Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Nhiệm vụ hai ngày đêm tại dualeotruyen.
Chương VI: Nhiệm vụ hai ngày đêm
~4 năm sau~
Róc.rách….líu.lo…..vẫn cái vẻ yên bình ở khu vườn nhỏ trong nhà kính. Một cô 12 tuổi với mái tóc bạc suôn dài buộc hai bên đang ngồi trên ghế dựa đầu vào thành ghế và úp quyển sách lên mặt mình. Cô nhóc đang ngủ chăng?
Cạch, cánh cửa mở ra, nhưng không hề làm cho cô nhóc kia thức giấc. Người vừa mở cửa kia bước vào trong khu vườn nhỏ và nhanh nhảu tiến đến gần chỗ cô nhóc tóc bạc đang ngủ. “Thật đáng ghét…”
– Đừng làm vậy chứ Vicky….
Một giọng nói vẻ bỡn cợt vang lên, người đang đứng cạnh chỗ cô nhóc tóc bạc đang ngủ không biết chăng mây trời đất kia chính là Vicky. Giờ đây Vicky cứ như một mỹ nhân vậy, vẫn mái tóc đen đó cùng đôi mắt to tròn đen láy. Micheal-người vừa lên tiếng, tiến lại gần chỗ Vicky đang đứng, cậu nhóc vẫn mặc vest lịch lãm ngày nào.
– Tiểu chủ nhân…
– Nếu còn để tôi trông thấy cảnh này một lần nữa thì cô nên chuẩn bị tinh thần chết dưới tay tôi một lần nữa đi.
– Vâng.
Vicky cúi đầu biết lỗi. Micheal mỉm cười nhìn người con gái đang ngủ kia rồi lại nhìn Vicky và quay đầu bước đi. Nhưng trước khi đi cậu nhóc vẫn để lại một câu nói.
– Đến chỗ Kill đi, bây giờ anh ấy cũng tỉnh giấc rồi đó.
– Vâng.
Và Micheal rời đi, còn Vicky nhìn cô nhóc đang ngủ kia rồi cũng đi mất. Lúc này, một con vẹt bụng cam bay đến và đậu trên quyển sách mà cô nhóc tạc bạc đang úp trên mặt kia. Ngay lúc đó, một sự động đậy nhẹ ở quyển sách mà kì lạ là con vẹt chỉ đứng yên và không nhúc nhích gì cả. Cô nhóc kia nhấc quyển sách lên đặt trên bàn và ngồi thẳng dậy vươn vai. Ngạc nhiên nhìn con vẹt rồi cô nhoẻn miệng cười.
– Wen à, mày trông cho tao ngủ hả?
Cô nhóc miệng cười toe toét hỏi, chú vẹt tên Wen kia không biết hiểu hay gì mà có vẻ chúi chúi đầu xuống. Cô nhóc đưa nhón trỏ nhẹ vuốt mái đầu của chú vẹt Wen kia.
– Ừm, ngoan lắm. À mà Win đâu rồi?
Cô nhóc thắc mắc thì chú vẹt Wen đậu trên vai cô nhóc. Thấy vậy cô bước ra ngoài rời khỏi nhà kính mà không quên đem theo quyển sách. Cả hai tiến về phía sân sau của lâu đài, nơi đây có một cánh cửa nhỏ bám đầy cây leo, hoa leo các loài. Mở cánh cửa ra, cô nhóc bước ra ngoài phạm vi hàng rào và đi vào trong rừng.
– Win ơi……
Cất tiếng gọi thì ngay lúc đó một con chim cú mèo Aegolius bay lượn trên khoảng không. (ko biết miêu tả sao nữa nên mn xem ảnh bên dưới nhé ^^)
Cô nhóc đưa tay ra thì con chim cú mèo đó đậu vào cánh tay của cô bé, nó rụi rụi đầu rồi đôi mắt đen láy đó nhìn thẳng vào chủ nhân của mình. Chú vẹt Wen cũng nhảy nhảy rồi đứng gần với chú cú mèo Win.
– Sắp tới ta sẽ bận rộn ghê đây nên vì vậy ta mong hai chú mày hãy luôn ở bên cạnh được chứ?
Cô nhóc mỉm cười và hỏi thì cả hai chú chim cùng bay lên và theo sau cô nhóc trở lại lâu đài.
