Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 47-1: Trường Bình gặp phỉ tại dualeotruyen.
Ba ngày sau, Trương Huyễn, Sài Thiệu cùng theo sau thương đội Triệu Đơn, trùng trùng điệp điệp đi về hướng đông.Hai ngày sau đó, bọn họ dần dần đã tới Huỳnh Dương.
Hoàng thương đội tổng cộng có hơn năm mươi người, ngoại trừ đại quản sự Triệu Đơn, còn có một tên phó quản sự, họ Tôn, còn lại hơn năm mươi người đều là người làm thuê và hộ vệ.
Bọn họ tổng cộng có hơn ba trăm con la mạnh khoẻ và hơn năm mươi con lạc đà, chất đầy các loại hàng hoá đắt tiền, giá trị mấy ngàn hoàng kim, theo lời Triệu Đơn nói, lần bắc thượng này ra một vào một, ít nhất phải kiếm năm ngàn lượng hoàng kim.
– Triệu đại thúc, chúng ta đi con đường nào đến thảo nguyên?
Trương Huyễn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Triệu Đơn, có vẻ hứng chí dạt dào.
– Đương nhiên là đi đường Tịnh Châu, chúng ta trước tiên từ Quan Độ qua Hoàng Hà, từ khe núi Thái Hành tiến vào quận Thượng Đảng, lại đến phủ Thái Nguyên, cuối cùng từ quận Mã Áp tiến vào thảo nguyên. Trương công lần đầu tiên bắc thượng nhỉ!
Trương Huyễn gật đầu:
– Quả thật là lần đầu tiên bắc thượng.
Triệu Đơn liếc mắt nhìn hắn cười nói:
– Hiếm khi đi một chuyến đến thảo nguyên, Trương công tử chẳng lẽ không muốn mang chút hàng hoá, thuận tiện kiếm chút đỉnh tiền hay sao?
Trương Huyễn cũng có chút động tâm, bản thân hắn cũng không bài xích với kinh thương, chỉ có điềulần này hắn đi tái bắc có mục đích khác, căn bản không có suy nghĩ qua buôn bán vận chuyển hàng hoá bắc thượng. Triệu Đơn lại nhắc nhở hắn, có lẽ hắn có thể thông qua cơ hội mua bán hàng hoá với phía người Đột Quyết hỏi thăm tình hình Tử Trùng Ngọc Dũng.
Nghĩ đến đó hắn cười hỏi:
– Chỉ là bây giờ đã rời khỏi Lạc Dương, mua hàng hoá còn kịp sao?
– Điều này cũng không ngại, chúng ta phải đi qua phủ Thái Nguyên, ta ở Thái Nguyên vẫn phải bổ sung một số hàng hoá, đến lúc đó có thể thuận tiện giúp cậu mua chút hàng rẻ thượng hảo hạng, ta có lối riêng.
– Vậy đa tạ Triệu đại thúc rồi!
– Ha ha! Không cần phải câu nệ tiểu tiết, quả thật Sài công tử cũng có lối riêng ở Thái Nguyên, ta còn phải nhờy trợ giúp đó!
Trương Huyễn lập tức nhớ tới, Lý Uyên lúc này không phải đang đóng giữ Thái Nguyên sao?
Hắn quay đầu trông lại Sài Thiệu, thấy Sài Thiệu dường như có tâm sự nặng nề, Trương Huyễn liền thả cho ngựa chạy chậm, đợi Sài Thiệu tiến lên, hắn cười hỏi:
– Tự Xương, chúng ta phải đi qua Thái Nguyên, huynh muốn về nhà không?
– Về nhà? Ồ! Đương nhiên phải quay về xem sao.
– Tự Xương hình như có tâm sự phải không?
Trương Huyễn nhìn chăm chú gã hỏi.
– Cũng không phải, chỉ có điều… Không nói nữa, Ài! Nói khiến cho người ta cười chê!
Sài Thiệu không hề nghĩ nhiều, gã dùng roi ngựa chỉ tường thành nơi xa cười nói:
– Trương lão đệ, kia chính là Hổ Lao Quan rồi, đệ không phải vẫn rất muốn đi xem thử sao? Chính là chỗ đó!
***
Từ Quan Độ qua Hoàng Hà, lại hướng về phía bắc qua Thái Hành Sơn, đã tiến vào lãnh thổ quận Trường Bình của Tịnh Châu. Tịnh Châu cũng chính là Sơn Tây ngày nay, núi Lã Lương cao lớn hùng vĩ chia Tịnh Châu làm hai.
Từ quận Trường Bình bắc thượng, phía tây là dãy núi sừng sững, kéo dài mấy ngàn dặm. Địa thế phía đông dần dần bằng phẳng, núi đồi ngang dọc, xen giữa một mảnh thung lũng cùng bình nguyên, từng thôn trang nằm trong vùng đồi núi và bình nguyên.
Đội ngũ dọc theo quan đạo tiến thẳng lên hướng bắc, mặc dù Trung Nguyên trộm cướp ngang ngược, loạn phỉ đạo tặc quá nhiều, nhưng một vùng Tịnh Châu vẫntương đối an toàn, từ những nông dân bận rộn và mục đồng nhàn nhã chăn trâu ở trước mặt đã có thể thấy được vùng này trị an tốt đẹp, không có mối lo loạn phỉ.
