Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: 37: Lâu Đài Ác Mộng Qua Ải tại dưa leo tr.
Ở khoảng đất trống bên ngoài lâu đài, người phụ nữ trung niên Lý Lan trượt chân, loạng choạng ngã trên con đường lát đá ướt.
Dù cánh tay bị trầy xước nhưng cô vẫn lồm cồm bò dậy, cố gắng chạy tiếp.
Cô vừa nhấc chân chạy, một chiếc rìu đã xé gió lao tới bổ “ầm” xuống đất đá, phát ra cả tia lửa.
Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh duỗi ra, cô hầu gái mặc váy đen, đeo tạp dề lại nâng chiếc rìu lên và đuổi theo người phụ nữ trung niên.
“Phù…!Phù…” Lý Lan thở hổn hển, cảm giác sắp kiệt sức tới nơi rồi.
Ăn sáng xong, cô ra vườn bắt đầu “công việc” của ngày hôm nay.
Cô vừa nghĩ về chân tướng của phó bản lần này, vừa lo lắng cho cuộc gặp riêng với Vanessa sắp tới.
Cô luôn cảm thấy lúc này khác với sáng hôm qua, nhất định rất nguy hiểm.
Không thì sao Vanessa nhất định muốn gặp bọn họ từng người một chứ? Không biết Cung Tử Quận bây giờ sao rồi.
Giá mà giết luôn được Vanessa thì tốt biết bao, cô ta chết rồi thì mấy người chơi sau cũng khỏi cần gặp nữa.
Lý Lan nghĩ như vậy nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không nguôi ngoai.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một người giúp việc đang đi về phía mình.
Nhịp tim của người phụ nữ đột nhiên tăng lên.
Cô ấy tới gọi mình đi gặp Vanessa chăng? Sao đến lượt mình sớm vậy? Công Tử Quận đã thua sao?
Người giúp việc đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên, ngơ ngác nhìn cô.
Một lúc sau, cô ta mới mấp máy miệng: “…Trợ lý làm vườn?”
Lý Lan gật đầu, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Ngay sau đó, cô vừa cúi đầu thì đã thấy nữ hầu kia cầm theo một cái rìu.
Ối dồi ôi! Người phụ nữ trung niên phản xạ tự nhiên giơ chiếc kìm tỉa hoa lên, giây sau chiều rìu đã bổ vào cái kìm.
Lực mạnh đến nỗi tay Lý Lan tê rần, cái kìm thì bị bổ bay luôn đi.
Thấy không đấu được nên người phụ nữ trung niên quay đầu bỏ chạy.
May mà làm việc đã hai ngày nên cô không bị lạ lẫm với địa hình trong vườn.
Nhờ có hoa và cây che phủ, người phụ nữ trung niên đã cầm cự được tới hơn mười phút.
Tuy nhiên, thời gian trôi, người phụ nữ trung niên đuối sức càng ngày càng chạy chậm hơn, còn suýt chút nữa bị rìu bổ trúng.
Khi lại lần nữa ngã xuống mặt đất băng giá, người phụ nữ trung niên đã tràn đầy tuyệt vọng.
Sao bây giờ…!Ai tới cứu tôi với! Nữ hầu giơ rìu lên và từng bước đi về phía cô, tiếng bước chân như tiếng chuông tử thần đang dần đến gần.
Cái chết giống như một con dơi, dang rộng đôi cánh và phủ một cái bóng khổng lồ lên cơ thể cô.
Người phụ nữ trung niên nghĩ đến khuôn mặt non nớt của con gái mình mà rưng rưng nước mắt.
Cô bé luôn nằm lặng lẽ trên giường bệnh, xanh xao gầy gò vì bệnh tật.
Căn bệnh ung thư ngày càng nặng thêm khiến cô bé đau đớn vô cùng nhưng lại rất ngoan, mỗi lần gọi điện cho mẹ đều chỉ vui vẻ, ngọt ngào chứ không bao giờ nói mình đau cả.
Mẹ, khi nào mẹ về ạ? Con gái nhớ mẹ lắm.
Lý Lan cũng rất nhớ con gái.
Nếu được thì cô luôn muốn được bên con gái mỗi phút, mỗi giây.
Tuy nhiên, cô phải kiếm tiền để trang trải viện phí, giữ lại tính mạng cho con gái yêu.
