Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16: 16: Minh Hôn tại dưa leo tr.
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
———
“Cha, người bình tĩnh lại đã, ngồi xuống đây con giải thích hiện tượng giếng máu cho người nghe……”
Trí nhớ của Đỗ Triển Vinh không tồi, bình thản giải thích cho Đỗ lão gia không sót một chữ.
Người khác nói và tự mình nói hiệu quả khác nhau như trời với đất.
Trên TV quảng cáo thuốc giả đều biết lựa mấy người già gương mặt hiền từ đảm nhận vai chuyên gia, phổ cập khoa học cũng vậy.
Dù Quý Lăng Vi nói cái gì, người nghe đều cảm thấy hợp lý.
Đến lượt Đỗ Triển Vinh, giống như đang nói hươu nói vượn.
“Hiện tượng giếng máu giống thanh tuyền là bởi vì địa chất đặc thù… Thực tế thì giếng máu chỉ là một loại hiện tượng bình thường của tự nhiên, chúng ta phải tin tưởng khoa học____”Đỗ Triển Vinh vừa nói vừa nhớ lại.
“Bốp ——” Đỗ lão gia giơ tay tán lên đầu Đỗ Triển Vinh.
“Sao tự nhiên cha lại đánh con?” Anh mờ mịt hỏi.
“Nói năng bậy bạ.” Đỗ lão gia.
“Thanh tuyền có thật mà cha, đây là hiện tượng tự nhiên bình thường, có thể dùng khoa học để giải thích……” Đỗ Triển Vinh cố cãi lý.
Nhưng phản ứng anh nhận được từ cha mình chính là những cú tán bôm bốp vô đầu, Đỗ Triển Vinh vắt giò lên cổ bỏ chạy, Tôn Hương Nhi đau lòng muốn khuyên lại không dám.
“Mấy người tranh thủ thu dọn đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ rời phủ.” Đỗ lão gia lười tranh luận với Đỗ Triển Vinh, ông ta xưa nay luôn lệch sóng não với đứa con trai này.
“Tạo sao lại rời phủ, còn chưa tìm được Đại ca___” Đỗ Triển Vinh khó hiểu.
Sao cha không chịu nghe anh
phổ cập khoa học chứ, hợp lý thế cơ mà!
“Để sau đi, việc cấp bách hiện giờ là rời phủ.” Đỗ lão gia đương nhiên vẫn quan tâm đ ến con trai lớn.
Nhưng thi thể của hắn rất có khả năng đang dưới giếng, sân trước Dược viện ông ta còn không dám tới gần, đừng nói chi đến chuyện tìm thi thể.
“Giờ đi luôn ạ?” Đỗ Triển Vinh cảm thấy rời phủ cũng tốt, dễ có cơ hội thả Hương Nhi đi.
“Nhanh tay nhanh chân lên đấy.” Đỗ lão gia dặn dò vài câu liền trở về chính viện.
“Ta về thu dọn hành lí trước đây, gặp lại ở cổng lớn nhé.” Đỗ Triển Vinh mang Hương Nhi rời đi.
“Quý thiếu gia, ngài có đồ gì muốn thu dọn không ạ?” Thúy Ninh hỏi.
“Để lát tôi tự dọn sau.” Quý Lăng Vi.
Cậu cảm thấy Đỗ lão gia sẽ không được ra ngoài như ý nguyện.
Nếu ông ta có thể tự do chạy nạn, nhiệm vụ khảo hoạch phải làm sao, dễ gì mà ra ngoài được.
“Kinh Mặc, nhóc cũng định rời đi sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ở lại trong phủ có gì không tốt sao ạ?” Kinh Mặc hỏi lại.
“Anh cảm thấy không tồi.” Quý Lăng Vi.
Đúng hơn là thức ăn Đỗ phủ không tồi.
“Dạ.” Kinh Mặc gật đầu.
Quý Lăng Vi tùy tiện gói vài thứ thành tay nải, sau đó cùng đám người Đỗ Triển Vinh hội hợp ở cổng lớn.
