Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ Chương 181: Máu lạnh vô tình

Chương 181: Máu lạnh vô tình

11:42 chiều – 12/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 181: Máu lạnh vô tình tại dua leo tr

Editor: Xám

Bởi vì Nhan Mẫn và Nhan Túc đều đã phạm đại tội, không có cơ hội nào bước lên ngôi vị hoàng đế nữa, cho nên mới muốn lập Nhan Duật là hoàng thái đệ. Mà bây giờ, Lưu Liên quay về, oan khuất của Bạch hoàng hậu đã rửa sạch, Lưu Liên đã chính thức là con của hoàng thất, vị trí hoàng thái tử, ngoài hắn ra thì không thể là ai khác.

Giữa từng tiếng chúc mừng của bách quan thịnh yến đã đạt đến cao trào, Tần Cửu thấy chuyện đã đạt được hiệu quả nàng muốn, nàng cũng không cần ở đây chịu đựng ánh mắt giống như kim đâm của người ấy nữa, nàng lấy lý do đau đầu, rời khỏi điện Sùng Nhân trước.

Trời đã tối đen, trong hoàng cung to lớn như thế, đủ loại đèn lồng treo cao. Bởi vì là sinh nhật Khánh Đế, lại là yến hội đầu tiên sau khi bình định Thiên Thần tông, vậy nên khắp nơi trong cung sáng rực huy hoàng. Đi đường trong cung có ánh đèn màu vấn vít, Tần Cửu lại cảm thấy trái tim giống như ngâm trong bóng tối vô tận. Nàng giẫm lên chiếc bóng lúc dài lúc ngắn của đèn lồng, chậm rãi bước ra khỏi cung.

Sau khi ra khỏi cửa cung, xung quanh lại mù mịt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi hướng nào. Nghĩ mình đã lâu chưa đến Linh Lung các rồi, bèn bảo Tỳ Ba lái xe, chuyển đường đi đến Linh Lung các. Mộ Vu Phi sai người chuẩn bị cao lương mỹ vị ở nhã các, đích thân tiếp đãi Tần Cửu và Tỳ Ba.

“Đại nhân, thuộc hạ đã nghe ngóng được, có một loại kỳ dược, có tác dụng chữa trị thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng do tu luyện tà công cực tốt.” Mộ Vu Phi thấp giọng nói, trong mắt sáng lấp lánh vui mừng.

Trong mắt Tỳ Ba hiện lên vẻ mừng rỡ, “Thật chứ?”

Mộ Vu Phi gật gật đầu, “Bình thường người đến người đi trong Linh Lung các của ta, cũng không thiếu kỳ nhân dị sự, mấy ngày trước một người hái thuốc nhắc đến có một loại kỳ dược, dùng liên tục, có thể chữa trị cơ thể tu luyện tà công mà bị tổn thương. Ta đã đích thân đi đến hỏi thăm lang trung trong dược phòng, đều nói thuốc đó quả thực có tác dụng ấy, chỉ là loại thuốc này rất khó tìm mà thôi.”

Tần Cửu cười thản nhiên, mặt mày xinh đẹp, “Thuốc mà Tuyên Li nói, có phải là Sợi Tơ Hồng?”

Mộ Vu Phi gật đầu liên tục, “Đúng vậy, vị thuốc này thật trùng hợp với vũ khí của Cửu gia. Sao, đại nhân đã từng nghe qua?”

Tần Cửu xoay xoay cái cốc trong tay, thản nhiên nói: “Quả thực đã từng nghe qua, chỉ là nghe nói thuốc này đã diệt tuyệt (hết sạch) trên đời, không thể tìm được nữa, các ngươi cũng không cần phí thời gian đi tìm kiếm.”

Mộ Vu Phi trợn to hai mắt giống như chịu đả kích rất lớn, “Không đâu, ta không tin sẽ diệt tuyệt như thế. Đại nhân, ta định đi tìm Sợi Tơ Hồng, tin rằng cuối cùng sẽ tìm được.”

