Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: Năm mới [2] tại dualeotruyen.
Khi Đại Sở bước vào năm mới , mặc đồ mới , đây là nhất định , người một nhà cùng ăn chung một bữa cơm đoàn viên ấm áp hòa thuận lại càng là điều tất nhiên , đương nhiên, còn có bái táo công, thổ công gia, thành hoàng gia , cũng là cần thiết .
Đêm ba mươi tháng giêng là ngày ăn bữa cơm đoàn viên, ngày đầu năm xuất môn thăm họ hàng người thân , ngày mùng bốn cúng thành hoàng, đương nhiên, còn có một thứ rất được hoan nghênh cùng chờ mong , mùng năm đến mùng tám, du viên hội ( ngày hội liên hoan )được tổ chức liên tục ba ngày.
Theo truyền thuyết, năm đó thái tổ đế đánh Nam Cương bị vu sư Nam Cương sử dụng mặc quỷ cùng yêu vật vây công, thiếu chút nữa không về được, là thiên thần phù hộ, giáng xuống hỏa cầu khiến mặc quỷ cùng yêu vật chết cháy, thái tổ đế mới có thể đánh hạ Nam Cương, bắt sống vu sư Nam Cương.
Bởi vì thiên thần thích náo nhiệt, thái tổ đế đã hạ lệnh, hàng năm từ mùng năm đến mùng tám tháng giêng đều tổ chức du viên , lấy dịp này để kỉ niệm ân cứu mạng của thiên thần .
Phong tục các nơi bất đồng, nội dung du viên hội cũng không tất giống nhau.
Du viên hội ở Thanh Dương Huyền, đại khái là bình thường nhất, cũng chỉ quanh quẩn bằng việc uống rượu trong rừng mai , đương nhiên, có lẽ văn nhân nhã sĩ sẽ thích , lại còn có người thỉnh gánh hát đến hát hí khúc, đây là việc lão nhân cùng nữ nhân đều thích , về phần luận võ đấu lục nghệ gì gì đó , đây là điều kẻ đọc sách thích nhất .
Cái gọi là lục nghệ chính là vũ kỹ, cầm nghệ, họa nghệ, thư nghệ, kì nghệ, xạ kĩ.
Ở Đại Sở không có mở cuộc thi võ , chỉ có văn khoa tiến sĩ, nhưng, hiện giờ kẻ đọc sách nếu không có thân mang lục nghệ chính là sẽ bị cười nhạo . Năm đó , mười hai tướng sĩ dưới trướng thái tổ đều là người văn võ song toàn , ảnh hưởng với kẻ hậu thế cũng rất sâu xa , bởi vậy, tuy rằng chỉ có văn khoa nhưng cũng không khuyết thiếu tướng sĩ trẻ tuổi !
Bởi vậy, ở trong ba ngày của du viên hội , bên sông Hộ Thành là náo nhiệt nhất, địa phương kia chính là nơi luận võ đấu nghệ .
Mà tiểu hài tử, thích nhất , đương nhiên là múa mặt nạ .
Buổi tối cuối cùng của ngày mùng tám , phố lớn ngõ nhỏ ở Thanh Dương Huyền đều có không ít tiểu hài tử cầm theo mặt nạ do tự làm , hoặc là mặt nạ hai tiền mua ở chỗ lão Dương đầu phố , đi khắp hang cùng ngõ hẻm gõ đại môn, hì hì cười đùa , xin hồng đường ( đường mật ) hay tiền đồng của những người lớn mà chúng đã quen hay chưa quen.
Mà ngày hôm đó, mặc kệ là người nào , gặp những tiểu hài tử bướng bỉnh này chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, ngoan ngoãn cho hồng đường hoặc là tiền đồng.
Ngàn vạn lần không thể mắng chửi, hoặc là trừng mắt thổi râu, bởi vì này buổi tối hôm đó những tiểu hài tử đeo mặt nạ chính là lão đại ở Thanh Dương Huyền!
Bởi vì nghe nói, nếu có người nào nổi giận hay la mắng tiểu hài tử đeo mặt mặt nạ thì khẳng định trong năm mới sẽ làm việc không thuận !
Đương nhiên, đây có lẽ không phải sự thật, bất quá, tập tục này ở Thanh Dương Huyền đã muốn truyền lưu thật lâu thật lâu.
