Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38: 38: Nhà Cô tại dưa leo tr.
Khương Đường đi qua chỗ Lục Ly, hai người gặp nhau giữa đường.
Cô vươn tay nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, kéo anh đến xe moto.
Sau đó đội mũ bảo hiểm cho anh.
Tiêu Yến ở bên kia đường phun ra ngụm máu, cười trêu ghẹo Lục Ly: “Anh đẹp trai, tên gì thế?”
Khương Đường quăng tay Lục Ly ra, xoay người muốn quay lại đánh người.
Lục Ly giữ tay cô lại, không cho cô đi.
“Tôi tên Lục Ly, ở đường Thái Nhiên.
Có chuyện gì cứ đến tìm tôi, đừng làm phiền bạn gái tôi!”
Đường Thái Nhiên, người có tiền nha, chả trách đụng một cái người ta cũng không cho.
Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không có cửa!
Khương Đường nổ máy, rất nhanh đã đi vào đường Khang An.
Tiêu Yến đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người vừa đi khỏi.
Rõ ràng lúc nhỏ đều là cùng một loại người, dựa vào cái gì Khương Đường cô ta có thể đi học, còn tìm được người bạn trai tốt như vậy.
Không công bằng chút nào.
Muốn bay lên, nằm mơ đi!
Khương Đường nghiêng đầu nói với Lục Ly: “Mỗi lần dẫn cậu đến đều gặp phải mấy người tệ hại, thật ngại quá.”
Lục Ly ôm eo cô, dán mặt lên lưng cô: “Để cậu ở nơi này lâu như vậy, thật xin lỗi.” – ngừng lại một chút rồi nói: “Phải chi quen cậu sớm hơn một chút.”
Khương Đường chạy chậm về trước vừa nói: “Tiêu Yến, chính là cô gái khi nãy, lúc nhỏ đi học cùng với tớ, thành tích của cô ta tốt hơn tớ, sau này ba cô ta thiếu tiền người ta, bị chặt tay, cô ta bỏ học.”
Lục Ly ừ một tiếng.
Khương Đường kể tiếp: “Vốn dĩ cô ta không xấu, cô ta chỉ muốn đi học, cô ta ghét tớ, bởi vì tớ có thể đi học, có thể rời khỏi nơi này, mà cô ta lại không thể đi nữa rồi.
Cô ta còn có một em trai, trước đó đi theo Gấu Lớn.”
Lục Ly ừ một tiếng.
Ở đằng trước, chính là khoảng sân lần trước bọn họ đi qua, thường xuyên có người chơi mạt chược ở đó, bây giờ trong sân không một bóng người, bóng đèn trước sân đã đổi thành một cái mới.
Lục Ly hỏi: “Người bên đó đâu rồi?”
Khương Đường trả lời: “Không biết, có thể chuyển địa điểm, phía trước có mấy quán mạt chược.”
Lục Ly nhìn về phía trước, thấy một tảng đá lớn nằm ngang giữa đường, anh nhắc cô: “Cẩn thận chút, đằng trước có tảng đá.”
Khương Đường cưởi: “Ừm.” – Cô cẩn thận chạy vòng qua tảng đá.
Lục Ly hỏi: “Bình thường bên này đều tối thui thế này sao, đèn đường hư hết cả à?”
Khương Đường trả lời: “Ừm, không ai quan tâm.”
Đằng trước có tiếng cãi cọ, nghe ra là hai người phụ nữ đang cãi nhau, không biết cãi vì chuyện gì, xem ra sắp đánh nhau rồi.
Bên cạnh có mấy bà thím, không ai khuyên can.
Khương Đường chạy xe từ bên cạnh qua.
Xe rất nhanh đã dừng lại dưới lầu Khương Đường.
Lục Ly xuống xe, ngước đầu nhìn lên tầng sáu nhà cô, trong nhà tối đen.
Khương Đường khóa xe xong, cũng ngước đầu lên nhìn, trong nhà không có ai, rất bình thường, có người mới là lạ đó.
Cô kéo cánh tay Lục Ly: “Nhìn gì vậy?”
