Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh Chương 3: Công Việc Trả Nợ

Chương 3: Công Việc Trả Nợ

12:18 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Công Việc Trả Nợ tại dualeotruyen



Nam Phương lái thẳng xe vào khuôn viên biệt thự Hoa An Viên, lên tiếng chào những người làm trong nhà mới đi thẳng vào trong gặp lão quản gia.
– Hải Phong đâu rồi bác?
– Cậu chủ vẫn đang trên phòng chưa dậy ạ.
– Chắc là lại có đối tác cùng phòng hả bác?
Lão quản gia gật đầu cười, mang nước đến đưa cho Nam Phương.
– Cậu ngồi chờ một lát, tôi lên gọi cậu chủ.
– Vâng, bác lên gọi hộ cháu.

Hôm nay cậu ta có hẹn với bộ trưởng nên không thể chậm trễ được.
Lão quản gia nhanh nhẹn đi ngay.

Nam Phương ghé vào bếp, đề nghị.
– Bác Năm cho cháu xuất ăn sáng đi ạ.
– Vâng, cậu đợi tôi một lát ạ.
– Lần sau đừng có đến nhà người khác ăn trực nhé!
Nam Phương nhìn người đi xuống ghét bỏ.

Anh không thèm nói thêm mà ngồi vào bàn bỏ gia vị vào bát phở nóng hổi ăn luôn.

– Cậu không phải đến đây ăn sáng đấy chứ? Con nợ xấu giải quyết đến đâu rồi.
Hải Phong đỡ lấy bát phở từ tay người giúp việc đợi câu trả lời nhưng Nam Phương hình như không muốn nói nên chỉ chăm chú ăn.

Vừa đưa được miếng đầu tiên lên miệng, cổ anh bị hai cánh tay mềm mại quấn lấy.
– Hai anh ăn sáng không cho em ăn hả?
Hải Phong gỡ tay cô gái khỏi cổ mình, hất mặt yêu cầu ngồi xuống ghế.

Nhưng cô gái vẫn ngồi trên thành ghế, tựa hẳn người vào người bên cạnh, tự nhiên bá vai bá cổ anh.
– Sao chúng ta không ra ngoài ăn hả anh?
– Ra ngoài kia cho anh ăn sáng.
Hiểu Phương phụng phịu giận dỗi đứng bật dậy.

Cô biết Hải Phong vẫn cứ lãnh đạm như vậy nhưng không nghĩ đến một câu nói dịu dàng cũng không có.

Quyền giận dỗi tối thiểu cô cũng không được phép, nếu có thì người thiệt chỉ là cô mà thôi.

Anh sẽ không bao giờ xuống nước làm hòa, không chủ động tìm nếu cô không vác xác tới.

Nhưng cô lại không buông được người đàn ông này.
– Người này hình như dính cậu hơi lâu rồi thì phải.
Nam Phương buông đũa, nhận khăn lau từ người giúp việc, bình thản nhìn theo bóng Hiểu Phương đi khuất.
– Đây không phải việc của cậu.

Dạo gần đây bọn Lâm chó có động tĩnh gì không? Mà vụ nợ xấu sao rồi?
– Từ hôm chúng nó đánh úp cậu thì không biết trốn mất dạng đâu rồi, tôi đang cho người tìm còn nợ xấu thì chắc ông ta sẽ bán con gái cho chúng ta thôi.
– Bán con gái…ông ta có con gái sao?
– Có, lại rất xinh nữa…
– Gái xinh quanh cậu thiếu hay sao mà còn khen được người khác vậy?
Nam Phương nhún vai.
– Một kiểu xinh chưa từng thấy ở các cô gái qua tay cậu và tôi đâu.
– Cậu làm tôi tò mò muốn nhìn thấy rồi đấy.

Bao giờ hàng ấy đến?
Hải Phong nháy mắt với bạn là người kia hiểu ngay ý đồ của gã.
– Đừng nói là muốn thử nhé!
– Cậu hiểu ý tôi rồi đấy.
Nam Phương chỉnh lại quần áo, hất mặt nhìn cô gái mặc chiếc váy khoét cổ sâu hở ra nửa bộ ngực đồ sộ như mời chào bất kì gã đàn ông nào.

– Em chân dài kia chưa đủ sao hả?
Hải Phong quay ra nhìn khẽ nhíu mày không hài lòng, cô gái đã ngồi tọt vào lòng anh.
– Hôm nay anh đưa em đến phim trường nhé!
Hôn một cái qua đôi môi đỏ rực của cô gái, Hải Phong lướt ngón tay trên ngực cô gái.
– Thay đồ khác đi, có người đưa em đi, hôm nay anh bận rồi.
Nói rồi, anh rời khỏi người cô gái đi nhanh lên thay đồ khi thấy ánh mắt suốt ruột của Nam Phương.