Tần Cửu mỉm cười thản nhiên, “Tuyên Li, ta vẫn chưa chết được. Một thời gian ngắn nữa ta sẽ dừng tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh, mấy ngày nay ta vẫn luôn dùng thuốc của Thái cung phụng, cơ thể sẽ dần khỏe lên. Các ngươi có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, không cần lãng phí thời gian lên những thứ này.”

Mộ Vu Phi nhíu mày, không nói thêm gì nữa, dáng vẻ đó giống như đã đồng ý rồi. Nhưng Tần Cửu biết Mộ Vu Phi là người rất có chủ kiến, cho dù hắn không đích thân đi, e rằng cũng sẽ phái người âm thầm phái người khác đi.

Nàng khẽ thở dài, biết mình nói thêm nữa cũng vô ích.

Hai người nói chuyện thêm một lát, đột nhiên thấy quản sự trong các đi đến bẩm báo với Mộ Vu Phi, nói là Nghiêm Vương đã uống say, đang gây sự trong các.

“Nghiêm Vương tới Linh Lung các lúc nào?” Tần Cửu nhíu mày hỏi, nước trà trong chén bưng trên tay nổi lên sóng lăn tăn.

Quản sự bẩm báo: “Vừa mới tới ạ, hắn còn dẫn theo hai nữ tử, xem dáng vẻ là nữ tử thanh lâu. Nghiêm Vương chê rượu của chúng ta không phải rượu ngon, đã ném vỡ mấy vò rồi. Nói là nếu chúng ta không đưa rượu ngon tới, hắn sẽ phá sạch Linh Lung các.”

Mộ Vu Phi và Tỳ Ba nghe thấy lời quản sự, đều nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu. Đương nhiên bọn họ biết lần này Nghiêm Vương đến không có ý tốt, sợ là cố ý đến bới móc.

Tần Cửu uống một chén nước trà, cười uể oải nói: “Hai người các ngươi nhìn ta làm gì? Tuyên Li, đây là chuyện của Linh Lung các các ngươi, ngươi là các chủ, còn không mau đi giải quyết.”

Mộ Vu Phi cười ha hả, “Đại nhân, hôm nay Nghiêm Vương đi theo sau lưng người, giao tình của người và Nghiêm Vương không ít, nếu người đi, nhất định chuyện sẽ dễ dàng giải quyết. Huống hồ, người cũng nói rồi, đây là chuyện của Linh Lung các chúng ta, người là lão đại phía sau của Linh Lung các, nói thế nào cũng nên là người đi giải quyết, thật sự không đến lượt ta ra mặt.”

Tỳ Ba cũng lên tiếng phụ họa: “Tuyên Li nói rất đúng, Cửu gia, nên là người đi.” Hai người đều biết, Nghiêm Vương đến đây là vì Tần Cửu, bọn họ ai đi cũng vô dụng. Huống hồ, hỗn thế Diêm Vương như Nghiêm Vương, là người bọn họ có thể chọc được sao?

Tần Cửu híp mắt phượng lại, ánh mắt chuyển từ mặt Tỳ Ba lên mặt Mộ Vu Phi.

Hai người coi như không thấy ánh mắt Tần Cửu, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, hình như muốn nhìn nóc nhà sơn trắng toát đến khi ra được một đóa hoa.

Tần Cửu biết không thể trông cậy hai người này được nữa, mà nàng, vừa vặn có mấy lời, vì thế đứng dậy đi ra ngoài. Nàng men theo hành lang lầu hai đi thẳng đến trước cửa nhã các mà Nhan Duật ở.

Bên trong hành lang hoàn toàn u ám, tiếng trêu ghẹo bên trong tuôn ra từ khe cửa, một nữ tử hình như đang hát《 Thập Bát Mô 》, từng câu dâm đãng phóng túng chui vào trong tai. Tần Cửu vốn muốn đẩy cửa đi vào, nhưng hai chân lại giống như đã đóng đinh xuống mặt đất.

Cho dù là gặp hắn rồi, dưới tình huống này, thì nên nói những gì đây? Quả thực nàng đã cố ý lợi dụng hắn, đây là sự thật.