– Em gái, có nên nuôi mấy cái con trông “kì dị” đó không vậy?
Killer ngồi trên chiếc ghế mát sa trong phòng nhiệm vụ chung cười nửa miệng nhìn cô nhóc Windy vừa bước vào theo sau là hai chú em Wen và Win. Windy vẫn mang phong cách ngày nào, đó là bộ vest là quần short màu xanh dương đậm và dường như không bận tâm đến câu nói khiêu khích của ông anh mình cho lắm. Nhưng cô nhóc để ý Vicky đang đứng bên cạnh Killer. Cô thắc mắc rằng từ bao giờ mà Vicky thân với Killer đến vậy vì ngay cả cái lúc dùng bữa thì Vicky cũng luôn đứng phía sau phục vụ cho Killer mà không phải ai khác. Nhìn bảng nhiệm vụ hôm nay trống trơn chỉ duy nhất có đúng một cái sót lại, Windy tiện tay lấy luôn nhiệm vụ đó mà không thèm đọc, cô bé tiến tới gần chỗ Peter đang ngồi ở cái bàn chính.
– Em sẽ đi hai ngày, hôm nay với ngày mai nên bảo mẹ đừng lo.
– Hai ngày cơ à? Em nhận nhiệm vụ gì mà công phu vậy Windy?
Peter châm chọc cô em của mình nhưng Windy không hề phản ứng hay hùa theo trò đùa đó. Cô nhóc quay lưng bước về phía cửa.
– Em đi ám sát hai bang thế giới ngầm.
Nói rồi cô bé mất hút sau cánh cửa. Nghe câu nói của cô bé làm cho hai ông anh và cả Vicky cũng phải ngạc nhiên, đi ám sát hai bang sao? Một bang cũng đã khó nhọc rồi giờ chơi cả hai bang mà là bang phái nào mới được chứ? Killer định đi nhưng Peter đã đứng dậy trước vừa lúc đó Jane bước vào phòng.
– Uả Windy nhận nhiệm vụ gì mà đeo cả balo to cồng kềnh thế?
– Con bé đi ám sát hai bang phái.
– Ồ, là cái nhiệm vụ đó sao? Em có thấy người gửi nó đến từ hai tháng nay nhưng nhà mình chẳng ai nhận cả. Vậy mà con bé nhận sao?
Jane mỉm cười thì Peter thở dài, họ không đuổi theo Windy nữa mà đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân lớn. Lúc này phi thuyền của Windy đang bắt đầu khởi hành, cô nhóc ngồi trên bàn khoanh chân và xem tờ nhiệm vụ. Win với Wen ngoan ngoãn đậu ở chỗ ghế ngồi bàn điều khiển.
– Cái tên đó mà cũng dám giả danh khách hàng yêu cầu mình đi ám sát hai cái bang phái quái đản này sao?
Windy cười nửa miệng rồi cô xé nát tờ nhiệm vụ ra. Nhanh chóng đến địa điểm là một thành phố lớn ở bang New Jersey, Windy cho phi thuyền tự lập trình trở về nhà, cô nhóc đeo balo phình hơn thường ngày và cầm chiếc ô màu đen bước đi trên vỉa hè ở đường lớn. Hiện tại trời đang mưa khá nặng hạt, hai chú Wen và Win đã mất hút không dấu vết, một mình Windy đi làm nhiệm vụ. Người ta ít nhiều chú ý đến một cô nhóc 12 tuổi với mái tóc bạc kì bí buộc hai bên và che ô màu đen. Cô nhóc đang bước đi rất nhàn nhạ, đeo balo có vẻ to nên nghĩ là đang bỏ nhà đi bụi. Sau một hồi Windy đứng trước cửa sau của một quán bar trong thành phố. Thấy một con nhóc che ô hai tên to lớn gác công cười khả ố.
– Ồ, nhóc con học đòi đến đây làm gì?
– Good afternoon hai tên béo xấu số.