Dù hai người là quan hệ trên dưới trong công việc nhưng trong cuộc sống là bạn bè nên có sự nể trọng nhau khá nhiều.

Nam Phương khá khó tính, nhất mực trong công việc nên để cậu ta điên lên thì sếp cũng chẳng là cái đinh muỗi gì.
Chiếc xe thể thao Bugatti lao nhanh ra khỏi khuôn viên biệt thự mang theo hai người đàn ông.

Chủ nhân đã rời khỏi nhưng tất cả mọi người làm trong nhà vẫn ai làm việc nấy, không ai dám bê trễ công việc của mình vì toàn bộ khu nhà này đều được giám sát bởi đội an ninh dưới quyền Hải Phong.
Âu Lan cầm giấy nợ của bố tìm đến địa chỉ người đàn ông đã đưa.

Vừa đến cửa, một nhân viên bảo vệ chặn cô lại, nhìn từ đầu tới chân khẽ lắc đầu.
– Đây là nơi dành cho người trên 18 tuổi, cô đi đâu lạc vào đây hả?
– Không có, tôi đến trả nợ.
Dường như đã quen với cảnh này, người đàn ông nhướng mày, nhìn cô gái dò xét.
– Bao nhiêu tuổi rồi?
– 19
Hắn gật gù, nói vào bộ đàm cho người bên trong.

Ngay lập tức, Âu Lan được kiểm tra vũ khí trên người, khi họ không thấy dấu hiệu nguy hiểm mới cho cô vào trong.

Một người phụ nữ mặc chiếc áo hai dây đen bó sát người kết hợp với chiếc váy ngắn cũn, mỗi bước đi là có thể nhìn thấy hai mông tròn lẳn đung đưa.
– Cô nợ ông chủ bao nhiêu tiền?
Âu Lan phải cố banh tai lên mới nghe được tiếng cô ta nói.
– 5 tỉ.
Khóe miệng cô gái khẽ rung lên, đưa tầm nhìn lên người Âu Lan thầm đánh giá rồi lại lắc đầu.
– Chị có biết tôi sẽ phải làm gì không?
Cô gái dừng bước, quay sang nắm tay Âu Lạc đi lên tầng hai, đứng tựa lan can, châm thuốc hút.
– Nếu cô biết nhảy thì sẽ làm vũ công múa cột.
Cô ta chỉ tay về hướng ba cô gái mặc trên người chỉ bộ đồ lót nhỏ như không thể nhỏ hơn uốn éo bên chiếc cột sắt trong tiếng reo hò của người xung quanh.
– Tôi không biết nhảy múa.
Cô ta cười khẩy, dẫn Âu Lạc đi vào một phòng khác, đi đến đâu đều có người chào hỏi.
– Cô có thể ngồi tiếp các con bạc, chia bài và đi khách.

– Đi khách là gì?
– Là l@m tình với các quý ông giàu có lấy tiền.

Muốn kiếm tiền nhanh và nhanh trả nợ hết thì đó là con đường nhanh nhất.

Anh Phương không nói gì với cô việc đến đây trả nợ là làm gì hả? Nhìn cô thế này đã đến 18 chưa?
– Tôi 19 rồi nhưng tôi sẽ không làm những việc này.

Anh ta đâu, tôi muốn gặp anh ta.
– Tất cả các cô gái đến đây đều nói như cô.

Nhưng ít ra cô là vì lí do cao cả còn nhiều cô khác chủ yếu vì tiền, vì nhu cầu cá nhân.

Bước vào đây rồi thì bỏ mẹ cái sĩ diện đi mới sống được, mặt cũng phải dày lên.
Âu Lạc nhún vai, nhìn những cô gái mặt hoa da phấn, mặc quần áo kéo trên thì hở dưới mà kéo dưới thì hở trên khẽ rùng mình.

Cô đã từng tham gia vai diễn nhỏ cho một bộ phim nói về nghề làm gái nhưng hình như lên phim nó còn nhạt đi nhiều, thực tế thì…nhìn thôi đã thấy lợm trong cổ họng.

Những kẻ có tiền đúng là biết cách tiêu xài.
– Ở đây sếp quy định không sử dụng ma túy xì ke, không đánh đập lôi kéo người muốn bỏ nghề nên cứ khi nào cô trả hết nợ thì có thể rời khỏi đây.
– Tôi gặp sếp của cô được chứ?
– Cô ngồi kia đi, đợi họ đến sẽ gặp cô.
Nói rồi cô gái bỏ Âu Lạc ngồi một chỗ biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tiếng nhạc càng lúc càng như dội bom vào tai Âu Lạc, cô không chịu được định đứng lên ra ngoài thì bị một bàn tay ghì chặt lại.

– Em gái, đến đây sao lại mặc kín thế này.
Khuôn mặt hắn đỏ như gấc, giọng nói lè nhè, chân đứng không vững.
– Đi với anh, nếu làm anh hài lòng thì sẽ cho em tiền..