Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 103: Hôn hay không hôn tại dua leo tr.
Editor: Xám
Lúc này, nàng đã đứng ở trước mặt người ngày nhớ đêm mong. Mà người đó, lại đang chăm sóc cây cảnh.
Dáng vẻ hắn chăm sóc cây cảnh quá nghiêm túc, động tác dịu dàng, ánh mắt chăm chú, cẩn thận từng chút dùng xẻng vỗ đất.
Thượng Tư Tư nhìn Nhan Duật với vẻ mặt phức tạp, sau khi nàng đến Lệ Kinh, đã nghe được rất nhiều lời đồn về Nhan Duật, ví dụ như là người trong hoàng thất đắm mình vào hát hí khúc, ví dụ như bao dưỡng kỹ nữ, ví dụ như mừng giận thất thường… Rất nhiều rất nhiều, đương nhiên trong số đó không có một câu nào là lời hay. Hôm tiệc thưởng hoa đó, khi hắn và Nhiếp Nhân cùng chống xe, nàng đã có ấn tượng sâu đậm với hắn, cho đến khi biết hắn là người nàng từng ái mộ, trái tim nàng đột nhiên đau đớn.
Ban đầu khi nàng và hắn quen biết, hắn không phải nam nhân phóng đãng như thế.
Nàng tìm hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng đứng ở trước mặt hắn, hắn lại xem nàng như người vô hình. Nàng thật sự không thể chịu được, cuối cùng thấp giọng mở miệng: “Dạ Xán.” Lúc nàng quen hắn, hắn nói hắn tên là Dạ Xán.
Dạ Xán, tỏa ra hào quang rực rỡ trong đêm tối, chẳng phải chính là vì sao ư?
Nhan Ngọc Hoành, ngôi sao sáng nhất trong bảy vì sao.
Nhan Duật ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một tiếng với nàng, cúi người chăm chú nhìn vào phiến lá xanh biếc của cây mẫu đơn bên cạnh nàng, hắn đưa ngón tay ra, nhón lấy một con sâu đang nhúc nhích, ném ở bên chân.
Sắc mặt Thượng Tư Tư lập tức hơi trắng bệch, nàng đạp một cướp lên mặt đất, giẫm chết con sâu kia, đưa tay nắm lấy tay áo của Nhan Duật.
“Dạ Xán, chàng đừng vờ như không quen biết ta? Chàng nói cho ta biết, vì sao muốn Nhiếp Nhân lừa gạt ta?” Rốt cuộc Thượng Tư Tư vẫn luôn trầm tĩnh như nước không nhịn được, đã bắt đầu kích động.
Nhan Duật nhìn Thượng Tư Tư túm chặt tay áo hắn, mắt phượng quyến rũ, môi mỏng cong lên thành nét cười: “Nhị công chúa, ta vốn định chăm sóc cây hoa này xong, rửa tay sạch sẽ rồi mới nói chuyện với nàng, nàng gấp gáp lần sờ như vậy, nhưng trên người ta có mùi phân đấy.”
Sắc mặt Thượng Tư Tư càng khó nhìn hơn, nhưng nàng lại không có chút ý định buông tay nào, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Mà trong đôi mắt mê người đó của hắn, tràn đầy vẻ phóng đãng tà mị.
“Dạ Xán, vì sao chàng đối xử với ta như vậy?” Thượng Tư Tư đè nén dao động trong lòng, lẳng lặng hỏi.
Hai tay Nhan Duật chống cái xẻng, ý cười bên khóe môi dần đậm lên: “Đã cách nhiều năm như vậy rồi, nàng làm thế nào phát hiện ra Nhiếp Nhân không phải là ta?” Đôi con ngươi màu mực lóe sáng, nhìn thẳng vào Thượng Tư Tư, dường như ánh mắt có hoa lửa lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thể nắm chắc.
Trên vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Thượng Tư Tư có sự dao động lướt qua, khuôn mặt nàng từ từ nhuộm lên chút ửng hồng.
“Vì nụ hôn! Nụ hôn giữa chàng và ta!” Thượng Tư Tư có chút hờn giận nói.
