Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20 tại dualeotruyen.
Tác giả: Sói Hú Trên Đồi Cát ║ Beta – er: Diêu Di
_____________________
“Đợi, đợi chút……” Hạ Nghi thở dốc đuổi theo cô gái nhưng không kịp, cô gái vừa quẹo ở chỗ hành lang liền biến mất một cách kỳ lạ khiến Hạ Nghi ngẩn ngơ nhìn hành lang vắng tanh không một bóng người, không khỏi gãi đầu khó hiểu.
“Tiểu thư, cô ổn chứ?” Một giọng nam trầm tĩnh vang lên sau lưng.
Hạ Nghi giật mình quay đầu lại, người đàn ông đó mỉm cười lịch sự, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Bộ vest đắt tiền phẳng phiu tôn lên dáng người cao to vạm vỡ, tuy mặt mũi anh ta không quá đặc biệt nhưng khí chất riêng biệt lại làm anh ta thật nổi bật.
“Tôi không sao, cám ơn anh.” Hạ Nghi đáp.
Người đàn ông nghe thế chỉ cười nhẹ, trong một thoáng, đôi mắt anh ta lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất khi nhìn rõ diện mạo của cô gái trước mặt mình.
Hai người nhìn nhau một lúc không tìm được đề tài nào khác, Hạ Nghi cúi đầu chào tạm biệt sau đó quay người đi tìm trợ lý Kim, để lại người đàn ông vẫn đứng đó nhìn theo bóng cô, anh ta khẽ mỉm cười một cách khó hiểu rồi cũng rời đi.
Lúc này, ở phía xa nơi hành lang, một bóng mờ thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất.
………..
Hạ Nghi đi lòng vòng trong công ty chừng hai mươi phút thì đụng phải Dao Đình Đình đang đi ra khỏi thang máy. Vừa nhìn thấy Hạ Nghiên, cô ta thoáng chút bối rối, nhưng rồi sau đó lại mỉm cười đi tới.
“Nghiên Nghiên, em đang tìm ai hả?”
“Ừm, tôi đang tìm trợ lý Kim.”
“À…… Chị thấy anh ta đi vào văn phòng của Hoàng Lãnh rồi, vừa hay chị cũng đang định đến đó, hay là chị dắt em đi nhé.”
Hạ Nghi nghe thế chỉ im lặng không trả lời Dao Đình Đình. Lại thấy cô bé nhìn mình chăm chú như vậy, Dao Đình Đình mất tự nhiên, nụ cười cô ta cứng ngắc lại trên gương mặt xinh đẹp.
“Mà thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng, chị sẽ điện thoại cho anh ấy sau cũng được.” Nói rồi, Dao Đình Đình cười giả lả sau đó mau chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Hạ Nghi cau mày, sau đó gọi điện thoại nói cho thư ký Kim biết mình có việc nên trở về trước, làm xong chuyện này, cô cũng rời khỏi Hạ Thị.
Bước ra khỏi công ty, Hạ Nghi nheo mắt nhìn cao ốc Hạ Thị to lớn nằm sừng sững giữa đường phố đông đúc người qua kẻ lại tấp nập. Cách đây ít lâu tại nơi đang đứng bây giờ, cô chứng kiến Hạ Nghiên nhảy lầu tự sát, bây giờ đổi lại chủ nhân mới trong thân xác này, cô hi vọng cảnh tượng ấy sẽ không diễn ra một lần nữa.
Cúi đầu thở dài, Hạ Nghi nhìn điện thoại một lúc rồi quyết định bấm máy gọi cho Mạt Tiểu Tiểu hỏi thăm chuyện cô nhờ cô nàng đã làm tới đâu rồi, dạo gần đây lòng cô cứ bồn chồn không yên. Từ lúc tỉnh dậy cô không những mất đi khả năng nhìn thấy người chết, mà còn mất dần ký ức của chính mình, một số ký ức vụn vặt của cuộc đời mình dù cô có cố gắng ra sao cũng không nhớ ra được, cô biết linh hồn mình đang từ từ hòa nhập vào thân thể của Hạ Nghiên, có lẽ chẳng bao lâu nữa nó sẽ dung hòa hoàn toàn thành một.
Chuông đổ một lúc lâu vẫn không có ai bắt máy, Hạ Nghi nhíu mày gọi lại thêm lần nữa nhưng vẫn không được. Hạ Nghi suy ngẫm một lát rồi quyết định bắt taxi đến nhà Mạt Tiểu Tiểu một chuyến. Lại nói, nhà của Mạt Tiểu Tiểu cũng gần công ty Hạ Thị, cho nên chỉ trong chốc lát Hạ Nghi đã đứng ở trước cổng lớn nhà cô nàng rồi.
Trả tiền taxi xong, Hạ Nghi do dự không biết nên bấm chuông hay không, bởi vì cô chưa đến nhà Tiểu Tiểu bao giờ, sợ mình đi nhầm nhà thì toi. Trong lúc cô đang lưỡng lự thì một tiếng kèn xe vang lên inh ỏi ở phía sau, Hạ Nghi giật mình vội vàng né sang một bên, chiếc xe hơi màu đen chạy tới gần cô thì dừng lại, cửa kính xe hạ xuống.
“Em tìm ai?” Anh chàng mặc quân phục cảnh sát, mặt mũi tuấn tú có vài nét tương đồng Tiểu Tiểu nhỏ nhẹ hỏi Hạ Nghi.
“Em tìm Mạt Tiểu Tiểu ạ.”
“À, em là bạn học của con bé à? Nó đang bệnh li bì trong nhà đấy, nếu không chê thì lên xe anh chở vào.”
