Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 48: Vương Gia Tại Thượng (5) tại dua leo tr
Phượng Ly Mặc rốt cuộc cũng được khôi phục thân phận, giao cho Thẩm Manh nuôi dưỡng. Hắn yêu y còn chẳng kịp, cái gì cũng cho y tốt nhất, chăm đến béo tốt, phải nói Thẩm Manh thật sự rất ra dáng phụ thân luôn rồi.
Mỗi ngày Phượng Ly Mặc đều được đi học, vì y từ nhỏ đã không được đi học đúng tuổi, thành ra phải đi học cùng tứ hoàng tử Phượng Duệ. Đệ đệ ruột của y, con trai thứ của Quý phi. Thẩm Manh lo lắng y sẽ bị bắt nạt hay bị tứ hoàng tử khinh thường liền phái luôn một ám vệ giả trang thành thị vệ đi theo y. Vừa khéo vị ám vệ này là nữ, nhan sắc tuyệt mỹ cùng dáng người thon thả khiến Thẩm Manh chỉ liếc mắt một cái liền biết, a em gái!
Tứ hoàng tử Phượng Duệ mới 5 tuổi, giống Phượng Ly Mặc đến 7 phần. Vẻ mặt hắn lúc nào cũng nghiêm túc, gia giáo y hệt ông cụ non, luôn có vẻ xa cách với mọi người. Thế nhưng Thẩm Manh biết, mỗi lần Phượng Ly Mặc đến hắn cũng đều thực vui vẻ, quấn quýt lấy y gọi ca ca. Phượng Ly Mặc cấm hắn gọi y mấy lần như vậy vẫn không sửa liền trực tiếp mặc kệ, suốt bao nhiêu năm liền trở thành huynh đệ thật. Phượng Duệ thông minh, biết rõ Phượng Ly Mặc khác người thường, mọi người đối xử với y cũng kỳ lạ mà hắn vẫn không ngừng được cảm giác muốn thân thiết, ỷ lại y như một ca ca thật sự.
Phượng Ly Mặc có Phượng Duệ chơi cùng, lại thêm tình yêu thương của Thẩm Manh đối với y lớn lên hết sức nhẹ nhàng. Đó là bên ngoài, Thẩm Manh thừa biết y sớm biến thái từ lâu rồi, ít nhất là lúc này y vẫn sẽ chưa thể hiện ra.
Đọc kịch bản mới Thẩm Manh mới biết, Phượng Duệ cùng Phượng Ly Mặc có thể thân thiết gần gũi nhau như vậy chính là do Phượng Duệ cũng là long. Hắn là Hoàng kim long, long tộc luôn thích gần gũi nhau, hơn nữa còn có huyết thống ràng buộc nên mới có thể thân cận như vậy. Phượng Duệ thay vì biểu hiện ra cơ thể có vài bộ phận của long thì hắn biểu hiện ra bằng tập tính. Phòng của hắn thật con mẹ nó chói mù mắt, long tộc đời đời luôn yêu thích vật lấp lánh, đến chết không đổi, điểm này Phượng Duệ biểu hiện rất tốt. Hơn nữa chính hắn cũng có điểm chung với Phượng Ly Mặc, hắn bị tra tấn tinh thần. Bị Quý phi ép. Từ nhỏ đã vậy, Quý phi chưa bao giờ coi hắn là con, nói đúng hơn nàng coi hắn là công cụ tranh sủng. Nàng luôn ép hắn phải trở nên xuất sắc, ép hắn bỏ đi những trò chơi bé nhỏ của mình, ép hắn phải làm theo ý nàng dù là những cái nhỏ nhất. Hắn thật sự bị bức ép đến phát điên, lúc hắn hoá rồng, việc đầu tiên là liên hợp với Phượng Ly Mặc giam cầm Quý phi, còn hắn lên làm hoàng đế, khiến Quý phi nhìn đến vinh hoa phú quý nhưng không có cách nào hưởng thụ. Phượng Ly Mặc làm vương gia, hai con rồng này làm loạn thế giới, xưng bá một đời.
Thẩm Manh tò mò hỏi hệ thống:
“Vậy hoàng kim long hay bạch ngân long mạnh hơn?”