Năm đó, nàng đã hôn hắn.
Bởi vì thích, cho nên đã chủ động hôn hắn, nhưng hắn lại đẩy nàng ra, nói muốn nàng vĩnh viễn đừng yêu hắn. Từ sau nụ hôn đó, hắn đã rời đi.
Thế nhưng, Nhiếp Nhân không biết, khi nàng và Nhiếp Nhân ở cùng nhau, nàng hỏi hắn: “Chàng còn nhớ nụ hôn đó không?” Thật ra nàng muốn nói, nụ hôn đó là nàng chủ động, hơn nữa còn chưa đạt được, cho nên bây giờ muốn đòi lại, bảo hắn hôn nàng.
Nhiếp Nhân nói: “Nhớ chứ nhớ chứ, chính là ta hôn nàng mà!”
Lúc ấy nàng đã lờ mờ, có lẽ là thời gian quá lâu, hắn quên mất thôi, nàng hỏi lại: “Là chàng hôn ta sao?”
Hắn nghi hoặc: “Không phải sao?”
“Hôn hay không hôn?” Nàng hỏi lại.
Lần này Nhiếp Nhân nhíu mày: “Thời gian quá lâu, ta quên rồi.”
Lúc ấy nàng đã sinh nghi, dù thế nào cũng cảm thấy bất thường.
Nàng lại lừa hắn, nói: “Được, không nhớ chuyện đó cũng không sao, vậy hẳn là chàng nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau ở đâu phải không?”
Thật ra bọn họ hoàn toàn chưa từng ngủ cùng nhau, nếu như hắn nói không có, vậy có lẽ nàng sẽ không nghi ngờ hắn nữa. Nếu như nói ở cùng nhau nhưng không biết chỗ cụ thể là đâu, vậy nhất định là giả mạo rồi. Thế nhưng, Nhiếp Nhân nghe thấy câu này nhảy dựng lên giống như bị bọ cạp chích: “Các người… Các người đã ngủ cùng nhau rồi?”
Các —— người?!
Tâm trạng Thượng Tư tư trầm xuống, lạnh mặt hỏi: “Nhiếp đại tướng quân, người ta trong câu nói của ngài, một người là chỉ ta, người còn lại là chỉ ai?”
Cuối cùng Nhiếp Nhân không chống cự được sự chất vấn của nàng, đã khai ra.
“Ta đã biết như vậy đấy!” Thượng Tư Tư cắn răng nói.
Nhan Duật thở dài một tiếng, trước đây, vào lần đầu tiên hắn gặp Thượng Tư Tư, Nhiếp Nhân cũng đi theo hắn, nhưng hắn ta không lộ mặt. Về sau, hắn biết Nhiếp Nhân có tình ý với Thượng Tư Tư, lúc này mới cố tình tác hợp cho bọn họ. Ai có thể ngờ được, Nhiếp Nhân có tình cảm với Thượng Tư Tư, chỉ lừa một lần như vậy thôi đã làm lộ rồi.
Gần như tất cả những chuyện nên nói giữa hắn và Thượng Tư Tư hắn đều đã nói cho Nhiếp Nhân, chỉ có nụ hôn đó, hắn không muốn để Nhiếp Nhân biết, bởi vì hắn muốn tác hợp cho bọn họ, có lẽ không nói ra chuyện này sẽ tốt hơn, huống chi, không phải chuyện gì vẻ vang, là cô nương người ta chủ động hôn hắn, rất mất mặt. Ai biết được, chính vì không nói chuyện này lại làm hỏng việc. Hắn đâu ngờ được, Thượng Tư Tư lại chủ động nhắc đến nụ hôn khiến nàng ta mất mặt đó chứ!
Nhan Duật nhếch môi cười: “Quả nhiên nhị công chúa rất thông tuệ! Nếu như nàng đã biết thân phận của ta, thì nên biết vì sao ta lại nói câu đó đúng không? Ta là một kẻ chẳng lành, những người thân thiết với ta đều có kết cục không tốt. Nhiếp Nhân thật sự rất thích nàng, nàng rất hợp với hắn!” Hắn đặt cái xẻng trong tay xuống, đi đến bên cạnh con kênh, ngồi xổm xuống rửa tay.