*****
Cổng lớn không khoá nhưng đẩy thế nào cũng không ra.
“Lấy thang tới đây!” Đỗ lão gia ra lệnh.
“Dạ.” Hạ nhân lập tức dựng thang.
Một nửa người chơi lẫn trong đám đông, rất dễ phân biệt.
Đôi tay của hạ nhân thật thô ráp chai sần, da vàng sạm nám, tinh thần uể oải.
Còn người chơi thì đến từ xã hội hiện đại, hoàn toàn không có cảm giác kính sợ với các chủ nhân Đỗ phủ, ánh mắt, thần thái đều rất tuỳ tiện.
Đỗ lão gia chắc hẳn đã nhận ra sự khác biệt này, nhưng hiện tại phần lớn hạ nhân bỏ trốn mất, ông ta đành phải tạm chấp nhận thái độ vô lễ kia.
Vách tường Đỗ phủ rất cao, mặt trên còn cắm đá vụn nhọn hoắc, phòng ngừa người khác bò vào, hiện tại để bọn họ tay không trèo tường là không thể.
“Thử leo ra xem.” Đỗ lão gia thấy thang đã dựng xong, sai người thử nghiệm.
Đám người chơi né sang một bên, dù sao cũng chỉ là giả hạ nhân, mỗi khi gặp phải trường hợp bị bắt trở thành chuột bạch, bọn họ đều vô cùng ăn ý.
Bọn họ theo bản năng đặt mình ở vị trí thượng đế, đứng xem npc, xem người trong sách làm trò con bò, vừa vô tình vừa ngạo mạn.
Tên hạ nhân kia mới bò lên bậc thứ hai, dây thang đã bị gãy.
“Đổi thang khác.” Đỗ lão gia nhíu mày.
Liên tiếp gãy mấy cái thang, hạ nhân lần lượt ngã xuống đất, đám người chơi cũng thử qua, tất cả đều không thể vượt qua vách ngăn vô hình kia.
Một sự thật hiển nhiên bày ra trước mặt mọi người ——
Đỗ phủ đã bị cô lập hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, tất cả mọi người đều ra không được.
Đỗ phu nhân sai nha hoàn đến cánh cổng khác, xem mở ra được không.
“Cửa hông của Đông viện không mở được……”
“Cửa sau Tây viện cũng không mở được!”
“Phu nhân, lỗ chó chúng tôi cũng thử qua rồi, đến chó cũng không thoát được!”
Không bao lâu, bọn nha hoàn trưng vẻ mặt như chết cha chết mẹ trở về.
“Đúng là làm bậy……” Đỗ lão gia châm tẩu
thuốc, hít sâu một ngụm, tay nhịn không được run lẩy bẩy.
“Tại sao lại như vậy?” Đỗ Triển Vinh theo bản năng nhìn về phía Quý Lăng Vi, hiện tượng giếng máu khoa học như thế mà!
“Vạn sự vạn vật đều liên hệ với nhau, khách quan mà nói, quỷ vẫn có một loại ý thức đặc biệt để oán khí hoá thể.
Chỉ cần nó tự ý thức được người sống chúng ta lập tức có thể câu thông với nó.
Trước tiên chúng ta phải biết nó cần gì.” Quý Lăng Vi nghiêm túc phân tích.
Nói bừa đấy, chuẩn hay không cậu cũng chẳng rõ.
Đỗ phu nhân nghĩ nghĩ, đột nhiên thông suốt: “Thời khắc Cảnh Hoà đi còn chưa thành gia, hiện tại gia trạch không yên, chắc chắn là nó nhớ mong thê tử mới cáu kỉnh nháo loạn.”
“Hương Nhi và Cảnh Hoà cùng nhau lớn lên, nó cũng coi như là có tình cảm thân thiết với Cảnh Hoà, nếu đưa nó đi gặp Cảnh Hòa, nhất định có thể trấn an oán khí của thằng bé.” Đỗ phu nhân.
Giọng nói của bà nhu hòa, ánh mắt trông mong nhìn Tôn Hương Nhi.