Nàng nhắm mắt lại, cười tự giễu, vừa định xoay người lại. Lại nghe thấy trong phòng một lần nữa truyền đến một tiếng vang lớn ầm ầm, tiếp theo chính là giọng nói mị hoặc tột cùng của Nhan Duật, “Sao, rượu ngon món ngon đâu, giấu giếm không chịu mang lên phải không, thật sự muốn bản vương đốt Linh Lung các của các ngươi à!”

Giọng nói thẽ thọt khúm núm của tiểu nhị truyền ra, “Nghiêm Vương đại nhân thứ tội, rượu ngon nhất của tệ điếm (quán tệ – cách nói khiêm tốn) đã mang lên rồi, thật sự là không còn rượu ngon nào nữa. Không biết rốt cuộc Nghiêm Vương muốn uống loại rượu nào?”

“Rượu nào? Đương nhiên rượu ngon nhất là rượu Vong Tình, sao các ngươi không có? Không có rượu Vong Tình các ngươi còn mở tửu lâu làm gì, mau mang rượu Vong Tình lên.” Nhan Duật lười biếng nói, mặc dù giọng nói mị hoặc, nhưng giọng điệu nói chuyện lại sắc bén.

Tiểu nhị sợ đến mức run giọng hỏi: “Chưa…… Chưa từng nghe nói có loại rượu này, vương gia.”

Rầm một tiếng, lại là tiếng ly rượu rơi xuống đất.

Tần Cửu nhắm hai mắt lại, cuối cùng đi đến trước cửa, đẩy cửa phòng ra. Ánh sáng ngập phòng cùng với tiếng cười vui vẻ của nữ tử tuôn ra từ trong phòng, huân hương trên áo nữ tử hòa trộn cùng mùi rượu nức mũi lờ mờ bao phù trong không khí.

Tần Cửu ngước mắt, chỉ thấy Nhan Duật say như không say tựa lên sập mỹ nhân, dưới ánh đèn chiếu rọi, dung nhan tà mị giống như được phủ lên một lớp hào quang màu vàng kim nhạt, mắt phượng hơi híp, nhìn hắn giống như tu la địa ngục. Hai nữ tử một trái một phải ngồi bên cạnh hắn, nữ tử bên trái mặc áo tím, nữ tử bên phải mặc áo vàng, hai người đều trang điểm cực kỳ diêm dúa.

Nữ tử áo tím giơ ly trong tay lên, cười tủm tỉm nói: “Vương gia, mặc dù ly rượu này không phải rượu Vong Tình, nhưng thiếp uống cũng thấy không tệ lắm. Tha cho Linh Lung các này cũng sẽ không cố ý không mang rượu ngon lên cho vương gia dùng.”

Tay của Nhan Duật, véo một cái lên eo nữ tử áo tím, lông mi dài mà đen mở ra giống như cây quạt, cười tủm tỉm nói: “Cũng được, nếu nàng muốn cho bản vương uống, vậy bản vương sẽ uống, chỉ là, uống thế này không được!”

Nữ tử áo tím nghe vậy, mắt đẹp đảo quanh, xoay chiếc ly giơ cao trong tay, một ngụm rượu đã ngậm ở trong miệng, hôn Nhan Duật.

Nữ tử áo vàng lại gắp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Nhan Duật, chờ hắn ăn.

Tần Cửu đi đến bên cạnh tiểu nhị, khẽ nói với hắn, “Ngươi đi ra ngoài đi, chuyện ở đây để ta giải quyết.”

Tiểu nhị như nhìn thấy được cứu tinh, cuống cuồng ra khỏi phòng.

Nhan Duật ăn một miếng thịt, híp mắt nhìn  Tần Cửu, ánh mắt lâng lâng, “Đây không phải là Cửu gia sao? Sao lại rảnh rỗi đến tìm bản vương thế này?”