Cô vừa thương lượng được một thương vụ lớn và nhận được khoản hoa hồng mà cô chưa từng mơ tới.
Lãnh đạo vui vẻ, hào phóng cho cô vài ngày nghỉ phép có lương.
Cô vội vàng chuẩn bị về nhà nhưng người phụ nữ không ngờ được, chuyến tàu cao tốc tưởng như bình thường đó lại không đưa cô về với con gái mà ném cô tới một thế giới đáng sợ thế này.
Không được! Mình không chết được! Con gái còn đang đợi mình! Lúc này, người phụ nữ trung niên nhen nhóm khát vọng sống sót.
Cô đã ly hôn với chồng, con gái không có cha.
Nếu cô chết ở đây thì con gái sẽ ra sao chứ? Nghĩ đến đây, người phụ nữ trung niên nghiến răng cố gắng đứng dậy lần nữa nhưng không thành công nên chuyển sang bò.
Hai bàn tay cô bị đá trên đường cọ xát đến chảy máu, móng tay xước gãy, máu chảy loang lổ trên đường.
Mặc kệ nước mắt giàn giụa, người phụ nữ trung niên vẫn liều mạng bò về phía trước.
Cho dù không có người tới cứu, chỉ cần còn có một phần trăm hi vọng, cô nhất định phải tìm cách sống sót.
“A! A! A!”
Chiếc rìu lại bổ xuống.
Lần này không còn cách nào khác, người phụ nữ trung niên chỉ có thể dùng tay đỡ.
Bàn tay cô bị chém đứt lìa một cách dễ dàng, dứt khoát.
Máu bắn như mực, tung tóe hết lên bụi cây bên cạnh.
Người phụ nữ trung niên đau đớn rên rỉ, đồng thời, tay còn lại nhân cơ hội chộp lấy tóc của hầu gái và giật mạnh.
Nữ hầu mất cảnh giác loạng choạng ngã xuống, chiếc rìu tuột khỏi tay cô ta, rơi vào đám cỏ gần đó.
Người phụ nữ trung niên vùng tới, chĩa cổ tay bị cắt đứt về phía nữ hầu.
Máu nóng dính nhớp lập tức phun đầy mặt và mắt nữ hầu, toàn hoàn che khuất tầm nhìn của cô ta.
Nữ hầu vươn tay muốn lau đi nhưng người phụ nữ trung niên không cho cô ta cơ hội này.
Cô dùng hết sức quật ngã cô ta, sau đó đè cả người lên người cô ta, khiến cô ta lăn về phía cái rìu.
Trong quá trình giãy giụa, cổ cô nữ hầu vừa khéo đặt trên lưỡi rìu.
Tuy nhiên, thứ phun ra từ miệng vết thương lại không phải máu mà là mùi hôi thối kinh tởm.
Lý Lan cố nhịn dùng khuỷu tay ấn cô nữ hầu xuống.
Cổ nữ hầu bị lưỡi rìu xén đứt, chỉ còn lại một lớp thịt mỏng nối giữa đầu và cổ nhưng cô ta vẫn trợn tròn mắt, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
“Con gái tôi còn đang đợi tôi.
Tôi không thể chết được nên chỉ có thể giết cô thôi.” Lý Lan thì thầm.
Lần này người phụ nữ đã hoàn toàn mất đi sức lực.
Trận chiến vừa rồi cô mất nhiều máu, vừa lạnh vừa mệt.
Nước mắt lại chảy dài trên má, người phụ nữ trung niên ngã ngửa trên cỏ, đột nhiên nghe thấy có người đi nhanh về phía bên này.
Một lúc sau, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Chị Lan? Chị sao vậy?” Phó Kỳ Đường vẫn đang vác khẩu RPG trên vai, anh đưa tay ra đỡ cô dậy với vẻ mặt lo lắng.
“Đừng để ý tôi, cậu xem xem cô hầu kia chết chưa đã.” Người phụ nữ trung niên yếu ớt nói.
Phó Kỳ Đường quay đầu lại và được chứng kiến cô hầu gái đang gồng người, cố gắng rút chiếc rìu ra khỏi cổ mình ở cách đó vài bước.