“Đại thiếu gia thật sự không thích tôi mà, hắn chỉ xem tôi như em gái thôi……” Tôn Hương Nhi quỳ xuống, nước mắt lăn trên khuôn mặt tái nhợt, đáng thương vô cùng.
“Ngươi và Cảnh Hoà bát tự tương hợp, trời sinh vượng nó, nếu nó sớm cưới ngươi, nói không chừng sẽ không phải chết!” Ánh mắt tàn nhẫn nặng nề nhìn đỉnh đầu Tôn Hương Nhi, bà nói.
“Không phải, không phải như thế đâu……” Tôn Hương Nhi vô pháp phản bác, nàng thậm chí không biết nên cãi thế nào.
“Người trong phủ đều vì ngươi mà không được yên ổn, ngươi lớn lên ở Đỗ gia, ăn của Đỗ gia, dùng đồ của Đỗ gia, từng đường kim mũi chỉ trên cơ thể ngươi đều là của Đỗ gia, hiện tại ngươi muốn đứng nhìn tất cả mọi người do ngươi mà chết sao?” Âm lượng càng ngày càng cao, bà lạnh giọng chất vấn.
Chợt, giọng của bà trở nên mềm nhẹ vô lực, giống như đang khuyên một đứa trẻ không nghe lời: “Nếu ngươi chịu nghe lời, thì ngoan ngoãn đến giếng nhảy xuống đi……”
Tôn Hương Nhi quỳ lạy lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Đỗ phu nhân.
Khuôn mặt ôn nhu tươi đẹp ngày xưa bị nước mắt che khuất trở nên vặn vẹo, không giống chủ mẫu gia đình mà càng giống quái vật hơn.
Giọng nói ôn hòa dễ nghe của bà, lọt vô tai Tôn Hương Nhi còn đáng sợ hơn khi nghe Đại thiếu gia nói chuyện trong đêm tân hôn.
Toàn thân nàng phát lạnh, quay đầu nhìn những người khác ——
Đỗ lão gia phun khói thuốc, sâu xa nhìn nàng, lại nhìn về hướng Dược viện.
Thúy Ninh hơi không đành lòng, nhưng khi chạm mắt với nàng, cô nàng lại vội vàng nhìn hướng khác.
Đám hạ nhân lạ mặt hay quen mặt, đều lạnh lùng nhìn nàng.
Nhị thiếu gia thì nôn nóng, phẫn nộ, muốn cứu nàng, lần trước nàng bị nhốt trong phòng Đại thiếu gia, thiếu chút nữa cùng Đại thiếu gia thành hôn, Nhị thiếu gia không có tới, lần này thì khác gì sao?
Quý Lăng Vi cũng nhìn nàng, trong mắt là quan tâm đơn thuần, khiến lòng Tôn Hương Nhi bỗng sinh ra nổi uất ức, rất muốn khóc một trận cho đã.
Quý thiếu gia không cẩn thận nên mới bị cuốn vào chuyện này.
Nếu ngày đó Quý thiếu gia không đến phòng Đại thiếu gia, người bái đường chắc chắn là nàng.
Đêm đó nàng trốn trong ngăn tủ nghe được hai người chuyện trò rất vui vẻ.
Sau đó, Quý thiếu gia biết nàng ở trong ngăn tủ vẫn không tố cáo cho Đại thiếu gia.
Đó là bí mật giữa giữa bọn họ, phảng phất hình thành một loại thân thiết khiến Tôn Hương Nhi cảm thấy nàng không phải tứ cố vô thân*.
Bất cứ lúc nào, ánh mắt của Quý thiếu gia nhìn nàng cũng mang theo ôn hòa, không chút ác ý, cậu quan tâm thương thế của nàng, lo lắng cho tình cảnh của nàng…… Sự quan tâm ấy không trộn lẫn bất cứ ý niệm dơ bẩn nào cả, cậu là một người tốt.
Nếu nói chân tướng chuyện bái đường ra, người trong phủ sẽ tin nàng không phải Đại thiếu phu nhân sao?
