Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý Chương 3: 3: Khách Sạn Thanh Đằng Đạn Bình Luận

Chương 3: 3: Khách Sạn Thanh Đằng Đạn Bình Luận

12:39 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: 3: Khách Sạn Thanh Đằng Đạn Bình Luận tại dưa leo tr


3 giờ 55 phút sáng, trên toa số 0 chỉ còn lại bảy người sắp đến khách sạn Thanh Đằng.

Phó Kỳ Đường ngồi bên cửa sổ suy tư, nhìn phía đối diện thì thấy Cung Tử Quận đang lật xem một quyển notebook màu đen, thỉnh thoảng dùng bút sửa sửa gì đó, tâm trạng có vẻ tốt.

Đầu bên kia, Trương Nguyên Tích mặc áo polo màu xanh biển đang nói chuyện với Tạ Nhất Minh mang vẻ mặt hung ác.

Ba người còn lại là Quý Đào, Viên Phi và Nhiếp Tiểu Lam thì đang nhỏ giọng suy đoán xem phó bản lần này sẽ như thế nào.
Màn đêm an tĩnh như một tấm rèm che khuất thế giới bên ngoài đoàn tàu.
“Ừm…!Tôi hỏi cái này được không?” Phó Kỳ Đường rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói với Cung Tử Quận phía đối diện: “Anh biết Tạ Nhất Minh à?”
Cung Tử Quận nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Phó Kỳ Đường một cái, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn: “Coi như thế đi.”
“Thù mới hay hận cũ vậy?”
“Thù mới.” Cung Tử Quận xoay bút: “Mới cứng luôn.”
“Ồ…” Phó Kỳ Đường gật gật đầu, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm mà đổi đề tài: “Được đánh nhau trên tàu à? Tôi tưởng mấy cái đó bị cấm chứ? Trong truyện toàn viết vậy mà?”
“Không đánh chết người là được, với lại đẩy một cái như thế sao tính là đánh nhau chứ.”
Ừ anh chỉ đẩy người ta thiếu điều quay ba trăm sau mươi độ thôi.

Phó Kỳ Đường chớp chớp mắt, ngại nên không nói những gì mình đang nghĩ.
“Đấy là do gã đứng không vững, liên quan gì tới tôi.” Ánh mắt Cung Tử Quận ngây thơ vô tội cứ như người vừa động thủ không phải hắn.

Hắn có vẻ thấy hứng thú với nửa câu sau của anh hơn: “Tiểu thuyết gì thế?”
“Hả?”
“Cậu đọc tiểu thuyết gì? Hay không?”
“…”
“Nói nghe chút đi.” Cung Tử Quận dùng chuôi bút nhẹ nhàng đâm vào cánh tay anh qua lớp áo: “Giới thiệu cho tôi coi với đi mà.”
“Cái biểu cảm gì thế không biết.” Phó Kỳ Đường nhìn hắn bày ra vẻ thành khẩn, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong thì âm thầm cảm thán người này chả giống người tự nhận mình là “công tử Sói Điên” chút nào, củ chuối chết đi được.
“Anh bao nhiêu tuổi?” Phó Kỳ Đường không khỏi hiếu kỳ.
“Hai mươi lăm.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.”
“Cậu sinh tháng Mười một cơ mà, tôi hơn cậu nửa năm lận.” Cung Tử Quận cười nhẹ, lật một trang giấy.

Phó Kỳ Đường: “???” Sao Cung Tử Quận biết anh sinh tháng Mười một?
Phó Kỳ Đường đang định hỏi thì Quý Đào, Nhiếp Tiểu Lam và Viên Phi đi tới gật gật đầu với anh: “Đến giờ rồi.”
Vừa dứt lời thì bên tai đã vang lên tiếng sáo trúc, đoàn tàu dần dần chậm lại.

Màu đen bên ngoài cửa sổ nhạt dần, cứ như hiệu ứng chuyển đổi cảnh trên phim vậy.

Đoàn tàu cuối cùng cũng ngừng lại.
*
Toa số 0 mở ra, bảy người lần lượt bước xuống.
“Tống Dục nói với cậu cái này sẽ phát sóng trực tiếp rồi đúng không? Mấy cái bình luận ấy hơi phiền nhưng mà quen là ổn thôi.” Cung Tử Quận cười, cúi đầu ra khỏi tàu.
Phó Kỳ Đường đi sau hắn, hai chân vừa chạm đất thì thấy không khí trước mặt cứ như tiếp xúc với nguồn điện rồi hiện ra mấy hàng chữ.
[ Team thứ tư đã tới, tín hiệu truyền xong.

]
[ Screen loading…!Loading complete ]
[ TUYÊN BỐ NHIỆM VỤ: Checkin khách sạn Thanh Đằng trước 17:00 ngày 20, toàn thể hành khách thay phiên vào ở phòng 202 cho đến khi hành trình kết thúc.

Thời gian trở về là 10:00 ngày 25.]
[ Chúc các bạn có một hành trình vui vẻ.

]
Sau khi mấy dòng thông báo của hệ thống biến mất thì đến lượt mấy hàng chữ khác xuất hiện.
[14: Đây rồi đây rồi, xem team này có ai nào…!Á, Sói Điên!]
[01: Sói Điên là đội trưởng nha!]
[35: Có một người mới, đẹp trai quá.]
[28: Đẹp trai quá +1]
[26: …!]
[52: Hai vị lầu trên tỉnh lại đê, nói cứ như phân biệt được hai người đó ai là ai không bằng ấy.]
[26: Hoan nghênh trở lại!]

“…!Có đạn bình luận thật luôn.” Phó Kỳ Đường kinh ngạc: “Có sáu mươi khán giả đang xem chúng ta.

Ờm…!Là người à?”
[16: Nói ai không phải người hả? Người mới lễ phép chút giùm nhau nhé! ]
[52: Lầu trên tỉnh táo chút, nói cứ như mình là người thật không bằng ấy.]
[03: Đồ điên mau cút đi! ]
“Nhân số là cố định, mỗi đội đều sẽ có sáu mươi vị khán giả, đối với những người này thì chúng ta chỉ là những streamer bình thường thôi.”
Giọng Cung Tử Quận đều đều không cảm xúc, kể lại một sự thật mặc cho nó là một sự thật gây sốc.
Phó Kỳ Đường gật gật đầu: “Tôi đổi nghề rồi.”
“Hình như cậu chả sợ gì nhỉ?”
“Anh nói quen rồi là được mà, anh rất giỏi nên nghe theo anh.” Phó Kỳ Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cung Tử Quận nhìn anh chăm chú rồi đột nhiên đưa tay xoa đầu anh, lực nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: “Đi tìm cái khách sạn Thanh Đằng kia trước đi.”
[19: Tôi bị hoa mắt à? Sói Điên pha kè hay gì? Hắn đang làm gì thế? Xoa đầu? Đầu của người mới kia còn không vậy?]
[02: Không chỉ đầu còn mà hình như tóc còn rất là mềm.]
[19: Xin phép được ở một mình!]
*
Nơi mọi người đang đứng là một ga tàu điện ngầm tên là vườn Thanh Khê.

Xung quanh vô cùng huyên náo, rất nhiều người đi qua đi lại nhưng không ai phát hiện điều khác thường gì, lại càng không ai biết vài phút trước đã có một đoàn tàu không thuộc về thế giới này trà trộn vào.

Đồng hồ điểm mười rưỡi sáng, vẫn còn sớm nên mọi người phân công nhau đi hỏi thăm tình hình, hẹn nửa giờ nữa gặp lại ở khu nghỉ ngơi bên cạnh trạm.
“Đi bên nào giờ?” Cung Tử Quận đút tay trong túi quần, trông bình thản cứ như đi du lịch thật vậy.
“Đi tìm nhân viên tàu điện ngầm hỏi đường trước xem có tiện dò hỏi thêm được gì không.” Phó Kỳ Đường nói.
“Được.

Đi thôi.” Cung Tử Quận trả lời một cách tự nhiên rồi bước đi nhưng mới được hai bước đã dừng lại vì phát hiện Phó Kỳ Đường không đi cùng, không khỏi quay đầu lại nhìn anh: “Sao cậu không đi?”
Còn tưởng vào phó bản sẽ phải tự lực cánh sinh vượt qua gian khó, không ngờ lại có thể chung đội với đại thần, Phó Kỳ Đường lúc này mới bất tri bất giác gãi đầu: “Đến đây.”

Nhìn hai người cùng đi, Tạ Nhất Minh không nhịn được hừ lạnh: “Mẹ nó đúng là tự coi bản thân là một chữ “Phúc”, nghiện đi cửa sau.” (Chữ Phó trong tên anh Đường và chữ Phúc đều đọc là fú)
Trương Nguyên Tích như nghĩ ra gì đó, nói: “Anh Tạ, hình như tôi gặp Phó Kỳ Đường ở đâu rồi ấy.”
“Sao? Ngày xưa mày cũng đu idol? Mù à?”
“Không phải, ý tôi là trông cậu ta quen lắm.” Trương Nguyên Tích cố gắng nhớ lại: “Cậu ta hình như là…!A! Là ánh trăng trong lòng của Cung Tử Quận!”
Trong giây lát, Tạ Nhất Minh quay sang nhìn gã ta như nhìn một thằng ngu.

Crush của Sói Điên? Hai cục xương sườn à? ( =)))))) )
“Anh có nhớ trước có một phó bản trong phòng tranh không? Tôi cùng đội với Cung Tử Quận, lúc đó thân phận của tất cả mọi người đều là hoạ sĩ, ma quỷ thông qua việc điều khiển tranh vẽ để giết người.

Tôi không biết vẽ nên vẽ đại một cái ao, suýt nữa thì bị quỷ kéo vào chết đuối, tên ngốc Lâm Hào tự nghĩ mình giỏi vẽ một con Pikachu xong bị giật chết luôn…” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Trương Nguyên Tích tự nhiên rùng mình một cái: “Tôi nhớ tới lúc đó Cung Tử Quận vẽ một bức chân dung, còn khen hắn vẽ đẹp nữa, bây giờ nghĩ lại thì người trong bức tranh đó quả là giống Phó Kỳ Đường.”
“Mày chắc không?”
“Chắc thế…!Người trong tranh gần như đã “bò” ra ngoài rồi thì Cung Tử Quận lại cất đi nên tôi cũng không nhìn rõ lắm nhưng Miêu Anh với Dịch Văn Văn cũng có mặt, hai cô ấy khẳng định cũng nhìn thấy.

Bọn tôi đoán người kia chắc là người quen cũ của Cung Tư Quận, dù sao thái độ của hắn cũng khá rõ ràng.” Trương Nguyên Tích sờ sờ cằm, quay đầu tìm kiếm bóng lưng của Phó Kỳ Đường trong biển người: “Có điều tôi thấy người trong tranh có vẻ già dặn hơn, dưới mắt phải còn có một vết sẹo nhưng xét dáng người không thôi thì quả thực rất giống.”
Khu bình luận lúc này:
[10: Lần đó tui có mặt, gã nói đúng!]
[39: Nói đúng +1, lúc ấy còn có người chuyển thành antifan Sói Điên vì hắn có crush, hình tượng trước đó sụp đổ.]
[41: ? ? ? Hình tượng của Sói Điên là gì? Lãnh khốc vô tình lục thân không nhận à?]
[08: Người trong tranh là người quen của Sói Điên trước khi lên tàu hay hành khách đã chết vậy? Dù là gì thì cũng ngược quá, người chơi mới cầm nhầm kịch bản thế thân rồi.]
[27: Cũng có thể trước khi lên tàu thì Sói Điên là fan của người mới kia, cậu ta cũng nói mình là người nổi tiếng mà.]
[33: Lầu trên tỉnh táo giùm cái, heo biết trèo cây thì Sói Điên cũng không đu idol nhé.]
[52: Mấy người phân biệt rõ được mặt bọn họ à? Một bức chân dung cũng nhìn ra được?]
[11: Ai đó làm ơn kick đồ điên này ra đi!!!]
“Anh Tạ, vụ kia anh cứ nhịn trước đã nhé.

Tôi thấy Cung Tử Quận rõ ràng là muốn che chở cho Phó Kỳ Đường, đừng nên manh động.” Trương Nguyên Tích rầu rĩ nói.
“Phí lời, tao có ngu đâu.” Tạ Nhất Minh lườm gã ta một cái rồi nhếch mép cười: “Mày nói xem, nếu Phó Kỳ Đường biết Sói Điên vì lý do đó mới chăm sóc, che chở nó thì nó sẽ cảm thấy thế nào?”
“Hả? Chắc sẽ chả sao chứ không lẽ lại bỏ không ôm đùi đại thần nữa?”
“Thế mày lại không biết Phó Kỳ Đường rồi, nó kiêu ngạo lắm.

Cứ chờ mà xem.” Tạ Nhất Minh tự tin nói.
*
Bên này hai người Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận đã nghe ngóng được chút tình hình từ nhân viên tàu điện ngầm.
Khách sạn này đã khai trương được hai năm, chủ là một đôi vợ chồng trung niên.


