Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82: Thân thiết tại dua leo tr.
Sau nửa canh giờ, cung nữ ở phòng bếp đưa điểm tâm đã đến, bởi vì loại điểm tâm rất nhiều, cho nên mười tám cung nữ của phòng bếp đã đến hết, đều là búi tóc Nhạc Du, cung trang màu lam nhạt. Mười tám cung nữ bày điểm tâm lên đầy bàn, sau đó buông tay đứng ở một bên. Chỗ của Nhan Túc có người hầu hạ, vốn dĩ bọn họ đưa điểm tâm xong đều phải trở về phòng bếp, nhưng Tạ Trạc Trần lại phái người ngăn bọn họ lại.
“An Lăng Vương có lệnh, lệnh cho các ngươi hầu hạ ở đây. Tam công chúa đường xa đến đây, vẫn chưa từng nếm thử điểm tâm của Đại Dục quốc chúng ta, các ngươi lần lượt giới thiệu những món điểm tâm này cho tam công chúa. Mỗi người giới thiệu hai loại, nếu như nói hay, điện hạ có thưởng.” Tạ Trạc Trần cười nhạt nói.
Nhóm cung nữ vừa nghe vậy, thần sắc trên mặt khác nhau, nhưng phần lớn đều rất hưng phấn.
Tần Cửu khẽ cười, biết Nhan Túc đang tìm lý do giữ những cung nữ kia lại, chờ sau khi Hổ Trảo đến để nhận ra thích khách. Nàng cúi đầu xuống, ở dưới mặt bàn, gỡ tấm vải thêu trên khung thêu hoa ra, lặng lẽ đổi một tấm vải trắng từ trong tay áo, ngón tay ngọc may vá thành thạo như bay trên tấm vải trắng.
Nhan Túc cầm một miếng điểm tâm hình hoa mai để vào trong chiếc đĩa trước mặt Thượng Sở Sở, thản nhiên nói: “Tam công chúa, nếm thử điểm tâm này đi.”
Khóe môi hắn ngậm một nét cười thoáng qua, nét thoáng cười đó lướt qua quá nhẹ nhàng và cố ý, dưới ánh sáng thuần khiết thanh nhã bao phủ trong căn phòng, khiến người khác có chút cảm giác không chân thực. Lần này trở về Lệ Kinh, Tần Cửu đã từng nhìn thấy nụ cười ấy trên mặt Nhan Túc không chỉ một lần, dường như đã khắc lên khóe môi hắn, giống như quy luật hóa. Dường như chỉ khi đối diện với Tô Vãn Hương, hắn mới biết cười dịu dàng, khi đối diện với người khác, nếu không phải lạnh lùng hà khắc như mặt than thì là cười mỉm như đối phó.
Hình như Thượng Sở Sở cũng cực kỳ bất mãn với nụ cười mỉm cố ý của hắn, cong môi không ăn điểm tâm hắn lấy.
Hàng lông mày kiếm của Nhan Túc khẽ nhíu lại, từ từ ngẩng lên dựa vào ghế, đồng tử sẫm màu tối đen lướt qua khuôn mặt các cung nữ, cả nười giống như miếng ngọc cổ thượng hạng, mê người lại không lóa mắt, hàm súc lại không khiến người ta xem nhẹ, khiến cho ánh mắt của vài tiểu cung nữ lén lén liếc lại. Hắn lại cười lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo bức người, dọa tiểu mấy cung nữ kia cúi đầu run sợ.
“Công chúa không thích miếng điểm tâm hoa mai này, là ai dâng lên?”
Sắc mặt của tiểu cung nữ đứng ở ngoài cùng bên tay trái lập tức biến thành trắng bệch, rúm ró bước lên phía trước một bước, quỳ xuống đất, thấp giọng nói, “Điện hạ, là nô tỳ dâng lên ạ.”
“Đứng lên đi, vậy thì bắt đầu từ ngươi, giới thiệu điểm tâm cho công chúa đi.” Nhan Túc thản nhiên nói.
Lúc này tiểu cung nữ mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thấp giọng giải thích cách làm bánh hương hoa mai kia.
