuyển ảnh mắt, nhìn qua Bạch Lạc Nhân đang yên lặng khó hiểu quan sát hai người mà không được nói lời nào.
Cố Tổng hạ màn: “Cậu được nhận. Chào mừng gia nhập Hải Nhân.”
Nói rồi liền đứng dậy, thúc nhẹ tay vào người kia: “Đi ăn cơm thôi, tôi nghe thấy bụng cậu gọi thức ăn rồi kìa. Món sườn xào đúng chứ?”
Vũ Phỉ Du vốn đang định kiêu căng tiến đến bắt tay Cố Hải nhằm chứng mình lần nữa ai mới là người chiến thắng trong trận này, nhưng sau khi nghe xong câu nói đó toàn thân y trầm lại.
Hoá ra Cố Hải thu hồi công lực là vì bửa cơm trưa cùng với người nào đó, chứ không hề liên quan gì đến y.
Suy cho cùng, y cũng chỉ là một nhân viên vừa được nhận vào làm thử nghiệm 2 tháng chưa chính thức mà thôi. Nếu nói y có bản lĩnh đến độ bức ép được Tổng Tài hạ mình thì còn hơi vọng tưởng quá.
Nhị vị tổng tài lướt ngang qua, Vũ Phỉ Duy mơ hồ có thể cảm nhận được luồng khí thế cuồng cuộn trên người họ, xoáy tan ảo mộng hoang đường trong lòng y.
Một nam nhân cao ngạo.
“Hải ca, anh tuyển anh ta thật sao? Nhưng suốt buổi y có nói gì đâu.” – Trương Đằng thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đi ra liền nhào đến hóng chuyện.
Cố Hải chỉ cười nhạt trả lời: “Là một người không tồi. Y dùng ánh mắt đó nhìn tôi ý muốn hỏi tôi có gì căn dặn hay không? Y vẫn sẽ ở đó chờ đợi mệnh lệnh mọi lúc. Nên giá nào y cũng không mở miệng, đợi tôi hỏi trước. Nếu tôi không hỏi thì y cũng sẽ không nói gì. Như thế thì gọi là Phục Tùng chứ không thể gọi là Thất Lễ.”
“Chỉ nhìn nhau thôi mà cũng có thể đoán ra không ít chuyện nhỉ?” – Bạch Lạc Nhân xen vào một câu đầy ẩn ý.
Cố Hải nhìn qua thấy ái nhân biểu tình rất lạ, không phải giận cũng không phải cao hứng, hí hửng hỏi thử: “Cậu ghen sao bảo bối?”
“Eww. Anh có thể đừng gọi anh ấy là bảo bối trước mặt em không? Em thật sự là không quen nhìn cảnh thân mật a~” – Tiểu Đằng không chịu đựng được nữa.
“Vậy thì cậu mau cút về nhà với ba cậu. Nhanh.” – Cố Tổng uy quyền.
Tiểu Đằng nghe thấy liền cụp đuôi lại, chuồn trước: “Em có hẹn với A Sinh phòng nhân sự ăn cơm rồi, hai người đi thong thả. Thời tiết hôm nay nhiều gió, chính là nghe không rõ anh nói gì đâu. Anh cứ gọi thoải mái. Em đi trước nhé. Bye bye.”
Đúng là tên tiểu tử cái gì cũng nói được.
Trở lại hai vị tổng tài bây giờ đã đến nhà hàng bên đường dùng cơm. Bạch Lạc Nhân vẫn như đang thắc mắc điều gì đó: “Nghe nói những người trước đều giới thiệu rất nhiều về bản thân họ, cậu không chọn được ai sao?””Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy không hợp thôi.” – Cố Hải nhún vai.
“Vậy người khi nãy hợp?”