Tiếng nói trong trẻo cất lên đồng thời hai tên to con ngã xuống đất, máu bắt đầu hòa cùng nước mưa loang nổ ra. Windy liếc nhìn xuống, ánh mắt cô bé hiện rõ vẻ chán ghét. Ngay sau đó Windy đã cụp ô xuống và để vào cái giá ở bên trong, cô từ từ tiến vào bên trong bar bằng cửa sau này. Tiếng nhạc xập xình vang lên nhức óc, đèn thì cứ xanh đỏ nhấp nháy cả lên, đám người kia cứ nhảy và nhảy. Nhìn mặt ai cũng hưng phấn, rồi cả những điếu thuốc lá với mùi sộc vào mũi Windy làm cô bé nhăn mặt. Nhanh như cắt Windy đã nhận dạng được cái đám cần giải quyết. Đó là một nhóm người ăn mặc hàng hiệu đang ôm ấp mấy em chân dài miên man đi vào một phòng vip. Nhanh chóng luồn qua cái đám nhốn nháo này Windy đã đứng trước cửa phòng vip. Nhẹ gõ cửa thì một cô gái ăn mặc sexy ra mở cửa.
– Phục vụ hả?
– Ơ, là……
Cô ta chưa kịp nói xong đã ngã xuống đó làm đám người kia hoảng hốt, trên trán cô ta là một phát đạn ghim vào đó và máu đang chảy dài từ mặt xuống sàn nhà. Những tên kia ngạc nhiên, hôm nay chúng vui chơi nên không mang vũ khí.
– Mẹ nó…
Một tên đứng phắt dậy gằn lên từng chữ. Đám con gái thì hét lên ầm ĩ, cả bọn cứ nghĩ là một tên cao to hoành tráng nào chứ nhưng chúng chết đứng tại chỗ. Windy bước vào phòng, cô nhóc nhìn những tên này với ánh mắt không mấy thiện cảm. Nhìn thứ mà mấy tên này định dùng làm cho Windy khẽ nhếch một nụ cười.
– Con nhãi mày đã làm gì?
– Một lũ ăn không ngồi rồi, chỉ biết lấy tiền ba mẹ, lập bang phái lung tung. Hừ…hôm nay ta sẽ tiễn đưa các người sang thế giới bên kia mà ăn chơi tiếp.
Windy vừa rứt lời thì những tiếng súng vang lên thật vui tai nhưng bên ngoài chằng thể nghe vì tiếng nhạc quá lớn nó át đi tất cả. Cánh cửa phòng vip vẫn mở toang điều này làm cho ai kia ngồi tầng dưới nhìn lên cười nửa miệng thích thú với nhóc Windy nhà ta. Một tên trong đám đó túm lấy bọn kia và lũ gái bar làm bia đỡ đạn. Hắn tiến đến định đập cho Windy một phát những cô nhóc bật nhảy lên cào và nhanh chóng rút ra một cây kim dài và nhỏ chọc đúng giữa gáy tên đó rồi tiếp đất an toàn. Windy nhìn mấy tên này và thở dài, cô nhóc xem giờ.
– Hình như mình hơi bị giảm sút thì phải?
Nói rồi Windy rời khỏi phòng vip một cách nhanh chóng mà không ai hay trừ một người. Cô nhóc chạy xuống sàn bên dưới và đi lướt qua bàn người đó. Windy nhanh chóng rời khỏi đây và tiến ra lối đằng sau, cô nhóc cầm cái ô theo nhưng phát hiện cảnh sát đang chạy đến. Windy vẫn bình tĩnh phân tích tình hình của mình hiện tại bây giờ. Nhanh chóng cô nhóc quay lại bên trong bar và rồi cô nhóc nhìn chung quanh. Mỉm cười Windy đi về phía cửa chính nhưng cảnh sát đang vây quanh đó rồi. Windy nghĩ mình đang hết đường nhưng cô tin mình sẽ không bị liên lụy vì điều này. Căn bàn bây giờ cần thủ tiêu khẩu súng lục. Windy tiến tới, cô nhóc nhanh chóng tuồn khẩu súng xuống chân trong khi không ai để ý và đá ngay nó vừa giữa sàn nhảy. Ngay lúc đó cảnh sát ập đến, tiếng nhạc tắt hẳn, mọi người kinh hãi. Cảnh sát định tiến lên tầng trên nhưng ngay lập tức một tiếng hét thất thanh vang lên.
– Á……..
Mọi người trong bar đều chú ý đến tầng 2 phòng vip. Khi cảnh sát lên đến nơi thì thấy một cô nhóc tóc bạc đang ngồi bệt trên đất, khuôn mặt tái mét nhìn vào bên trong.