Vừa rồi Tần Cửu đã nghe thấy giọng của thích khách, lúc này dỏng tai lắng nghe, hi vọng có thể từ giọng nói tìm ra thích khách, vậy thì sẽ không cần Hổ Trảo nữa. Thế nhưng, chờ đến khi mười tám cung nữ đó đã giới thiệu từng món, Tần Cửu vẫn chưa nghe thấy giọng nói của nữ thích khách kia, cũng không nghe thấy giọng nói nào rõ ràng dùng giọng giả để nói, chắc chắn vừa nãy khi nàng và nữ thích khách kia nói chuyện, giọng nàng ta dùng mới là giọng giả, bây giờ đã dùng giọng thật.
Tần Cửu khó tránh khỏi có chút thất vọng, cúi đầu xuống, tiếp tục thêu hoa trên khung thêu hoa.
Ánh mắt Nhan Túc nhẹ nhàng liếc tới, từ sắc mặt của nàng hắn đã sớm biết nàng đang nghe giọng nói của các cung nữ, nhìn thấy nàng hơi thất vọng, biết rằng cũng không có kết quả. Hắn phất tay, “Giới thiệu xong rồi, các ngươi ra sân đợi đi, chờ chúng ta ăn xong điểm tâm, các ngươi lại đến dọn dẹp.”
Nhóm cung nữ hiểu ý, đều thi lễ lui ra ngoài, cúi đầu đứng ở trong sân.
Nhan Túc và Thượng Sở Sở vừa uống trà vừa ngồi đợi, Tần Cửu nhón lấy kim thêu hoa, vẻ mặt khoan thai điềm đạm, nhưng ngón tay dưới bàn nhưng lại di chuyển cực nhanh, trong khi không một ai hay biết, từng đóa hoa đã nở rộ trên khung thêu hoa.
Qua thời gian cạn vài chén trà, chỉ nghe thấy từ ngoài cổng tròn truyền đến mấy tiếng chó sủa, Tần Cửu cau mày, vô thức vân vê ống tay áo, liếc mắt nhìn về phía Tỳ Ba một cái. Tỳ Ba nhìn Tần Cửu, mặt không biến sắc gật đầu.
Một lát sau, cách tấm rèm trúc, Tần Cửu trông thấy một con chó săn màu vàng lặng lẽ xuất hiện trong sân.
Đó là một con chó săn cực kỳ tráng kiện, màu lông vàng óng lóe lên hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhìn qua giống như khoác lên một chiếc áo choàng màu vàng, lộng lẫy đến tột cùng. Nó chậm rãi thong thả bước đi, quanh quẩn trong sân.
“ Con chó này thật là đẹp!” Thượng Sở Sở tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tần Cửu mặt không biến sắc thu lại đường kim cuối cùng, tươi cười như hoa nói: “Phải đó, thuộc hạ của An Lăng Vương, bao gồm cả điện hạ nữa, không ai không xuất chúng nổi bật.” Nói xong, cười khẽ liếc Nhan Túc một cái.
Nhan Túc hết lòng coi Hổ Trảo là bạn của mình, không hề xem trọng lời nói của Tần Cửu, nhưng Thượng Sở Sở lại cảm thấy hơi kỳ quặc, Tần Cửu lại đánh đồng vương gia đường đường với một con chó, đúng là lớn mật.
Hổ Trảo đi vòng quanh những cung nữ kia vài vòng, thỉnh thoảng lại ngửi tới ngửi lui, khiến cho sắc mặt của những cung nữ kia biến đổi thất thường, không biết rốt cuộc đang làm gì. Rất nhanh Hổ Trảo đi đến trước mặt một cung nữ, kéo lấy mép váy nàng ta, lôi nàng ta ra.
Cung nữ kia giống như kinh hoảng, loạng choạng bước ra: “Tạ đại nhân, chẳng hay, đang làm gì vậy?”
Đại ca của Tạ Trạc Trần – Tạ Địch Trần cười lạnh nói: “Không làm gì cả, hay là ngươi đi giải thích với điện hạ đi?” Nói xong, vén rèm che lên, dẫn theo cung nữ kia tiến vào.
Cung nữ kia khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú, nhìn diện mạo rõ ràng không giống với tiểu cung nữ đã chết. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra khuôn mặt bọn họ rất giống nhau, mặc dù mắt không giống, nhưng đều là mắt to. Người bình thường nếu như muốn dịch dung thành người khác, đương nhiên muốn tìm khuôn mặt có thể dễ dàng dịch dung, bất luận thế nào, một đôi mắt nhỏ cũng không thể dịch dung thành mắt to.
