Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 21: Chương 20

6:13 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21: Chương 20 tại dualeotruyen



“Tom? Cậu ấy không ở cùng cậu sao?” Ellis nhìn thoáng qua phía sau Draco, phát hiện Tom không có đi ra từ phòng ngủ.
Ellis nhăn mũi lại, đè thấp giọng xuống, “Đừng nói với tớ, hai cậu lại cãi nhau nhe?”
“Em bé nhỏ Ellis à, đừng nói lời ngu ngốc như thế.” Walden trợn mắt với Ellis, sau đó mới nhìn về phía Draco, “Bọn tôi không nhìn thấy Tom—-” anh hơi dừng lại rồi bổ sung thêm: “Cả buổi sáng cũng chưa thấy đâu.”
Draco đã có thể xác định là Tom cả đêm không về, chết tiệt, cậu ta mới năm nhất mà đã đi đêm rồi, cầu cho Pringle (người quản lý) thọp đầu cậu ta và thuận tiện phạt cậu ta đi lao động một tháng rồi làm bạn với Ravenclaw ngu ngốc kia luôn đi.
Thấy Draco đang cau có với tâm trạng không thể coi là tốt, Walden chỉ có thể đề nghị đi tới lễ đường dùng bữa sáng, chuyện của Draco và Tom, Walden hoàn toàn không muốn đụng chạm tới.
Chờ tới khi bọn họ đi tới lễ đường, lửa giận của Draco đã bay lên một tầng cao mới.

Tom đang thản nhiên ngồi ăn sáng trên bàn dài của Slytherin và cách hắn không xa chính là Abraxas.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Draco, Abraxas – người an nhàn cắt bánh bí đỏ – xoay đầu lại và gật đầu với Draco.
Nếu không phải là Walden kéo Draco, chỉ sợ cậu đã đứng yên ở cửa lễ đường mà tiếp tục trừng mắt.

Quăng mạnh cặp sách lên chiếc ghế bên cạnh Tom, Draco đến cả liếc Tom một cái cũng không thèm liền trực tiếp ngồi xuống.

“Chào buổi sáng, Draco.” Tom lau miệng, híp mắt chào hỏi với Draco.
Draco múc một muỗng khoai tây nghiền vào trong đĩa của mình, “Tôi cho là tôi sẽ nghe câu thăm hỏi này ở trong phòng ngủ, trò Riddle.”
“Dĩ nhiên là không phải—-” Tom quay đầu về phía Draco đang tản ra hơi thở chớ chọc ta, ta đang giận đấy, nhướng mày, sau đó mặc kệ mặt mũi của người ra mà chỉ ra, “Cậu đang giận vì tôi không có quay về phòng ngủ?”
“Tôi giận không phải vì cậu không có về phòng ngủ.” Draco cố dằn lại lửa giận của mình, cậu không muốn khiến cho các học sinh Slytherin khác chú ý.
“Thế thì là gì? Đừng bảo là không có tôi thì cậu sẽ mất ngủ, Draco.”
“……” Draco không nhịn được mà nghiến răng, cậu nhất thời nhận ra từ hồi gặp Tom là hàm răng của cậu cần có nhu cầu bảo vệ cao.

“Thôi đi, cậu rõ ràng biết vì sao tôi lại giận.”
Dĩ nhiên là biết.