Đội ngũ dọc theo Đan Thuỷ bắc thượng, chạng vạng hôm đó, bọn họ đi đến cách phía nam huyện Cao Bằng ba mươi dặm. Triệu Đơn cho dù tính toán không sai sót, ở chỗ này lạigặp phải một số phiền phức nho nhỏ.
Ông ta chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi nhưng dịch trạm bị một trận lửa lớn thiêu rụi hai ngày trước, bọn họ bỏ lỡ chỗ nghỉ chân.
– Các vị thật có lỗi, chúng ta chỉ có thể đi huyện Cao Bằng nghỉ chân thôi.Vẫn còn ba mươi dặm, tất cả gắng sức thêm chút, tranh thủ trước khi trởi tối hẳn đến được thị trấn.
Trương Huyền nhướn người trông về phía tây, chỉ thấy trời chiều ở trên đỉnh dãy núi còn lộ ra cái trán đỏ bừng, giãy dụa không muốn xuống núi.Bầu trời hiện đầy sắc tím của ánh nắng chiều, sương khói màu lam nhạt bắt đầu ở trong rừng cây thâm nhập hai bên quan đạo, khiến cho quan đạo phía trước âm u lạnh lẽo càng cóvẻ hẹp hơn.
Hắn lắc đầu, còn nhữngba mươi dặm, làm sao có thể trước khi trời tối hẳn chạy đến thị trấn.Hắn lại quay đầu trông lại, chỉ thấy trên quan đạo phía sau cũng vắng ngắt, không có một người đi lại, đoán chừng chỉ có bọn họ bỏ lỡ chỗ nghỉ ngơi.
Đành chịu, mọi người đành tăng thêm tốc độ đi về phía bắc.
Có lẽ là bởi vì n bản thân phán đoán sai lầm, lòng Triệu Đơn ôm theo sự áy náy, đi phía trước nhất của đội ngũ mở đường, Trương Huyễn và Sài Thiệu lưu lại phía đuôi đội ngũ cản hậu.
Hai bên là rừng cây lớn, âm u lạnh lẽo. tTheo bóng đêm dần dần buông xuống, một số sinh vật không biết tên bắt đầu hoạt động trong rừng cây, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng răng rắc của cành cây bị giẫm gãy, làm người ta sởn tóc gáy.
– Mọi người chú ý hàng hoá, đừng để bị mâu tặc cướp đi!
Triệu Đơn vừa dứt lời, biến cố đột nhiên phát sinh.
“A…”, Triệu Đơn phát ra tiếng thét chói tai thật dài, một đoàn bóng đen bay lên không.
Đội ngũ tức khắc đại loạn, hỏa kê và hộ vệ chầm chậm rút đao ra, phó quản sự Tôn An cả kinh hô to:
– Lão Triệu! Lão Triệu!
Trương Huyễn và Sài Thiệu từ phía sau vọt lên, chỉ thấy ngựa Triệu Đơn còn ở nguyên chỗ, người lại không thấy đâu rồi.Tất cả mọi người hoảng sợ trông vào trong rừng cây, nhưng trong rừng cây lại cũng không có cái gì cả.
– Tôn quản sự, Triệu thúc xảy ra chuyện gì?
Trương Huyễn vội hỏi.
– Có quỷ!
Tôn An cả người run rấy chỉ vào rừng câyâm u đáng sợ nói:
– Một quỷ ảnh từ trên trời giáng xuống, bắt lão Triệu đi rồi.
Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thân một gốc cây khổng lồ vắt ngang đỉnh đầu bọn họ, đây là một gốc đại thụ nghiêng lệch, cành nhánh cứng cáp, gốc cây nhằn nhịt, giống như cánh cửa lớn đứng sừng sững trên quan đạo.
– Tự Xương, huynh xem nơi này!
Trương Huyễn chỉ vào hai cái rễ từ trên đại thụ rủ xuống, dây mây còn đang lay động nói:
– Hiển nhiên là có người ẩn náu ở trên cành cây, nắm lấy rễ cây mây này từ trên đạp xuống, bắt Triệu quản sựđi.
Sài Thiệu gật đầu, gã hiển nhiên tán thành phán đoán của Trương Huyễn, hẳn là có người phục kích bọn họ, chứkhông phải quỷ ảnh gì cả.
– Trạm nghỉ chân rất có khả năng chính là bọn chúng phóng hoả thiêu huỷ, ép chúng ta đi đường buổi tối.
– Đi xem thử!
Trương Huyễn vừa thúc chiến mã chạy đi về hướng rừng cây, Sài Thiệu kinh hãi hô gọi Trương Huyễn thì đãkhông kịp rồi, gãcũng đành phải bất chấp đi theo.
Có lẽ là vì mấy ngày trước trời mưa liên tục, trong rừng cây có vẻẩm ướt lạnh lẽo, Trương Huyễn kéo chiến mã thất vọngđi vài vòng, quan sát dấu chân lung tung trên mặt đất.Lúc này, Sài Thiệu đuổi đến, hỏi:
– Phát hiện cái gì phải không?
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, nhặt lên một chiếc giày rơm rách nát dính đầy bùn đất, dây giày vừa mớt đứt rơi, Trương Huyễn cười nói:
– Xem ra đây là một bọn trộm cướp khốn cùng.