“Không. Tôi chắc sẽ không hợp với y, nhưng chuyện này khá thú vị, rất có tính khiêu chiến. Cậu không thấy dạng người đó mà để xổng mất thì sẽ không còn màn hay để xem à? Tôi muốn đợi coi cậu ta có thể làm được gì?” – nét mặt vô lại đáng ghét của hắn lại bày ra.
“Lắm trò”
Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái rồi tiếp tục ăn.
Một lát không biết suy nghĩ cái gì lại mở miệng ra hỏi: “Không phải ngày trước cậu tuyển nhân viên nữ cũng thế chứ? Ai im lặng ngồi nhìn cậu lâu nhất sẽ trúng tuyển?”
Cố Hải vừa bất ngờ, vừa buồn cười đến suýt sặc cả cơm. Nhưng hắn vẫn gắng nuốt xuống trêu chọc vợ mình:
“Không. Ngày trước tôi tuyển bằng cách ai im lặng nhìn tôi một lúc mà không tự động cởi quần áo từ tôi sẽ tuyển. Không thể tuyển nhân viên có tạp niệm khó kiềm chế với tổng tài được. Cậu nói phải không?”
“Vậy bao nhiêu cô gái đã cởi quần áo cho cậu xem rồi?”
Cố Hải đưa tay lên xoa cằm tính nhẫm: “Một đợt tuyển dụng chỉ tuyển tầm 10 người là cao nhất. Nhưng ứng cử viên thì có đến trăm mấy, có khi vài trăm người. Thật tôi không đếm xuể.”
“Tốt lắm. Ngày trước cậu diễm phúc nhiều rồi.”
Sau khi nói câu này thì Bạch Tổng tập trung ăn, không đếm xỉa gì đến Cố Tổng nữa.
Tên kia thấy công cuộc trêu chọc thành công thì hả hê lắm, ăn sạch thức ăn một cách hoan hỉ, ăn xong lúc thanh toán còn hào sảng bo cho phục vụ một trăm đồng.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, chỉ lầm lầm lì lì nhìn kẻ đắc ý đáng ghét. Trêu chọc cậu xong còn dám hất cằm huênh hoang. Đợi xem ông đây xử ngươi thế nào.
Hai người lên đường trở về phòng ngủ, như thường lệ bây giờ là lúc chợp mắt một chút, 6 tháng nay ngày nào Cố Hài cũng kéo Bạch Lạc Nhân đi ngủ trưa cho bằng được với lý do là để buổi chiều làm việc tỉnh táo hơn. Nếu Bạch Lạc Nhân không chịu ngủ thì hắn cũng sẽ không ngủ, đến tầm ba bốn giờ chiều là mắt híp lại gục lên gục xuống khiến người nào đó xót ruột một bận, qua hôm sau liền miễn cưỡng theo hắn vào ngủ trưa.
Ngủ riết cũng quen rồi, cứ đến trưa ăn cơm xong là căng da bụng chùn da mắt, hai người tự giác trở về chốn quen thuộc ngã lưng nằm xuống. Thỉnh thoảng Cố Hải vẫn động dục bất tử, đè ép Bạch Lạc Nhân phải chiều lòng hắn, nếu không chiều thì hắn nằm dạ, xoa nắn một hồi xong còn mặt dầy nói: “Cậu cho tôi làm nhanh thì chúng ta được ngủ nhanh hơn” Coi có tức chết không chứ!!!!
Ngoài những lần phát tiết ấy ra thì Cố Tổng rất ngoan, ôm vợ ấm áp ngủ trọn một giấc. Nhưng hôm nay thì không được rồi, Bạch Tổng không ngủ trưa, thông báo tin này với người kia bằng một câu rất đơn giản: “Cậu ngủ một mình đi” – rồi quẹo vào phòng mình tiếp tục làm việc.
Cố Tổng ngơ ngác trước câu nói sét đánh ngang tai, vì sao không ngủ? Hôm nay hắn đang có hứng mà, định bụng sẽ cùng vợ làm một hiệp phụ rồi ôm nhau vào mộng! Vỡ tan kế hoạch rồi, bên dưới lại khó chịu!!!! Phải làm sao đây!!!!!’Ở cùng cậu lâu như vậy, tôi không biết khi nào thì cậu lên cơn sao! Cố Hải, ngày trước cậu diễm phúc nhiều rồi’ – Chiêu này của Bạch Lạc Nhân quả thật cao tay không ai sánh bằng. Khoé môi nhếch lên một quãng lớn, lạnh lùng đóng cánh cửa phòng mình lại, mặc kệ tên kia đang cào cấu trong ham muốn. Đáng đời!
Buổi chiều có cuộc họp với trưởng phòng các bộ phận, nhị vị chủ tịch dẫn theo Trương Đằng cùng đến phòng họp. Vừa gặp nhau thì Tiểu Đằng đã kêu lên:
“Hải ca, trông anh khó coi quá. Buổi trưa không ngủ được à?”
“Câm miệng” – Cố Tổng giận cá chém thớt.
Bạch Lạc Nhân chỉ biết cười tế nhị chứ không nói gì thêm.
Trương Đằng tranh thủ thông báo tình hình: “Em đã cho Vũ Phỉ Du lịch hẹn rồi, hắn bảo tuần sau sẽ đến làm. Quả thật hắn rất có khí chất đó, anh có thấy vậy không? Chỉ đáng tiếc ban đầu em không làm được bước kia vì bị hắn doạ, thật tiếc quá….”
“Bước gì?” – Bạch Tổng nghe được điều lạ bèn lập tức hỏi.
“Tiểu Đằng, bớt lắm lời một chút.” – Cố Tổng vội bịt miệng nhân viên.
Bạch Lạc Nhân dừng chân, nhìn hai người mờ ám kia một lượt, vẫn là đi họp trước rồi tính sau, tạm thời bỏ qua nghi vấn.
Trong cuộc hợp, Diêm Nhã Tĩnh thông báo về chuyến nghỉ dưỡng mùa đông của công ty, hầu hết các nhân viên làm việc từ 2 năm trở lên đều được đài thọ miễn phí, những nhân viên làm việc từ 1 năm đến dưới 2 năm sẽ phải đóng 30% phí chuyến đi và 50% cho nhân viên thực tập hoặc thâm niên dưới 12 tháng.
Lần nghĩ dưỡng này Hải Nhân kết hợp tổ chức cùng tập đoàn nhà hàng khách sạn của Diệp Tuấn Thần, một mặt là cho nhân viên nghỉ ngơi, mặt khác cùng nhau quảng bá hình ảnh khu resort cao cấp tập đoàn họ Diệp, lợi cả đôi đường.
Trước thông tin này toàn thể nhân viên Hải Nhân rất cao hứng, họ làm việc vất vả rồi bây giờ cũng đến lúc thư giãn, còn được ở resort cao cấp, đãi ngộ tuyệt vời thế này thật không hổ vì sao ai cũng muốn xin vào đây.
Bạch Lạc Nhân không mấy thiết tha những hoạt động tập thể thế này, cậu muốn yên tĩnh, đi càng đông càng náo nhiệt, không thích hợp với cậu chút nào. Nên trong suốt buổi họp chỉ toàn nghe thôi không hề ý kiến hay phản ứng gì.
Cố Hải thừa sức hiểu vợ hắn khó chiều chuộng ra sao, nhưng nếu Bạch Lạc Nhân không đi thì hắn cũng phải đi, đây là hợp tác hai bên, Diệp Tuấn Thần sẽ có mặt ở đó chào đón họ, nếu Cố Hải không đến thì quả thật thất lễ, nên trong lòng đang nghĩ cách làm sao lôi vợ đi theo cho bằng được đây ?!