Tom chắc chắn rằng Draco không hề muốn mình có nhiều tiếp xúc với Abraxas Malfoy, hay nói cách khác, mỗi khi ở trước mặt của Abraxas, Draco đều không thể giữ được sự điềm tĩnh của mình.
“Tôi không có ở chung với Abraxas, bọn tôi chỉ nói chuyện một lúc rồi tách ra.” Tom cũng không rõ tại sao mình lại đi giải thích với Draco, chờ tới lúc hắn kịp phản ứng thì hắn đã làm vậy rồi.
“Đừng có xạo, trò Riddle.” Draco lạnh lùng nói, “Cả đêm qua cậu không có trở về.”
“Đương nhiên là tôi không có trở về, chỉ là không có ở cạnh Abraxas, thu hồi lại mấy cái phỏng đoán không có căn cứ đó của cậu đi, chẳng có cái nào là sự thật đâu Draco.” Tom dùng nĩa chọt vào cái bánh trên đĩa, giống như không có chút hứng thú nào muốn ăn.
Nghe lời giải thích của Tom, Draco chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu tỏ vẻ cuộc trò chuyện dừng tại đây.
Trong lúc đó, Ellis và Walden ngồi một bên vờ như mình đã điếc, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon lành trên bàn mà dùng bữa một cách tao nhã, mãi tới khi Tom và Draco ngừng nói chuyện, hai người họ mới đem ánh mắt lên người của họ lần nữa.
“Tom, cậu gần đây rất bận sao? Bọn tớ không thể gặp cậu suốt.” Ellis nuốt thức ăn trong miệng xuống, bất mãn phàn nàn một câu.
Tom mang theo nụ cười nhìn về phía Ellis ngồi ở đối diện, “Cũng không có gì, chẳng qua là giáo sư Slughorn bảo tôi giúp ông ấy xử lí một ít nguyên liệu độc dược.”
“Giáo sư Slughorn?” Walden cũng tham gia thảo luận, “A, vậy đúng là xui xẻo đấy Tom, mấy thứ nguyên liệu độc dược đó đều dính dính ghê chết đi được.” Walden vừa nói vừa bày ra vẻ mặt hết muốn ăn khiến Ellis cười khúc khích.
Đang trò chuyện thì bên ngoài lễ đường truyền tới tiếng “phạch phạch”, một đám cú mèo đến đưa thư từ bên ngoài lễ đường bay vào.
Draco liếc một cái rồi nhìn qua chỗ khác, hiện tại không còn ai gửi cho cậu kẹo đủ vị và điểm tâm ngon lành nữa, cậu không còn thấy con đại bàng quen thuộc của nhà Malfoy.
Cậu vừa mới phỉ báng trong lòng xong thì liền thấy một con đại bàng dừng lại ở trên bàn cơm ngay trước mặt cậu, cái gói buộc bên dưới dài tới mức quét hết số đĩa ở trên bàn.
“Á, con chim ngu ngốc chết tiệt!”
“Merlin ơi, áo chùng của tôi!”
Nhóm Slytherin bị ảnh hưởng lập tức mở miệng phàn nàn.
“……” Draco câm nín nhìn con đại bàng có chút quen thuộc nhưng không phải cái con trong ấn tượng của mình, sau đó chỉ về phía Abraxas, “Đồ ngu, mày gửi lộn chỗ rồi.”

Con đại bàng dĩ nhiên không làm theo lời Draco, thấy Draco không nhận lấy gói hàng liền mổ mạnh vào tay của cậu.

“Ôi, mẹ kiếp!” Draco rút lại tay phải bị con đại bàng mổ, vết đỏ trên cánh tay trắng nõn cực kì rõ ràng, cậu bị mổ không nhẹ đâu.
Tom ở một bên chán ghét lau đi nước trái cây văng trên mặt mà nói: “Draco, tôi sợ cái này là cho cậu.”
“Không đời nào!” Draco lập tức phủ nhận, con đại bàng này rõ ràng là của nhà Malfoy, tuy cậu hiện tại cũng là Malfoy, nhưng dĩ nhiên không phải ở cái trang viên kia, thế quái nào lại có thể nhận được gói hàng từ nhà Malfoy?
Gói hàng rất dài, hơn nữa con đại bàng đã bắt đầu không kiên nhẫn mà kêu lên.
“À, tớ thấy, thứ này thật sự là gói hàng của cậu, Draco.” Ellis mở to mắt nhìn cái tên trên bao bì một cách cẩn thận, sau đó chỉ vào nét chữ trên đó và nói: “Trên này có tên của cậu, Draco Malfoy.”
Walden cũng nhướng người lên, “A, đúng vậy nè, nhưng mà—-” anh nheo lại con mắt màu lam,” Con đại bàng nhà Malfoy sao lại tặng đồ cho cậu?”
“Tôi biết kiểu gì được!” Draco trợn mắt, sau đó nhận lấy gói hàng từ trên đùi con đại bàng và đặt xuống, con đại bàng được giải thoát cúi đầu uống một ngụm nước trái cây từ trong ly của Draco rồi mới phạch phạch bay đi.
“Là thứ gì thế?” Tom híp lại đôi mắt tựa như màn đêm, liếc một cái về phía Abraxas ngồi cách đó không xa, “Abraxas tặng cho cậu thứ gì?”
Cái tay đang xé lớp vỏ bọc của Draco tạm dừng một chút, sau đó mới lười nhác nói: “Sao cậu biết là Abraxas tặng cho tôi? Có khi là lão Malfoy đi.”
“Đừng có ảo tưởng nữa, hôm đó vẻ mặt của lão Malfoy nhìn cậu cứ như nhìn một thằng ngu.” Tom cười khẽ một tiếng rồi cũng gia nhập vào hàng ngũ xé gói hàng.
Chờ tới khi toàn bộ giấy da bọc ở bên ngoài đều xé hết, nét mặt của Draco đơ ra trong nháy mắt.