Chính là, mặc kệ thiệt giả như thế nào, thấy tiểu hài tử đáng yêu xốc lên mặt nạ, cười tủm tỉm mở ra hai tay , nột nột hô “Chúc mừng phát tài, hồng đường lấy đến !”, rất nhiều người đại khái sẽ cười ha hả , ngoan ngoãn xuất ra hồng đường sớm đã chuẩn bị trên người.
……
Mà ngày hôm nay là ngày ba mươi tháng giêng .
Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam, dọc đường dặn dò lẩm bẩm “Cho dù muốn luyện công cũng không cần cấp bách như thế chứ . Thật là! Nhớ kĩ phải theo ta về nhà để đón năm mới đó !……”
Mặc Tam im lặng nghe, nghiêng đầu nhìn về phía Vị Vị đang lải nhải , bởi vì một đường đi nhanh nên mặt Vị Vị đỏ ửng , ánh mắt lượng lượng , dưới ánh nắng xế chiều có chút ướt át, nhịn không được nâng tay sờ mắt Vị Vị, đổi lấy Vị Vị mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm.
“Tiểu Mặc, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không ?!”
Mặc Tam trầm mặc thu hồi tay , gật đầu, hắn có nghe, chính là…… Vị Vị hảo dong dài, nhưng những lời này không thể nói, Vị Vị sẽ tức giận.
“Vậy ngươi vào mùng tám mới trở lại trên núi luyện võ nhé !” Hứa Vị nghiêm túc công đạo .
Mặc Tam khẽ nhíu mày, hắn vốn định đêm nay sẽ trở lại …… Tinh la kỳ bàn kia là thứ mà đời trước hắn không có cách nào nhìn thấy, đời này, khó được Tuệ Viễn giao cho mình, đã nhiều ngày, hắn cũng tự giác ngộ ra được một chút môn đạo với tinh la kỳ bàn kia , đang muốn tiếp tục nghiên cứu thì Vị Vị lôi hắn ra ngoài .
Nhìn Vị Vị bên người nghiêm túc trừng mắt vớimình, cặp mắt kia trong veo kiền tịnh , rõ ràng không thể dọa người mà còn ra vẻ uy nghiêm trừng người ta , thật giống , con thỏ nhỏ xù lông nha ……
Vì thế khuôn mặt đang nhăn lại hơi hơi dãn ra, trong mắt còn hiện lên tiếu ý .
“Tiểu Mặc, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng rồi nga. Ngươi không được trốn ta chạy về , có nghe hay không?!” Hứa Vị cũng không phát hiện ý cười trong mắt Mặc Tam, chỉ nhìn Mặc Tam dãn mày ra , vì thế, liền dặn dò ngay .
Cho dù mất ăn mất ngủ như thế nào, cũng phiền lòng có giới hạn thôi chứ !
Từ lúc sư phó đem tinh la kỳ cho Tiểu Mặc sau, Tiểu Mặc liền mê thượng cái bàn cờ được tạo nên bằng đá kia , thiếu chút nữa ngay cả ngủ đều ở đó ngủ luôn , nếu không phải mình ra vẻ tức giận cố đem Tiểu Mặc kéo trở về, Tiểu Mặc cũng không tính ngủ. Nhưng mà buổi tối đầu tiên khi mình tỉnh lại lúc nửa đêm thì phát hiện bên cạnh trống không …… Đành phải, thiên tân vạn khổ đi đến phía sau núi đem người kéo về , bởi vì ban đêm nơi nơi đen kịt, còn kém chút nữa liền quăng mình vào huyền nhai , nhưng một thân bị sát thương đủ để khiến Tiểu Mặc kinh sợ, cũng không dám cản mình kéo đi , sắc trời tối sầm lại liền ngoan ngoãn trở về tự.
Bất quá, tinh la kỳ bàn kia , sao đời trước sư phó không bao giờ nói cùng mình ……
Mặc Tam nhìn vẻ mặt Hứa Vị kiên quyết, nghĩ tới nửa đêm kia bởi vì mình đột nhiên nghĩ tới một điều then chốt của tinh la kỳ bàn , bỏ chạy tới chỗ tinh la kỳ bàn, Vị Vị tìm đến lại là một thân chật vật bị cây cỏ cứa vào da thịt lại bị ngã sấp xuống , lúc ấy, trong lòng mình cũng rất đau .
Thôi, dù sao chỉ có tám ngày mà thôi.
Liền gật gật đầu, nếu mình trộm đi trở về, Vị Vị khẳng định sẽ giống lần trước , không quan tâm cái gì liền chạy đến…… Chỉ cần tưởng tượng , tới sơn đạo tối như thế , Vị Vị đạp vào khoảng không suýt nữa thì té xuống huyền nhai , trong lòng liền căng thẳng.