– Đo….đó……………
– Cháu bé sao vậy?
Một cảnh sát hỏi thì cô bé sợ hãi chỉ vào trong. Họ nhìn cảnh tượng trong phòng là bao nhiêu vết đạn bắn cùng những cái xác máu chảy lênh láng.
– Sao một con nhóc như cháu lại đến đây?
– Cháu….có…có một anh nhờ cháu…..nhờ cháu vào đây gọi…..gọi những người này………Anh ấy hứa….hứa sẽ cho cháu tiền…….nên…………
Cô nhóc lắp bắp nói không lên lời. Mấy vị cảnh sát bắt đầu lục soát chỗ này và điều tra. Một tên chạy đến chỗ người có vẻ là đội trưởng ở đây.
– Thưa ngài thanh tra, phát hiện một khẩu súng lục.
Và họ cho đi xem dấu vân tay và bắt đầu kiểm tra vân tay từng người ở đây một. Sau hàng tiếng đồng hồ thì kết quả hoàn toàn cho thấy không trùng khớp. Ngay cả cô nhóc đi đo dấu vân tay cũng không trùng. Họ không thể hiểu dấu vân tay này là của ai.
– Ngài Thanh tra, dấu vân tay trên hung khí trùng với vân tay của cô gái bị giết.
– Vậy là……..
Họ đành thả cho những người này đi nhưng nghi vấn thì không rứt. Windy cũng được trả tự do nhưng cô nhóc mất hút trong làn người mà mấy vị cảnh sát không kịp gọi lại hỏi vài câu.
Lặng bước trên đường phố dưới cơn mưa này, Windy cảm thấy thật buồn tẻ. Cô nhóc xem giờ trên tay mình rồi khẽ thở dài.
– Còn một nhóm nữa. Mà cái lũ bọn đó lại…….thôi làm nhanh còn có việc.
Nói rồi Windy nhanh chóng bắt chuyến tàu điện ngầm sang khu bên cạnh. Windy nhanh đến địa điểm, đó là một khu đổ nát nằm ngoại ô thành phố. Nhìn kĩ lại thì Windy thấy đây là nhà máy thực phẩm bị bỏ hoang khá lâu rồi.
– Mẹ sẽ kiểm tra nên mình nghĩ phải ra tay thật nặng phát này rồi.
Nói rồi đặt chiếc ô dựa vào tường kia Windy bỏ luôn balo ở lại, cô nhóc chỉ lấy đúng một chiếc bánh mì hình tròn rồi đóng balo lại. Vừa ngậm cánh mì vừa bước vào trong nhà máy cũ, Windy nhìn cả cái đám đang ngồi bàn bạc gì đó kia. Nhìn tên nào cũng có vẻ hồ báo mạnh tay. Đúng là dân bang phái mafia có khác. Đứng dựa vào cái song sắt phía bên trên cao ngay chỗ cửa ra vào này, Windy cầm cái bánh mì nở nụ cười và vẫy tay.
– Hey, cho hỏi mấy người là bang M…m…m….gì đó hả?
Ngước lên nhìn cô nhóc thì một tên cười lạnh và lên tiếng.
– Bọn ta là bang Memory…..
– À, ra thế. Ừm, vậy giờ muốn đánh tay đôi một trọi một hay là cả đám xông vào đánh hôi đây?
Câu hỏi của Windy làm họ không hiểu gì cả, cô nhóc đứng thẳng người rồi từ từ bước xuống những bậc thang rồi tiến về phía đúng giữa gian nhà máy này.
– Tôi là người được thuê đến để giết hết 20 tên các người.
– Ồ, nhóc con mạnh miệng, nhìn nhóc cũng ngon đấy chứ? Chắc vẫn trẻ vị thành niên nhưng không sao.
Một tên cười đểu cá, hắn liễm môi mình cái ánh nhìn dâm đãng chiếu về phía cô bé Windy ăn mặc vest lịch sự. Windy cười nửa miệng, cô nhóc cầm bánh mì giật một cái rồi nhai nhồm nhoàm.
– Hừm, ông anh có vẻ vui tính nhỉ? Đúng rồi, đây mới 12 tuổi thôi. Nhưng mà đây không có hứng thú với mấy tên ăn mặc trông bần bựa và nhìn cái mặt đần đần, ngu ngu.