Thượng Tư Tư lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn gấm rồi đưa tới, Nhan Duật lại không nhận, mà cầm lấy chiếc khăn đặt trên ghế trúc bên cạnh để lau tay: “Không biết đôi tay này của ta đã từng sờ vào thân thể của bao nhiêu nữ tử rồi, vừa rồi còn sờ vào phân, nhị công chúa không sợ làm bẩn khăn của nàng sao?”
Tính tình của Thượng Tư Tư xem như cực kỳ bình thản, nhưng cũng bị câu này của hắn chọc giận đến mức cơ thể bắt đầu run rẩy.
“Chàng…” Nàng cầm khăn, giọng nói cũng run rẩy không nói nên lời. Qua một lúc lâu, nàng mới bình tĩnh lại, chỉ vào hắn nói: “Chàng hà tất phải đắm mình trong trụy lạc, ta biết chàng không phải người như vậy. Rõ ràng chàng và Nhiếp Nhân là huynh đệ tốt, chàng lại chống xe với hắn ở tiệc thưởng hoa, ta đoán trong kinh thành này, không có ai biết quan hệ giữa chàng và Nhiếp Nhân đâu? Năm đó, chàng đến Vân Thiều quốc, vừa khéo gặp gỡ ta, trước đây ta còn cho rằng là trùng hợp, bây giờ nghĩ lại, đó là kế sách của chàng phải không! Chàng tiếp cận ta là bởi vì một nửa binh quyền của Vân Thiều quốc trong tay ta phải không, chàng lợi dụng ta, ta không oán trách chàng. Nhưng mà chàng, rốt cuộc tại sao lại thay đổi chủ ý, để Nhiếp Nhân thay chàng, ngay cả lợi dụng ta chàng cũng chẳng thèm tự mình lợi dụng hay sao?”
Thượng Tư Tư nhìn Nhan Duật, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt u oán.
Nhan Duật ngẩn người, hắn đi đến trước mặt Thượng Tư Tư, cúi đầu nhìn nàng, cười rất nhạt: “Tư Tư, nàng nói rất đúng, trước đây ta tiếp cận nàng là có mục đích. Lúc đó ta không biết, không biết một người chịu tổn thương về mặt tình cảm sẽ đau đớn đến mức nào. Cho nên đã làm tổn thương nàng. Nhưng sau này ta đã biết rồi, ta biết nàng vẫn luôn tìm ta, cũng biết Nhiếp Nhân thích nàng, hai người các nàng thật sự rất xứng đôi.”
Thượng Tư Tư nhíu mày cười lạnh: “Không! Nhan Ngọc Hoành, chàng vẫn không biết. Chàng cảm thấy xứng đôi, nhưng ta không cảm thấy vậy.”
Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng lóa mắt: “Ngọc Hoành, bí mật của chàng, ta sẽ giữ kín cho chàng. Ta sẽ không làm hỏng chuyện của chàng, sẽ không trở mặt với Nhiếp Nhân, ở trong mắt người khác, bọn ta vẫn sẽ là một đôi. Ta thích chàng, ta cũng tin cuối cùng chàng sẽ thích ta. Chẳng phải bây giờ chàng thích Tô Vãn Hương sao? Ta sẽ cho chàng biết, ta còn tốt hơn nàng ta!”
Nàng ngẩng mặt nhìn lên Nhan Duật, khóe môi có ý cười cố chấp.
Nhan Duật xoa trán: “Tư Tư, nàng đừng bướng!”
Nhan Duật nắm lấy bả vai Thượng Tư Tư, cúi người nhìn nàng ta, trong đôi mắt đẹp là vẻ vô cùng chăm chú.
“Tư Tư, vẫn là câu nói đó, nàng là một cô nương tốt, ta cũng thích nàng, nhưng vĩnh viễn sẽ không trở thành loại tình cảm đó! Trong lòng ta, cả đời này đã có người rồi, không còn chừa chỗ nào cho nàng nữa.” Nhan Duật nói từng chữ một, sự dứt khoát trong giọng nói giống như vàng đá bị ném xuống đất*.
*vàng đá ném xuống đất phát ra tiếng kêu đanh thép, thể hiện sự dứt khoát dõng dạc.
Thượng Tư Tư ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong con ngươi tối đen của Nhan Duật, cả trái tim lập tức run rẩy không ngừng, không hiểu sao lại rung động. Nàng không nghe thấy lời Nhan Duật, nàng chỉ biết, cuối cùng nàng sẽ có được hắn.
Nàng kiễng chân, đưa tay ra muốn vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Nhan Duật.
Nhan Duật vội vàng lùi về sau một bước, xách thùng phân lên.
Tần Cửu đã đến phủ Nghiêm Vương, người hầu dẫn nàng đến hậu hoa viên. Bởi vì Nhan Duật đã dặn dò, chỉ cần nàng đến, cho dù hắn ở đâu cũng sẽ gặp nàng.
Hoa trong hậu hoa viên đang nở rộ, có một cái đình bằng cẩm thạch trắng, đủ loại mẫu đơn ôm vòng xung quanh. Hồng phấn yểu điệu, đỏ thẫm lộng lẫy như son, hồng nhạt thanh lệ trang nhã, trắng thuần như tiên tử không có chút khí chất phàm trần nào, sắc vàng cao quý tao nhã…
Tần Cửu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại mẫu đơn với nhiều màu sắc nở ở một chỗ trong vườn như vậy. Nếu như là nàng của trước đây, e rằng sớm đã lấy bút vẽ ra bắt đầu phác họa, chuẩn bị để thêu một bức tranh quốc sắc. Có điều, bây giờ nàng lại không có tâm trạng đó.
Tất cả đều là mẫu đơn, tại tiệc thưởng hoa, Nhan Duật thật sự được tính là một người chung tính. Tần Cửu vươn ngón tay ra, vuốt ve một cây Dạ Quang Bạch đang nở rực rỡ.
“Cửu gia, vương gia đang ở trong nhà ấm trồng hoa, cho phép nô tài đi bẩm báo một tiếng.” Người hầu thấp giọng nói.
Tần Cửu cười nhạt, đi cùng người hầu về phía nhà ấm trồng hoa.
Nhan Duật thật sự là một quái thai mà, chắc hẳn đó là nhà ấm trồng hoa nuôi trồng mẫu đơn cho Tô Vãn Hương rồi, Tần Cửu mỉm cười.
Người hầu ở cửa nhà ấm trồng hoa cao giọng nói: “Vương gia, Cửu gia tới chơi!”
“Vào… Vào đi!” Giọng nói của Nhan Duật hơi kỳ lạ.
Tần Cửu đẩy cửa trúc đi vào, đủ loại hoa đang nở rộ, muôn hồng nghìn tía. Nhưng Tần Cửu vừa nhìn đã thấy Nhan Duật và Thượng Tư Tư đứng ở chính giữa nhà ấm trồng hoa.
Nhan Duật xắn tay áo, tay xách thùng phân, mà thùng phân lại dịch lên phía trước, hướng về phía Thượng Tư Tư. Thượng Tư Tư đứng phía trước cách hắn không xa, nhíu mày nhìn thùng phân trước người hắn, dường như tư thế này là đang do dự có nên một cước đá đổ thùng phân hay không!
“Cửu gia, ngươi đến rồi à!” Nhan Duật nhìn thấy nàng, cười nhạt, ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía.
Thượng Tư Tư thấy Tần Cửu đến đây, ánh mắt phức tạp liếc Nhan Duật một cái: “Vương gia, bản công chúa sẽ không quấy rầy ngài chăm sóc cây cảnh nữa, cáo từ.” Khi đi qua Tần Cửu, Thượng Tư Tư thi lễ với Tần Cửu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhan Duật nhếch môi cười nói: “Lệ Châu Nhi, tới xách thùng phân giúp bản vương.”