Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 18

2:38 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dualeotruyen

Beta – er: Diêu Di.

“Tiểu Nghiên, cậu ổn không?” Mạt Tiểu Tiểu đứng ngoài toilet không ngừng đập cửa lớn tiếng gọi vọng vào. Nhưng gọi mãi mà cánh cửa vẫn đóng chặt, cô nàng bèn dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra, vẫn không nhúc nhích gì.

“Hạ Nghiên?” Mạt Tiểu Tiểu càng thêm lo lắng, liên tục gọi tên bạn mình.

“Tiểu Tiểu có chuyện gì vậy?” Bạn học ở xung quanh thấy cô như vậy cũng bắt đầu xôn xao bu quanh hỏi chuyện.

“Hạ Nghiên cậu ấy bị nhốt trong nhà vệ sinh, tớ gọi mãi mà không thấy cậu ấy trả lời lại gì cả.” Mạt Tiểu Tiểu lo lắng xoắn tay nói.

Bạn học nghe thế bắt đầu lớn tiếng nghị luận lên, có mấy bạn trai cũng thử mở cánh cửa kia ra, nhưng cũng không được gì, lúc này có người nói: “Ai đó đi gọi bảo vệ đi.”

Bảo vệ rất nhanh chạy tới, nhìn tình huống trước mặt, trong lòng ông cũng không khỏi khẩn trương theo.

Chìa khóa được tra vào ổ trong sự hồi hộp của đám học sinh. Ngay khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đập vào mắt mọi người là cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tất cả các vòi nước đều bị gãy bung, nước từ vòi bắn ra tung tóe làm ngập cả sàn gạch, còn Hạ Nghi thì bất tỉnh nằm trên sàn, trên trán cô bị vòi nước nện rách một đường dài, cả người cô đều xanh nhợt tái mét, tình trạng mất máu khá nghiêm trọng.

Bảo vệ không khỏi kinh hãi vội vã chạy tới bế Hạ Nghi đến phòng y tế trường sơ cứu, còn Mạt Tiểu Tiểu thì khóc nấc chạy theo để lại sau lưng đám bạn học vẫn còn ngơ ngác chưa thoát ra khỏi nổi hoảng sợ khi chứng kiến tình cảnh vừa rồi.

“Tới rồi, tới rồi, cuối cùng ngày này cũng tới rồi.” Lúc này bỗng có một bạn đứng trong đám đông run rẩy lên tiếng.

“Này, cậu nói nhảm gì thế hả? Cái gì mà tới rồi?” Mọi người ở xung quanh đều đồng loạt hiếu kỳ nhìn qua, cậu bạn đứng gần người vừa nãy mới lên tiếng tò mò hỏi.

“Các, các cậu có nhớ khoảng mười năm trước cũng có một nữ sinh bị giết ngay trong nhà vệ sinh này không?” Khi nói những lời này, sắc mặt của cậu ta vô cùng kém.

Nghe cậu ta nhất thời nhắc lại chuyện như vậy, cả đám bạn học không khỏi cố nhớ lại xem có chuyện như vậy không, cuối cùng cũng có người nhớ ra trước tiên, bèn nói: “Nhớ chứ.”

“Các cậu thấy tình trạng nữ sinh lúc nãy thê thảm chứ?”

“Thì sao?”

“Sao trăng gì nữa, thì cô bạn kia quay về trả thù chứ sao.” Vừa dứt lời, gió cuốn mây bay, xung quanh vắng tanh không một bóng người, cậu ta vội vàng co giò bỏ chạy: “Ơ! Chờ tớ với.”

…………….

Hạ Nghi khó khăn mở mắt, vết thương trên trán bỏng rát đau nhức, cô khó khăn vươn tay sờ lên trán: “Au!!!”

“Em tỉnh rồi.” Hạ Hoàng Lãnh thở hắt ra một hơi, hỏi.

“Anh, sao anh lại ở đây?”