Nếu giờ khắc này, nói cho mọi người rằng “Đại thiếu phu nhân” là Quý thiếu gia, cậu nhất định sẽ bị người trong phủ bức nhảy giếng, thế thì nàng và những người kia có khác gì đâu!
Tôn Hương Nhi nước mắt rơi lã chã, khóc đến không thở nổi.
“Mẹ, chuyện này không phải lỗi của Hương Nhi! Đại ca không phải loại người như vậy! Xin người tha cho Hương Nhi, minh hôn vốn dĩ đã sai rồi.” Đỗ Triển Vinh quỳ xuống, khẩn cầu Đỗ phu nhân.
“Ta buông tha cho nó? Ai sẽ tha cho chúng ta, ai sẽ tha cho mọi người trong Đỗ phủ đây?” Đỗ phu nhân cười lạnh, nhìn đứa con trai không nên thân, trong mắt vừa trào phúng vừa tủi thân.
“Buông tha cho nó, chẳng lẽ con muốn tất cả mọi người chôn cùng nó sao? Con đã quên Vương Tam, đã quên Lưu mụ chết thế nào rồi sao? Còn có hạ nhân, khách khứa tham gia hỉ yến, đã chết nhiều như vậy……Triển Vinh, con khiến ta quá thất vọng!” Đỗ phu nhân hừ lạnh một tiếng.
“Phu nhân nói rất có lý, Đại thiếu phu nhân và Đại thiếu gia đã bái đường, việc sống chung sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra thôi mà.” Quản gia vẫn luôn im lặng đứng sau Đỗ lão gia rốt cuột cũng mở miệng.
Quản gia là một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt văn nhã, mặc trường bào đen, ngữ khí ôn hòa, lời này nói ra, khiến đám người nháy mắt nhớ tới sự an bài của Đỗ phủ đối với Tôn Hương Nhi mấy hôm trước: Minh hôn kết thúc, bảy ngày sau bắt nàng vào quan tài hợp táng cùng Đại thiếu gia.
Sớm hay muộn cũng chết, hiện tại nhảy giếng thì có khác gì?
Không ai muốn bị nhốt ở chỗ này.
Mặc kệ là hạ nhân hay người chơi, bọn họ đều chờ một sự kiện lớn diễn ra, đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại.
“So với việc chờ chết, chi bằng cứ dựa theo lời phu nhân làm thử xem?” Lục quản gia nhìn đôi mắt ngấn nước của Tôn Hương Nhi, trong mắt ông ta toàn là lạnh lẽo.
“Lục thúc……” Tôn Hương Nhi khiếp sợ, nàng nhìn Lục quản gia, không dám tin ông ta sẽ nói như vậy.
“Lão gia, ngài thấy sao?” Lục quản gia khom người, nhìn về phía Đỗ lão gia, mặc kệ những người khác nói như thế nào, Đỗ lão gia mới là chủ cái nhà này.
“Cha___” Đỗ Triển Vinh kêu to.
“Ta thấy khụ……” Đỗ lão gia ho khan một tiếng, đang muốn đưa ra phán quyết, bên tai vang lên âm thanh réo rắt làm người nghe nháy mắt thanh tịnh hơn hẳn.
Quý Lăng Vi rốt cuộc cũng mở miệng: “Bác trai, ngài đừng vội.
Cảnh Hoà vốn lương thiện, tính cách ôn hòa, sao lại biến thành lệ quỷ được chứ? Cháu hoài nghi lệ quỷ nháo phủ không phải Cảnh Hoà đâu ạ.
Chết ở cạnh giếng là Đại phu già, giếng máu hẳn là có liền quan đến lão, lão nhất định là muốn nhờ hiện tượng giếng máu báo cho chúng ta biết, cái chết của lão có ẩn tình.
Thi thể Cảnh Hoà mất tích, có thể là do Đại phu già muốn gây sự chú của chúng ta mà thôi.
Nếu để Tôn cô nương nhảy giếng, chỉ khiến mọi chuyện càng thêm hỏng bét thôi ạ.”
~~~~~~.