– Mày……
Tên đó tức giận xông lên định cho Windy một trận nhưng bị cô nhóc nhảy lên đá một phát trúng mặt làm tên đó loạng choạng ngã xuống đất đầu óc quay cuồng.
– Haizzz, người ta nói trời đánh tránh miếng ăn ông anh ạ. Vì vậy phải biết lúc người khác đang ăn không nên động thủ chứ?
Windy làm bộ mặt chán nản nhìn tên đang nằm trổng vó trên đất kia. Những tên khác e dè vì không thể xem thường cô nhóc được. Ăn xong chiếc bánh, Windy phủi tay và rồi ánh mắt cô bé sắc lạnh khác hẳn vẻ ban nãy.
– Đến lúc rồi…….
Rứt lời hàng loạt những tên to con gục ngã mà không kịp trở tay. Còn đúng 3 tên đang đứng và lùi ra sau. Chúng nhìn thấy Windy đang đứng trên cái đống xác của 17 tên đồng bọn kia, bàn tay bên phải của cô bé nổi đường gân và móng tay bỗng nhọn ra trông thấy. Windy dơ tay phải còn dính máu của mình lên.
– Nó là kỹ thuật ám sát bậc cơ bản đó mấy ông anh. Ane mình lỡ giết 17 tên mất rồi. Cho xin lỗi nhé.
Windy đưa tay trái lên che miệng, khuôn mặt ra vẻ hoảng hốt nhưng ngay sau đó là một nụ cười. Ba tên kia cảm thấy khiếp sợ lẫn ghê tởm cô bé này.
– Mày…..ác quỷ………..
– Mày là thành viên nhà Swann………
– Ồ, cũng biết à?
Ba tên đó định bỏ chạy nhưng Windy đã nhảy lên cái bàn máy xoay, cô nhóc bật lên lộn hai ba vòng chặn đầu ba tên to con đó. Đứng trên đoạn hộp nhôm chắn, cô nhóc cười nửa miệng nhìn cả ba.
– Ba con chuột nhỏ đáng thương. Có muốn cùng nhau làm ít rau trộn thịt người không?
– Làm…làm ơn………….
Tên đó chưa kịp nói nốt hai chữ “tha mạng” thì đã bị Windy phi một phát ba mũi kim trúng giữa trán ngã ra đó. Windy thở dài rồi nhìn đồng hồ sau đó cô nhóc lôi từng tên một vất vào cái máy say cỡ lớn. Windy định xay thịt người thật sao?
Không một chút do dự, Windy đã đến nút nguồn và gạt cần. Cô nhóc hơi bất ngờ vì nguồn điện vẫn hoạt động tốt nên nhóc nghĩ do bọn này làm. Tiến tới máy xay cỡ lớn Windy đã ấn nút và chiếc máy bắt đầu xay cái lũ đó ra. Đứng bên dưới nhìn đồng hồ, Windy đã thở dài, cô nhóc quay lưng bỏ đi, ở phía sau nơi cô nhóc đứng có rất nhiều miếng thịt bắn ra đó. Bước từng bước lên bậc thang, Windy cảm thấy công vệc này lâu hơn cô nhóc nghĩ. Tiến thẳng ra ngoài mở balo cô nhóc lấy thêm cái bánh mì nữa rồi đeo balo lên, cầm chiếc ô đen bật lên sau đó rời khỏi đây. Windy cứ lặng lẽ từng bước rời khỏi đây mà không biết ai đó đang theo dõi mình. Đứng trước ga tàu điện ngầm, Windy không biết nên đi đâu đây vì bây giờ đã bắt đầu tối rồi.
– Này nhóc con, lạc đường sao? Có muốn đi……
Tên đó chưa kịp nói hết câu đã nhận thấy đôi mắt sắc lạnh cùng khuôn mặt chán chường của Windy. Hắn sợ quá liền cúi gằm mặt và đi mất hút. Đứng dựa vào cái cột Windy xem đồng hồ của mình, cô nhóc đang lo cho Wen và Win sẽ không tự mình ăn đúng bữa được.
– Cháu có muốn mua vé không vậy?
Tiếng một bà lão vang lên, Windy ngước lên nhìn, cô bé tiến về phía chỗ bà lão ở chỗ bán vé tàu đó.