Tần Cửu không để ý đến Nhan Duật, mà nói với hai nữ tử: “Ra ngoài! Linh Lung các là tửu lâu, không phải kỹ quán.” Giọng điệu của nàng chậm rãi, giọng nói cũng dịu dàng đến tột cùng, hơn nữa trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, nhưng không biết vì sao hai nữ tử lại cảm thấy trong lòng hoảng sợ, đang do dự có nên đi hay không.

“Đừng đi!” Nhan Duật ôm chặt giai nhân một trái một phái, “Ai dám cho các nàng đi?”

Tần Cửu đi đến bên cạnh cửa, mở cửa lớn của nhã các ra, trong tay nghịch khung thêu hoa điểm đầy tơ và kim thêu hoa, cười tươi như hoa với hai nữ tử, “Mời hai vị cô nương đi khỏi đi!”

Hai nữ tử nhìn Nhan Duật, vẫn không chịu đứng dậy. Khung thêu hoa trong tay Tần Cửu nâng lên, một cây châm bạc mang theo sợi tơ bay ra ngoài, xuyên qua bầu rượu trước mặt nữ tử áo tím, cắm lên mặt bàn.

Hai nữ tử sợ đến mức khắp người run lẩy bẩy, run run đứng dậy, đi ra ngoài như chạy trốn. Mặc dù Nghiêm Vương tuấn mỹ như hoa, nhưng cũng không thể vì hầu Nghiêm Vương mà bỏ lại cái mạng nhỏ của mình. Mặc dù nữ tử lưu luyến cái vuốt ve an ủi của Nhan Duật, nhưng bọn họ lại cực sợ kim thêu hoa trong tay Tần Cửu, run rẩy đứng dậy, đi ra ngoài.

Tần Cửu đóng cửa ầm một tiếng, quay đầu chăm chú nhìn Nhan Duật.

“Cửu gia đuổi các nàng đi là có ý gì? Muốn tự mình đến hầu ta sao? Lại đây, ngồi chỗ này.” Hắn vỗ vào ghế tựa bên cạnh cười nói, nụ cười của hắn vui vẻ, chỉ là giọng nói lại lạnh không có chút độ ấm nào..

“Sao, không nói gì?” Nhan Duật bưng ly rượu lên, ngửa mặt uống hết trong một ngụm, lông mày hơi nhíu, sắc đen trong mắt lại còn đậm hơn bóng đêm, đậm tới mức giống như không tan được, “Là không có gì để nói, hay là không muốn nói, hay là nàng muốn bản vương nói?”

Tần Cửu cứng đờ đứng ở trong phòng, không hề nhúc nhích. Nói cái gì đây? Quả thực không có gì để nói, có lẽ hôm nay không nên đến gặp hắn.

“Nàng muốn bảo ta ủng hộ Nhan Dật phải không? Bây giờ nó đã là cháu ruột của ta, là người kế thừa hoàng vị danh chính ngôn thuận, làm sao ta có thể không ủng hộ nó chứ, huống hồ, còn có nàng, còn có nàng đang trù mưu tính kế cho nó nữa!”

“Tần Cửu, nàng đã sớm lập kế hoạch xong rồi. Ngày lập minh ước với ta, nàng nói muốn đẩy ta lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, thì ra cũng chỉ là để đẩy ta đến nơi cao nhất, sau đó lại để ta ngã mạnh xuống. Tư Đồ Dật, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ ngờ, nó lại là Nhan Dật! Chẳng trách chẳng trách, Tần Cửu gia, nàng thật là đủ thủ đoạn, không tiếc lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, điểm này, ta còn xa mới sánh được nàng. Nàng nói xem, rốt cuộc là ta nên khen sự thông minh cơ trí của nàng, hay là nên hận sự máu lạnh vô tình của nàng đây?!” Nhan Duật cười lạnh nói, hình như hắn đã say, lại hình như cực kỳ tỉnh táo, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm nàng.

“Đúng! Ta chưa bao giờ thật sự muốn giúp ngài, chưa bao giờ! Ta đã sớm nói với ngày, ta là yêu nữ, ngài còn vọng tưởng ta thật sự giúp ngài sao?” Tần Cửu chậm rãi nói.