Thần sắc của cung nữ kia có chút kinh hoàng, quỳ thụp một tiếng xuống trước mặt Nhan Túc, cuống quýt dập đầu nói: “Điện hạ, không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì?” Vẻ mặt Nhan Túc lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua ngọc bội đeo trên vạt áo cung nữ, lạnh lùng cười giễu một tiếng cắt ngang bầu không khí, “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên là Thúy Lan.” Cung nữ thấp giọng đáp.
“Thúy Lan, sau giờ ngọ ba khắc hôm nay, mãi đến trước khi bản vương gọi các ngươi tới đây, ngươi đã ở đâu? Đang làm gì?” Nhan Túc chậm rãi hỏi.
Ánh mắt Thúy Lan run rẩy, thấp giọng đáp: “Nô tỳ ngoài bận rộn ở phòng bếp thì chỉ đến sảnh tiếp khách đưa thức ăn, không đến nơi nào khác nữa.”
“Ngươi nghĩ lại cẩn thận lần nữa đi, ngươi khẳng định không đến chỗ nào khác sao?” Đôi mắt lạnh lùng hẹp dài của Nhan Túc khẽ híp lại, vẻ lạnh lẽo bức người trí mạng bùng lên.
Thần sắc Thúy Lan lập tức hơi kinh hoàng, nghĩ lại cẩn thận, nói: “Nô tỳ, thật sự không đi đâu khác nữa.”
Nhan Túc cười lạnh lùng, bưng chén trà lên từ từ uống một ngụm, nói: “Ngươi có biết, Hổ Trảo tìm ra ngươi trong đám người như thế nào không?”
Thúy Lan lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết.”
Nhan Túc cười lạnh không nói gì, Tạ Địch Trần đứng hầu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Trước khi ta dắt Hổ Trảo đến đây, đã cho nó ngửi hương hoa tử kinh. Thích khách hôm nay hành thích tam công chúa đã đánh nhau với Trạc Trần trong khóm hoa tử kinh, ngươi nói ngươi không đến nơi nào khác, tại sao trên người lại có hương hoa tử kinh?”
Thúy Lan nghe vậy, từ từ khép mắt lại, sau khi mở mắt ra, vẻ kinh hoàng trên mặt đã sớm biến mất không thấy nữa, ngược lại hoàn toàn là vẻ điềm đạm.
“Nếu như đã bị các ngươi phát hiện, ta cũng không còn lời nào để nói nữa. Chỉ tiếc rằng, ta đã không thành công chia rẽ quan hệ giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục.” Nàng ta lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy thù hận.
Tạ Địch Trần thấy tình hình không ổn, tiến lên một bước, tóm lấy cằm nàng ta, moi thuốc độc trong miệng nàng ta ra.
“Là ai sai khiến ngươi?” Đầu mày của Nhan Túc cau chặt, lạnh lùng hỏi.
“Có chết ta cũng sẽ không nói.” Thúy Lan cười thảm nói, đột nhiên đâm đầu về phía một góc bàn. Bất ngờ không đề phòng, Tạ Địch Trần cản lại không kịp, nàng ta đã đâm vào, hôn mê.
Minh Nguyệt sơn trang đã có sẵn ngự y, Nhan Túc vội vàng sai người khiêng Thúy Lan vào sương phòng bên cạnh, đồng thời phái người đi mời ngự y.
Thượng Sở Sở đứng dậy, “Nếu như đã bắt được thích khách rồi, vẫn mong vương gia phải nghiêm trị không tha, ta xin cáo từ.”
Nhan Túc gật đầu nói: “Xin công chúa yên tâm, bản vương nhất định sẽ nghiêm trị thích khách, cũng sớm ngày tra ra thủ phạm thực sự phía sau, ăn nói với Vân Thiều quốc.”
Thượng Sở Sở gật đầu cười, lập tức định dẫn người hầu đi ra phía cửa.
Tần Cửu nhìn thấy Hổ Trảo vẫn đang ung dung quanh quẩn trong sân, bèn hỏi: “Đúng là lần này Hổ Trảo của điện hạ đã lập công lớn, chẳng biết điện hạ định thưởng nó thế nào, có phải định thả cho nó chơi đùa trong Minh Nguyệt sơn trang hay không?”
Nhan Túc cười nói: “Hổ Trảo hiếm khi ra ngoài một lần, đương nhiên phải thả cho nó chơi một chút rồi?”
Tần Cửu cười cười, nhìn thấy những cung nữ phòng bếp trong sân đang bị Tạ Địch Trần cho tản đi, còn có Thượng Sở Sở và người hầu của nàng, dòng người nhộn nhịp, liền đứng dậy đi: “Điện hạ, ta cũng cáo từ thôi.”