– Bà có vé đến thành phố Star ko?
– Nó đã bị bỏ hoang rồi mà cháu?
Bà lão ngạc nhiên trước Windy. Thành phố Star là một thành phố từng rất phát triển và lớn nhất Nam Mỹ (em chém phát này nên mong bà con đừng đáp gạch, hay search google làm gì nhé:v) Nhưng cách đây 10 năm trước thì một sự rò rỉ hóa chất đã khiến cả thành phố bị bỏ hoang. Nhưng người ta được hay vẫn còn những người nghèo nàn sống ở đây.
– Bà không có vé đến đó sao?
– À, nếu muốn cháu hãy mua vé đến thành phố bên cạnh rồi bắt taxi qua đó cũng được chứ giờ không ai bán vé đến đó nữa đâu.
– Vậy cũng được.
Và Windy đã mua vé cho chuyến tàu gần nhất để đến thành phố bên cạnh Star.
– Cẩn thận đó nhóc.
Ông chú lái xe vẫy tay hò hét, Windy chỉ gật đầu rồi tiến lên đồi cỏ. Đứng từ trên đồi nhìn xuống, một quang cảnh không thể tả nổi. Những ngôi nhà đổ nát rồi cả, sắt thì ghỉ hết cả ra. Windy lặng bước xuống đó, ở đây vẫn liên tục mưa và Windy nhận ra khoảng một nửa thành phố là mưa axit, một nửa là cơn mưa bình thường nhưng nguồn nước này thì thật là nồng nặc mùi, đầy ô nhiễm. Thấy Windy thì vài người ăn mặc rách rưới vẻ gầy gò cùng nhìn ra. Họ ngạc nhiên vì có người đến đây, đã lâu lắm rồi kể từ ngày nơi đây trở thành nơi bị lãng quên thì chưa từng ai đặt chân đến. Thấy những dứa trẻ ngồi co ro, Windy tiến đến, cô bé ngồi xổm xuống và lấy trong balo ra toàn bộ số bánh mình có và đưa cho chúng. Thấy thức ăn chúng nhanh chóng giật lấy và chia nhau ăn. Nhìn cách chúng ăn mà Windy cảm thấy chúng thật đáng thương. “Giết….giết hết……….Giết hết chúng đi.” Một tiếng nói vang lên làm cho Windy thấy ngạc nhiên, cô nhóc đứng phắt dậy và nhìn xung quanh. Nhưng tiếng nói ấy rõ ràng vừa phát ra rất rõ mà.
– 10h rồi.
Windy nhìn đồng hồ và rồi cô nhóc nhanh chóng chạy đi rời khỏi đây và tiến sâu vào thành phố. Windy chạy đến tòa nhà cao nhất còn sót lại, cô nhóc lên tầng trên cao và nhìn về nửa thành phố bên kia.
– Mưa axit làm cho cả đá bị ăn mòn sao? Khủng khiếp thật, nửa thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn. Làm sao để qua đó đây?
Trong lúc Windy đang suy nghĩ thì cô nhóc thấy có gì đó vừa lóe sáng. Windy nhận ra thứ mà cô tìm kiếm đang ở trong một ngôi nhà cao tầng phía bên kia.
– Nó kia rồi. Khoảnh cách để vào ngôi nhà là 1m, nếu chạy nhanh mình nghĩ ô sẽ hỏng nhưng còn lúc ra thì sao?
Vừa đi xuống vừa suy nghĩ nhưng Windy cũng không tìm ra giải pháp. Đang lúc cô không biết phải làm sao thì lũ nhóc lúc nãy tiến tới, chúng đưa cho Windy một bộ quần áo dày cộp giống như của các phi hành gia.
– Nó…
– Để cảm ơn.
Nói rồi lũ trẻ đó chạy đi mất, Windy nhìn theo khẽ mỉm cười, cô để chiếc ô lại và mặc bộ đồ to và dày cộp này. Windy chạy nhanh sang tòa nhà ngay bên cạnh kia nhưng do mặc đồ nặng nên tộc độ của cô nhóc giảm đáng kể. Khi chạy được vào toàn nhà rồi Windy thấy bộ áo đã bị hỏng một lớp rồi. Nhanh chóng chạy đi tìm thứ cần tìm, Windy đã tìm được nó. Một nụ cười nở trên môi, nhưng nó là cái gì?