“Em còn dám hỏi? Lúc đi thì bình thường lúc về thương tật, em nói xem đến bao giờ em mới làm anh bớt lo đây.” Hạ Hoàng Lãnh đau lòng vuốt tóc Hạ Nghi. Lúc nghe Mạt Tiểu Tiểu gọi điện thoại báo tin, anh đã vội vã chạy tới. May mà vết thương của cô không nặng, bằng không anh quyết không để yên chuyện này.

“Em về nhà bằng cách nào vậy?”

“Tiểu Tiểu điện thoại báo em bị thương nên anh vội vã đến trường đón em, cũng may vết thương không quá sâu bằng không em đã mất máu mà chết rồi.”

Hạ Nghi khó hiểu vỗ gáy, vết thương ở đâu ra nhỉ? Cô chỉ nhớ lúc Kỷ Đình vừa biến mất thì cô cũng mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà còn được khuyến mãi thêm vết thương trên trán này, tai bay vạ gió thế quái nào mà mỗi lần chạm trán người chết là cô lại phải mất cả tá máu vậy, sau vụ này cô nhất định phải ném cái nhẫn xúi quẩy này đi mới được.

“Em đói chưa, để anh lấy cho em chút cháo.”

“Dạ.”

…………..

Tác dụng của thuốc làm cho Hạ Nghi mau chóng ngủ thiếp đi, Hạ Hoàng Lãnh trầm ngâm vuốt ve ngắm nhìn gương mặt say giấc của cô, ánh mắt mang theo dịu dàng yêu thương vô hạn.

Bỗng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Hoàng Lãnh mắt lạnh nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình.

“Nói đi.”

“Hạ Tổng, đã lấy được thứ ngài cần.”

“Đem đến dinh thự cho tôi.” Hôn nhẹ lên đôi má phấn mịn của Hạ Nghi một cái, Hạ Hoàng Lãnh nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Một lúc sau ở trong thư phòng Hạ gia.

“Hạ Tổng.” Người đàn ông mặc vest đen cung kính đặt chiếc hộp gỗ cũ kỹ lên bàn sách nơi Hạ Hoàng Lãnh đang ngồi.

“Là nó?” Anh nhíu mày nhìn vật ở trước mặt mình, nghi ngờ hỏi.

“Vâng.”

“Cách” một tiếng, nắp hộp được mở ra, bên trong chiếc hộp tưởng chừng đơn giản đặt một mảnh phù điêu bằng gỗ được chạm khắc bằng văn tự cổ. Cầm mảnh phù điêu lên ngắm nghía, Hạ Hoàng Lãnh cười lạnh một tiếng: “Vì cái thứ rẻ tiền này mà hắn dám ra tay với cả Tiểu Nghiên sao?”

“Theo như điều tra thì mảnh phù điêu này là chìa khóa mở cánh cổng Shangri-la, Thiên Đường nơi hạ giới hay còn gọi là vùng đất bất tử, theo truyền thuyết nếu ai được tắm trong dòng suối sự sống thì sẽ được bất tử.”

“Bất tử? Hắn tưởng đang đóng phim chắc?” Hạ Hoàng Lãnh cười ngặt nghẽo.

“Hạ Tổng, tôi còn điều tra được các gia tộc khác cũng đang điên cuồng truy lùng mảnh phù điêu này.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Nghe thế, Hạ Hoàng Lãnh cười khẽ một tiếng: “Chuyện bắt đầu hay hơn rồi đây. Cho người làm giả mảnh phù điêu này giống 200% cho tôi, sau đó âm thầm đưa nó cho Mạc gia, ngay khi bên đó có được phù điêu thì thả tin cho các gia tộc khác, tôi muốn xem thử vì thứ này họ sẽ giết nhau ra sao.”

“Vâng.” Người đàn ông cung kính cầm chiếc hộp rồi lui ra.

“Shangri-la.” Hạ Hoàng Lãnh trầm ngâm nhìn mảnh phù điêu thì thầm.

…………

Cơn mưa đầu mùa lạnh buốt lặng lẽ bao bọc cả trang viên, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống đất mang theo mùi đất ẩm ướt.

