Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 28 tại dua leo tr
Howard Altman suy nghĩ cẩn trọng về cách hắn sẽ tiếp cận với gia đình Kramer để thuyết phục họ ở lại làm giám thị. Olsen đã đúng, hắn thừa nhận. Cái gã mà ta sa thải trong ngôi nhà trên đường số Chín Mươi Tám đã giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều tiền. Chỉ tại ta không hiểu được điều này. Olsen không muốn sửa chữa nhiều ở đó. Bất động sản kế bên đang được rao bán, và một khi nó bán được, lão chắc chắn người ta cũng sẽ trả giá ra trò đối với tòa nhà của lão. Người giám thị đã duy trì mọi thứ theo kiểu tiết kiệm, chắt bóp. Trong khi đó người giám thị mới lại lập một danh sách tất cả những gì cần sửa chữa và cứ luôn miệng nói rằng việc phớt lờ không làm chúng ngay lập tức sẽ là tội ác.
Lẽ ra ta phải ngậm mồm, hắn nghĩ, nhưng ta chẳng bao giờ có thể thấy tại sao gia đình Kramer lại cần một căn hộ ba phòng ngủ – hai phòng ngủ khác chẳng bao giờ được sử dụng.
Quá thường xuyên, cứ khi nào Howard ghé đến gặp gia đình Kramer, hắn luôn xin phép sử dụng nhà vệ sinh. Điều này giúp hắn có cơ hội nhìn qua những phòng ngủ còn trống. Chẳng lần nào trong gần mười năm kể từ khi bắt đầu làm việc cho Derek Olsen mà hắn lại thấy có sự thay đổi trong việc để những con gấu nhồi bông trên những cái gối trong giường. Hắn biết họ chẳng bao giờ sử dụng những căn phòng đó, nhưng hắn tự bảo mình lẽ ra hắn phải nhận ra rằng Lil Kramer có niềm tự hào của kẻ ít học về căn hộ lớn của bà ta.
Và ta biết rõ về lũ ít học, hắn buồn bã nghĩ. Khi ta còn là đứa trẻ và cha mua chiếc xe mới cáu cạnh đầu tiên, chiếc rẻ nhất trong lố hàng, người ta hẳn nghĩ rằng ông đã trúng số. Chúng ta phải phô bày cho tất cả những người quen biết thấy chỉ vì cha hi vọng rằng họ đang nhỏ dãi ra vì ghen tị.
Ta nên bắt đầu mở một blog và viết về cái gia đình bầy hầy của chính mình, Howard tự nhủ. Ta không thể để gia đình Kramer về hưu. Có thể Olsen sẽ vượt qua được điều đó nếu ta nhanh chóng kiếm được vài người mới tốt. Nếu không, có lẽ chỉ có nước là lão sẽ sa thải ta, và sẽ đưa công việc của ta cho gã cháu trai bệnh hoạn của lão. Trong vòng ba mươi ngày, có lẽ Olsen sẽ quỳ gối năn nỉ ta quay lại, nhưng đó đâu phải là một cơ hội mà ta có thể nhận lấy. Vậy thì ta có phương cách nào để tiếp cận gia đình Kramer chứ?
Howard Altman xem xét các giải pháp có thể chấp nhận được vào cuối tuần. Rồi hài lòng với kế hoạch đã có, vào lúc mười giờ mười lăm sáng thứ Hai, hắn bước vào tòa nhà trên đại lộ West End, nơi gia đình Kramer sinh sống.
Hắn quyết định dứt khoát rằng sẽ sai lầm nếu năn nỉ họ ở lại, mời chào họ một khoản tăng lương, và đảm bảo với họ rằng căn hộ lớn sẽ luôn là mái ấm của họ. Nếu Gus Kramer nghĩ rằng bằng cách thôi việc hắn sẽ khiến ta bị sa thải, hắn sẽ làm điều đó cho dù hắn không thực sự muốn về hưu bây giờ.
Khi tra chìa khóa vào cánh cửa ở bên ngoài và đi vào tiền sảnh, hắn thấy Gus Kramer đang lau chùi các hộp thư bằng đồng vốn đã sáng loáng.
Gus ngước nhìn lên. “Tôi đoán là mình sẽ không làm điều này lâu nữa”. Ông ta nói. “Hy vọng cái gã kế tiếp mà ông có được cũng giỏi bằng phân nửa tôi trong vòng hai mươi năm qua”.
“Gus, Lil có ở quanh đây không?” Howard nói, gần như đang thì thầm. “Tôi cần nói chuyện với cả hai người. Tôi lo lắng cho cả hai bạn”.
Trông thấy cái nhìn sợ hãi lồ lộ trên khuôn mặt Kramer, hắn biết mình đã đi đúng đường.
