Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 34: Đánh Cho Đến Khi Em Hết Giận Thì Thôi tại dua leo tr
Edit: Be Lười“Sao cô lại bắt đầu chơi điện thoại di động rồi?” Hai mắt Trịnh Ấu An đẫm lệ mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Cô có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”
“… Tôi trả lời một cái tin nhắn.”
Nguyễn Tư Nhàn vừa buồn ngủ vừa đói vừa mệt, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, đứng lên nói, “Tôi đi nhà vệ sinh.”
“Sao cô luôn đi nhà vệ sinh vậy.”
Trịnh Ấu An khó chịu nhíu mày, lại tiếp tục nằm sấp khóc.
Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đã đến hay chưa?[ Phó Minh Dư ]: Ừm.[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhanh lên![ Phó Minh Dư ]: Đừng vội, còn có mấy phút.Thúc giục xong, Nguyễn Tư Nhàn đi vệ sinh, nhưng có mấy phút thời gian, bên ngoài liền có người thừa cơ mà vào.
Cô nhìn xa xa, trông thấy một tên đàn ông mặc sơmi hoa quần ống bó nhân bưng một chén rượu cúi người đứng trước mặt Trịnh Ấu An.
“Gái xinh, uống rượu một mình à?”
Trịnh Ấu An ngẩng đầu, nước mắt trên mặt chưa khô, nhìn điềm đạm đáng yêu.
Tên đàn ông lập tức trái tim đều ngứa lên, rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh cô ta, tiến đến bên tai cô nói: “Ôi, gái xinh tại sao khóc?”
Trịnh Ấu An từ nhỏ đến lớn được bảo vệ, chưa từng gặp qua loại tình huống này, đầu óc không biết xoay chuyển như thế nào, trố mắt mà nhìn tên đàn ông đối diện, áo sơmi hoa sáng chói làm cô nàng hoa mắt.
Áo sơmi hoa đối với gái xinh lại có vẻ mặt như thế này không có sức chống cự chút nào, đưa tay muốn ôm cô.
Nhưng mà còn chưa đụng tơi bả vai Trịnh Ấu An, đã bị người ta tóm lấy cánh tay.
“Anh muốn làm gì?”
Áo sơmi hoa quay đầu, thấy Nguyễn Tư Nhàn lạnh lùng nhìn gã ta.
Hí, hôm nay thật may mắn, lại có gái xinh đến.
“Tôi đang an ủi gái xinh đấy.” Áo sơmi hoa cười thu cánh tay về, ánh mắt dính vào mặt Nguyễn Tư Nhàn, “Hai người đi cùng nhau à.”
Nguyễn Tư Nhàn không muốn gây chuyện trong quán của Biện Toàn, có thể động miệng thì cố gắng không động thủ, thế là cô bình tĩnh hòa nhã nói: “Ừm, ngài có việc gì sao? Không có chuyện gì tôi với cô ấy muốn đi.”
“Đừng mà, bây giờ mới mấy giờ chứ, cùng uống hai chén đi.” Áo sơmi hoa vừa nói vừa dựa vào gàn Trịnh Ấu An bên kia, “Gái xinh tại sao khóc vậy? Thất tình? Nói cho anh, anh tâm sự với em.”
Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống ghế sofa đối diện, ôm lấy tay, nói ra: “Tôi nói cho anh biết vì sao, hôm nay cô ấy đánh gãy chân một tên đàn ông đến bắt chuyện, sợ ngồi tù, sợ đến mức phát khóc.”
Trịnh Ấu An: “…?”
Nụ cười bên miệng áo sơmi hoa cứng đờ, mấy giây sau, gượng cười hai tiếng: “Khà khà, gái xinh thật biết nói đùa.”
“Không đùa với anh.” Nguyễn Tư Nhàn hoạt động hai tay, “Ở phương diện này kinh nghiệm của tôi khá nhiều, cho nên cô ấy tới tìm tôi nghĩ cách.”
Nói xong, cô ngoẹo đầu nhìn áo sơmi hoa, “Anh cũng nghĩ cho một cách đi?”
Tên này nếu là còn nghe không hiểu ý Nguyễn Tư Nhàn thì thật ngu xuẩn, áo sơmi hoa cắn cắn răng, quơ lấy chén rượu liền đi, nhỏ giọng nói: “Thật sự là đóa hoa hồng có gai.”
Loading…
Nguyễn Tư Nhàn chỉ coi không nghe thấy từ quê mùa mà anh ta hình dung, đưa tờ khăn giấy cho Trịnh Ấu An.
“Lau đi, mắt đều nở hoa rồi.”
Trịnh Ấu An nhận khăn giấy, lại che miệng ọe.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức nhảy dựng lên, “Không phải chứ, có mỗi chút rượu mà cô đã nôn? Tôi còn tưởng rằng tửu lượng của cô tốt lắm đấy.”
Buồn nôn dâng tận họng, Trịnh Ấu An đứng dậy lao vào nhà vệ sinh, vẫn không quên giải thích một câu: “Tôi là bị tên đàn ông kia làm buồn nôn! Ọe!”
Nguyễn Tư Nhàn nhanh chân đi theo cô nàng, lại bị nhốt ngoài cửa.
Trịnh Ấu An cũng không muốn người khác trông thấy dáng vẻ nôn mửa của cô, thật mất mặt, truyện đầu tiên khi xông vào là mở vòi hoa sen để che dấu âm thanh nôn mửa.
Nguyễn Tư Nhàn gõ cửa một cái, “Cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao, nôn một lúc là được.”
Đã như vậy, Nguyễn Tư Nhàn cũng lười đứng ở chỗ cửa nhà vệ sinh ngột ngạt.
Phó Minh Dư đến đúng lúc này.
Anh đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, thế là đi về phía quầy bar.
Biện Toàn đang lau chén ngẩng đầu một cái nhìn thấy anh, hai mắt phát sáng, rất nhanh lại cảm thấy quen thuộc.
Cô quay đầu quan sát tỉ mỉ, đột nhiên giật mình hiểu ra.
Phó Minh Dư đột nhiên xuất hiện ở đây, Biện Toàn cũng sẽ không ngây thơ đến cho là anh là đến uống rượu, ngoại trừ tới đón Nguyễn Tư Nhàn còn có thể làm gì.
“Tổng giám đốc Phó?”
Phó Minh Dư vừa vặn dừng ở trước quầy bar: “Ngài quen biết tôi?”
Này không thể quen biết.
Biện Toàn cười chế nhạo: “Anh không biết tôi, nhưng mà tôi khác quen biết anh đấy.”
Ngay lúc Phó Minh Dư đang nghi ngờ, Nguyễn Tư Nhàn đen mặt đi tới, ánh mắt giết người nhìn Biện Toàn: “Cậu không co việc gì làm?”
Biện Toàn lập tức thu hồi ý cười, nghiêm túc lung lay cái chén, “Tớ đi đón khách.”
Nói xong liền hấp tấp đi, quầy bar chỉ còn lại Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Anh suy nghĩ lời của Biện Toàn một chút, có lẽ là ý mà anh nghĩ.
Cho nên Nguyễn Tư Nhàn thường xuyên nhắc tới anh trước mặt bạn bè sao?
Tâm tình của anh càng tốt hơn, cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo ý cười: “Uống rượu rồi?”
“Không có.” Nguyễn Tư Nhàn ngửi ngửi, “Là anh uống rượu ý?”
Phó Minh Dư gật đầu: “Ừm, đêm nay có cái tiệc rượu xã giao.”
Nguyễn Tư Nhàn nghe nói như thế, hỏi: “Vậy anh là nửa đường tới?”
Nếu thật là như vậy, làm trễ nãi chuyện quan trọng của Phó Minh Dư, cô còn hơi tiếc nuối.
Dù sao Thế Hàng tốt cô mới tốt mà.
“Không phải, tôi về nhà rồi, tìm tôi có chuyện gì?”
“À, Trịnh Ấu An đang nôn ở bên trong đấy.”
Phó Minh Dư dừng một chút, “Trịnh Ấu An?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Ở đây uống rượu giải sầu, nếu anh không mang cô nàng đi đêm nay tôi đừng nghĩ đến việc về nhà đi ngủ.”
Sau khi im lặng một chút, biểu cảm của Phó Minh Dư dần dần trở nên lạnh lùng.
Lại là bởi vì Trịnh Ấu An mới gọi anh đến?
Buổi tối xã giao uống nhiều rượu, lúc lái xe hỏi anh về đâu, anh vô ý thức liền chọn nhà trọ Danh Thần xa hơn nhiều so với biệt thự Hồ Quang.
Lý do rất đơn giản, anh đột nhiên muốn gặp Nguyễn Tư Nhàn.
Tựa như gần đây vô số lần không hiểu xuất hiện suy nghĩ, không vì sao cả, chỉ là đột nhiên muốn nhìn cô một chút.
Mặc dù biết cô nhìn mình không vui.
Về phần tại sao không gõ chữ, bởi vì không gặp được người, nghe giọng cô một chút cũng tốt.
Phó Minh Dư lúc ấy chính là nghĩ đơn giản như vậy.
Cho nên khi cô nói “Không được thì thôi”, mặt Phó Minh Dư trong nháy mắt liền đen.
May mắn, một giây sau, cô gửi thêm một tin hắn “Bây giờ anh qua đây tìm tôi đi”.
Lúc ngồi trên xe, Phó Minh Dư nhìn đèn neon ngoài cửa sổ xe, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Quả nhiên cô vẫn muốn gặp anh.
Hơn nữa còn là ở quán bar.
Uống rượu, người muốn ặp là anh.
Thế nhưng mà người đến nơi này, Phó Minh Dư mới phát hiện, hình như không phải như vậy.
Anh nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Nguyễn Tư Nhàn không chú ý tới nét mặt thay đổi của Phó Minh Dư, mang theo ý trêu chọc, nói ra: “Chính anh làm con gái nhà người ta giận phát khóc, tôi cũng không giúp, tôi muốn về nhà đi ngủ.”
Phó Minh Dư đương nhiên biết mình làm gì mà Trịnh Ấu An ‘giận phát khóc’, nhưng bây giờ anh không muốn quan tâm chuyện này một chút nào.
Hóa ra Nguyễn Tư Nhàn vội vội vàng vàng gọi anh đến, cũng không phải là muốn gặp anh, mà chỉ là để anh tới thu dọn cục diện rối rắm của Trịnh Ấu An, ngữ khí còn như thể việc không liên quan đến mình, giống như anh hoàn toàn chính là người râu ria, cũng không quan tâm anh và những cô gái khác thế nào.
Đột nhiên cảm thấy mình giống như tự chuốc lấy nhục.
Nghĩ tới đây, trong lòng của anh bực bội, nhìn bốn phía, cũng không thấy thân ảnh Trịnh Ấu An.
“Tôi làm phụ nữ khóc nhiều rồi, tự tôi phải kiếm chuyện cho bản thân, phải đi xin lỗi từng người sao?”
Nói xong câu này, anh đột nhiên ý thức được không đúng chỗ nào.
Lúc nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên thấy sắc mặt cô thay đổi.
Phó Minh Dư nhíu mày, trong lòng hối hận, dịu giọng nói: “Tôi không có ý này.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn hắn chằm chằm: “Trong từ điển của tổng giám đốc Phó không có hai chữ xin lỗi thật sao?”
Phó Minh Dư thừa nhận Nguyễn Tư Nhàn nói có một phần là đúng.
Từ sau khi anh trưởng thành, rất ít đi làm chuyện sai lầm, thân phận địa vị cho phép, xin lỗi lại càng là chuyện ít khi xảy ra.
Mà sau mấy tháng nhớ tới Nguyễn Tư Nhàn, anh đã mấy lần nghĩ tới xin lỗi, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn liếc mắt lạnh lùng nhìn anh, anh lại rất khó mở miệng.
Cho tới bây giờ, Phó Minh Dư mới biết được, hóa ra chuyện kia vẫn là một cây gai trong lòng cô, nếu như không rộng mở, chuyện này sẽ trở thành khúc mắc vĩnh viễn của cô.
“Bây giờ tôi xin lỗi em.” Anh đột nhiên mở miệng nói, cơ hồ không có suy nghĩ dư thừa.
Nguyễn Tư Nhàn một nháy mắt không kịp phản ứng, chỉ thấy anh cúi đầu, ánh mắt nhìn cô, giống như đang truyền đạt ý tứ gì.
“Trước đây hiểu lầm em, là tôi có lỗi với em.”
“Anh…” Nguyễn Tư Nhàn có chút không thể tin, “Anh nhớ lại?”
“Ừm.” Anh nói tiếp, “Có thể tha thứ cho tôi sao? Không được thì em đưa ra yêu cầu, chuyện gì tôi làm được thì đều đồng ý với em.”
Nguyễn Tư Nhàn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần tên đàn ông chó – Phó Minh Dư này đứng trước mặt cô khép lép xin lỗi, sau đó mình vô cùng tiêu sái quay đầu bước đi.
Thế nhưng là thật đến ngày này, tâm tình không giống trong tưởng tượng, cũng không có loại cảm giác thù lớn đã được trả.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như đã thật lâu cô chưa nghĩ lại chuyện trước kia.
Nhưng mà gần đây mỗi lần nhìn thấy Phó Minh Dư, cô vẫn sẽ làm trái lại với anh, đối nghịch với anh, nhưng cô rất rõ ràng, tuyệt không phải bởi vì tức giận chuyện trước đây.
Giống như chính là vừa làm những hành vi ngay thơ, giống như học sinh tiểu học.
“Em đừng không nói gì.” Âm thanh Phó Minh Dư vang lên bên tai cô, “Em muốn tôi làm thế nào mới có thể hết giận?”
Anh vừa nói, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn càng loạn hơn.
Bởi vì cô cảm thấy mình móa nó đã sớm không tức giận, chuyện này nói ra rất mất mặt!
Vừa vặn lúc này, Trịnh Ấu An đi ra từ phòng vệ sinh.
Nguyễn Tư Nhàn nhíu nhíu mày, nói ra: “Anh đưa Trịnh Ấu An về trước đi, cô ấy uống nhiều quá, nôn trong nhà vệ sinh.”
Phó Minh Dư đè ép những suy nghĩ trùng điệp trong lòng, thở dài, quay người đi về phía Trịnh Ấu An.
Lúc kéo Trịnh Ấu An đến bên cạnh cửa xe muốn nhét vào, cô ta còn dùng lực giãy dụa.
“Ôi trời! Anh đừng chạm vào tôi! Tôi có thể tự mình trở về, lái xe đến đón tôi!”
Cô ta không đi vào, Phó Minh Dư cũng không cách nào động vào cô nàng, chỉ có thể trầm giọng nói: “Cô an phận chút, đừng gây thêm chuyện cho tôi.”
“Ai gây chuyện cho anh? Phó Minh Dư, tôi cho anh biết, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị uất ức như vậy!” Cánh tay cô nàng dơ lên một vòng trước mặt Phó Minh Dư, “Tôi Trịnh Ấu An từ đây cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt, anh đi Dương quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi! Không đúng, anh đi cầu độc mộc, tôi đi Dương quan đạo, tóm lại! Chúng ta về sau không liên hệ với nhau!”
Phó Minh Dư rất bực bội, không muốn nhiều lời với con ma men, liền để lái xe tới đưa cô nàng.
“Đưa cô ta về, về đến nhà an toàn nói cho tôi một tiếng, trên đường đừng cho cô ta xuống.”
“Anh không cần giả vờ ra vẻ rất quan tâm tôi! Tôi nói cho anh, tôi biết anh không thích tôi chút nào, ngươi cho rằng ta liền rất thích ngươi sao? Anh cho rằng toàn thế giới đều thích anh sao? Anh nghĩ nhiều rồi! Còn nhiều, rất nhiều người không thích anh!”
Câu kia “Còn nhiều, rất nhiều người không thích anh” giống một cây kim, đột nhiên đâm một cái vào trái tim Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư không phản ứng lại Trịnh Ấu An, trực tiếp xoay người.
Ngay tại lúc đó, Nguyễn Tư Nhàn ngồi bên quầy bar, đỡ cằm ngẩn người.
Hết lần này tới lần khác lúc này, tên áo sơmi hoa vừa nãy không biết mua được một đóa hoa hồng từ chỗ nào, vội vàng không kịp chuẩn bị liền đưa tới trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
“Gái xinh, bạn rđi rồi? Một người ngồi quầy bar sao?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn cũng không muốn nhìn gã ta, lạnh lùng nói: “Đi ra, đừng phiền tôi.”