Cảnh tượng này thực sự rất kỳ lạ, đặc biệt là khi đôi mắt của nữ hầu đã chuyển sang nhìn thẳng Phó Kỳ Đường.
Anh lấy nỏ ra rồi bắn tên vào trán, cổ họng và tim cô nữ hầu sau đó quay sang nói với người phụ nữ trung niên: “Chết rồi, chị đừng lo.”
Sau khi băng bó vết thương cho người phụ nữ trung niên xong, Phó Kỳ Đường đỡ cô đến bãi đất trống phía trước lâu đài, Lâm Phưởng và Hà Chi Châu đã đợi sẵn ở đó.
Hà Chi Châu cũng bị thương nặng, bụng bê bết máu nhưng chỉ được quấn một lớp vải trắng thô sơ nên máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Thấy Phó Kỳ Đường đến gần, Hà Chi Châu cố gắng mỉm cười: “Lâm Phưởng cứ lo anh xảy ra chuyện gì.”
“Có đâu.
Tôi thấy trong vườn có tiếng động nên tới xem thì gặp được chị Lan.
Chị Lan đỉnh lắm nhé, một mình hạ gục được một ma nữ đấy.”
“Chị Lan giỏi quá!” Hà Chi Châu nói rồi ho liên tục.
Đợi ho xong, anh ta lại hỏi: “Anh bảo quỷ là tòa lâu đài này nghĩa là sao?”
Phó Kỳ Đường nhìn tòa lâu đài cổ trước mặt.
Dưới ánh nắng ban mai, trông nó uy nghiêm và thăng trầm nhưng không hề đổ nát.
So với lần đầu tiên họ nhìn thấy vài ngày trước, nó đã mới hơn hoàn toàn.
Anh nói:
“Chính xác thì là có hai hồn ma khác nhau ở những khoảng thời gian khác nhau trong phó bản lần này nhưng con quỷ chúng ta cần đối phó chính là linh hồn của tòa lâu đài.
Theo thông tin tìm được, tòa lâu đài cổ này được xây dựng vào ba trăm ba mươi năm trước, khi gia tộc Homer đang ở thời kỳ đỉnh cao đầu tiên.
Hai trăm năm sau, gia tộc dần dần suy tàn.
Alexander Homer đã tìm thấy phương pháp triệu hồi linh hồn ma quỷ và cách giao dịch với chúng từ phù thủy Adela.
Để khôi phục sự thịnh vượng cho gia tộc, ông ta đã làm một vòng tròn ma thuật dưới tầng hầm của tòa tháp phía đông, sử dụng con cháu của gia đình Homer làm vật hiến tế nhằm đổi lấy của cải và quyền lực từ những linh hồn xấu xa với vật hiến tế đầu tiên là đứa trẻ trong bụng Adela.
Tuy Adela đã chết nhưng linh hồn bà ấy lại không tiêu tán mà hợp nhất với linh hồn ác ma, giày vò gia tộc Homer hàng trăm năm.
“Tế phẩm” không phải do tộc trưởng mà do bản hợp thể quyết định.
Là một thợ săn quỷ, Camille không thể chịu đựng được cái chết của con mình.
Cô ấy đã tìm thấy nơi hiến tế, chiến đấu với bản hợp thể ở đó và cuối cùng phá hủy phương tiện triệu hồi ác ma, chiếc vòng cổ ngọc.
Adela cùng ác ma trong bản hợp thể đã bị trừ khử cùng luôn.
Tuy nhiên, Camille lại không biết được rằng, việc cô làm không chỉ tiễn được bản hợp thể đi mà còn triệu hồi được một con quỷ khác, chính là linh hồn của lâu đài.
Nếu một khối đá ngàn năm có thể thành tinh, một vật cũ truyền đời có thể từ từ thức tỉnh ý thức thì tòa thành đã đứng vững hơn ba trăm năm đương nhiên cũng có thể.
Ban đầu nó rất yếu và phải ẩn mình để tránh bị hợp nhất.
Sau khi bị bản hợp thể phát hiện, nó đã bị nuốt chửng.
Cho tới khi bản hợp thể bị Camille loại bỏ, nó mới có được sự tự do chưa từng chạm tới cũng như không gian để phát triển.
Nó không phải là ác linh được triệu hồi nên không cần tuân theo khế ước trước đó.
