Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 42: Cuộc tranh đấu giữa các pháp y (7) tại dua leo tr
Chương này mình xin gửi tặng bạn @toduonglongst, cảm ơn bạn đã đẩy kim phiếu cho truyện ạ. ^^
===============
“Nếu đã như vậy,” Mộ Dung Vũ Xuyên chầm chậm đứng lên, “Tôi sẽ nói một chút về cách nhìn của mình. Tuy tôi đánh giá cao các phân tích của bác sĩ Kiều, nhưng có nhiều điểm tôi cảm thấy anh ấy phân tích chưa chính xác lắm.”
Cho dù tính cách Kiều Khải có trầm ổn đến mấy cũng không thể nào nhịn được nữa, anh ta tức giận nói với Mộ Dung Vũ Xuyên: “Nếu cậu vẫn định nói tới cái giả thiết về tôn giáo đó thì không cần nói nữa đâu, chúng tôi đều đã nghe rất rõ rồi!”
Mộ Dung Vũ Xuyên vốn không định gây chuyện với Kiều Khải, nhưng chẳng hiểu tại sao, chỉ cần nhìn thấy Minako như con chim nhỏ đứng nép vào bên cạnh anh ta, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác ghen tuông mãnh liệt.
“Đương nhiên không phải.” Hắn nhếch môi cười với Kiều Khải một nụ cười cực kỳ xấu xí. “Trước tiên tôi chỉ muốn hỏi pháp y Kiều một vấn đề.”
Kiều Khải giật mình. “Chuyện gì?”
“Có phải anh cho rằng trước khi gây án hung thủ đã lên kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận?”
“Đúng vậy.”
“Hay nói cách khác, hung thủ ngay từ đầu đã xác định mục tiêu của hắn là Lý Thục Trân?”
“Phải.”
“Như vậy anh giải thích thế nào về việc hung thủ có thể dự liệu được Lý Thục Trân sẽ bước vào nhà vệ sinh?”
Câu hỏi của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến Kiều Khải ngẩn người ra suy nghĩ.
Không chỉ có Kiều Khải, tất cả mọi người có mặt trong phòng hội nghị đều đang suy nghĩ tìm câu trả lời. Đây là một vấn đề mấu chốt đã bị mọi người bỏ quên.
Phòng hội nghị yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ treo tường “tích tắc tích tắc” liên tục, thậm chí nghe được cả tiếng thở của từng người.
Lát sau, một pháp y tài năng như Kiều Khải cũng phải lắp bắp: “Nói như vậy, hung thủ… hung thủ không phải nhằm vào Lý Thục Trân mà là lựa chọn mục tiêu giết người một cách ngẫu nhiên.”
Mộ Dung Vũ Xuyên ác độc cười. “Nếu vậy thì tại sao hung thủ phải chọn tiệm ăn McDonald làm nơi gây án chứ? Vì thực ra đối với một tên sát nhân, nơi đây tuyệt đối không phải là một khu vực săn bắn lý tưởng. Hắn lẻn vào tiệm theo lối cửa sổ nhà vệ sinh nam vào giữa trưa, băng qua hành lang bước vào nhà vệ sinh nữ rồi mai phục ở đó. Một khi bị phát hiện hắn rất khó có thể chạy thoát, hơn nữa còn phải ẩn nấp trong nhà vệ sinh nữ không biết bao lâu, lỡ như người bước vào là một phụ nữ rắn chắc khoẻ mạnh hoặc có sức chiến đấu mạnh mẽ thì sao?” Hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Tiểu Đường rồi nói tiếp. “Như vậy thì hắn không những không thực hiện được âm mưu mà còn sẽ bị bắt tại trận. Các vị thử suy nghĩ xem, một tên tội phạm hành động cẩn mật có thể nào làm ra loại hành vi ngu ngốc như vậy không?”
Kiều Khải há miệng nhưng nói chẳng ra lời. Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này mới cảm nhận được khoái cảm của sự trả thù.
“Cậu có thể giải thích được không?” Lục Tiểu Đường không nhịn được bèn hỏi.
“Được chứ.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Trước khi giải thích chuyện này, tôi sẽ phổ cập cho mọi người một tri thức hoá học mới.”
Hắn móc trong túi ra một tờ giấy in đầy chữ. “Tôi đã lấy mẫu máu và nước tiểu của nạn nhân gửi lên Viện nghiên cứu Y học của tỉnh nhờ họ kiểm tra. Sáng nay họ đã gửi lại cho tôi bản báo cáo kết quả phân tích.”
Hắn đọc to nội dung ghi trên giấy: “Trong máu và nước tiểu của nạn nhân có Hyoscyamin, hợp chất racemic Hyoscyamin và Atropin. Đây là các thành phần chủ yếu có trong Benladon.”
Tất cả mọi người đều lắng nghe lời hắn nói đến quên cả thở.
“Điều này nói rõ trước khi nạn nhân chết không lâu đã dùng Benladon quá liều.”
“Benla —don?! Là cái gì vậy?” Viên cảnh sát mập mạp Phạm Hiểu Bằng lấy chiếc nón cảnh sát xuống rồi gãi gãi cái đầu tròn vo.
“Tôi quên mang theo ảnh chụp cho các vị xem rồi. Benladon là một loại cây thân mềm có chứa độc tính. Lá cây mọc thành từng cặp, một lá to một lá nhỏ. Cây thường ra hoa vào mùa hè, trái cây khi chín sẽ biến thành màu tím đen. Cây thường được trồng ở các vùng Châu Âu và Tây Á. Hiện tại cây này đã được trồng khắp nơi trên đất Trung Quốc. Lá và rễ cây được dùng làm thuốc kháng cholinergic, có tác dụng ức chế xung thần kinh, làm giãn đồng tử mắt, xoa dịu các cơn co thắt ở bàng quang, thường dùng trong việc trị liệu các cơn đau bụng và các vết loét ở đường tiêu hoá…”
Võ Bưu không kiên nhẫn hỏi: “Những điều này và vụ án thì có liên quan gì đến nhau?”
– ————————-
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại