Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dualeotruyen.
Một buổi sáng đẹp trời, tiếng cười nói của những người đang hạnh phúc vì hôm nay là chủ nhật. Đường phố toàn hương cà phê, những tia nắng dịu nhẹ lọt qua khe cửa sổ và tấm rèn. Chưa ngày nào hạnh phúc như ngày hôm nay của người dân Pháp, không phải vội vàng bật khỏi giường rồi luống cuống đi làm, phải nói đây là khoảnh khắc tuyệt nhất của nơi đây, và…
– Nguyên ơi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đến tháp… – Arein đơ người khi thấy căn phòng mà Nguyên từng ở trống trơn, ngoài mẫu giấy để lại.
Anh bước đến và nhặt tờ giấy trên bàn: ” Cảm ơn anh, Arein. Tôi rất vui vì anh đã cho tôi ở nhờ mà không lấy tiền. Anh cũng đã cho tôi biết khá nhiều điều thú vị. Cảm ơn rất nhiều nhưng tôi đã tìm được người quen, thế nên, rời khỏi nhà anh mà không nói tiếng nào… ngoại trừ mảnh giấy này… tôi thấy mình thật vô ơn. Nhưng tôi hy vọng mình sẽ sớm đền đáp… nếu anh muốn gì. Cảm ơn anh”.
Không gì có thể diễn tả được sự tức giận của Arein sau khi đọc thư, Nguyên thậm chí còn chẳng ghi tên ở cuối thư, cứ như cô không muốn Arein phải nhớ tên mình…
Và… trong lúc đó, Nguyên đi tìm nhà của Julien, sau lần xem danh sách hồ sơ nhân viên cô được biết Julien là một quản gia cấp S. Vì thế,… cô hy vọng anh có thể giúp chút gì đó cho… kế hoạch sắp tới của mình.
– Để xem, đường Rind 47, nhà 245, khu Bentania, … đây rồi. ” Kiing, kiing”- Chuông cửa kiểu gì vậy nè.
Nguyên nhấn nhiều lần nhưng không ai mở cả. Chắc anh ấy đi làm rồi. Nguyên đành ngồi đợi ngoài cửa với cái bụng đói meo. Trưa, rồi chiều, rồi tối, chẳng thấy ai về cả.Người khác cứ nhìn cô như ăn xin hạng sang.
” Bịnh” tiếng động vừa rồi làm Nguyên giật mình, cô quay sang hướng âm thanh ấy.
– Julien- NGuyên vui mừng biết mấy khi gặp lại Julien.- … Xin lỗi, cô là?- Anh vẫn còn ngờ ngợ không nhận ra Nguyên bởi sự thay đổi của cô.
– Là tôi, Nguyên nè…
– Hả?… Là cô sao, cô chủ?- Julien reo lên khi thấy Nguyên.
– Trời ạ, anh đang làm gì mà giờ này mới về thế.- Nguyên cáu gắt, nhăn mặt- Tôi đã đợi rất lâu rồi đấy.
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng Julien mời cô vào nhà rồi dọn ra một mâm thịnh soạn coi như để xin lỗi. Anh nghe câu chuyện của Nguyên mà mắt cứ trố ra như mắt ếch, miệng thì không ngừng kêu:” Ôi trời ơi, trời ơi”. Cuối cùng Nguyên phán một câu:
– Đời thật… chó đẻ.
Chẳng thể nói gì thêm, Julien im lặng.
– Thế còn, anh thì sao? Nguyên hỏi.
– Tôi á… cũng bình thường thôi
– Mẹ anh đỡ bệnh chưa.
– … Bà ấy mất rồi.- Julien trả lời với vẻ mặt buồn bã.
– Um… tôi xin lỗi. Thế dạo này, anh đang làm gì?
– Tôi đang làm quản gia cho một dòng họ lớn nằm trong Top Great.
NGuyên dường như đứng hình khi nghe đến cái tên” Top Great”, cô khinh miệt chúng , bọn giàu sang chỉ biết đến bản thân. Sau vài câu hỏi thăm sức khỏe, Julien nói:
– Thế cô không sợ à?
– Hả, sợ gì?
– Cô là con gái của tập đoàn Dumas. Ông Dũng sẽ có mọi cách để tìm ra cô. Mà như thế cũng tốt, cô đang hai bàn tay trắng ở một đất nước xa lạ…
– Tôi sẽ ở lại Pháp- Nguyên cắt ngang lời của Julien.
– Hả? Julien đứng hình.
– Anh không cần lo về việc tôi về nước. Ông Dũng sẽ không dễ dàng tìm ra tôi đâu. Thứ nhất tôi nói với ổng đi Mỹ nhưng thật ra tôi đang ở Pháp. Thứ hai: tôi không đem theo thẻ tín dụng của mình, ông ấy sẽ không tìm được tôi qua thẻ. Và thứ ba: yếu tố quan trọng nhất, diện mạo của tôi đã thay đổi. Sớm nhất cũng mất một tháng, đủ để tôi vui đùa rồi.
– … Trong những thân chủ mà tôi từng phục vụ thì cô là đứa con gái ma lanh nhất đấy. – Julien lắc đầu.
Hồi sau, Nguyên đề nghị Julien giới thiệu cho cô làm hầu gái ở dòng họ mà anh đang phục vụ. Nhưng Julien phản đối:
– Không được đâu, nếu cô làm ở đâu cũng được tôi sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Gia đình nhà ấy rất phức tạp, cô vào đấy chỉ có chết.
– Sao?- Nguyên hỏi.
– Một quản gia thì không được nói ra điều riêng tư của thân chủ. Nhưng vì là cô nên tôi mới nói thôi đấy. Gia đình đó có hai người con, một nam, một nữ. Cô con gái chừng 6,7 tuổi nhưng nghịch, chẳng chịu nghe ai. Còn thằng con trai, bằng tuổi cô, … đẹp trai lắm… nhưng tội cái là… thằng đó là tên cuồng dâm, hắn muốn làm chuyện ” Xằm bậy” gì với hầu gái cũng được, cũng chẳng sợ ai… Còn mấy người khác thì lạnh lùng và khó chịu, rất khó phục vụ, hầu hạ. Chỉ cần một lỗi nhỏ thôi, cô sẽ bị đuổi và… họ còn đánh đập cô rất nhiều. Là địa ngục đấy.- Julien tỏ vẻ lo lắng.
– Um… nghe thú vị nhỉ?- Chẳng chút lo lắng. Nguyên ung dung trả lời.
– Cô thật là… chẳng thể biết được thằng quý tử sẽ làm gì cô đâu, xinh đẹp như vầy thì lọt vào mắt xanh là cái chắc.