Hạ Nghi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, ám ảnh của Kỷ Đình dành cho cô không hề nhẹ. Mệt mỏi ngồi dậy vuốt đi mồ hôi trên mặt, Hạ Nghi cau mày suy nghĩ.

Giấc mơ ban nãy chân thật đến từng ngọn cây cọng cỏ, cả cái cảm giác đau đớn khi bị xâm hại kia cũng thật đến đáng sợ. Toàn bộ diễn biến trong mơ cô đều nhớ rõ nhưng lại không tài nào nhớ được gương mặt kẻ hung thủ. Đến cuối cùng thì Kỷ Đình muốn dẫn dắt cô biết điều gì, vì nếu như cảnh trong mơ là quá trình Kỷ Đình đã trải qua thì cái chết của cô ấy hoàn toàn là tự nguyện.

Lúc này đột nhiên đầu cô truyền đến cơn đau dữ dội khiến cho Hạ Nghi phải dừng suy nghĩ.

‘Tiểu Nghi. . . . . . Trở về . . . . . Tiểu Nghi . . . . . .’ Trong đầu cô không ngừng vang vọng lên tiếng gọi thì thầm này.

“Ai? Là ai đang nói?” Hạ Nghi đau đớn ôm đầu, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả trán, tiếng nói ấy vẫn vang lên trong đầu cô liên tục không hề có ý dừng lại, đồng thời chiếc nhẫn trên tay cô cũng lập lòe phát ra ánh sáng đỏ kì dị.

“A ––––” Hạ Nghi đau đớn hất đổ mọi thứ trong phòng, cơn đau làm cô mất kiểm soát, không nhịn được mà hét dài một tiếng.

“Tiểu Nghiên em làm sao vậy?” Nghe được tiếng động lớn bên phòng cô, Hạ Hoàng Lãnh hoảng hốt mặc áo ngủ chạy qua. Nhìn thấy tình huống bên trong phòng không khỏi thất kinh chạy vội đến ôm chặt cô lại.

“Anh, em đau quá.” Hạ Nghi ôm đầu, cô ghì mạnh mái tóc dài hỗn độn của mình xuống.

“Người đâu, quản gia mau gọi cấp cứu nhanh lên.” Hạ Hoàng Lãnh hốt hoảng giữ chặt tay Hạ Nghi không cho cô tiếp tục tự làm tổn thương bản thân, nhưng Hạ Nghi lại càng vùng vẫy dữ dội ở trong lòng Hạ Hoàng Lãnh hơn.

‘Tiểu Nghi . . . . . trở về . . . . .” Tiếng nói ở trong đầu vẫn tiếp tục kêu gọi không buông tha.

Hạ Nghi càng đau đớn cau mày cắn chặt môi, tia máu theo khóe môi rơi xuống váy ngủ màu trắng thành những chấm đỏ chạy dài, trong đêm tối càng phát ra vẻ ma mị lạnh người.

“Người đâu, chết đâu hết rồi?” Hạ Hoàng Lãnh nhìn cô như thế càng kinh hoảng hơn, không thể làm gì khác vừa ôm chặt cô vừa lớn tiếng quát đi ra ngoài.

Mọi người trong dinh thự nhao nhao rối loạn, quản gia vội vã gọi cấp cứu, còn Hạ Hoàng Cảnh thì sợ hãi bóp miệng Hạ Nghi, để ngăn không cho cô vì đau quá mà cắn lưỡi mình.

“Thiếu gia cấp cứu đến rồi.” Một lát sau quản gia thở dốc chạy vào nói vội.

Hạ Hoàng Lãnh liền bế thốc Hạ Nghi chạy xuống sảnh, bên ngoài mọi thứ đều đã sẵn sàng, anh lấy tốc độ nhanh nhất ôm Hạ Nghi leo lên xe. Tiếng còi cấp cứu hú dài rồi biến mất trong đêm tối, lúc này mọi người trong dinh thự chỉ có thể lo lắng dõi mắt nhìn theo.