Vì gần khu nghỉ dưỡng nên việc kinh doanh khách sạn luôn thuận lợi, cũng khá nổi tiếng trên mạng.

Mãi đến tận nửa năm trước, sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn là có một vị khách chết trong phòng thì khách sạn Thanh Đằng cứ như bị nguyền rủa, chỉ trong vòng hai tuần đã có thêm bốn người chết, trong đó thậm chí còn có một người là thầy phong thủy được ông chủ cố ý mời đến.
Khách sạn Thanh Đằng phút chốc trở thành khách sạn huyền bí nức tiếng gần xa.
Lữ khách bình thường thì tránh không kịp mà người đam mê mấy nơi ma quái thế này thì người trước ngã xuống người sau xông lên lấp đầy khách sạn vốn vắng vẻ.

Chỉ là cho dù mấy người này cứ tìm đường chết mà ngồi xổm canh giữ thế nào thì cũng chẳng hề có bất kỳ chuyện quái dị gì phát sinh, cuối cùng thất vọng rời đi.

Sau đó đem sự nhiệt tình không biết trút vào đâu thêu dệt thành truyện đăng lên mạng, còn chú thích thêm một cái tên “Khách sạn huyền bí”.
“Xem ra lần này thân phận của chúng ta là mấy người yêu thích chuyện mà quái vẫn chưa từ bỏ ý định khám phá.” Cung Tử Quận nói với vẻ mặt ghét bỏ, hoàn toàn không thể lý giải được mấy người ngại mình sống lâu quá, cứ nhằm mấy chỗ quái quỷ mà mò tới.
“Mấy người thực sự yêu thích chuyện kỳ quái không gặp ma nhưng mấy kẻ giả yêu thích như chúng ta thì nhất định sẽ gặp.” Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ nói.
Tin tức sáu người tìm được cũng không khác nhau mấy, Quý Đào hỏi thăm được khách sạn nằm ở khu phố thương mại phía đông của khu nghỉ dưỡng, đi từ chỗ họ đến đó khoảng nửa tiếng đồng hồ.
“Tôi lấy được tờ rơi du lịch trên quầy dịch vụ, phía sau có thông tin của khách sạn Thanh Đằng.” Nhiếp Tiểu Lam vừa nói vừa đem tờ rơi phát cho mọi người.
Phó Kỳ Đường cầm lấy xem thì thấy mấy mục như “Suối nước nóng tự nhiên”, “Nơi tốt để nghỉ ngơi và thư giãn”, “Homestay đặc biệt”,…!Cuối cùng là mục để cử các tour du lịch, khách sạn và nhà hàng.

Khách sạn Thanh Đằng đứng đầu, còn đính kèm một tấm ảnh chụp.
Giữa tấm ảnh là một toà nhà gạch đỏ ba tầng kiểu Tây, tất cả cửa sổ đều có rèm che mưa màu xanh, trên bệ cửa sổ màu trắng là vài chậu hoa đang nở rộ.

Tầng hai có một cái ban công không lớn không nhỏ, hai cái ghế nằm bãi biển và một cái ô che nắng lớn đặt ở giữa.

Dưới biển hiệu bằng gỗ có một nam một nữ, chắc là vợ chồng nhà chủ, hai người đều cười rất vui vẻ.
“Trông cũng được đấy chứ.” Viên Phi cười: “Không có âm u như tôi nghĩ.”
“Đến đó rồi tính tiếp.” Quý Đào nói.
Dựa theo địa chỉ ghi trên tờ rơi, nửa tiếng sau mọi người cũng đến được khách sạn Thanh Đằng.

Ngôi nhà kiểu Tây không khác gì lắm so với ảnh chụp, kiến trúc đơn giản mà đẹp, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhìn sao cũng không giống một tòa nhà bị ma ám.
Phó Kỳ Đường “Ồ” một tiếng.
“Sao thế?” Viên Phi đi phía sau anh nghe thấy thì hỏi.
“Bãi đỗ xe bên kia có một cái xe bus du lịch.” Phó Kỳ Đường nói.
Viên Phi không hiểu: “Thì?”
“Đoàn du lịch nào mà lại book phòng cho khách ở đây? Ngại đánh giá cao quá à?” Cung Tử Quận sờ cằm, híp mắt nhìn chằm chằm về khách sạn phía đối diện: “Cũng thú vị đấy.”