Buổi họp kết thúc, mọi người trở về vị trí làm việc của mình, riêng Trương Đằng thì bị Bạch Tổng lôi vào phòng, khoá chốt lại, trước khi khoá còn quẳng một câu cảnh cáo cho Cố Hải: “Nếu cậu mà dám đi vào thì chết chắc đó”Trong phòng, Tiểu Đằng lúng túng cười gượng hỏi vị chủ tịch lạnh lùng: “A, không biết là có chuyện gì không? Em còn có nhiều việc cần làm lắm.”
“Cậu hiểu mà. Tự nói đi.” – Bạch Tổng nghiêm nghị.
Trương Đằng quan sát ánh mắt cũng đủ biết Bạch Lạc Nhân muốn hỏi cái gì. Bây giờ cậu có nói nhăng nói cuội thì cũng sẽ bại lộ thôi, chi bằng tự giác khai báo. Cũng không có gì nghiêm trọng mà.
“À chuyện phỏng vấn. Thật ra trước khi ứng cử viên nào vào phòng gặp Hải ca thì đều bị em chọc ghẹo trước. Hải ca bảo em làm vậy.”
“Khi không cậu chọc ghẹo người ta làm gì? Chọc ghẹo thế nào?”
Tiểu Đằng chậm rãi liệt kê: “Thì chọc theo kiểu khen người đó đẹp trai, sờ vài cái, rồi nhìn bằng ánh mắt thèm muốn….”
“Cậu bị Cố Hải lây bệnh thần kinh rồi à?” – Bạch Lạc Nhân có chút bất ngờ trước lời nói của y, tại sao y lại đi nghe lời tên điên kia làm loạn như vậy chứ?!
Nhưng lúc này Tiểu Đằng lắc lắc tay: “Không phải, không phải đâu. Anh hiểu lầm rồi. Không phải em nghịch phá, mà là Hải ca có dụng ý a~”
“Dụng ý?”
“Đúng đó. Hải ca nói nếu người nào tỏ ra sợ hãi hay tệ hơn là khinh khi chọc ghẹo của em thì dù họ có nói bao nhiêu lời Hải ca cũng không tuyển. Lãnh đạo như thế nào, nếu họ không thể chấp nhận được thì sẽ chẳng bao giờ hết lòng cống hiến. Dù bên ngoài có tỏ ra hết lòng thì cũng chỉ là hư tình giả ý. Không đáng được trọng dụng. Buổi phỏng vấn không phải bắt đầu từ lúc họ mở miệng, mà là bắt đầu từ khi họ tiếp xúc với em, vốn dĩ ứng cử viên vào được vòng cuối thì ai cũng xuất sắc cả rồi. Đối với Vũ Phỉ Du, anh có biết vì sao Hải ca chọn anh ta không?”
“Hắn nói hắn cảm thấy hợp” – Bạch Tổng dửng dưng.
Trương Đằng mỉm cười lắc đầu: “Lúc anh bước vào phòng, Hải ca ra hiệu bảo anh đến cạnh bên, mặt khác là muốn xem biểu hiện của Vũ Phỉ Du đối với mối quan hệ của hai người sẽ phản ứng ra sao? Hắn không những không mất kiên định mà còn đứng dậy lễ độ chào anh. Điều này chắc chắn đã làm Hải ca vừa lòng. Không tin thì tối về anh cứ hỏi anh ấy thử.”
“Được rồi. Cậu ra ngoài đi.” – Bạch Tổng xua tay một cái.
Đáng ghét. Dùng người ta xong thì thẳng đuổi cổ. – Tiểu Đằng hậm hực bước ra, chưa kịp đặt mông ngồi xuống bàn làm việc thì chuông điện thoại đã reo lên.
“Tiểu Đằng, vào phòng tôi ngay.”
Không phải chứ, hết một người lại một người. Định đày chết người ta à? – nghĩ rồi lại hậm hực đi vô.
“Hải ca. Tìm em có việc gì?” – Trương Đằng mềm nhũn hỏi.