“Quản gia, lái xe đưa tôi đến bệnh viện.” Hạ Hoàng Cảnh chạy xuống không kịp theo xe cứu thương, mặt mày trầm trọng ra lệnh.

“Vâng.” Quản gia vội vã chạy đi gara để lấy xe.

Ngồi trên xe, Hạ Hoàng Cảnh trầm ngâm suy nghĩ: ‘Mọi việc diễn ra không đúng với những gì trong quá khứ mà mình nhớ, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, từ tính cách của chị đến cách anh trai cư xử, mọi thứ đều quá khác với kiếp trước. Chẳng lẽ trong quá khứ mình đã bỏ quên điều gì?”

…………..

Dinh thự Mạc gia, ba tuần trước kỳ mặt trăng máu xuất hiện.

“Thiếu gia, đại sư đã tới.”

“Mau mời ông ấy vào.” Mạc Vịnh Trinh cẩn thận đặt khung hình lên kệ, xoay người ngồi lại ghế chờ người vào.

“Đã lâu không gặp rồi, cậu Mạc.” Một lát sau, một người đàn ông mặc bộ đồ tôn trung sơn rất đỗi bình thường nhưng mặt mày lại toát lên khí chất thần bí khó gần bước vào phòng.

“Đại sư, mời ngài ngồi.” Mạc Vịnh Trinh cung kính nói.

“Cám ơn.”

“Đại sư, tôi đã tìm được chuyển thế của cô ấy rồi.”

“Vậy sao? Rất tốt.”

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Cậu đừng vội, dù hiện giờ chúng ta đã tìm được linh hồn nhưng lại không thể liên kết với nó, trước mắt chúng ta phải liên kết với linh hồn rồi mới có thể thực hiện lễ tế hồn.”

“Vậy phải làm thế nào để liên kết với linh hồn cô ấy?” Mạc Vịnh Trinh nhíu mày hỏi.

“Đây là mảnh phù cổ, chỉ cần đưa nó lại gần linh hồn của người đó thì chúng ta có thể liên kết với linh hồn ấy.”

Mạc Vịnh Trinh nghi ngờ nhìn mảnh phù bằng gỗ khắc hoa văn cũ kỹ ở trước mặt, càng nghi ngờ hơn.

“Cậu đừng coi thường nó, tuy nhìn nó rất đỗi bình thường nhưng nó là chìa khóa dẫn đến Shangri-la, Thiên Đường hạ giới mà các gia tộc đang ráo riết truy lùng đấy.”

“Shangri-la?”

“Ừm, thật ra đó chỉ là truyền thuyết nhưng mảnh gỗ này quả thật không hề đơn giản như bề ngoài của nó nếu như không phải cậu có ơn cứu mạng tôi thì tôi tuyệt đối không giao nó ra.”

“Cám ơn ông, đại sư.”

“Làm cách nào để nó có thể tới được với linh hồn cô gái kia thì phụ thuộc vào cậu.”

“Tôi đã rõ.”

“Ba tuần nữa hiện tượng mặt trăng máu sẽ xuất hiện, đó là thời điểm tốt nhất để chuyển giao linh hồn, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chỉ cần chờ đến ngày ấy chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành.”

“Tôi đã hiểu.”

“Giờ tôi phải trở về chuẩn bị, chào cậu.”

“Đại sư đi thong thả.” Tiễn đại sư ra khỏi phòng, Mạc Vịnh Trinh vội vã gọi người vào phòng rồi phân phó: “Tìm cách đem thứ này tới Hạ gia.”

“Vâng, cậu chủ.”

09:00 trước thời điểm mặt trăng máu xuất hiện.

“Đại sư, ông chắc cách này sẽ hiệu quả chứ? Nó có ảnh hưởng gì đến cô ấy không?” Mạc Vịnh Trinh lo lắng nhìn lão đạo sĩ đang làm phép.

“Cậu yên tâm, mọi sự đều nằm trong sự tính toán của tôi.”