Lục Ly cười cười: “Không nhìn gì hết, căn nhà này bao nhiêu năm rồi, cậu nhìn tường trên lầu kìa, nứt nẻ hết rồi.”
Khương Đường gật đầu: “Từ lúc tớ có ký ức đã sống ở đây tới giờ, bao nhiêu năm chưa có người đến tu sửa lại.”
Lục Ly ừm một tiếng: “Lên lầu thôi, bên ngoài muỗi nhiều lắm.” – Nói xong vỗ cái bốp lên tay, đập chết một con muỗi.
Khương Đường lấy khăn giấy trong cặp lau cho anh: “Về nhà rửa.”
Lục Ly gật đầu.
Hai người rọi đèn pin bằng điện thoại đi lên lầu, Lục Ly đi mấy bước quay đầu lại hỏi: “Đèn cầu thang bên này cũng không có ai sửa sao?”
Khương Đường ừm một tiếng: “Trước đây tớ đều mang theo đèn pin, sau này ngại vác nặng nên không mang theo nữa.”
Lục Ly nói: “Hay là, tớ gọi người đến lắp mấy cái bóng đèn nhé?”
Khương Đường lắc đầu: “Không cần, cầu thang này nhiều người như vậy, chỉ có nhà tớ lắp, không hay đâu.”
Lục Ly ừm một tiếng: “Vậy lần sau cậu nhớ mang đèn pin đấy.”
Khương Đường cười: “Tớ cũng không phải con nít, sao mà ngã được.”
Hai người tiếp tục đi lên trên, đến lầu sáu, Khương Đường mở cửa, lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê của nam.
“Tớ giặt sạch phơi khô rồi đó, cậu thử kích thước xem, nếu không hợp tớ mua lại đôi khác.”
Lục Ly cởi giày thể thao ra, mang thử: “Rất vừa.” – nói thêm: “Cậu đặc biệt chuẩn bị cho tớ hả?”
Khương Đường gật đầu: “Không thì sao?”
Lục Ly cười, cúi đầu nhìn đôi dép: “Đẹp quá.”
Nhìn dép xong lại bắt đầu nhìn chằm chằm cô: “Bàn chải kem đánh răng đã chuẩn bị cho tớ chưa, nếu còn chưa chuẩn bị, lần tới tớ tự mang đến.”
Khương Đường giơ chân đạp anh một phát: “Đại gia cậu, mơ đẹp nhỉ.”
Lục Ly lùi về sau hai bước: “Mưu sát chồng kìa.”
Khương Đường rót cho anh ly nước: “Ly mới đó, trên đó còn có tên cậu đấy.”
Lục Ly cầm lấy, nhìn xuống đáy ly: “Làm gì có?”
Khương Đường cười haha: “Trêu cậu đó.”
Trên ly có khắc dòng chữ: có ngốc không có đần không.
Lục Ly uống ngụm nước, đặt ly xuống bàn, đi đến bên cạnh cô: “Đại ca cũng dám đùa giỡn, không sợ sẽ bị gặm đến một mẫu xương cũng không còn sao.” – nói xong nhìn cô cười hư hỏng.
Vừa giơ tay lên định sờ mặt cô.
Khương Đường giơ tay bắt lấy tay anh: “Đi rửa tay.”
Lục Ly cười cười đi vào nhà vệ sinh.
Anh rửa tay xong, cầm theo một cái khăn lông màu xanh còn mới hỏi cô: “Cái này cũng là đặc biệt chuẩn bị cho tớ hả?”
Đường Đường, Đường Đường nhỏ, mau mau nói “đúng vậy đúng vậy cậu thương tớ nhất đi.”
Khương Đường ừ một tiếng.
Lục Ly lau tay xong, cầm cái ly khi nãy uống một hớp lớn: “Trong này câu có bỏ đường phải không, nếu không sao lại ngọt đến vậy.”
Người này, thật biết tán tỉnh.
“Tớ bỏ độc trong đó đấy.” – Khương Đường bất thình lình buông một câu.
Tưởng bở à, còn muốn bỏ thêm đường nữa.