Nắm tay Vị Vị cũng dùng lực , Vị Vị ăn đau kinh hô một tiếng “Tiểu Mặc!”
“Không được giống nhau lần trước nữa !” Mặc Tam sẳng giọng nói.
Hứa Vị sửng sốt, trừng mắt nhìn, một hồi lâu, mới phản ứng lại, không được giống lần trước nữa ? Ngô, là cái lần mình tỉnh lại nửa đêm liền đi tìm Tiểu Mặc sao ?
Nếu không phải Tiểu Mặc nửa đêm chạy tới cái bàn cờ kia , mình phải vất vả mò vào núi thế sao ?
Vì thế, Hứa Vị ngược lại nghiêm túc mở miệng “Ngươi nếu ngoan ngoãn ngủ, ta sẽ không giống lần trước nữa !”
Mặc Tam không nói gì.
Nhìn chằm chằm Hứa Vị , trầm mặc sau một lúc lâu, Mặc Tam mới thở dài mỏng đến nghe không rõ , nói “Đã biết.”
Hứa Vị vừa ý gật đầu, nâng lên đôi tay không bị chế trụ, sờ sờ đầu Mặc Tam, cười tủm tỉm nói “Đây mới là bé ngoan” Dừng một chút, lại dùng giọng điệu hống hài tử “Tiểu hài tử nếu không chịu ngủ đủ giấc vào buổi tối sẽ không cao được nha .”
Khóe miệng Mặc Tam hơi hơi vừa kéo.
Dường như …… Đời trước, hắn cơ hồ không có ngủ đủ giấc , nhưng bộ dáng cũng cao lớn lắm chứ . Ít nhất, so với Vị Vị thì vẫn cao lớn hơn!
Hơn nữa……
Hờ hững so so chiều cao của mình với Vị Vị , Mặc Tam đạm mạc nói “Vị Vị, ta so với ngươi cao hơn một cái đầu.”
Vị Vị đang có chút luyến tiếc rời tay khỏi sợi tóc mềm mại của Mặc Tam, nhất thời tay lại cứng lại .
**********
Lúc tới Hứa Phủ đã là đêm .
Trên đường có chút vắng , đại khái mọi người đều đã về ăn bữa cơm đoàn viên rồi đi.
Khi vào Hứa phủ , Tuệ Khả cùng Tống Thần Nguyệt đang giúp đỡ Tống Chân chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.
Mà Kim Đại Vĩ, Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Chính Nhất lại ở thư phòng.
Mặc Tam đạm mạc hữu lễ cùng Tống Chân chào hỏi , động tác hành lễ cùng lời nói ra tao nhã ngoài dự kiến của mọi người.
Chào hỏi xong, Mặc Tam liền xoay người hướng thư phòng đi đến.
Hứa Vị lưu lại hỗ trợ chuẩn bị.
“Oa, thực nhìn không ra nha , nguyên lai mặc quỷ hoàng tử cũng hiểu lễ như thế .” Tống Thần Nguyệt chậc chậc cảm thán .
Hứa Vị nhíu mày, đối bốn chữ mặc quỷ hoàng tử này, còn có trào phúng ẩn hàm trong giọng nói của Tống Thần Nguyệt đều khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng liếc mắt nhìn Tống Chân, Hứa Vị cúi đầu, trầm mặc không nói.
Nhưng thật ra Tống Chân lại nghiêm túc nói “Ngũ muội, đừng nói như vậy ! Tiểu Mặc là tam hoàng tử! Ngươi nên chú ý ngữ khí nói chuyện của ngươi .”
Tống Thần Nguyệt bĩu môi, mặc dù có chút khinh thường, nhưng lại không mở miệng nói ra những bực dọc trong lòng .
Mà Tuệ Khả nhẹ nhàng đi đến bên người Hứa Vị, nói nhỏ “Vị Vị, tâm tình bá mẫu dường như không tốt lắm……”
Hứa Vị sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tống Chân đang đem cá gắp lên trên đĩa, tỉ mỉ đánh giá, tựa hồ mặt mày nương có chút ưu sầu.
Làm sao vậy?
Mà lúc này, trong thư phòng .
Hứa Chính Nhất nhìn Hứa Hạo Nhiên, nghiêm túc nói “Hạo Nhiên, tuy rằng Tuệ Viễn đại sư có thể chỉ một vài động tác võ nghệ cho ngươi , nhưng như vậy vẫn không đủ , nếu ngươi tính toán theo nghiệp võ , vẫn nên tìm một lão sư mới tốt .”