Mạc Vịnh Trinh im lặng nhìn đại sư đang bày trận, hắn đã chờ đợi quá lâu cho giây phút này, từ ngày gặp được Hạ Nghiên, hắn đã luôn nghi ngờ, nhưng mãi đến buổi đấu giá nghe được Hạ Nghiên gọi mình, hắn mới dám khẳng định Hạ Nghiên kia chính là Nghi Nghi của hắn.

Lúc này bên trong trận pháp, một làn sương mờ ảo bao phủ khắp trận, ở giữa tâm trận phát ra tia sáng vàng lấp lóe, sau đó một làn khói đen giống như một con rắn khổng lồ lao vút lên bầu trời rồi biến mất.

“Tới rồi.” Lão đạo sĩ cầm sợi chỉ đỏ ném một đầu của nó vào tâm trận, bên trong tâm trận không có một điểm trụ nhưng sợi chỉ vẫn lơ lững giữa không trung, ánh sáng vàng ngày một đậm hơn, lão đạo sĩ mau chóng kéo chặt sợi chỉ.

Lúc này ở bên trong phòng cấp cứu, làn khói đen bí ẩn len lỏi từ khe cửa đi vào, bao phủ lấy thân thể Hạ Nghi, chiếc nhẫn trên tay cô cũng tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị chống chọi lại luồn khí lạ kia, nhưng dường như mọi người ở trong phòng đều không nhận ra điều này.

“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân đang giảm dần.”

“Chuẩn bị sốc điện.”

“1, 2, 3, . . . .”

“Vẫn đang giảm.”

“Tiếp tục.”

“Vẫn đang giảm nhanh.”

“Thêm kích điện.”

“Vâng.”

…………….

Ánh sáng vàng trong tâm trận ngày một rõ hơn, làn sương bên trong cũng dần hội tụ thành hình người.

“Đại sư!” Mạc Vịnh Trinh hoảng hốt gọi lớn.

Gương mặt đại sư căng thẳng, sợi chỉ trên tay căng cứng như muốn sắp đứt: “Có thứ gì đó đang giữ linh hồn cô ấy lại.”

“Vậy phải làm sao?” Mạc Vịnh Trinh run rẩy nắm chặt bàn tay mình lại, cơ hội đang đến gần hắn không muốn vụt mất.

“Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ linh hồn cô ấy không chịu nổi.” Mồ hôi ướt đẫm trán, lão đạo sĩ lo lắng nói.

Mạc Vịnh Trinh nghe vậy chỉ mím môi không trả lời.

Đồng thời ở không gian nào đó, Hạ Nghi đau đớn ôm chặt lấy vai, không gian tối tăm bao quanh lấy cô, linh hồn cô đau đớn không thể tả.

Tiếng khóc nức nở vang lên trong trận pháp. Mạc Vịnh Trinh kích động lại càng đau đớn khi lắng nghe tiếng khóc quen thuộc ấy, đã bao lâu rồi hắn không được nghe, không được nhìn giọng nói ấy, hình dáng ấy.

“Vịnh ngốc, Nghi Nghi đau quá.” Hạ Nghi ôm vai khóc nức nở, dù đã chối bỏ rất nhiều nhưng mỗi khi đau đớn đến tận cùng, cô vẫn luôn nhớ tới người kia. Thói quen là thứ rất đáng sợ.

Mặt Mạc Vịnh Trinh tái mét đi, đau đớn nhắm mắt lại, một lúc sau mới thì thầm: “Buông tay đi.”

“Cậu Mạc ––” Đại sư trợn mắt kinh ngạc nhìn Mạc Vịnh Trinh như thể không tin được.

“Tôi nói buông tay.” Mạc Vịnh Trinh tức giận quát, nước mắt chảy dài trên gương mặt anh tuấn.

Lão đạo nhíu mày buông sợi chỉ đỏ, ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất, làn sương như cát bụi cũng tan biến đi không còn gì.

“Nghi Nghi.” Mạc Vịnh Trinh thều thào một tiếng.

“Cậu Mạc, nếu bỏ qua cơ hội này thì phải đợi thêm ba năm nữa, liệu cậu có chờ được không?” Lão đạo yên lặng nhìn Mạc Vịnh Trinh đang ngẩn người nhìn trận pháp.