Lục Ly lập tức kéo cổ áo: “Cậu….cậu hạ độc.
Tớ nóng, nóng quá nóng quá.”
Khương Đường cầm điều khiển điều hòa: “Giảm xuống O độ cho cậu nhé.”
Lục Ly lấy điều khiển trên tay cô xuống, dùng sức dán người mình lên người cô: “Chúng ta tới đây, để làm gì nhỉ?”
Sắc mặt Khương Đường ửng hồng, hơi lùi về sau, cố ý chuyển đề tài nói: “Cậu chưa làm bài tập xong.”
Lục Ly hơi cúi đầu xuống: “Cậu làm xong là được rồi.” – Nói xong hôn lên khóe môi cô.
Khương Đường nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, nghênh đón anh.
Cô muốn anh, anh cũng muốn cô, tuy mới hôn nhau lần hai, nhưng hai người như đã rất quen thuộc đối phương, môi lưỡi phối hợp hết sức ăn ý.
Nụ hôn trong sáng, ngon miệng, dài đằng đẵng, cô len lén hi hí mắt nhìn thấy đôi lông mi thật dài thật dài của anh đang khẽ run rẩy, tuy là đang nhắm mắt, nhưng so với lúc mở mắt lại càng gợi cảm hơn.
Cô nhắm mắt lại, không bao giờ muốn mở mắt ra nữa, anh giống như một tia nắng mặt trời, dẫn lối cho cô trong bóng tối, chiếu sáng toàn bộ bầu trời của cô.
Khóe mắt cô bất giác trượt ra hai dòng nước mắt lạnh lẽo ướt át, theo gương mặt chặt đến khóe miệng hai người.
Anh nếm được vị mằn mặn, từng tấc từng tấc dọc theo miệng, hôn lên mắt cô, anh nói với cô: “Đừng sợ, tớ ở đây.”
Hai linh hồn yêu nhau, dây dưa với nhau, hòa nhập vào nhau.
Thế gian không còn một loại ngọt ngào nào có thể diễn tã được khoảnh khắc này.
Ngón tay cô dùng sức ôm lấy lưng anh, móng tay suýt chấm bấm vào da thịt anh.
Anh ôm siết lấy cô, hận không thể lập tức đem cô nhập vào trong cơ thể mình.
Cô ghé bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn tớ giúp cậu không?”
Anh ngậm vành tai cô, hỏi: “Giúp thế nào?” – Cô sờ soạng eo anh, lại bị anh ngăn lại.
Anh chịu đựng nói: “Tớ tự làm.” -Nói xong xoay người đi về hướng nhà vệ sinh, đóng cửa.
Mấy phút trôi qua, cô nghe thấy tiếng nước chảy, chắc là xong rồi.
Cổ áo Khương Đường bị anh xé rách từ sớm, con chó con này sức lớn như vậy, một bộ quần áo cũng một hai trăm đó!
Tháng trước lĩnh lương mới vừa mua xong.
Lúc thay bộ quần áo khác cô còn soi lại gương.
Mẹ kiếp.
Từ cổ đến xương quai xanh, không sót miếng thịt nào, toàn là dấu hôn, toàn là kiệt tác của Lục Ly.
So với anh, có vẻ cô còn biết chăm sóc hơn nhiều, sợ anh không mặc quần áo được, cố ý tránh những chỗ dễ bị người khác nhìn thấy trên cổ.
Cái tên khốn này thì ngược lại, hay rồi, bảo cô ngày mai mặc cái gì đi học đây.
Lục Ly chỉnh trang lại quần áo xong, rửa tay đi ra khỏi phòng tắm, vừa mới đẩy cửa, liền bị Khương Đường nắm cánh tay, cắn mạnh một cái.
Một vết cắn in thật sâu trên cánh tay anh, hồng hồng, dường như còn ẩn ra chút máu.
Người phụ nữ hoang dã! anh thổi thổi chỗ vừa bị cô cắn, đau thật đấy.
Khương Đường ngồi xuống, kéo cổ áo: “Nhìn xem chuyện tốt cậu làm đi.
Ngày mai tớ không muốn đi học nữa.”
