Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: C23: Ngoại lệ tại dưa leo tr.
Đêm đầu tiên không có Hình Chiến canh gác bên cạnh, Tư Yến mất ngủ.
Vì cả đêm không ngủ cộng thêm tâm trạng không tốt nên khi thượng triều vào ngày hôm sau, quanh người hắn tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương khiến các vị đại thần hoàn toàn không dám dâng tấu, hoàng đế chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố bãi triều sớm.
“Ngũ đệ, đi dạo Ngự Hoa Viên với ta một lát.” Tư Ẩn làm động tác “Mời”, giọng điệu hòa ái.
Nghĩ đến Ngự Hoa Viên cách Đông Cung rất gần, Tư Yến lạnh mặt gật đầu.
“Mấy ngày nay quan viên lần lượt bị hại, ta thử để Hành nhi lựa chọn một số nhân tài có thể vào cung, Ngũ đệ mới vừa rồi nhìn thấy sao?” Trên đường đi tới Ngự Hoa Viên, Tư Ẩn trưng cầu ý kiến của Tư Yến.
Tư Yến nghĩ đến mấy gương mặt hắn mới nhìn thấy vừa rồi, tất cả đều mang dáng vẻ chính trực và trung thành: “Lấy ánh mắt của Nhậm Hành mà nói thì miễn cưỡng cũng được.”
Tư Ẩn cười khẽ, chợt một cơn gió thổi tới khiến hắn ho khan vài tiếng.
Nghe tiếng ho, bước chân Tư Yến lập tức dừng lại, đứng im trước mặt hoàng đế.
“Hành nhi từ trước đến nay kính trọng đệ, chỉ là tuổi nhỏ nên có hơi ham chơi, đệ đừng giận nó.” Tư Ẩn khuyên nhủ.
“Chỉ có ngài còn coi nó như đứa trẻ.” Tư Yến đột nhiên dừng bước: “Tuổi còn nhỏ đã biết tránh đao giấu dốt, lấy lui làm tiến, kính thần là giả, ghét thần là thật, người thật sự không nhìn ra sao?”
Nghe hắn nói trắng ra như vậy, Tư Ẩn chỉ có thể tự giễu cười. “…… Giữa đệ và ta có quá nhiều chuyện không thể giải thích cho người ngoài, mọi người hiểu lầm là chuyện bình thường.”
“Nếu không phải vậy, làm sao thần có thể tha cho nó nhiều lần như thế.” Sắc mặt Tư Yến khó khăn lắm mới dịu đi một chút, nhưng khi nghe thấy tiếng động phát ra từ đình nghỉ mát cách đó không xa, vẻ mặt lại trầm xuống.
Ở đằng kia, Tư Nhậm Hành đang tìm mọi cách để Hình Chiến tháo mặt nạ xuống.
“Hôm nay trời nóng quá, Hình hộ vệ có muốn uống nước không? Hay là ăn chút trái cây ướp lạnh nhé?” Tư Nhậm Hành ân cần cầm khay nước đá, thoạt nhìn không có một chút dáng vẻ của Thái Tử đương triều.
Ánh mắt của Hình Chiến dõi theo bước chân của Tư Nhậm Hành từ bên này sang bên kia, dáng vẻ vẫn xa cách nghìn dặm.
“Hình đại cô nương, xin người hãy thương xót, chưa bao giờ ta thấy ngươi bướng như vậy luôn đó, nhìn một cái thì có làm sao? Ngươi sẽ mất một miếng thịt à?” Lằng nhằng nửa canh giờ, Tư Nhậm Hành chỉ có thể ủ rũ than nhẹ.
Đối diện với ánh mắt thờ ơ của nàng, hắn quyết định tung ra đòn sát thủ.
“…… Phụ hoàng từng nói với ta nhược điểm của hoàng thúc.”
Ánh mắt của Hình Chiến khẽ nhúc nhích.
Sập bẫy! Đáy lòng Tư Nhậm Hành như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thần bí, chậm rãi nói: “Nếu ngươi cho ta nhìn mặt một lần, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ngài nói trước đi.” Nàng ở bên cạnh Tư Yến mười năm nhưng chưa từng thấy nhược điểm của hắn, nếu chuyện này là thật, nàng nhất định phải nhắc nhở chủ nhân.
Tư Nhậm Hành biết nàng nói là làm, lập tức nắm chặt cơ hội vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng cúi xuống. Đến khi hai người áp sát đủ gần, hắn mới nói thầm bên tai nàng: “Tai của hoàng thúc rất sợ ngứa, nhất là nốt ruồi sau tai trái……”
Hình Chiến sửng sốt, cảm giác mình bị Tư Nhậm Hành lừa một cú. Cái này thì được coi là thông tin gì?
“Ngươi đã đồng ý với ta rồi, không được đổi ý đâu.” Tư Nhậm Hành vội vàng nói.
Sau khi do dự một lúc, nàng mới đặt tay lên chiếc mặt nạ, nhưng ngay khi chuẩn bị nhấc lên thì dừng lại: “…… Sớm ba ngày.”
Tư Nhậm Hành tặc lưỡi một tiếng, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được được được, ngày kia sẽ cho ngươi về.”
Nhận được lời hứa của hắn, cuối cùng Hình Chiến cũng tháo mặt nạ ra, nhưng chỉ qua vài giây rồi lại đeo lên.
“…… Ta cảm thấy miệng vết thương bỗng nhiên hết đau rồi, nếu cho ta xem thêm lần nữa có lẽ nó sẽ lập tức khép lại không chừng.” Tư Nhậm Hành ngơ ngác nói.
Hành động của hai người rơi vào trong mắt Tư Yến, hắn mím chặt môi mỏng.
…… Người phụ nữ của hắn đứng quá gần tên đàn ông khác rồi.