“Bao nhiêu năm qua tôi đã đợi được, ba năm nữa chẳng là gì. Nhưng tôi muốn lần sau mọi thứ phải hoàn hảo không khiếm khuyết.” Mạc Vịnh Trinh lạnh giọng nói.

“Tôi hiểu.”

…………..

Bên trong phòng cấp cứu, làn khói đen tan biến như chưa tồn tại, ánh sáng trên chiếc nhẫn cũng dần dịu xuống.

“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân đang hồi phục.”

“Ngừng sốc điện, chuẩn bị máy thở oxi.”

“Vâng.”

Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hạ Hoàng Lãnh, Hạ Hoàng Cảnh, quản gia đều đang hồi hộp lo lắng ngồi chờ đợi. Bàn tay Hạ Hoàng Lãnh nắm chặt khẽ run rẩy lên.

Nhìn đèn phòng cấp cứu tối xuống, bác sĩ vừa bước ra, mọi người chạy vội tới, Hạ Hoàng Lãnh chờ không kịp vội hỏi: “Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?”

“Cô Hạ tạm thời đã qua nguy hiểm, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy sang phòng hồi sức, mọi người không cần quá lo lắng.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vỗ vai Hạ Hoàng Lãnh an ủi.

“Cám ơn bác sĩ.” Nghe được câu này, Hạ Hoàng Lãnh như trút một hơi, giờ mới yên tâm.

Hạ Nghi được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Hạ Hoàng Lãnh tiến tới nắm chặt lấy tay cô cùng đi đến phòng hồi sức.

“Tít! Tít! Tít!” Tiếng máy chạy tim lạnh lẽo vang lên trong phòng bệnh im ắng. Hạ Hoàng Cảnh yên tĩnh ngồi cạnh Hạ Nghi, trái tim cậu vẫn chưa thể yên dù biết cô đã qua nguy hiểm. Cậu không dám nghĩ đến khoảng thời gian vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là cậu lại mất chị thêm một lần nữa.

Nắm bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nghi, Hạ Hoàng Cảnh áp nó lên gương mặt ấm áp của mình, thì thầm: “Chị, em sợ lắm, chị đừng bỏ lại em một lần nữa được không chị?”

Lúc này Hạ Hoàng Lãnh đã làm xong thủ tục nhập viện cho Hạ Nghi cũng mau chóng trở lại, anh không muốn rời xa cô dù chỉ một chút. Nhìn thấy em trai mình như thế, anh nhíu mày trầm giọng nói: “Tiểu Cảnh, em về đi, ở đây có anh là đủ rồi.”

“Không, em muốn ở lại đây với chị.” Hạ Hoàng Cảnh nghe thế giống như con mèo hoang bị người giật lấy mồi của mình, không khỏi xù lông tức giận.

“Quản gia, đưa nó về.” Không cho Hạ Hoàng Cảnh cơ hội phản bác nhiều, Hạ Hoàng Lãnh liền ra lệch cho quản gia đứng ở bên cạnh.

“Em không đi.”

“Quản gia.”

Không để ý Hạ Hoàng Cảnh phản kháng, quản gia mau chóng kêu vệ sĩ kéo Hạ Hoàng Cảnh rời khỏi phòng bệnh.

“Quản gia, ông không coi lời tôi ra gì đúng không?” Hạ Hoàng Cảnh tức tối nhìn đám vệ sĩ lôi kéo mình đi, căm giận trừng mắt nhìn lão quản gia nhà mình.

“Nhị thiếu gia, bác sĩ cũng đã nói tiểu thư cần yên tĩnh tịnh dưỡng, mà cậu cũng cần phải về nhà nghỉ ngơi tránh sinh bệnh. Nếu để tiểu thư biết cậu vì cô ấy là sinh bệnh thì cô ấy sẽ đau lòng cỡ nào?” Quản gia quan tâm nói.

“Nhưng tôi muốn ở cạnh chị.” Hạ Hoàng Cảnh không cam tâm nói.

