Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 15: Phóng túng một chút cũng là tình thú tại dua leo tr
Không thấy xe của Hoắc Sơ.
Đây là kết quả Mẫn Đăng cho ra sau khi nhét người vào bên trong khu xanh hóa, nhét cẩn thận, phủ lên vài chiếc lá xanh để che giấu chỗ này có người sống.
Lại chạy đi nhìn một lượt từng chiếc xe trên con đường này.
Cậu biết xe của Hoắc Sơ, xe trên con đường này cậu đều không biết.
Mẫn Đăng đành phải cụp vai, thất vọng đi đào Hoắc Sơ chôn trong dải cây xanh ra.
Gương mặt Hoắc Sơ ửng hồng, chau mày. Vì khó chịu mà trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh.
“Không thấy xe của anh đâu cả…” Mẫn Đăng ngồi bên dải cây xanh, ôm đầu mình.
Hoắc Sơ không đưa ra câu trả lời.
Điện thoại Mẫn Đăng hết pin, hình như bọn Chương Khâu cũng đi rồi.
“Điện thoại của anh đâu?” Mẫn Đăng hỏi.
Đầu Hoắc Sơ đặt trên đùi Mẫn Đăng, cơ thể uốn éo bên trong dải cây xanh. Cái tư thế kỳ lạ này như thúc giục anh cầu cứu kêu lên một tiếng.
Mẫn Đăng không để ý tới anh, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên tìm được điện thoại đột nhiên vang lên.
Điện thoại của Hoắc Sơ bị quăng đi ở bên rìa dải cây xanh, bên cạnh nắp cống. Suýt nữa mất mạng vào cống thoát nước.
Sau khi vất vả cứu về, Mẫn Đăng nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại nghĩa chính ngôn từ đầu tiên là phê bình chủ xe đậu xe lung tung, tiếp đó nghiêm túc lại hòa nhã giải thích sẽ tạm giữ xe mấy ngày.
Nghe đến đó, Mẫn Đăng hiểu rồi.
“Thì ra xe của anh bị kéo đi…” Mẫn Đăng tự lẩm bẩm.
“Ai dám kéo xe của tôi đi.” Hoắc Sơ đột nhiên hỏi.
“… Anh ta.” Mẫn Đăng sợ bản thân nói không rõ ràng.
Kề sát điện thoại bên tai Hoắc Sơ.
“Anh biết tôi là ai không?” Hoắc Sơ ôm Mẫn Đăng, nhắm mắt lại rất hung dữ đe đọa.
“Anh biết tôi là ai không!” Người đầu bên kia điện thoại cũng rống.
“Hắn là ai?” Hoắc Sơ ngẩn ra.
“Anh ta là… cảnh sát…” Mẫn Đăng nhẹ giọng nói cho anh biết.
“À. Cảnh sát ghê gớm!” Hoắc Sơ lại mắng.
“Cảnh sát chẳng có gì ghê gớm, nhưng cảnh sát có thể kéo xe anh đỗ lung tung!”
“Vậy anh giỏi quá.” Hoắc Sơ khen hắn.
“…” Đầu bên kia điện thoại im lặng phút chốc, cộc cằn nói một câu không có chi, cúp điện thoại.
“Cậu xem…” Hoắc Sơ không mở mắt nổi, chỉ cười, “Hắn sợ rồi nhỉ.”
“Anh uống say rồi.” Mẫn Đăng thở dài một hơi.
“Xe của tôi đâu…” Hoắc Sơ nói một câu rất nhẹ.
Mẫn Đăng ôm người liếc nhìn xung quanh, giơ chân ra đón một chiếc xe taxi.
Mặt trời mới mọc xuyên thấu qua màn cửa sổ mỏng manh, ném lên mặt đất vài đốm sáng. Chuyển động theo thời gian.
Cho đến khi in ở….
Một cánh tay mạnh mẽ liều chết bấu chặt mép giường, phần lưng với đường cong cơ bắp rõ ràng đang kéo căng sức mạnh.
“Đệt.” Hoắc Sơ mắng nhỏ một tiếng, tay như nhũn ra. Té xuống giường.
Một tiếng vang nặng nề.
Triệt để ngã tỉnh đầu óc ngâm trong cồn.
Hoắc Sơ ngửa đầu, nhíu mày thở phì phò. Nhớ lại đêm qua mình trở về bằng cách nào.
Mấy đoạn ngắn liên tiếp hiện lên, mang theo ánh sáng trắng, không nhìn rõ lắm.
Nhà vệ sinh… Mẫn Đăng… Dải cây xanh… Ôm người dọa cảnh sát…
Lắc lắc đầu, vừa định đứng dậy. Anh thấy rõ tình trạng trên người, da đầu nhảy một cái.
Một lúc lâu.
Hoắc Sơ đối với ngực như bị người ta vò sưng của mình rơi vào trầm tư.
Ngay sau đó, ánh mắt quét đến rất nhiều dấu tay màu đỏ trên eo.
Chậm rãi dời xuống.
Lại thấy được sau sau eo liền với mông còn có một dấu bàn tay sắp biến mất.
Hoắc Sơ trừng mắt nhìn, tay chống bên mép giường, mượn lực đứng dậy. Biểu cảm phức tạp đi vào phòng tắm.
Nước ào ào chảy xuống đầu, màn sương trắng nháy mắt nổi lên che đi nụ cười không biết xuất hiện lúc nào bên miệng Hoắc Sơ.
Những vết tích trên người này không có khả năng tự anh làm ra.
Mẫn Đăng nhìn cũng không giống là —— người nhiệt tình như thế.
Nhưng người không thể nhìn vẻ ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Phóng túng một chút cũng là tình thú.
Thay một bộ quần áo ở nhà, Hoắc Sơ vẫn đang cười.
Anh cố gắng nhớ lại Mẫn Đăng tối qua. Nhưng đành chịu, đầu óc đứt mảnh rồi.
Hoắc Sơ nghĩ cả buổi, tự làm mình buồn cười.
Anh chỉ cần tưởng tượng, Mẫn Đăng thừa dịp mình ngủ thiếp đi, véo khắp nơi trên người mình…
Mật mã khóa cửa tinh một tiếng.
Hoắc Sơ bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc lại ngượng ngùng.
Đi về phía trước hai bước, lại quay người lại.
Như đuổi tới chiến trường đến phòng treo đồ chọn chọn lựa lựa thay một bộ vest.
Cố ý phối hợp nút tay áo, cà vạt, đồng hồ. Thậm chí ngay cả vớ cũng chọn một lúc lâu.
Soi gương xem xét kỹ càng, hơi nhíu mày. Hoắc Sơ bình thường lại trở về.
Anh duy trì biểu cảm nghiêm túc lại cứng ngắc, ra khỏi phòng.
Mẫn Đăng quay đầu.
Liếc mắt liền thấy được đôi dép lê bằng bông trên chân Hoắc Sơ.
“Khụ.” Mu bàn tay Hoắc Sơ đặt sau lưng, ánh mắt tự do, chỉ không chịu nhìn thẳng Mẫn Đăng.
Nhăn nhó nói với sàn nhà, “Cậu đến rồi…”
Mẫn Đăng vội vàng lau nhà, không đếm xỉa đến anh.
“Tôi không biết cậu… trông cậu còn rất nội liễm…” Hoắc Sơ lớn thế này, lần đầu cảm nhận được được náo động như trong lòng giết nai con.
Mẫn Đăng dừng động tác trong tay, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
“Nhưng mà…” Hoắc Sơ lại ho hai tiếng, tay khẩn trương nắm nắm cà vạt, “Bây giờ tôi… vẫn chưa suy nghĩ kỹ, cậu phải cho tôi chút thời gian.”
Mẫn Đăng nhìn anh một lúc, lại quay đầu, cúi người tiếp tục lau nhà.
Biết đây là vẫn chưa tỉnh rượu.
Hoắc Sơ lại thâm tình đối mặt với sàn nhà một hồi, sàn nhà cũng sắp nôn rồi.
“Sẽ không quá lâu.” Vẻ mặt Hoắc Sơ đứng đắn, không biết đang cam đoan với ai.
“Nhường một chút.” Mẫn Đăng cầm đồ lau nhà, kéo dưới chân anh.
Hoắc Sơ: “…”
Tối hôm đó, trợ lý Đậu dùng nét mặt như cầm phân, đem một đống tiền đến nhà hàng.
Mẫn Đăng lấy được khoản tiền lương đầu tiên, rất hậu hĩnh. Tiếp đó rút toàn bộ tiền còn lại trong thẻ ra, gom lại trả cho Chu Nhất Cương.
Cậu đưa tiền đến trước mặt Chu Nhất Cương.
Chu Nhất Cương mở to hai mắt, không giơ tay nhận. Vành mắt hơi đỏ, cắn răng rõ chặt, bờ môi cũng đang run rẩy.
Mẫn Đăng không hiểu.
“Cậu…” Giọng Chu Nhất Cương nghẹn ngào, “Cậu có ý gì đây?”
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, “Tôi —— ”
“Móa, nhiều tiền vậy.” Chương Khâu đột nhiên sáp lại gần, khẩn trương không thôi, “Bao nuôi hắn? Bệnh thiếu máu à huynh đệ!”
Mẫn Đăng mở miệng: “Là trả —— ”
“Kiếm bộn không lỗ anh biết cái gì.” Chu Nhất Cương khóc, cầm lấy tiền chạy.
Mẫn Đăng nghiêng đầu, mê man.
Chương Khâu mím môi, nét mặt nghiêm túc. Lôi Mẫn Đăng ra khỏi bếp sau.
Hai người cùng ngồi xổm trong cái hẻm nhỏ ở cửa sau.
“Mày biết tại sao Chu Nhất Cương khóc không.” Chương Khâu nhíu mày.
“Cảm động?” Mẫn Đăng đáp.
Chương Khâu: “…”
“Tiền ở đâu ra?” Chương Khâu hỏi.
“Quét dọn vệ sinh cho Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng trả lời đơn giản.
Sắc mặt Chương Khâu chuyển trừ trắng sang xanh, sau đó thành đen. Trong mắt toàn là lo lắng, đầu ngón tay thô mài mạnh một cái trên mặt đất.
“Trả tiền rồi, mày còn bao nhiêu tiền?” Chương Khâu thu lại cảm xúc trong mắt, nói sang chuyện khác.
Mẫn Đăng móc ra năm mươi sáu đồng chỉ còn lại trong túi quần.
“Không biết lập kế hoạch tí nào, tiền trong thẻ cũng rút ra hết rồi?” Chương Khâu nhìn cậu chằm chằm.
Mẫn Đăng nhìn y không nói chuyện.
Chương Khâu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, phách lối giơ tay. Móc ra hai tờ tiền giấy trong túi quần mình.
Một tờ mười đồng, một tờ một đồng.
Chương Khâu: “…”
Hai người nhìn nhau không nói gì, con mèo béo giẫm bước chân nhỏ bịch bịch bịch chạy tới.
Mang theo một cơn gió, cuốn lá rụng lên.
“Thật ra thì, người chia làm rất nhiều loại.” Chương Khâu nhét tờ mười đồng vào túi áo Mẫn Đăng, vỗ vỗ tờ một đồng trên tay, “Loại như chúng ta gọi là người nghèo.”
Mẫn Đăng sờ đầu mèo, cười nhẹ một cái.
“Còn có một loại người giàu có. Ví dụ như ông chủ Hoắc kia, trong túi anh ta tuyệt đối không có khả năng móc ra tờ một đồng này. Đây là chênh lệch, cũng là hiện thực.” Ánh mắt Chương Khâu mang theo nghiên cứu tìm tòi.
Mẫn Đăng ngẫm nghĩ, quay đầu hai người nhìn nhau.
“So sánh mới có chênh lệch, so cũng không so được, nói gì mà hiện thực.” Mẫn Đăng nói.
Chương Khâu xoắn xuýt cả buổi, thở phào nhẹ nhõm. Biết em trai ngốc nhà y chưa từng đọc tổng tài bá đạo và tình nhân hợp đồng của hắn.
Lúc này mới yên tâm.
Đốt một điếu thuốc, cảm thán nói: “Cũng đúng, loại người như bọn họ cho dù móc ra đồng đô la Mỹ từ trong túi, nói không chừng ngay cả phân biệt chúng ta cũng không phân biệt được.”
Xe của ông chủ Hoắc vẫn bị giữ ở đại đội quản lý đô thị, hôm nay đón xe đến nhà hàng.
Không thể móc tiền đô la Mỹ ra. Kẹt sỉ móc mấy đồng xu trong túi ra đưa cho tài xế.
“Này, thiếu một đồng!” Tài xế kêu lên.