Nó rất ngoan ngoãn, mười năm mới “ăn” một người để duy trì đồng thời khôi phục bản thân trở thành tòa lâu đài lộng lẫy và nổi tiếng trong quá khứ.
Nó có thể “ăn thịt” bất cứ ai nó muốn.
Từ quản gia, người giúp việc, người làm vườn, người đánh xe, thậm chí cả khách du lịch đến thăm và dân làng đi lạc vào đây.
Mỗi khi nó ăn một người, sức mạnh của nó sẽ tăng thêm một bậc và nó dần tiến gần hơn đến những gì nó đã có ở thời đỉnh cao.
Khi chúng ta đến, nó đã có thể tùy ý khống chế mọi thứ trong lâu đài.
Vì vậy, người quản gia đã chết từ lâu mới có thể hành động bình thường như một người sống, cánh cửa bí mật treo lơ lửng đột ngột rơi xuống, thậm chí cầu thang đang tốt cũng có thể bỗng nhiên sụp đổ.
Ngoài ra, còn có một số tình tiết khác.
Ví dụ như sau khi “ăn” huấn luyện viên thể hình, nó đã có đủ năng lượng để khôi phục bức phù điêu trên tường trong nhà ăn.
Nếu tôi không nhầm, trong phòng tranh hẳn sẽ còn những bức tranh từ thời xa xưa trước, như một lời nhắc nhở dành cho người chơi.
Còn cả nguyên nhân của việc bữa tối hôm qua quá mức đơn giản chính là do ban sáng nó phải tự “làm đau” chính mình, cho sụp cầu thang nhằm giết tôi nên đã bị tổn hại “nguyên khí”, không còn sức để nấu cơm.”
Phó Kỳ Đường vừa bình thản nói, vừa nhìn chăm chú vào tòa thành cách đó hơn mười mét, lông mày hơi cau lại.
Mãi cho đến khi một bóng người chạy rất nhanh xuất hiện ở hành lang tầng hai, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ra rồi.” Phó Kỳ Đường nói nhỏ, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Ba người kia nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy Cung Tử Quận đứng ở hành lang tầng hai đu người nhảy xuống.
Sau khi tiếp đất, hắn không những không cần lăn mấy vòng để giảm trọng lực mà còn chạy thẳng đến đây, không hề dừng lại.
“Rồi người thật hả?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc lẩm bẩm.
“Người chứ, chỉ là không phải người thường thôi.” Phó Kỳ Đường lập tức vớt lại danh dự cho anh bạn thân.
Tuy nhiên, vào lúc này, tòa thành mà Cung Tử Quận đã bỏ lại phía sau đột nhiên chấn động dữ dội.
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Vô số vết nứt giống như con rết nhanh chóng kéo dài.
Thảm cỏ rớt ra để lộ phần đất ẩm xốp màu nâu sẫm, một lực khổng lồ từ sâu trong lòng đất truyền đến đẩy mặt đất vốn bằng phẳng nhô lên cao.
[36: Lâu đài sống dậy rồi! ]
[45: Chắc là bị vạch trần nên xấu hổ đến tức giận.
Cạn lời.
Này còn đánh kiểu gì? Sói Điên có đỉnh cỡ nào cũng đâu thể tránh nổi động đất chứ.]
[14: Chạy, chạy, chạy! ]
[60: Chạy cái gì mà chạy! Phó bản sẽ không kết thúc nếu không giết được thứ này.
Tìm ra bản thực thể của lâu đài rồi đánh chết nó mới là cách tốt.
]
[23: Nói thì dễ đấy nhưng lầu trên có biết tìm ở đâu không? ]
[11: Hoảng hốt làm gì, Sói Điên của chúng ta còn chưa mở miệng đâu.
Tất cả ngồi xuống đi! ]
“Không hay…!Nó sống dậy rồi.
Chuồn thôi, chuồn thôi! Đánh nhau với núi đá thì thắng kiểu gì?!” Hà Chi Châu chỉ tòa lâu đài, kêu lên.
Sau đó anh ta quay đầu điên cuồng chạy, không có bất kỳ dấu hiệu trọng thương nào.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của người phụ nữ trung niên càng trở nên xám xịt hơn.
Đôi môi cô run rẩy, mồ hôi rơi như mưa, choáng váng vì cảnh tượng trước mắt.