Hệ thống chậm rãi đáp: [Bạch ngân long. Rồng màu càng thuần chủng càng mạnh. Hắc long cũng vậy, huyết long cũng thế. Nhưng giờ đều không còn, may mắn lắm cũng chỉ còn loại rồng tạp sắc.]
Thẩm Manh à một tiếng, hỏi tiếp: “Tao cảm thấy lần này người yêu không phải nam chính đâu? Mày có nhầm không vậy?”
Hệ thống lắc lắc cụm bông nhỏ, hừ một tiếng:
[Sao có thể, y chính là nam chính hàng thật giá thật không thể nghi ngờ. Chẳng qua vị diện này có hai nhân vật chính giống vị diện trước có Lam Uyên và Lam Thanh Nguyệt thôi. Rất nhanh sẽ có xuyên nhanh giả đến thu phục Phượng Duệ, khiến hắn không thể làm loạn nữa.]
Thẩm Manh đầu đầy hắc tuyến, thầm thở phào nhẹ nhõm. May may, không phải như Cecil và Lucis là tốt rồi.
Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt, hậu cung có thêm mỹ nhân mới tiến vào, các hoàng tử cũng đều lớn lên. Phượng Ly Mặc 17 tuổi đạt tới nhan sắc đỉnh cao, ôn nhã tuấn tú, tính tình dịu dàng ôn nhu. Khuôn mặt vĩnh viễn mỉm cười cùng đôi mắt đào hoa như thâm lam sâu thẳm, người ta đồn rằng chỉ cần nhìn vào mắt Phượng Ly Mặc quá 1 phút liền sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được y. Nhìn quá 3 phút sẽ vĩnh viễn thầm mến y, nhìn quá 5 phút liền yêu y điên cuồng. Không biết đó có phải sự thật không, thế nhưng từng có một vị tiểu thư vì lỡ nhìn vào mắt y quá 3 phút mà ngơ ngẩn, vô thức đạp hụt chân ngã xuống nước, người còn mang bệnh liền tử vong. Lúc chết trên mặt nàng vẫn còn hoa si.
Thẩm Manh xin dám chắc điều này là thật, vì hắn thật sự yêu y điên cuồng rồi đây này. Phượng Ly Mặc có vẻ cũng nhận ra điều này nên y cũng không bao giờ nhìn quá lâu vào người khác, riêng Thẩm Manh thì lúc nào cũng phải nhìn. Phượng Duệ tỏ vẻ, hắn cũng cảm thấy vậy, nhưng hắn không yêu ca ca đâu. Hắn còn bé mà. Phượng Ly Mặc cũng không muốn người khác lúc nào cũng mong nhớ y nên đành học cách thu phóng mị lực.
Thẩm Manh làm quen được với vị xuyên nhanh giả còn lại kia, y gọi là Cố Trạch, một nhân viên thất nghiệp.
Thẩm Manh: “Huynh đệ, ngươi chết như thế nào?”
Cố Trạch: “Bần đạo đang tu luyện cảnh giới hậu thiên, nhấm nháp chút mỹ tửu liền đại phát cảnh giới, thiên đạo giáng trần mang bần đạo đến đây. Bần đạo cũng thực….”
Thẩm Manh: “Nói tiếng người. Ngắn gọn. Súc tích.”
Cố Trạch: “…. thất nghiệp, say rượu. Lên sân thượng. Hét to. Sét đánh. Xuyên.”
Thẩm Manh: “Đây là. Lần thứ mấy. Xuyên?”
Cố Trạch: “Lần thứ. Ba.”
Thẩm Manh: “Công hay. Thụ?”
Cố Trạch: “Lão tử là công!”
Thẩm Manh: “Hoá ra là thụ.”
Cố Trạch: “…”
Hai tên dở hơi không cùng một thân phận ngồi trong đình tán gẫu. Nói đến xuyên ngày xuyên đêm, hận đã gặp nhau quá muộn. Dẫn đến Phượng Ly Mặc cùng Phượng Duệ ghen đến chua loét. Có lẽ vào một ngày không xa, cúc hoa sẽ sớm nở thôi.
Phượng Cảnh Nhâm uống hớp trà than thở, trời hôm nay thật là đẹp. Không có việc làm quá là sung sướng.