Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: 11: Phấn tại dưa leo tr.
“Vậy, đây là lí do mà người ta gọi anh là Phấn à?” Cô nói, trong khi mân mê mái tóc màu bạc của cậu.
“Anh không biết, ông ấy gọi anh như thế.” Phấn Đáp.
“Ai cơ?”
“Người nuôi dạy anh, đã nhiều năm về trước.”
Cô gật đầu, lim dim, nằm gọn trong bộ n.gực của cậu.
Cả hai người bọn họ cùng ngồi trên chiếc ghế, Phấn ôm trọn lấy cô.
Một chiếc chăn mỏng đắp lên hai cơ thể.
“Kể cho em nghe đi,” cô nói.
Tay của Phấn đang ở trên bờ vai cô gái, thấy nó có vẻ lạnh nên cậu kéo tấm chăn lên cao hơn rồi ôm cô vào lòng.
Cô cũng nép sát hơn vào người cậu.
Phấn nhìn vầng trăng ngoài ô cửa kính, bắt đầu nhớ lại.
“Ông ấy là chủ nhân cũ của nơi này.
Anh nghe ông ấy kể lại rằng anh bị người ta vứt đi từ khi lọt lòng, họ nghĩ anh là một con quái vật.
Ông ấy tình cờ đi ngang qua, thấy một đứa trẻ đang đói sữa khóc trong bãi rác nên nhặt về nuôi.”
“Vậy giờ ông ấy đâu rồi?” Cô hỏi.
“Ông ấy đi rồi.
Mấy năm trước ông ấy ra ngoài, và không bao giờ trở về nữa.” Phấn đáp.
“Anh không nhận được tin tức gì của ông ấy nữa à?”
“Không,” Phấn lắc đầu, “Anh nghĩ ông ấy đã chết rồi.”
“Ừ…”
Cô bắt đầu sụt xịt, không biết do vẫn còn ốm hay do cô sắp khóc.
Dù sao ngày hôm nay cô cũng rất dễ mủi lòng.
Cô gái im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Chiếc đèn dầu đặt trên bàn tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Bóng của nó đổ xuống mặt gỗ xù xì, tạo thành bốn vệt đen kéo dài trên mặt bàn.
Mỗi lần ngọn lửa của bấc đèn thay đổi, bốn cái bóng lại rung rinh, tạo thành những hình dạng kì lạ.
Phấn không ngắm trăng nữa mà cúi xuống hôn mái tóc cô gái.
Bàn tay ở trong chăn của cậu lại bắt đầu chuyển động, chạm vào cơ thể cô.
Dường như chỉ có việc này là cậu làm mãi mà không thấy chán.
“Anh không muốn biết tên em à?” Cô hỏi, khi Phấn lại bắt đầu chạm vào người cô.
Chợt cô cảm thấy buồn cười khi nhớ lại rằng bọn họ làm tì.nh trước cả khi biết tên của nhau.
Nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi khi bàn tay của cậu luồn vào đâu đó.
Má của cô nóng dần.
“Anh có,” Phấn trả lời.
Thật ra cậu cũng muốn biết tên của cô nhưng chưa có dịp hỏi, từ trước tới nay cậu không có thói quen hỏi tên người khác.
Hơi thở của cô đã bắt đầu nhanh hơn, cô bám vào cổ cậu và thì thào vào tai cậu một cái tên.
Sau đó cô cắn vào vành tai cậu, coi như trả thù cho việc tay cậu đang ở trên ngực cô bây giờ.
“Anh thích không?” cô hỏi, không biết là hỏi về vấn đề gì.
“Anh thích.” Phấn trả lời, cậu thực sự cảm thấy rất thích cái tên này.
Cô gái lại ngả vào lòng cậu, cảm thấy hạnh phúc.
“May cho anh là anh không xấu,” cô nói đùa, sau đó bật cười.
Đối với câu nói này thì dường như Phấn lại hiểu, cậu cũng thích cái “đẹp”, chỉ có điều là cậu chưa hiểu hết ý trong câu nói của cô.
Cô cười tiếp khi thấy biểu cảm của cậu.
“Không thì còn lâu em mới cho anh ôm,” cô giải thích.
Phấn “Ồ” lên bằng khẩu hình miệng, phụ nữ không cho đàn ông xấu ôm, thì ra là vậy.
Trời càng trở về khuya càng lạnh, những hạt cát có thể hấp thụ được nhiệt độ rất nhanh nhưng lại không thể giữ được chúng.
Đó là lí do mà nơi nào càng nhiều cát lại càng lạnh.
Cô hơi run rẩy một chút khi cái chăn đã không còn đủ để có thể giữ ấm cho cô được nữa.
Phấn hỏi cô rằng có muốn lại gần lò sưởi không, cô gật đầu.
Phấn bế cô đặt xuống tấm thảm lông cừu.
Thấy cô vẫn còn lạnh, cậu lấy thêm cho cô một cái chăn nữa sau đó cũng nằm xuống.
Cậu vòng tay ra sau muốn ôm cô, tuy nhiên cô lại không chịu.
Tay cô đang đặt trên má của cậu, vuốt ve nó.
Cô khẽ chạm vào hàng lông mày của cậu.
Da của Phấn rất trắng, cả lông mày nữa.
“Em nhìn gì vậy?” Phấn hỏi.
“Trăng trên sa mạc…” Cô trả lời, thẫn thờ.
Phấn chớp mắt, không hiểu là nằm ở đây rồi cô còn có thể nhìn thấy trăng kiểu gì.
Cậu không có năng khiếu lắm với những từ ngữ ẩn dụ.
Cô rúc vào trong lòng cậu, nói “Anh không cần hiểu đâu” sau đó nhắm mắt lại.
Nghe cô nói vậy thì Phấn cũng không quan tâm nữa.
Cậu ôm lấy người phụ nữ trong lòng.
Da của cô rất mềm, chạm vào rất dễ chịu.
Ngay từ thời điểm ban đầu Phấn đã rất thích điều đó.
Vừa nãy Phấn đã lau người cho cô rồi nên bây giờ lưng cô không còn nhớp nữa.
Hơi thở của cô gái lại phả vào xương quai xanh của cậu, cô vẫn ốm, nên nó nóng ran.
Phấn cảm thấy trong người là lạ.
“Anh còn quần áo không?” Bỗng nhiên cô hỏi một câu kì lạ.
“Có lẽ là còn, nhưng anh không nhớ là mình để ở đâu.” Phấn đáp, sau khi đã suy nghĩ một lúc.
Cô nghe, nhưng không thấy có phản ứng gì.
Một lát sau cô chợt rúc sâu hơn vào trong ngực cậu, phụng phịu.
“Chết em rồi!” Cô nói lí nhí..