Nói xong, cô bưng lên ly nước chanh trước mặt muốn uống một ngụm, tên áo sơmi hoa kia lại đột nhiên cầm ly của cô đi, cười toe toét nở một hàm răng vàng cười nói: “Tâm phiền thì càng muốn uống rượu, anh mời em uống Sunset đồ uống nổi tiếng ở đây được không?”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn gã ta.
Áo sơmi hoa ngồi vào một cái ghế cao khác, thoáng nhìn qua móng tay dài nhọn trắng nõn của Nguyễn Tư Nhàn, nhất thời lòng ngứa ngáy, đưa tay sờ vào.
“Anh không nhìn được nhất là gái xinh buồn, nào, chúng ta rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng ít, cạn một ly trước nào?”
Mắt nhìn bàn tay mập mạp đang đặt trên tay mình, còn không ngừng vuốt ve, ranh giới lửa giận cuối cùng của Nguyễn Tư Nhàn ở trong lòng đã gần như sụp đổ.
“Tôi cảnh cáo anh lần cuối, tôi không muốn gây chuyện cho bạn tôi, nhưng nếu anh tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ không khách khí.”
Cô rút tay mình ra, nhìn chằm chằm áo sơmi hoa bụng bia kia một chút, cười khẩy nói, “Thật muốn động thủ, anh tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, anh tin hay không?”
Áo sơmi hoa tự nhiên không tin một cô gái có thể đánh gã ta ra sao, cười hì hì đi ôm bờ vai của cô, “Ồ? Thật sao? Muốn động thủ sao? Động vào chỗ nào vậy?”
Vừa lúc Biện Toàn cũng đến đây, nhìn thấy tràng cảnh này, lập tức mặt lạnh nói: “Tiên sinh, mòi anh nghiệm trọng một chút, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cuối cùng áo sơmi hoa là bị Biện Toàn mặt đen uy hiếp đi rồi.
Nguyễn Tư Nhàn lại xoay người, tiếp tục đỡ cằm ngẩn người.
“Sao vậy?” Biện Toàn không thấy Phó Minh Dư, hỏi, “Anh ta đi rồi?”
“Ừm, để anh ta đưa Trịnh Ấu An về nhà.”
“Để anh ta đưa gái về nhà, lòng dạ cậu thật rộng rãi mà.”
Nguyễn Tư Nhàn kêu một tiếng, đang muốn phản bác Biện Toàn, đột nhiên một cái tay lại vỗ vỗ bờ vai của nàng.
“Anh có phiền hay không?!”
Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn nhịn không được, nghĩ thầm tôi tập tạ tay 50kg là không sao? Tôi kéo tạ là không sao? Không dạy anh làm người, anh cũng không biết không phải bất kỳ cô gái nào anh cũng có thể động?
Cô lấy sức trong một giây, quay người vung tay lên.
“Chát” một tiếng, vang vọng toàn bộ quán bar.
Cái chén trong tay Biện Toàn rơi mất, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.
Mà Nguyễn Tư Nhàn sững sờ tại chỗ, hé miệng, bàn tay còn rát đau, cảm giác nóng rực thật lâu không tiêu tan.
Phó Minh Dư mím chặt môi, ánh mắt tối tăm nhìn Nguyễn Tư Nhàn chăm chú.
Gương mặt trắng nõn đến cằm của anh chậm rãi hiện ra một vết bàn tay màu đỏ.
“Hết giận sao?”
Cả người Nguyễn Tư Nhàn đều như mơ, trong đầu kêu ong ong, mắt cũng không nháy mắt cái.
Thấy cô không nói lời nào, Phó Minh Dư hơi nghiêng đầu, cơ hồ là đưa gò má đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
“Không đủ thì đánh tiếp, đánh cho đến khi em hết giận thì thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: « nhật ký vả mặt cẩu nam nhân » không chỉ là nghĩa rộng, còn có nghĩa phụ.Ừm, hơi thảm, cảm thấy hơi có lỗi với tổng giám đốc Phó tôi quyết định cầm tiền của anh ấy phát 300 cái hồng bao.