Tần Cửu và Tỳ Ba theo đuôi Thượng Sở Sở hòa vào trong nhóm cung nữ đi ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy Hổ Trảo đang chạy tới chạy lui trong bụi hoa trong sân, không hề nhìn về phía này, trong lòng nàng hơi thả lỏng. Nhưng ngay vào lúc Tần Cửu sắp đi qua cánh cổng tròn, Hổ Trảo từ từ quay đầu lại.
Nó nhìn chằm chằm Tần Cửu một lát, bỗng nhiên sải dài chân chạy nhanh về phía Tần Cửu. Đến trước mặt Tần Cửu, đi vòng quanh nàng mấy vòng, ngửi người Tần Cửu hết lần này đến lần khác, đuôi không ngừng vẫy vẫy, rõ ràng là cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng, lưng nó cong lại, chạy lên phía trước, rồi lại nhào vào lòng Tần Cửu, con ngươi màu nâu sẫm lóe lên ánh sáng nhìn chằm chằm Tần Cửu, đầu lưỡi rất dài đã sớm vươn ra, muốn liếm cằm Tần Cửu.
Sức lực của Hổ Trảo rất mạnh, sức chạy lên lại rất lớn, nhào vào làm Tần Cửu suýt ngã, nàng cố ý hoảng sợ kêu “A” một tiếng, sau đó vươn tay vỗ lên người Hổ Trảo, lực đạo vừa phải vỗ Hổ Trảo tách ra, đồng thời duỗi ngón tay chọc vào người Hổ Trảo.
Nhan Túc tiễn Thượng Sở Sở ra khỏi cửa phòng, đã xoay người định vào phòng, nghe thấy tiếng kêu của Tần Cửu, vội vàng xoay người lại, trùng hợp nhìn thấy cảnh Hổ Trảo nhào lên người Tần Cửu bị Tần Cửu vỗ một chưởng tách ra. Hắn bước như bay đến, lập tức nhìn thấy Hổ Trảo xụi lơ trên mặt đất, uất ức kêu “hu hu”, cơ thể lại không thể động đậy.
Nhan Túc không nhịn được nhíu mày, trước giờ Hổ Trảo luôn cao ngạo, ít khi phát ra tiếng kêu uất ức thế này, chẵng lẽ đã bị trọng thương? Hắn vội vàng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra Hổ Trảo một lượt, phát hiện nó chỉ bị điểm huyệt đạo, lúc này mới yên tâm. Mặc dù nói thế, trong lòng Nhan Túc vẫn cực kỳ phẫn nộ, hắn khoanh tay đứng đó, ngược sáng, vẻ mặt khuất bóng không nhìn rõ, trong mắt lại lóe lên vẻ giận giữ, hắn hỏi với giọng lạnh lùng: “Cửu gia, có chuyện gì vậy?”
Tần Cửu ôm ngực, cảm thấy trái tim mình vẫn nảy lên kịch liệt, nàng không nỡ nhìn ánh mắt khẩn cầu tủi thân của Hổ Trảo, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Nhan Túc, thản nhiên nói: “Ta còn muốn hỏi vương gia đây là chuyện gì đấy? Hổ Trảo của ngài vô duyên vô cớ bổ nhào về phía ta, nói thật, ta không thích loài động vật như chó lắm, vì chó cậy thế chủ. Cả ngày trên người bẩn thỉu dơ dáy, nói không chừng trên người còn có bọ chét, kém xa Hoàng Mao nhà ta. Vừa rồi nó nhào về phía ta, trong lòng ta thật sự không chịu nổi mùi của nó, không nhịn được đã lỡ tay. Cảm phiền điện hạ khẩn trương đưa Hổ Trảo của ngài đi đi, sau này phải cách xa ta một chút. Nếu như lần sau nó còn tiếp tục chạy đến chỗ ta, nếu như tay ta lại lỡ lần nữa, nếu như vỗ lên đầu nó, có thể lỗi của ta to lắm.”
Tần Cửu cười tủm tỉm nói xong, cúi đầu phủi phủi y phục, nhìn thấy trên góc áo dính một sợ lông chó màu vàng óng, lập tức đầu mày cau chặt lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Tỳ Ba vội vàng duỗi ngón tay qua, nhặt sợi lông chó kia xuống, lúc này sắc mặt Tần Cửu mới hơi dịu đi.