Đó là một cây chổi bay, mới tinh, phần đuôi chổi vừa dài vừa thẳng, hơn nữa còn được cắt tỉa rất gọn gàng.
“Ôi, Merlin ơi, đây là cây Sao Chổi 180, cây chổi vừa mới ra mắt của Công ty Thương mại Sao Chổi, ôi Merlin, nó thật là đẹp quá đi.” Hai mắt của Walden như phát sáng, anh nhẹ nhàng sờ lên cây Sao Chổi 180, không có ý định buông ra.
Draco mím môi, vốn dĩ sau khi gia nhập đội bóng Quidditch, đội trưởng Quidditch định bỏ tiền túi ra để mua giúp Draco một cây chổi mới, có điều là Draco cự tuyệt, kiêu ngạo của nhà Malfoy khiến cậu thà dùng cây chổi cùn của trường học cũng không nhận lấy bố thí của người khác.

Nhưng hiện tại, rõ ràng là nhà Malfoy đã bỏ tiền cho cậu, có thể làm được chuyện này dĩ nhiên không phải lão Malfoy, nhớ tới thái độ của ông cố hôm đó, Draco dám cá là ấn tượng của ông cố với mình đã không thể cứu được nữa.
Nghĩ tới đây, Draco quay đầu nhìn về phía Abraxas, Abraxas cũng nhìn về phía Draco và mỉm cười, anh thậm chí còn giơ nước trái cây lên.
A, quả nhiên là Abraxas.

Draco rên rỉ trong lòng, tuy anh ta là ông nội mình, đưa quà cho cháu cũng không có gì là lạ, nhưng ở thời gian này cậu vốn còn không được sinh ra nữa, bọn họ hiện tại chỉ là quan hệ bạn học mà thôi.
Được rồi, tiền của nhà Malfoy thì cũng là tiền của mình.


Draco không ngừng tự an ủi trong lòng.
Tom rút ra một tấm thẻ từ đống giấy vụn, liếc qua một cái rồi đưa cho Draco, “Gửi cậu.”
Nhận lấy tấm thẻ từ trong tay Tom, Draco nghiêm túc nhìn nét chữ trên tấm thẻ, trên đó chỉ có một câu “Sử dụng nó trong thi đấu thật tốt và giành chiến thắng—- A.M”.
Là tên viết tắt của Abraxas Malfoy, Draco đã không theo kịp suy nghĩ của anh.
Không biết lí do tại sao Abraxas lại muốn đưa chổi bay cho cậu, nhưng Draco vẫn quyết định nhận lấy nó, dù sao đây là cây chổi tốt nhất của hiện tại, hơn nữa đây còn là quà của ông nội đưa cho mình.
Trên bàn dài Slytherin vì sự xuất hiện của món quà quý giá này mà trở nên ồn ào, ai cũng có thể nhìn ra người tặng quà là nhà Malfoy.
Marcus đã rời khỏi chỗ của mình mà tới gần, hắn vui mừng và bất ngờ nhìn Draco.

“Quá tuyệt rồi Draco, cậu có cây chổi mới rồi.” Hắn vừa nói vừa giữ chặt lấy Draco, “Chiều nay của buổi huấn luyện của đội, đừng quên, đến lúc đó anh sẽ giới thiệu các đội viên khác cho cậu làm quen.”
“Không đời nào tôi quên buổi huấn luyện đâu.” Draco nở nụ cười nhạt với Marcus.
Hiện tại cậu cần đem cây chổi bay này về phòng ngủ của Slytherin, chứ không phải tiếp tục bị người khác nhìn chằm chằm xuyên suốt bữa sáng.
“Tôi về phòng ngủ một chuyến, Ellis, nhờ cậu đem cặp sách của tôi đến lớp Biến Hình vậy.” Draco vừa chào Ellis vừa nắm lấy cẳng tay của Tom mà đứng lên.
Tom nhướng mày và nhìn Draco đầy thắc mắc.
“À, tôi nghĩ cậu sẽ không để ý việc đi cùng với tôi, đúng chứ Tom?”
“Đương nhiên là không để ý.” Tom nâng một bên chân mày, cười tạm biệt với Ellis và Walden.
Chờ tới lúc rời khỏi lễ đường, Draco mới buông cánh tay của Tom ra.

“Đêm qua cậu đi đâu? Nếu không có ở chung với Abraxas.” Cậu vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục hỏi Tom.
“A, Draco, cậu vẫn không thể không ngừng lại hành động tò mò của mình như một Gryffindor ngu xuẩn sao?” Tom nghiêng đầu nhìn Draco đang vuốt ve cây chổi bay, muốn từ chối trả lời.
“Nếu cậu không trả lời tôi—-” Draco dừng chân, vừa cười nhạt vừa dùng cái giọng điệu khiến người khác khó chịu:” Thế thì về sau cậu đừng hòng đi đêm an toàn.”.