Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 39: Ma quỷ tại dua leo tr
Tiết học đầu tiên của hôm nay là môn toán, tuy nhiên cô Britney cũng không giảng bài, mà để Trần Lạc chép mấy đề toán lên phiến đá.
Phương pháp giảng bài của cô Britney cũng không cứng nhắc, nàng thường xuyên bồi dưỡng khả năng làm việc nhóm của học sinh, nàng sẽ đưa đề sau đó sẽ để cho các học sinh tự do thảo luận.
Đương nhiên, dưới tình huống này, đề bài nàng đưa ra sẽ khó hơn một chút, nhiều khi cả tiết cũng không thảo luận ra kết quả gì.
Trần Lạc chép đề bài xong, lúc hắn chuẩn bị trở về chỗ ngồi, bị Britney vụng trộm nhét một ổ bánh mì vào trong tay.
Britney ném một ánh mắt cho hắn, rồi nàng về ngồi ở trước bàn giáo viên, cầm lấy bút lông chim, đang vùi đầu suy tư điều gì đó.
Rất hiển nhiên, nàng còn chưa từ bỏ vấn đề hôm qua.
Trần Lạc rất rõ ràng, nhà khoa học và nhà toán học, một khi bị khơi dậy tò mò, trừ phi chính nàng tỉnh ngộ, người khác rất khó để giúp nàng.
Song, mặc dù vấn đề về số vô tỉ sẽ để các học giả toán học rơi vào khủng hoảng, nhưng chỉ cần bọn họ tiếp nhận sự thật này, toán học sẽ vẫn phát triển theo quỹ đạo bình thường của nó.
Trần Lạc lắc đầu, không nghĩ thêm cô Britney, hắn thả lực chú ý lên thảo luận nhóm.
Một nhóm gồm sáu người, Trần Lạc và Toby lại thêm hai bàn đằng trước và sau xem như thành một nhóm thảo luận.
Ngoại trừ Trần Lạc và Toby, trong nhóm bọn hắn còn có hai cô gái tên là Lynda và Tracey, về phần hai người cuối cùng, một người là Baader, hắn từng có mâu thuẫn với Trần Lạc, người còn lại là bạn ngồi cùng bàn với Baader.
Toby đối với Baader không có ấn tượng gì tốt, hắn và Blair trước kia không thiếu bị Baader bắt nạt, nhưng để hắn kỳ quái là, mỗi lần Baader đều không thiếu khiêu khích châm chọc bọn họ, hôm nay lại trở nên đặc biệt trung thực, chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Baader không gây sự, Toby cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc gã, hắn liếc qua Trần Lạc, ngơ ngác một chút, đột nhiên hỏi: “Blair, bánh mì của cậu từ đâu tới, vừa rồi rõ ràng không có…”
Trần Lạc đem bánh mì cất đi, nói: “Hôm qua còn dư.”
Toby cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn bài toán được ghi trên phiến đá, lắc đầu nói: “Hôm nay cô Britney ra đề khó thật, tớ chẳng suy nghĩ được gì cả…”
Lynda liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cậu nói như kiểu trước kia cậu suy nghĩ được ra được vậy…”
Toby không phục hỏi lại Lynda: “Tớ không có, cậu có sao?”
Một nữ sinh khác tên Tracey quay sang hỏi Trần Lạc: “Blair, cậu có ý tưởng nào không?”
Dù sao Trần Lạc cũng là giáo viên dạy ôn thi tốt nghiệp cấp ba, bài tập toán học cơ bản kiểu này, với hắn mà nói hoàn toàn chính là trò trẻ con, hắn còn đang suy tư vấn đề ma pháp, nghe vậy qua loa trả lời: “Có một chút…”
Trên khuôn mặt Tracey hiện ra vẻ sùng bái, nàng nói: “Blair, cậu thật lợi hại, nói cho tớ nghe với…”
Đám người Toby và Lynda cũng hướng ánh mắt về phía Trần Lạc. Trước kia, làm bài tập nhóm kiểu này, bọn họ cơ bản cũng không biết, đều ngồi nói chuyện phiếm để giết thời gian, nhưng từ khi Blair bỗng nhiên trở nên thông minh, mỗi lần hắn đều sẽ giảng giải bài tập cho bọn họ.
