Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Hảo Thụ Thừa Song Chương 12: Quan quán kỳ ngộ

Chương 12: Quan quán kỳ ngộ

11:58 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Quan quán kỳ ngộ tại dualeotruyen

Đương thời, tất cả các triều đại, từ vương tôn quý tộc, cho tới bách tính bình dân, đều yêu thích nam phong, ngay cả hoàng đế trong cung đều có vài nam phi tử, đừng nói chi đến tiểu quan quán Mị Cúc Lâu của Du Châu, có thể so với thanh lâu Ngọc Xuân Viện nức tiếng còn muốn náo nhiệt hơn, nghe nói tiểu quan ở đây lớn lên đẹp không tả xiết, còn có thể viết văn ngâm thơ, tinh thông mọi thứ như tình (tình trong ***) kỳ thi họa.

Căn bản Kỳ Canh không cân nhắc sẽ dẫn Liễu Nghi Sinh đến Ngọc Xuân Viện, hắn không hề có khái niệm gì về giống cái cả, nghĩ đến cái loại nữ tử nhu nhược thì da đầu liền tê dại, nhưng tiểu quan quán là có thể đi, dù sao mọi người đều là nam tử, cũng bớt được vài phần xấu hổ.

Lúc này vận khí của bọn họ thật sự tốt, hôm nay Mị Cúc Lâu đang chọn hoa khôi, chọn hoa khôi là tiết mục được Mị Cúc Lâu ém lại, mỗi tháng một lần, do ân khách tặng hoa cho công tử mà mình ngưỡng mộ nhất, công tử nào được số hoa tối đa, đó chính là hoa khôi của tháng, còn có thể tự do chọn ra nam tử trong số người đã tặng hoa cho hắn mà nguyện ý bồi ngủ, phong lưu một đêm.

Mà nếu muốn phong lưu, đương nhiên là sẽ không bồi ngủ đơn giản như vậy, cho nên nếu muốn đi tặng hoa thì phải chuẩn bị sẵn một khoản tiền lớn để dâng lên. Dù sao hoa khôi cũng không phải người thường muốn âu yếm là có thể âu yếm được đâu.

Ba người Kỳ Thạc bị cảnh tượng náo nhiệt trước mắt dọa sợ, thanh âm rộn rộn ràng ràng trong đại sảnh thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng đều tìm không được, có thật nhiều người đều đứng giống như bọn họ. Bọn họ không biết quy tắc, chỉ thấy trên đài thay phiên xuất hiện đám công tử trẻ tuổi với khí chất bất đồng, không phải hát hay đánh đàn, mà chính là khiêu vũ, nam tử dưới đài đều như điên cuồng theo mà liều mạng hướng về phía trước tặng hoa.

“Các công tử, người hiện tại đang khiêu vũ là A Phù, cũng là hoa khôi của tháng trước, các ngươi có cần mua hoa để tặng hay không?” Có một người cầm giỏ hoa đến chào hàng, ba nam tử xa lạ trước mắt đều có khí độ bất phàm, đoán chừng bọn họ sẽ bỏ tiền ra mua một đêm, người cầm hoa cười lấy lòng với bọn họ.

“Có phải là thấy người nào biểu diễn tốt, sẽ tặng hoa cho hắn?” Liễu Nghi Sinh cầm quạt giấy trên tay, hứng thú dạt dào mà quan sát, hiện tại thiếu niên kia trên đài nhìn qua nhu nhu nhược nhược, cảm giác như cả người không xương, bộ dáng nhảy nhảy xong liền sẽ ngã sấp xuống, có giống với giống cái mà mình chưa từng gặp qua hay không đây. So với người nọ, y vẫn càng thích xem Kỳ Canh múa đao, giống đực dương cương mà kiện mỹ mới khiến cho người nhìn cảm thấy vui vẻ thoải mái.

“Không sai, ngài xem, ngài muốn ủng hộ bao nhiêu công tử, liền mua bấy nhiêu hoa.”

“Ta không thích người đang khiêu vũ này, ngươi cứ đứng ở bên cạnh, khi nào ta thấy đẹp, sẽ tặng hoa cho người đó.” Liễu Nghi Sinh vừa dứt lời, màn khiêu vũ của công tử đầu tiên cũng kết thúc, khom lưng xuống đài, đổi lại là một nam tử đàn tỳ bà lên đài.

Nam tử kia lớn lên thuận mắt hơn nhiều, tuy rằng lớn lên không có xinh đẹp như hoa khôi tháng trước, tuổi cũng không được nhỏ tới cỡ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng khi hắn đồng thời đàn tỳ bà, thanh âm hắn hát ra cũng giống như âm thanh của tự nhiên, như dòng suối ấm áp lẻn vào trái tim người khác.

“Công tử, tiểu công tử này hát thật dễ nghe, có không ít vương tôn công tử đều hâm mộ mà đến nghe hắn hát một khúc, cho dù đã lớn tuổi, mắt thấy các công tử khác dù ít dù nhiều cũng đã chiếm được vị trí hoa khôi, nhưng hắn ngay cả một lần đều chưa chiếm được, tặng hắn một đóa hoa để biểu đạt sự yêu thích được chứ?” Người bán hoa thấy vẻ mặt của Liễu Nghi Sinh mang theo hứng thú dạt dào, chạy đi cổ vũ.