Tạ Trạc Trần và Tạ Địch Trần chạy như bay tới, giải huyệt đạo cho Hổ Trảo. Hổ Trảo trở mình dậy khỏi mặt đất, ra vẻ lại muốn chạy đến chỗ Tần Cửu, bị Tạ Địch Trần ôm chặt cổ. Hổ Trảo nhảy lên, uất ức liên tục kêu hu hu.
Nhan Túc cười lạnh lẽo, nói: “Cửu gia, ta rất muốn biết, tại sao Hổ Trảo của chúng ta lại muốn chạy về phía ngươi, ta nhớ, đến cuối cùng Trạc Trần và thích khách đánh nhau trong khóm hoa tử kinh, ngươi không hề qua đó!”
Tần Cửu nhíu mày phe phẩy khung thêu hoa, lười biếng nói: “Làm sao ta biết được, nói không chừng là khứu giác Hổ Trảo của ngài không nhạy rồi.”
Mặt Tỳ Ba lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Cửu gia, tính hay quên của ngài nặng thật. Mặc dù ngài không đi vào trong khóm hoa tử kinh, nhưng trên người ngài có thứ mang theo hương hoa tử kinh, chính là khung thêu hoa của ngài.”
Tần Cửu sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “Ta nhớ ra rồi. Hôm qua, ta nói muốn thêu hoa tử kinh, nha đầu Lệ Chi liền ngâm tấm vải thêu hoa của ta vào trong nước hoa tử kinh, nói như thế mới hợp tình cảnh.”
Tần Cửu huơ huơ khung thêu hoa, quả nhiên phía trên thêu một khóm hoa tử kinh. Đây chính là hoa vừa nãy nàng thêu dưới tình huống cấp bách, bởi vì nàng đã sớm đoán ra Nhan Túc gọi Hổ Trảo đến nhận người chính là thông qua hương hoa tử kinh.
Ánh mắt Nhan Túc lướt qua khung thêu hoa của Tần Cửu, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy đóa hoa thêu trên khung thêu hoa của Tần Cửu, chưa nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ lại, quả nhiên là hoa tử kinh.
Tần Cửu thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Nhan Túc giảm bớt, biết được hắn đã tin. Thoạt nhìn hoa tử kinh nàng vừa mới cố ý thêu giống với đóa hoa thêu nguyên gốc, vậy nên Nhan Túc không nhìn ra nàng đã hoán đổi tấm vải thêu.
“Điện hạ không có nghi vấn gì nữa phải không? Nếu vậy, ta sẽ lập tức rời đi.” Tần Cửu nói xong, liền bước đi thướt tha nhanh chóng rời đi, nàng dồn sức nhẫn nhịn mới không quay đầu lại nhìn Hổ Trảo.
Hổ Trảo quay về phía bóng lưng Tần Cửu rời đi kêu “hu hu”, Nhan Túc ngồi xuống xoa xoa đầu Hổ Trảo, híp mắt nói: “Hình như Hổ Trảo có chút bất thường.”
Tạ Địch Trần nói: “Hổ Trảo của chúng ta đã bao giờ từng bị người khác ức hiếp như vậy đâu, nhất định là không cam tâm. Vừa rồi thuộc hạ còn cho rằng Hổ Trảo cũng phân biệt được trung – gian*, cho nên nhìn thấy yêu nữ mới sủa?”
*trung – gian: trung trong trung thực, gian trong gian trá.
Nhan Túc lạnh lùng nhíu mày nói: “Có lẽ là vậy, trông chừng Hổ Trảo, đừng để nó chọc vào nữ nhân kia nữa.”
— —— —— —— —— —— —
*Lời tác giả:
Hổ Trảo: Mẹ nó, đó là Tố Tố của ta, các ngươi mù hết rồi sao?
Nhan Túc: Hổ Trảo ngoan, sau này ta sẽ thay ngươi giáo huấn yêu nữ kia.
Hổ Trảo mắt đầy lệ: Ai cho ngươi giáo huấn nàng chứ, nàng là một nửa chủ nhân của ta đó.
Tạ Địch Trần: Sao Hổ Trảo cứ sủa suốt vậy, bị đánh hỏng đầu rồi phải không. Buộc nó lại!
Hổ Trảo: Tên mắt trắng này, không được buộc lão tử lại, lão tử muốn đi tìm Tố Tố. Còn buộc nữa, lão tử sẽ cắn chết ngươi.