Lục Ly nhìn một mảng hồng hồng trên cổ cô, khóe môi nhếch lên cười cười: “Hay là đến trễ một chút?”
Khương Đường kéo cổ áo lại đàng hoàng: “Đến cái cứt!” – rồi nói: “Ngày mai có ai hỏi, tớ nói bị chó cắn.”
Lục Ly nhìn trần nhà: “Cậu đã từng nhìn thấy chó đẹp trai vậy chưa?”
Khương Đường nhỏ giọng mắng một câu: “Cái tên thiếu đòn.”
Lục Ly ngồi xuống, chăm chú nhìn mặt cô: “Đúng, tớ chính là thiếu đó.” – Nói xong cởi cúc áo của mình ra: “Đến đây nào.”
Khương Đường đứng trên giường, đá anh một phát: “Giữ chút mặt mũi đi được không hả.”
Nói xong từ trên giường đi xuống, mang dép: “Tớ đi vệ sinh một chút.
Cậu cứ tự nhiên.
Trong tủ lạnh có đồ uống, muốn uống tự lấy, có trái cây nữa, muốn ăn tự rửa.” – Nói xong đến tủ quần áo lấy thứ gì đó, đi về phía phòng tắm.
Lục Ly hỏi: “Cậu lấy gì vậy?”
Khương Đường quay đầu liếc anh một cái: “Kệ tớ.” – Nói xong đi vào phòng tắm, rắc rắc khóa cửa lại.
Cô treo quần áo lên giá treo đồ bên cạnh, lại đi đến trước gương trong phòng tắm, rửa mặt, lau xong mới chuẩn bị thay đồ.
Anh vẫn còn ở nhà cô, cô không tiện tắm lúc này,đành phải thay đồ trước.
Cô ném đại chiếc quần lót vào trong giỏ đựng quần áo, đột nhiên thấy buồn bực, cái tên khốn nạn Lục Ly!
Mấu chốt là cô lại có phản ứng với anh.
Cô thậm chí còn không thể chắc chắn, nếu vừa rồi Lục Ly đưa ra loại yêu cầu này, cô có từ chối không.
Cô nhìn vào gương suy nghĩ, sau đó đưa ra kết luận.
Cô bằng lòng cho anh.
Cô đi đi lại lại trong nhà cô vài vòng, từ phòng khác đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng bếp, rất kì lạ, cô đã không nhớ nổi dáng vẻ của ba mẹ nuôi mình nữa.
Phòng ngủ này, gần bên cạnh nhất, trước đây là một cái giường nhỏ, lúc đó cô vẫn còn nhỏ ngủ ở đó, sau này từ từ lớn lên, giữa phòng ngủ có một cái rèm, cô trước giờ không mặc đồ ngủ, lúc nào cũng mặt kín bưng bưng.
Mãi cho đến khi ba mẹ nuôi qua đời, cô mới có phòng ngủ của mình, mà không phải ngủ trong phòng khách.
Còn phòng bếp nữa, lúc còn rất nhỏ, cô vẫn chưa cao bằng cái bếp, đã bắt đầu bắt ghế rửa chén, cực kỳ cẩn thận, sợ làm vỡ chén sẽ lại bị ăn mắng.
Bây giờ lúc cô rửa chén, cho dù vỡ hết chén bát cũng không có ai mắng cô nữa, nhưng mà, cô không nỡ, đều là tiền hết.
Khương Đường đi đến trước bàn học, kéo dây kéo cặp sách, lấy từ bên trong ra một tờ đề thi.
Vài đề chưa làm, cô lại lấy tờ của Lục Ly ra, anh vậy mà đã làm được kha khá rồi, rõ ràng trông anh chả có vẻ gì là chăm chỉ làm cả.
Đại khái hiệu quả học tập của học bá tương đối cao.
Khương Đường chậc chậc hai tiếng, đại ca thật lợi hại.
Đem hai tờ so sánh một chút, cô phát hiện bản thân mình làm cũng không tệ, đa phần đáp án đều giống anh.
Học bá mà cũng có thể lây thì quá tốt..