Suy nghĩ của Trần Lạc bị Tracey đánh gãy, hắn chỉ có thể giải thích mấy vấn đề trên phiến đá trước tiên.
Tiểu cô nương tên Tracey này có ý đồ với hắn không phải ngày một ngày hai, hiện tại không nói, một hồi thể nào nàng cũng mời Trần Lạc ban đêm qua trang viên nhà nàng để kèm nàng học toán, nàng thậm chí còn nhiều lần nhấn mạnh trang viên nhà nàng rất lớn rất xinh đẹp…
Trước đó không lâu, Trần Lạc thế nhưng ‘vượt năm ải chém sáu tướng’, đào thải vô số người cạnh tranh mới nhận được công tác ở trường chuyên cấp 3 kia.
Nếu bàn về năng lực sư phạm, cô Britney cũng kém hắn, loại kinh nghiệm này giúp Trần Lạc đối mặt với khung cảnh hoành tráng đêm hôm qua cũng có thể thành thạo điêu luyện.
Tràng diện nhỏ kiểu này tự nhiên không nói chơi.
Dưới cách giảng dễ hiểu và kiến thức uyên bác của Trần Lạc, năm người nhanh chóng hiểu rõ bài toán phức tạp kia.
“Thì ra là như vậy…”
“Đã vậy còn quá đơn giản…”
“Blair thật là lợi hại!”
…
Toby dùng ánh mắt như nhìn quái vật ngó Trần Lạc, hắn nhịn không được nói: “Blair, não của cậu đến cùng là thế nào lớn lên, tại sao tớ cảm giác cậu giảng còn hay hơn cô Britney, mỗi lần cô Britney giảng bài tớ đều nghe không hiểu…”
Trần Lạc mỉm cười không nói gì, cô Britney là học giả ưu tú, trên phương diện nghiên cứu khoa học cực kỳ xuất sắc, nhưng lại không phải là giáo viên giỏi, đây là chuyện rất bình thường.
Lynda hừ lạnh một tiếng, chế giễu Toby nói: “Cậu cho rằng Blair là cậu hả, trong đầu chứa toàn rác rưởi…”
Người khác không biết trong đầu Blair chứa thứ gì, Toby làm bạn thân nhất của hắn, đương nhiên biết, trong đầu thằng Blair này chứa toàn là cơ thể của cô Britney, toán học nhiều nhất chỉ chiếm cỡ bằng móng tay của ngón út mà thôi.
Có điều chuyện này là bí mật của Blair, hắn không thể nói cho người khác biết, Toby đón ánh mắt trào phúng của Lynda, cười hì hì nói: “Ai nói, trong đầu tớ chứa đều là cậu…”
“Cậu, không cho cậu thích tớ…” Lynda hơi đỏ mặt, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, giận dữ nói: “Toby chết bầm, cậu mắng tớ là rác rưởi…”
Toby hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không phải sao?”
Sắc mặc Lynda đỏ ửng lên, nàng cả giận nói: “Tức chết tớ rồi…, có bản lĩnh tan học cậu chờ lấy, coi tớ có dám đốt cậu thành heo nướng hay không…”
…
Toby và Lynda cãi nhau túi bụi, học sinh chung quanh đều hướng ánh mắt nhìn qua, vì không làm cho cô Britney chú ý, Tracey vội vàng ngắt lời bọn hắn, nói sang chuyện khác: “Các cậu biết không, hôm qua hiệp hội Toán Học xảy ra chuyện lớn.”
Ông của Tracey là một vị chấp sự sơ cấp của phân hội Toán Học thành Yapool, mấy người đều biết chuyện này, Lynda ném cho Toby một ánh mắt hung ác, lúc này mới hỏi Tracey: “Chuyện gì?”