“Ngày mai đi học về cậu có thể đến thăm tiểu thư kia mà, nào, chúng ta về nhà thôi.” Sau khi nhét Hạ Hoàng Cảnh vào xe, tài xế mau chóng đạp ga chạy biến đi.

“Quản gia –––” Tiếng Hạ Hoàng Cảnh hét dài cũng biến mất theo bóng xe. Quản gia vẫy khăn tiễn biệt cậu chủ nhỏ, trong miệng lẩm bẩm: “Cậu đừng trách tôi, tất cả là do đại thiếu gia ra lệnh thôi, kẻ làm tôi tớ như tôi cũng bất đắc dĩ lắm.”

Hạ Hoàng Lãnh vén lại chăn cho Hạ Nghi rồi nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, không khỏi nghĩ đến lời bác sĩ đã nói: ‘Chúng tôi đã kiểm tra tổng quát cho cô Hạ, tất cả đều bình thường tuy nhiên trong lúc cấp cứu nhịp tim cô Hạ liên tục giảm không rõ nguyên do. Ban đầu chúng tôi cho rằng tim cô ấy có vấn đề nên đã khám kỹ về phần tim, kết quả báo cáo tim cô Hạ hoàn toàn bình thường không có dấu hiệu bệnh tật, chúng tôi vẫn đang truy tìm nguyên do, khi có kết quả chúng tôi sẽ báo cho ngài trong thời gian sớm nhất.’

“Tiểu Nghiên, ruốt cuộc em bị sao thế này?” Hạ Hoàng Lãnh vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của Hạ Nghi thì thầm: “Em làm anh sợ lắm biết không? Chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh đã mất em vĩnh viễn rồi.” Hạ Hoàng Lãnh run rẩy xoa mặt Hạ Nghi rồi ôm chặt lấy cô.

Lúc này ở thư phòng Mạc gia.

Mạc Vịnh Trinh vuốt ve khung hình trong tay, cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt to lúng liếng đen nhánh, hai má ửng hồng, giọt nước lấp lánh trên chóp mũi khóe léo thanh tú, cô gái mỉm cười ngọt ngào nhìn vào ống kính mặc cho cơn mưa xối xả dội lên người.

Trong thư phòng này, khắp nơi đều treo ảnh của cô gái, mọi khoảnh khắc, mọi biểu cảm trên gương mặt cô đều được chụp lại rất sống động.

“Nghi Nghi, anh nhớ em.” Mạc Vịnh Trinh khẽ thì thầm.

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hắn vội vàng lau nhanh đi nước mắt, Mạc Vịnh Trinh mau chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, nói: “Vào đi.”

“Thiếu gia, đã truy ra hướng đi phù điêu.” Người đến là cô gái có gương mặt rất đỗi bình thường nhưng từ bước chân đến khí chất của cô ta đều toát lên vẻ nhanh nhẹn sắc bén.

“Chuyện này còn ai biết nữa không?” Mạc Vịnh Trinh dùng khăn lau nhẹ khung hình không quan tâm hỏi.

“Hiện chỉ có bên ta biết.”

“Đừng quá chủ quan, chuyện này có gì đó rất đáng ngờ, tiếp tục theo dõi khi thời cơ đến thì ra tay.” Đặt nhẹ khung ảnh lên kệ, Mạc Vịnh Trinh ngồi xuống ghế nheo mắt nói.

“Vâng.”

Xoay tròn chiếc nhẫn cưới nơi áp út, thói quen mỗi khi trầm tư này của hắn hình thành kể từ ngày Hạ Nghi mất, hắn vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cưới ấy dù rằng Hạ Nghi đã không còn nữa, nhưng hắn muốn tuyên bố với bên ngoài rằng vị trí bà Mạc này mãi mãi chỉ có một người mới ngồi được, còn kẻ khác đừng mơ tưởng leo lên.

“Nghi Nghi, rất nhanh rất nhanh thôi anh sẽ được gặp lại em.” Hôn nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, Mạc Vịnh Trinh mỉm cười thỏa mãn.