Lại là một trận động đất dữ dội, dưới chân người phụ nữ trung niên đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Lâm Phưởng vội vàng đẩy cô ra.
Giây tiếp theo, vết nứt đột nhiên dâng lên như cá mập rình mồi sau đó chớp mắt đã khép lại luôn.
“Cẩn thận!”
“Tòa…!Tòa lâu đài đổ rồi.” Giọng người phụ nữ lạc cả đi.
Phó Kỳ Đường nheo mắt lại, nhìn thấy các tòa tháp ở bên trái và bên phải của tòa thành đã sụp đổ dưới lớp khói bụi dày đặc.
Sau đó chúng từ từ nâng lên như hai cánh tay, quét về phía mọi người.
“Chạy!” Lâm Phưởng hét to rồi kéo người phụ nữ trung niên dậy bỏ chạy.
Thấy Phó Kỳ Đường không theo sau, anh ta quay đầu lại và lo lắng gọi: “Tiểu Phó!”
“Anh đi trước đi!” Phó Kỳ Đường bình tĩnh nói.
Giữa làn khói bụi cuồn cuộn, anh cố gắng giữ thăng bằng trên mặt đất rung chuyển dữ dội trong khi tránh những tảng đá khổng lồ bay tới từ mọi hướng.
Một bóng đen xé không lao vụt tới.
Phó Kỳ Đường không kịp quay đầu lại nhìn mà chỉ theo bản năng tránh sang một bên.
“Ầm” một cái, khối đá vuông lớn bay vèo tới, còn quẹt rớt cả một góc quần áo anh.
“Tới đúng lúc lắm.” Không cần tìm bản thực thể, phá vỡ cấu trúc cũng có thể làm sức mạnh của tòa lâu đài suy yếu nên chiến là đúng.
Phó Kỳ Đường cầm khẩu RPG, tựa luôn lưng lên khối đá, cười nói: “Chạy chậm thế hả? Đợi anh mười giây thôi đấy.” Phó Kỳ Đường nhẹ nhàng nâng họng sung, ngắm chuẩn mục tiêu và sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
“Tôi đến muộn rồi à?” Đúng năm giây sau, người nào đó đã xuất hiện.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn, thấy quần áo hắn chỉ dính một lớp bụi đất mỏng, trên người không có vết thương nào mới yên tâm lắc đầu nói: “Không, vừa kịp lúc.”
“Lúc nãy sắp xếp ít đồ nên tôi mới tới trễ.” Một quả lựu đạn bay vút trong không trung và chuẩn xác đáp xuống hành lang, gây ra một đám cháy lớn.
“Sắp xếp gì thế?” Phó Kỳ Đường quay lại hỏi.
Cung Tử Quận không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có muốn xem phòng cũ bị cháy không?”
“?”
Cung Tử Quận nở một nụ cười, xách lấy khẩu RPG trong tay Phó Kỳ Đường, thay thế nó bằng một vật hình vuông nhựa nhựa.
“Đây là…!Kíp mìn?”
“Ừ.” Cung Tử Quận ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt vô hại.
“Vậy, đồ anh sắp xếp có phải đồ tôi nghĩ không?”
“Ừ.
Chúng ta tâm linh tương thông ha.”
Phó Kỳ Đường đột nhiên mỉm cười: “Thế anh đếm đi.”
Ba con số được đọc ra giống như một lời thì thầm nhẹ nhàng.
Phó Kỳ Đường nhấn nút.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên, mọi thứ trở về với cát bụi.
[Chúc mừng các hành khách Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường, Hà Chi Châu, Lý Lan và Lâm Phưởng đã hoàn thành phó bản Lâu đài ác mộng.
Chuyến tàu trở về sẽ đến chân núi sau nửa giờ nữa.]
[Mong chờ quý khách trở về.]
[52: Hết rồi!]
[39: Chúc mừng Đường Đường phá án lần thứ hai, mama yêu con! Ai đã nói sẽ bầu phiếu cho Đường Đường nhớ phải nói được làm được đấy nhá! ]
[26: Hẹn gặp lại mọi người lần sau.]
[Hành trình này đã kết thúc và kết nối phát sóng trực tiếp đang bị cắt…]
[Kết nối đã bị ngắt…!Chào mừng quay trở lại! ]