Hứa Hạo Nhiên cung kính chắp tay “Dạ! Hạo Nhiên hiểu được.”
“Lão sư, Khúc Khương Hữu kia…… Đệ tử thật có chút ấn tượng.” Kim Đại Vĩ có chút đăm chiêu nói ra.
“Nga? Đại Qua nói nghe một chút đi .” Hứa Chính Nhất nâng chén trà , hứng thú hỏi .
Kim Đại Vĩ đối hai chữ “Đại Qua” này đã muốn vô lực , chỉ có thể co giật khóe miệng, cung kính trả lời “Dạ!” Dừng một chút, trong đầu vừa sắp xếp lại vừa nói “Người này là biểu đệ xa họ của Khúc thượng thư , chỉ có công danh tiến sĩ, năm đầu tiên nhập sĩ làm quan đã làm ở chủ bộ Đại Phúc Huyền, nhưng bất quá ba năm sau lại bị điều đi nhậm chức huyện lệnh ở Miễn Ngữ Huyền, lúc sau, cứ hai năm lại đổi một chỗ , không phải chủ bộ thì là huyện lệnh. Người này tuy rằng chỉ là chủ bộ hay huyện lệnh thôi , nhưng một lần đệ tử ngẫu nhiên gặp người này ở Hương phường , người này lúc ấy một thân cẩm phục thượng phẩm tựa thiên tiên , thắt lưng đeo phỉ thúy chính ngọc , ném một ngàn hai chỉ rõ muốn gặp đệ nhất mĩ nhân của Hương phường lúc ấy .”
“Sách! Xem ra gia tài người này hậu hĩnh a.” Hứa Chính Nhất vuốt cằm híp mắt , lại quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Kim Đại Vĩ “Ta nói Đại Qua a, không tồi ! Tiểu tử ngươi còn nhỏ tuổi cũng đã biết yên chi phong nguyệt a?”
Kim Đại Vĩ nhất thời mặt đỏ tới mang tai, vội vàng chắp tay “Lão sư chớ trêu ghẹo đệ tử, ta lúc ấy là bị người cứng rắn lôi kéo đi !”
Hứa Chính Nhất cười hắc hắc, thảnh thơi xua tay “Không có việc gì, không có việc gì, loại chuyện này cũng bình thường thôi.” Nhưng quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên đang có chút tò mò, dừng chút , nghiêm túc nói “Hạo Nhiên, ngươi cùng Đại Qua không giống nhau , ngươi nhớ kỹ! Lần đầu tiên của nam nhân phải để cho người mình thích ! Biết không?”
Loảng xoảng – Đinh !
Chén trà trong tay Kim Đại Vĩ đổ nhào trên mặt đất, có chút nghẹn họng nhìn trân trối Hứa Chính Nhất, cái gì tên là lần đầu tiên của nam nhân phải để cho người mình thích a lão sư!!!
Lão sư, ngươi đây là ngụy biện cái gì!
Hứa Hạo Nhiên đã có chút mờ mịt “Cha, ngươi đang nói cái gì?”
Hứa Chính Nhất cũng cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên “Không có việc gì, ngươi sớm muộn gì sẽ hiểu thôi .”
Mặc Tam đã đứng ở ngoài cửa nghe hết một hồi lâu , trong mắt hiện lên một tia thú vị, Hứa Chính Nhất này cũng là kẻ thú vị, không hổ là cha Vị Vị, liền đẩy cửa mà vào.
Hứa Chính Nhất vừa thấy Mặc Tam, lại chậm rãi đứng dậy, chắp tay vi lễ “Tam hoàng tử.”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, thấy Hứa Chính Nhất ra vẻ bình tĩnh, ánh mắt bình thản, không có một tia không cam lòng, thái độ cung kính, nhưng không có nịnh nọt rõ ràng như Kim Đại Vĩ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, pha đủ tùng bách đạm nhiên .
Hơi hơi loan loan khóe miệng, này, đó là Hứa Chính Nhất sao?
Bởi vì quyết định quy phục , vì thế, liền lấy đại lễ, có cung có kính với mình , trước đây thì cố ý bỏ qua , mà Mặc Tam cũng tin rằng , nếu mình không phải người mà Hứa Chính Nhất chịu quy phục , hoặc là, không phải do quan hệ của mình với Vị Vị , Hứa Chính Nhất đại khái là có chết cũng không làm đại lễ .
