Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr.
4.
Khi tôi chạy tới cửa hàng, đã nhìn thấy Giang Yến đang đứng ở cửa từ xa.
Giang Yến rất cao, đôi chân rất dài, tôi đã nhận ra điều này ngay cả trước khi chúng tôi ở bên nhau.
Trong giờ học bơi ở trường đại học, nhìn từ chỗ bể bơi, từng cơ bụng săn chắc hiện rõ mồn một, Giang Yến mặc quần bơi, đôi chân dài duỗi thẳng, giữa đám con trai, sáng đến mức lóa mắt.
Tôi kéo mạnh áo tắm một mảnh đang mặc trên người, ngượng ngùng bước tới, mặc dù cúi đầu một nửa nhưng ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi cơ bụng của Giang Yến.
Đúng lúc tôi đang định đi ngang qua anh như không có chuyện gì xảy ra thì một đứa trẻ không biết từ đâu lao ra, chiếc phao bơi quanh eo đập mạnh vào tôi, tôi không kịp phản ứng, chỉ biết vung vẩy tay lên trời mấy lần, cơ thể đã mất kiểm soát rơi thẳng xuống bể bơi.
Giây cuối cùng tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy Giang Yến đứng trên bờ, nhếch môi, nghiêng đầu nhìn tôi, không hề có chút ý định giúp đỡ.
Nước trong bể bơi sặc mùi thuốc khử trùng bỗng xộc thẳng vào mũi tôi.
Sắp ch.ết rồi, thế nhưng Giang Yến vẫn khoanh tay đứng nhìn, chờ đến khi tôi bò ra khỏi bể bơi, tôi chắc chắn phải thề rằng mình sẽ không bao giờ thích anh nữa.
Vào lúc hơi thở dần yếu đi, một đôi bàn tay to lớn vòng qua eo tôi, mạnh mẽ và ấm áp kéo tôi dậy.
“Không biết bơi còn chạy tới bể bơi làm gì?” Một giọng nói có nhiệt độ tương đương với bể bơi truyền đến tai tôi.
“Không biết mới đến đây học chứ.” Tôi vô thức vặn lại, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt trong veo của Giang Yến.
“Lần sau đi đường nhớ chú ý nhìn đường, chứ đừng nhìn tôi.”
Thành thật mà nói, nếu những lời này được thốt ra từ miệng người khác, trong lòng tôi nhất định sẽ khinh thường nói một câu đúng là tự luyến.
Nhưng đây là Giang Yến.
Sau này, sau khi tôi ở bên Giang Yến, anh còn vạch trần tôi một cách không thương tiếc: “Từ giờ trở đi đừng nhìn lén anh một cách quang minh chính đại như vậy nữa, lần nào anh cũng phát hiện ra.”
Tôi xấu hổ một lúc rồi mới nhận ra: “Mỗi lần anh đều bắt quả tang em thì chứng tỏ anh cũng đang nhìn em mà.”
Vẻ mặt của Giang Yến cứng đờ, không đáp lại lời tôi nói, tự mình bước về phía trước.
Trong ấn tượng của tôi, Giang Yến hiếm khi chủ động, luôn luôn tỏ ra lười biếng và thản nhiên, như thể giây tiếp theo anh có thể dứt áo ra đi không chút lưu luyến vậy.
Giang Yến giống như gió, như mây, là thứ mà tôi không thể kiểm soát được.
Vì vậy, mặc dù tôi đã thích anh nhiều năm, nhưng tôi vẫn không có dũng khí để đi tỏ tình, ngay khi tôi nghĩ cả đời này tôi và Giang Yến sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa thì anh lại xuất hiện.
Giống như giây phút này, anh sải bước về phía tôi, ánh mắt mất đi vẻ thờ ơ trước đó, trở nên kiên định hơn mấy phần.
“Cô chủ Tưởng, còn đến muộn hơn cả khách hàng à?” Giang Yến bĩu môi.