Tracey thần thần bí bí nói: “Cụ thể tớ cũng không rất rõ ràng, chỉ là nghe ông nói, đêm qua, lúc các học giả tham gia giao lưu, có một vị học giả đưa ra một vấn đề làm khó tất cả học giả, ngay cả mấy vị phó hội trưởng đều không trả lời được.”
Lynda liếc nàng một cái: “Điều này có cái gì ngạc nhiên, tớ nghe nói có cái bài toán chín cây cầu gì đó, ngay cả đại học giả đều giải không được đâu.”
“Không phải…” Tracey mím môi, nhỏ giọng thì thầm: “Bởi vì vấn đề kia, đêm qua, hiệp hội Toán Học khẩn cấp triệu tập mấy trăm vị học giả, mất một đêm cũng không giải ra, buổi sáng hôm nay, có mấy chục vị học giả đã rút khỏi phái Số, nghe nói còn có hai vị học giả vinh dự trong đêm xin rời khỏi hiệp hội Toán Học, thề rằng sau này cũng không tiếp tục nghiên cứu toán học nữa…”
“A?” Lynda nghe vậy khẽ giật mình, hỏi: “Vì sao?”
Tracey lắc đầu, nói: “Tớ nghe ông kể, chuyện này giống như có quan hệ với phái Số, bài toán kia chứng minh tư tưởng của phái Số là sai lầm, con số trên thế giới cũng không thể toàn bộ do số nguyên và phân số của số nguyên biểu thị…, mà hai vị học giả vinh dự kia, cả một đời đều chứng minh quan điểm của phái Số là chính xác, cho nên sau khi quan niệm của phái Số bị lật đổ, bọn họ liền xin rời khỏi hiệp hội Toán Học, rút khỏi phái Số, thề rằng sau này cũng không tiếp tục nghiên cứu toán học, ông mình còn nói, nếu như vấn đề này truyền đi, toàn bộ giới toán học đều sẽ hỗn loạn…”
Lynda cũng không hiểu chuyện này đại biểu ý nghĩa gì, chỉ thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là một vấn đề, nghiêm trọng đến thế sao?”
Lúc này, Tracey lại giống như là nhớ ra cái gì đó, nàng quay sang nhìn Trần Lạc, đoạn nói tiếp: “Vị học giả đưa ra vấn đề kia cũng tên là Blair, giống tên của cậu á, tớ suýt chút nữa coi đó chính là cậu…”
Trần Lạc: “…”
Lynda phất phất tay, nói: “Tracey, cậu nói mò gì đâu, vị học giả kia chỉ trùng tên với Blair thôi, học giả được mời tham dự giao lưu đều rất nổi tiếng, cậu cảm thấy Blair có thể tham gia loại hoạt động kia sao?”
Trần Lạc tiếp tục giữ yên lặng.
Bọn người Lynda xem chuyện này như một trò đùa, chỉ có Baader nhìn Trần Lạc một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn lẩm bẩm: “Phái Số, gia tộc Howard, Fitch…”
“Giao lưu học thuật, Blair…”
Toby trừng to mắt, trong mấy người, cũng chỉ có hắn biết đêm qua Trần Lạc thật sự tham giao giao lưu học thuật.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Trần Lạc, nhỏ giọng hỏi: “Blair, là cậu sao?”
Cuối cùng giấy cũng không gói được lửa, Trần Lạc không phủ nhận, cũng phủ nhận không được.
Một vấn đề để trong đêm hiệp hội Toán Học triệu tập vài trăm người, để mấy chục vị học giả rời khỏi phái Số, hai vị học giả vinh dự trong đêm rời khỏi hiệp hội Toán Học, thề về sau cũng không tiếp tục nghiên cứu toán học, làm cho cả giới toán học đều hỗn loạn…
Toby nuốt ngụm nước miếng, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, hắn lẩm bẩm: “Blair, cậu là ma quỷ sao?”