Mà một khi quyết định , lựa chọn , liền không có dài dòng bẩn thỉu, cũng không có nịnh nọt, ngược lại cung kính bình thản.
Đây là thái độ tối quy củ, cũng là thái độ tối thích hợp, lại là thái độ mình tối tán thưởng !
Một bên , Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Chính Nhất chắp tay vi lễ với Mặc Tam, có chút mờ mịt, nhưng khi được Kim Đại Vĩ lặng lẽ chọc chọc phía sau , liền lấy lại tinh thần, vội vàng làm đại lễ.
“Đứng lên.” Mặc Tam nói, nhìn Hứa Chính Nhất rất tự nhiên thong dong đứng thẳng thân thể, hơi hơi ngoéo khóe miệng một cái, nói “Ta cùng Vị Vị đều giống nhau , tốt nhất Hứa bá phụ cùng Hứa đại ca vẫn nên như ngày thường vậy.”
Hứa Chính Nhất cũng không chối từ, chắp tay thản nhiên nói “Dạ!”
Hứa Hạo Nhiên có chút rối rắm nhìn Mặc Tam. Đến lúc này hắn mới biết được, nguyên lai Mặc Tam đúng là tam hoàng tử?!
Như vậy, nhà bọn họ đã bị trói cùng một thuyền với tam hoàng tử sao ?
********
Trên bàn cơm, Hứa Vị nhìn nhìn đại ca có chút câu nệ khác thường , lại nhìn nhìn Kim Đại Vĩ cùng Tống Thần Nguyệt quy củ ăn cơm, còn có…… lão cha im lặng ăn cơm……
Như thế nào…… Là lạ a?
“Vị Vị……” Đột ngột , Mặc Tam gọi .
“A?” Hứa Vị quay đầu.
“Phúc tự kê này không phải người làm ?” Mặc Tam gắp miếng thịt gà trong bát cơm , hỏi
“Ân…… Là ngũ di làm ……” Hứa Vị thấp giọng nói, ánh mắt ám chỉ , cho dù không phải ta làm , cũng có thể ăn! Còn không mau ăn!
Mặc Tam cũng yên lặng nhìn chằm chằm Hứa Vị một hồi lâu, do dự một chút, vẫn đem thịt gà trong bát gắp ra “Ta không ăn.”
Hứa Vị xoa xoa đầu , hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tam một cái, Mặc Tam lại đã cúi đầu, tự cố mục đích bản thân – ăn cơm .
Tống Thần Nguyệt ha hả cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng , Tống Chân thản nhiên nói “Thần Nguyệt, hương vị của phúc tự kê này khá nhạt a.”
Tống Thần Nguyệt bị nghẹn , mà một bên Kim Đại Vĩ tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ “Khó trách nha…… Ta liền cảm thấy được, hương vị này cùng bình thường không giống a.”
Tống Thần Nguyệt quay đầu, giận trừng “Không thích cũng đừng ăn!”
Kim Đại Vĩ cũng miễn cưỡng gắp miếng phúc tự kê, há to mồm cắn xuống, nhấm nuốt nuốt, mới chậm rãi nói “Bữa cơm giao thừa không thể lãng phí, ngươi không biết sao?”
Tống Thần Nguyệt tức giận đến có chút phát run, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tống Chân, chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Mặc Tam đối diện một cái, nhưng Mặc Tam lại đang chăm chỉ cắn thịt dê .
Tống Thần Nguyệt nhìn thịt dê kia, đó là sau khi Vị Vị trở về liền vội vàng đi nướng…… Nói Mặc Tam thích thứ này……
Đáng giận! Vị Vị đáng yêu thế này sao lại đối tốt thế với hoàng tử mặc quỷ chứ ?!
Hừ! Một hoàng tử mặc quỷ không có tên, so với tên khất cái càng thêm không bằng!
Mà Hứa Chính Nhất cũng giống như không phát hiện, trầm mặc im lặng uống rượu, gắp thức ăn .
Tuệ Khả vụng trộm nhìn Hứa Chính Nhất, vừa lúc nhìn thấy, Tống Chân gắp một miếng thịt gà vào bát của Hứa Chính Nhất, mà Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm khối thịt bò kia thật lâu, cuối cùng, cũng gắp lên khối thịt heo đó rồi bỏ vào miệng nhai nuốt .
Tống Chân giật mình nhìn Hứa Chính Nhất.
Tuệ Khả nghe thấy:
[ Không còn giống … không còn giống như xưa kia ]