“Anh tới sớm như vậy, quán chúng tôi còn chưa mở cửa.” Hơn nữa tôi cũng không muốn anh tới đây.
Tôi mở cửa hàng, đi vào dọn dẹp một lát, mặc đồng phục làm việc, đang muốn thắt dây tạp dề ở phía sau thì Giang Yến đã cầm lấy, buộc lại giúp tôi.
Tôi sững sờ: “Cám ơn.”
“Ừm, không cần cảm ơn, chỉ cần làm cho anh một ít bánh phô mai dâu tây là được.” Tôi quay người lại, Giang Yến nhìn tôi với ánh mắt đầy cố chấp và kiên trì dành cho bánh phô mai dâu tây.
Một lần nữa tôi lại mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Mãi đến khi Giang Yến nở nụ cười đắc ý vì đã thành công, tôi mới nhận ra mình đang làm gì, trong lòng cảm thấy hơi bực, bèn sai anh đi dọn dẹp cửa hàng.
Tôi quay người đi vào bếp, mở tủ lạnh, bỏ dâu tây đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
Sau khi đóng cửa lại, tôi không nhịn được tự giễu, rốt cuộc là tôi quá hiểu rõ Giang Yến, hay quá hiểu rõ bản thân đây.
Sau khi gói dâu tây đã cắt nhỏ lại, tôi ngẩng đầu, thấy Giang Yến đang tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi có chút bối rối, quay mặt đi: “Anh đứng đó làm gì?”
Giang Yến bước tới, hai tay đặt lên bàn, vây tôi vào lòng.
“Đương nhiên là nhìn em.” Một hơi thở ấm áp truyền vào tai tôi: “Chỉ cho phép em được nhìn lén anh, mà không cho phép anh nhìn em à?”
Thà Giang Yến cứ phớt lờ tôi như trước đây, chứ không giống như bây giờ, một phát tóm gọn tôi.
Tôi tiện tay cầm một quả dâu tây, nghiêng người nhét vào miệng anh.
Giang Yến hé môi, cắn một miếng dâu tây, trên môi dính nước quả màu hồng.
Tim của tôi bỗng như chậm một nhịp,, bởi vì cách Giang Yến nhìn tôi quá mập mờ, cảm nhận được sự gần gũi của anh và hơi thở dần dần gấp gáp, tôi nhất thời không biết đầu óc bị làm sao, mà lại nhét nửa miếng bánh chưa ăn hết trên tay anh vào trong miệng.
Tôi sửng sốt, Giang Yến cũng sửng sốt, sau đó anh cười nhẹ, xoay người cầm miếng bánh pho mát dâu tây trên bàn lên: “Không trêu em nữa, cô chủ Tưởng, chăm chỉ làm việc nhé.”
Sao cái người này cứ vậy thế.
Tôi tức giận đẩy anh ra, đuổi anh ra khỏi bếp.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi mới bắt tay vào làm món tráng miệng hôm nay.
5.
Đến khi tôi làm xong, mới phát hiện ra Giang Yến đã không còn ở đây.
Một nhóm khách hàng nối tiếp nhau kéo đến, tôi bận rộn đóng gói và bán hàng, nhất thời không dứt tay ra được.
“Quý khách, quý khách muốn gọi món gì?” Khi hàng ngũ đợi gọi đồ chỉ còn hai vị khách cuối cùng, tôi hỏi như thường lệ.
Tôi vừa dứt lời, cô trước mặt đã ném chiếc túi trên tay đến trước mặt tôi với vẻ mặt không hài lòng.
Tôi nhìn qua, thấy đây là túi đựng hàng của cửa hàng mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Tới chuyện gì xảy ra, cô này đã bất mãn nói: “Mấy món tráng miệng trong quán này là do cô làm à?” Giọng nói sắc bén chói tai.
“Vâng.” Tôi gật đầu.