“Bà ấy đang soạn đồ trong căn hộ”. Gus đáp. Không bận tâm đến việc lau chùi nốt cái mảng sáng bóng còn lại trên các hộp thư, ông quay đi, bước qua khu vực tiền sảnh về phía căn hộ của mình. Ông mở khóa, đẩy cửa mở ra và bước vào, để cho Howard chụp lấy nó, trước khi nó bang vào mặt hắn.
“Tôi sẽ gọi Lil”. Gus nói dứt khoát.
Đối với Howard, rõ ràng là Kramer muốn có cơ hội nói chuyện với vợ và nếu có thể được thì cảnh cáo bà trước khi bà gặp hắn. Bà đang ở tại một trong hai phòng ngủ phía cuối hành lang, hắn nghĩ. Đó là nơi bà phải soạn mọi thứ ra. Sau cùng bà đã tìm được cách sử dụng khoảng không dư ra đó.
Mất khoảng năm phút trước khi gia đình Kramer cùng ngồi với hắn trong phòng khách. Lil Kramer rõ ràng bị kích động. Bà ta cứ mím môi lại theo cách bị cưỡng bức, và khi Howard đưa tay ra cho bà, bà chùi tay vào váy trước khi ngần ngừ đáp lại lời chào.
Đúng như hắn nghĩ, lòng bàn tay bà ẩm ướt.
Hãy đánh hai quả đấm liên tiếp ngay bây giờ, Howard nghĩ. Hãy để cho bọn họ quay cuồng. “Tôi sắp sửa nói thẳng vào vấn đề”. Hắn nói. “Tôi không có mặt ở đây khi cậu bé MacKenzie biến mất, nhưng tôi đã có mặt ở đây cái ngày em gái cậu ta xuất hiện. Lil, lúc đó bà cũng lo lắng như bây giờ. Với tư cách một nhà quan sát, điều rõ ràng đối với tôi là bà đã lo sợ phải nói chuyện với cô ta. Điều đó cho tôi thấy rằng bà biết chuyện gì đó về lý do cậu con trai kia biến mất, hoặc có thể bà liên quan tới việc đó”.
Hắn quan sát khi Lil Kramer ném một tia nhìn kinh hoảng cho chồng và xương gò má của Gus Kramer đổi màu sậm lại thành một vệt đỏ tía xấu xí. Ta đã đúng rồi, hắn nghĩ. Họ sợ đến chết được. Được khuyến khích, hắn nói thêm: “Cô em gái vẫn chưa xong việc với ông bà đâu. Lần tới cô ta có thể sẽ đem một thám tử tư hoặc bọn cớm đến cùng. Nếu ông bà nghĩ có thể bỏ trốn khỏi cô ta bằng cách chạy đến Pennsylvania thì cả hai người đều điên khùng hết. Nếu cả hai ông bà cùng bỏ đi, khi cô ta quay lại, cô ta sẽ đặt nhiều câu hỏi. Cô ta sẽ phát hiện ra là ông bà bỏ việc bất thình lình. Lil, bà đã bảo với bao nhiêu người trong ngần ấy năm là bà sẽ chẳng nhúc nhích gì ra khỏi New York cho đến khi bà chín mươi tuổi cơ mà?”
Giờ đây Lil Kramer đang nuốt lệ vào lòng.
Howard dịu giọng lại. “Lil, Gus, hãy suy nghĩ về điều đó. Nếu ông bà bỏ đi bây giờ, Carolyn MacKenzie và bọn cớm sẽ chắc chắn rằng hai người có điều gì đó cần che giấu. Tôi không biết điều đó là gì, nhưng hai người là bạn tôi, và tôi muốn giúp đỡ hai người. Hãy để tôi nói với ông Olsen rằng ông bà đang xem xét lại và không muốn bỏ đi. Lần tới khi Carolyn MacKenzie gọi để thu xếp cuộc hẹn, hãy bảo cho tôi biết, và tôi sẽ có mặt ở đây. Tôi sẽ bảo với cô ấy một cách rõ ràng và kiên quyết rằng, ban quản lý không hoan nghênh việc cô ấy làm phiền các nhân viên. Còn gì hơn nữa nhỉ, tôi sẽ bảo cho cô ấy biết có những hình phạt nghiêm khắc cho việc săn đuổi lén lút nữa đây”.
Hắn trông thấy vẻ thư thái trên khuôn mặt họ và biết rằng hắn đã thuyết phục được họ ở lại. Và ta chẳng cần phải tăng tiền lương hoặc hứa hẹn sẽ để họ ở trong căn hộ này, hắn nghĩ một cách hớn hở.
Nhưng khi hắn tiếp nhận sự biết ơn đầy khúm núm của Lil và những lời cám ơn cộc lốc của Gus thì hắn càng nung nấu ý muốn tìm hiểu tại sao họ lại sợ hãi đến thế, và họ biết điều gì, bất kỳ điều gì, về lý do khiến Mack MacKenzie biến mất dạng cách đây mười năm.