12.00 pm
Tít.tít…………….
Tiếng chiếc đồng hồ điện tử Windy đeo trên tay vang lên. Windy giật mình, cô nhóc nhanh chóng cởi bỏ cái bộ đồ đã tan chảy gần hết kia và cầm ô rời khỏi thành phố này. Đứng nhìn những đứa trẻ đang đứng ở một ngôi nhà kia, Windy tiến đến và móc trong túi ra một tệp tiền và đưa cho tụi nhóc đó.
– Hãy mua gì đó đi, cả quần áo và thức ăn.
– Cảm ơn.
Lũ trẻ cảm ơn, Windy rời khỏi đây nhanh chóng. Nhìn lại bản thân, Windy nhận ra mình cũng chỉ còn lại tiền chỉ đủ đi chuyến tàu sang đến hai thành phố lân cận nữa. Windy đã đi bộ để trở về thành phố lúc trước. Lúc này đã đêm và ai cũng đã đi ngủ, con đường thật vắng vẻ. Windy dơ đồng hồ của mình lên quá bụng chút, cô nhóc ấn vào cái nút bên cạnh thì một màn hình màu xanh dương trong xuất hiện. Trên đó là một tấm bản đồ và một chấm đỏ. Chấm đỏ đó chính là Windy, và cô bé đang xem lịch trình tiếp theo của mình.
– Ngày mai lúc 6h phải có mặt tại thành phố A sao? Đêm nay có lẽ mình phải đi bộ.
Windy đã thu màn hình về và cô bé đã chạy trong đêm. Thật may là nó đã tạnh mưa và Windy không phải khổ sở nhiều cho việc đi lại.
6.00 am
Thành phố A
Một người con trai mái tóc nâu đỏ, mặc áo sơ mi trắng chưa khuy hết cúc với chiếc quần jean. Anh chàng này đang ngồi ở một chiếc ghế gỗ trong công viên ở quảng trường thành phố. Ngay lúc đó một một cô nhóc tóc bạc buộc hai bên trong bộ vest lịch sự đang từ từ tiến lại. Khẽ mỉm cười anh chàng này vẫy tay chào.
– Hey, đúng giờ nhỉ?
– Gọi tôi có việc gì?
Windy lạnh lùng, cô nhóc ngồi xuống cạnh Alex-anh chàng tóc nâu đỏ đó. Alex nhìn cô nhóc kém mình 7 tuổi và nở nụ cười tươi rói.
– Làm tốt lắm, cả hai vụ rất nhanh chóng.
– Chưa đến 100 đứa.
Windy hờ hững trả lời, Alex nhìn cô nhóc có biểu hiện lạ à nha. Windy có vẻ hơi nhăn nhó và khó chịu. Nhìn về phía vòi nước nơi những chú chim bồ câu đang đứng đó thì Alex mỉm cười.
– Nhóc chưa ăn gì sao?
– Hết tiền rồi.
– Hahaha…thật hài hước, thẻ đâu rồi?
– Không quen đem thẻ. Tiền mặt đã hết rồi. Không biết có đủ để về nhà không nữa.
– Vậy đi thôi.
Alex đứng dậy và bước đi, Windy nhanh chóng đứng dậy và đi theo. Bộ vest của Windy không dính máu là vì trước khi rời khỏi nhà máy đó cô bé đã thay một bộ y hệt, còn bộ cũ thì nhét vào balo rồi. Alex đã đưa Windy đến một nhà hàng sang trọng và gọi khá nhiều món cho cô bé. Windy dù đói nhưng vẫn ăn một cách chầm chậm và từ từ.
– Đây coi như tiền công cho nhóc.
– Vậy hãy đưa tôi về đến bìa rừng.
– Ok.
Sau bữa ăn đó Alex đã bắt taxi đưa cả hai quay trở về khu rừng nhà của Windy. Đi suốt mấy tiếng nên Windy đã mệt mỏi vì đêm qua thức và chạy bộ đến đây nên giờ Windy đang ngủ trông rất ngon. Alex nhìn cô nhóc đang ngủ say kia thì đưa tay lên vén cho vài sợi tóc lòa xòa trước mặt sang một bên.
—-Hết Chương VI—-