“Làm cái trò gì đây, đã không ngon thì thôi, sao bên trong lại còn có cả ruồi?” Cô đó mở mạnh túi giấy ra, chỉ cho tôi xem.
Tim tôi đập thình thịch, bây giờ thời tiết đang rất lạnh, làm gì có ruồi chứ?
“Đúng đó, cố tình làm người khác buồn nôn hả, chúng tôi chọc phải cô rồi à?” Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng phụ hoạ theo.
“Cô ơi, cháu rất xin lỗi. Trước khi đóng gói cháu luôn kiểm tra để đảm bảo không có dị vật gì. Có lẽ là do cháu đã sơ suất. Hay là cháu hoàn lại tiền cho cô nhé?”
“Hoàn lại tiền là xong à? Cô có biết tôi thấy con ruồi này nên buồn nôn, đến mức không ăn nổi thứ gì cả ngày rồi không? Sao một cô gái như cô lại không chú ý đến vấn đề vệ sinh như vậy?” Bà cô đó dùng sức đập mạnh lên quầy thu ngân, làm tôi giật mình, những người đang ăn trong cửa hàng cũng nhìn qua.
Tôi càng lúc càng hoảng sợ, giọng run run hỏi: “Cô ơi, vậy cô muốn giải quyết như nào ạ?”
“Hừ, chuyện này không giải quyết được, tôi muốn gọi đến đường dây nóng để báo cáo.”
“Cô có thể tìm người tới đây kiểm tra vấn đề vệ sinh của cửa hàng.” Tôi nắm chặt tay.
“Cô có tin tôi tìm người đến phá cửa hàng của cô không.” Con gái bà ta kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, thậm chí còn mắng những khách hàng khác trong cửa hàng.
Giọng nói của Giang Yến vang lên từ phía sau: “Vị khách hàng này, tôi rất xin lỗi. Chắc là do sơ suất của chúng tôi nên mới gây ra tình huống này. Hay là chúng tôi hoàn lại cho hai người số tiền gấp ba lần được không?”
Bà cô đó hừ lạnh, cuối cùng mới ngầm bằng lòng.
Giang Yến đi tới nắm chặt lấy tay tôi, lúc này tôi mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
“Đừng sợ, chỉ là cố ý tới đây gây sự thôi, mất chút tiền là được.” Sau khi hai người đó rời đi, Giang Yến vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhỏ giọng an ủi: “Vừa rồi anh ra ngoài mua đồ uống, không nói cho em biết, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì gọi cho anh được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn vào cúc áo khoác của anh, khẽ gật đầu.
Lúc tôi muốn mở quán đồ ngọt, ba mẹ tôi là người phản đối đầu tiên, họ nói tôi không có kinh nghiệm, sẽ gặp nhiều khó khăn trong xã hội.
Họ nói đúng, tôi không ngờ hôm nay lại gặp phải tình huống như vậy.
“Tiểu Hòa, Tiểu Hòa.” Giang Yến gọi tôi hai lần, suy nghĩ của tôi mới dần dần quay trở lại.
“Sao thế, em sợ à?” Giang Yến xoa đầu tôi, cười dịu dàng, “Sao em vẫn như hồi đại học thế, giống như một con rùa con chậm chạp khi gặp vấn đề.”
Giang Yến quả thực chỉ dịu dàng được đúng ba giây, không trêu tôi là lại cảm thấy khó chịu, tôi hất tay anh ra, chuẩn bị vứt món tráng miệng đã hỏng trên bàn đi.
Không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy người quen.
Mẹ của Giang Yến.
Bà ấy đứng ở cửa lặng lẽ nhìn chúng tôi, tôi cũng không biết bà ấy đã nhìn bao lâu rồi, huyệt thái dương cũng phải giật giật vì cái nhìn chằm chằm của bà ấy, hôm nay toàn gặp chuyện gì thế này.