“Tự mình nói hay để tôi ra tay?” – Cố Hung Hăn.
“Được rồi, được rồi. Em đã nói hết cho anh ấy nghe đấy, vừa lòng chưa?”
Cố Hải xoa xoa nắm đấm: “Ai cho phép cậu?”
“Này. Hai anh đều có cổ phần bằng nhau đúng không? Cả hai chia sẻ chiếc ghế chủ tịch đúng chứ? Vậy ai ra lệnh thì em cũng phải nghe theo thôi. Bạch Tổng muốn em nói thì em phải nói. Cố Tổng không muốn em nói nhưng em lỡ nghe theo lệnh của Bạch Tổng rồi, nếu Cố Tổng không hài lòng thì đuổi em đi. Bạch Tổng sẽ thuê em trở lại. Thật nhức đầu với hai người mà.” – Trương Đằng quát một trận ầm ĩ rồi xoay đít đi ra ngoài.
Cố Hải không định đuổi y, chỉ là hắn không muốn Bạch Lạc Nhân biết chuyện này. Cố Hải không muốn vợ mình bị khi dễ trong chính công ty của cả hai, bất kì một nhân viên nào có ý định kì thị mối quan hệ của họ đều đã, đang và sẽ bị khai trừ. Cố Hải luôn một lòng vì Bạch Lạc Nhân, nhưng nếu nói cho cậu biết thể nào hắn cũng bị cậu mắng là đồ thần kinh, tuyển người không lo tuyển đi lo ba cái chuyện không đâu.
Chưa thôi dòng suy nghĩ thì cửa phòng đã bị đẩy mở. Kẻ dám cả gan xông vào phòng tổng tài không thèm gõ cửa cũng không cần thông truyền thì chỉ có thể là vị tổng tài còn lại.
“Cậu bị thần kinh à? Tuyển nhân viên chú trọng thực lực, cậu lại đi quan tâm thứ vớ vẩn. Não có vấn đề rồi phải không?” – Bạch Lạc Nhân vừa đi vừa nói, đến nơi thì gõ vào trán tên kia một cái.
Cố Hải thừa dịp nắm lấy tay, kéo người ngồi vào lòng mình, ôm chặt, hôn một cái lên má: “Tôi biết thế nào cũng bị cậu mắng. Nhưng không tuyển cũng đã tuyển rồi, còn mắng tôi làm chi nữa?”
“Nói để cậu bớt điên lại một chút. Lần sau có đợt tuyển dụng, tôi sẽ đi cùng”
Kim khẩu đã mở, lời nói như đinh đóng cột. Cố Hải không ngờ kết quả lại tốt đẹp ngoài mong đợi như vậy. Bao nhiêu lần kéo vợ đi cũng không được, hôm nay vì chuyện này mà đối phương chủ động đòi theo. Quá tốt, thật là quá tốt đi.
“Alo Tiểu Đằng, tối nay đến nhà tôi nhậu một bửa thịnh soạn nhé” – Cố Tổng hí hửng gọi cho trợ lý.
‘Hứ. Vừa hung hăn với người ta xong, giờ lại nhiệt tình mời mọc, chắc cảm thấy có lỗi chứ gì? Cảm thấy tôi đã chịu khổ khi phải chịu đựng cả hai kẻ cứng đầu các người chứ gì? Bây giờ mới thấy tôi có ích sao? Giá trị của Trương Đằng này không chỉ có mời ăn nhậu là mua chuộc được tôi đâu. Tôi không dễ dãi như vậy’ – suy nghĩ này vừa thoáng qua, suy nghĩ kia lại ập đến – ‘nhưng mấy món Hải ca nấu thật sự rất ngon a~, bỏ dịp thật phí, huống chi tối nay mình lại rãnh. Thôi thì nhận lời một lần, lần sau lại làm cao cũng chưa muộn. Hắc hắc.’
“Hảo a~, tối em sẽ đến.”
[Hết