“Hát được không tồi, ta muốn tặng toàn bộ giỏ hoa này cho hắn, Kỳ Canh ngươi cầm đi, đông người như vậy ta chen không lại.” Nam tử này hát hay như vậy mà cho tới bây giờ còn chưa trở thành hoa khôi, Liễu Nghi Sinh cảm thấy thật sự là không công bằng, hào phóng mà mua hết toàn bộ giỏ hoa, nhưng trước đài mọi người không ngừng kích động, y tự nhận biết thân thể của mình cũng không chịu đựng nổi, không bằng để Kỳ Canh thân cao mã đại đi đưa là được.

Kỳ Canh nhận hoa, cũng không phản đối, sau khi công tử Tiểu Ngư hát xong thì liền đem cả giỏ hoa lên tặng cho hắn, lần này tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, giá của một đóa hoa là một lượng bạc, mà năm mươi đóa cũng có nghĩa là năm mươi lượng bạc rồi?

Tiểu Ngư cũng kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vị công tử đã tặng hoa cho mình, thấy Kỳ Canh dáng người khôi ngô, vẻ mặt chính khí, dáng dấp thập phần nam nhân, quan trọng nhất là thấy ánh mắt của hắn không có nửa điểm *** tà. Hắn đã ngây người tại Mị Cúc Lâu lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy được một ánh mắt đơn thuần đến độ này, giống như là đối đãi với người bình thường, tim của hắn thoáng rung động.

Không quá khó đoán, bởi vì Liễu Nghi Sinh đã tặng năm mươi đóa hoa, cuối cùng công tử Tiểu Ngư trở thành hoa khôi tháng này. Sau khi bình chọn kết thúc chính là công bố người có thể tiến vào phòng của hoa khôi tháng này. Hôm nay số tiền tú bà kiếm được đều đếm không xuể, mừng rỡ cười đến híp cả mắt, cất cao giọng tuyên bố: “Chúc mừng vị công tử tài đại khí thô tặng năm mươi đóa cho Tiểu Ngư của chúng ta. Những công tử khác không được chọn cũng không cần nổi giận, lần tới cũng học theo vị công tử kia đưa ta nhiều tiền một chút, có công tử nào mà không thích công tử có thể tiêu nhiều tiền đâu, a ha ha ha.”

“Các ngươi. . . Các ngươi kéo ta đi đâu. . .” Kỳ Canh không giải thích được liền bị cô nương túm lấy hắn thỉnh đi vào phòng của hoa khôi. Những cô nương nhìn qua chỉ cần đẩy một cái liền té gãy xương, hắn không có can đảm dùng sức giẫy khỏi bọn họ, đầu đầy mồ hôi hướng Kỳ Thạc cầu cứu, Kỳ Thạc lại cười không để ý tới hắn, trơ mắt nhìn hắn bị lôi đi.

“Bọn họ đưa Kỳ Canh đi làm gì?” Liễu Nghi Sinh cười xấu xa, hắn thấy vẻ mặt Kỳ Canh không biết làm sao liền cảm thấy nhất định là sẽ có chuyện vui muốn chết luôn.

“Có lẽ mời hắn đi ăn đồ ngon đi. Tiểu Liễu Nhi chúng ta cứ mặc kệ hắn, ca dẫn ngươi đi ăn gà ăn mày.” Kỳ Thạc còn đang ghi hận Kỳ Canh dám dắt Tiểu Liễu Nhi tới cái chỗ như vậy, một chút cũng không muốn cứu hắn. Đương nhiên Kỳ Thạc biết đến thanh lâu là để làm cái chuyện gì, thế nhưng đệ đệ còn chưa trưởng thành, cho dù nam tử nhân loại kia muốn lấy thân báo đáp hắn cũng không thể quậy ra chuyện gì được, để hắn có cơ hội hối hận một chút cũng tốt, sau này nhìn xem hắn còn dám đi tới mấy chỗ thế này nữa hay không.

“Không phải ở đây có món gà ăn mày sao? Không bằng chúng ta thuê một gian phòng bên cạnh phòng của hoa khôi, nghe xem rốt cuộc tối nay bọn hắn là cái gì được không?” Liễu Nghi Sinh rất có hứng thú với cái món này, hắn cũng chưa bao giờ muốn buông tha bất luận cơ hội nào có thể cười nhạo Kỳ Canh.

“Vậy, được rồi, làm phiền ngươi tìm một gian phòng kế bên phòng của công tử Tiểu Ngư, đêm nay chúng ta muốn ngủ lại.” Từ trước tới nay Kỳ Thạc chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Liễu Nghi Sinh, huống chi y còn đang ngẩng đầu, dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn mình, tim đều nhuyễn cả rồi.

“Công tử, cạnh phòng của Tiểu Ngư còn có các công tử khác nha, các ngươi có muốn trực tiếp đi đến chỗ đó không, thuận tiện sủng hạnh các công tử của chúng ta?”

“Không cần, cứ để hắn tìm nơi khác ở, nhường gian phòng đó lại là được.” Kỳ Thạc lấy ra một thỏi bạc đưa cho quy công, vốn quy công còn đang cảm thấy kỳ quái làm gì có công tử nào đến kỹ viện mà lại không tìm thú vui, hơn nữa hai người này còn muốn một gian phòng để ngủ, bọn họ có biết đây là tiểu quan quán chứ không phải là khách *** hay không a, nhưng mà khi nhìn đến thỏi bạc trắng lóa, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, lập tức an bài gian phòng cho bọn Liễu Nghi Sinh.