Hạ Nghi vội vàng cám ơn rồi chui tọt lên xe anh chàng.
“Anh tên Mạt Tinh, em tên gì?”
“Em tên Hạ Nghiên.”
“À, có phải em là em gái của Hạ Hoàng Lãnh không?”
“Dạ phải.”
“Haiz ~ Cuộc đời thật bất công, ngài cho tên nhóc ấy đứa em gái xinh xắn như thế này, rồi nhìn lại em gái anh, nghĩ tới bé ú nhà mình mà tủi thân hết sức.” Mạt Tinh chậc lưỡi tiếc nuối.
“Anh quen biết anh trai em sao?”
“Quen, không những quen mà con thân nữa là đằng khác, bọn anh là bạn học từ thời trung học kia mà.”
“Vậy ạ!” Hạ Nghi cười cười đáp.
Chạy một đoạn đã tới biệt thự nhà Tiểu Tiểu, Mạt Tinh nhiệt tình giới thiệu cô cùng nhị lão trong nhà rồi tốt bụng dắt cô lên phòng Tiểu Tiểu.
Mạt Tiểu Tiểu ngủ li bì trên giường, căn phòng cô nàng lấy tông màu trắng làm chủ đạo, đồ vật trong phòng cũng đơn giản thanh nhã, bàn ghế tủ giường đều là màu đen xám hài hòa, Hạ Nghi không nỡ đánh thức Tiểu Tiểu, cho nên đi lòng vòng trong phòng cô nàng thăm quan.
Nhìn bìa hồ sơ màu vàng được xếp gọn gàng trên bàn, Hạ Nghi tò mò mở ra xem, là hồ sơ điều tra về các vụ án nữ sinh tự tử gần đây, các chi tiết đều được viết rất kỹ càng, đọc đến đoạn xét nghiệm trong máu nạn nhân có chứa liều lượng kích dục khá mạnh, Hạ Nghi cau mày nhớ đến giấc mơ vài hôm trước.
Có vẻ như cảnh sát cũng bắt đầu đi vào ngõ cụt khi không hề tìm được bằng chứng nào khác vì đa phần các nạn nhân trong vụ án đều tự nguyện không hề có dấu hiệu cưỡng ép, đánh đập, hay bất cứ chứng cứ nào của hung thủ để lại. Vụ án quá nhiều nghi vấn dù cảnh sát có nghi ngờ nhưng một ngày chưa tìm được chứng cứ xác thực, họ vẫn chưa thể chứng minh suy luận của mình.
Hạ Nghi ngồi đọc chăm chú không biết Tiểu Tiểu đã tỉnh lại, ngồi trên giường cứ nhìn mình chăm chú, “Nghiên Nghiên…..” Giọng Tiểu Tiêu khàn khàn do ốm.
“Cậu tỉnh rồi hả.” Hạ Nghi để bìa hồ sơ xuống, đi lại sờ trán Tiểu Tiểu.
“Cậu nhất định phải tìm cho ra hung thủ hại chết Kỷ Đình.” Tiểu Tiểu kiên định nhìn Hạ Nghi, khi nói đến Kỷ Đình, trong mắt cô nàng đong đầy chua xót.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chơi lâu với Tiểu Tiểu cô hiểu rõ cô nàng hơn ai hết, tuy bên ngoài nhìn Tiểu Tiểu có vẻ hời hợt vô tâm nhưng trong tâm cô nàng là người đa sầu đa cảm và sống rất tình nghĩa.
Tiểu Tiểu im lặng hồi lâu điều chỉnh tâm trạng rồi nói: “Mấy hôm trước tớ vào cục cảnh sát ăn trộm tài liệu cho cậu vô tình đi ngang qua nhà xác, họ vẫn chưa trả xác Kỷ Đình cho người nhà nên tớ vô tình nhìn thấy bạn ấy……. Nghiên Nghiên, cậu không biết lúc đó tớ đã phẫn nộ cỡ nào đâu, bọn họ để cậu ấy nằm trên bàn mổ lạnh băng, toàn thân cậu ấy đầy vết bầm và chỗ đó của cậu ấy….. Tớ không thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy. Tuy chúng ta không thân thiết với bạn ấy nhưng nhìn cậu ấy lúc đó, tớ đã không kìm được nước mắt……” Tiểu Tiểu khóc nấc lên, nhớ đến tình cảnh của Kỷ Đình liền không kìm được nước mắt.
Hạ Nghi im lặng ôm bạn vào lòng vỗ nhẹ lên lưng cô nàng. Tiểu Tiểu nói đúng, tuy bọn họ không thân với Kỷ Đình nhưng bọn họ là bạn, mà đã là bạn thì khi thấy người kia bị như thế không ai có thể kìm lòng được. Là phụ nữ chẳng chuyện nào nhục nhã hơn việc bị người khác giày vò làm nhục đến chết thê thảm như vậy.
“Cậu đừng khóc, tớ hứa với cậu sẽ lôi hung thủ hại chết Kỷ Đình cùng những người khác ra ánh sáng, khiến hắn phải trả giá những gì mà hắn đã gây ra.” Hạ Nghi nghiến răng nói, cô phải lôi tên khốn chỉ biết bắt nạt phụ nữ kia ra ánh sáng, sau đó thiến hắn.
Sau khi trấn an Tiểu Tiểu, Hạ Nghi giúp cô nàng uống thuốc rồi đỡ cô nhóc nằm trở lại giường. Nói vậy, là do Tiểu Tiểu nhìn thấy tình huống của Kỷ Đình như thế, về đến nhà, Tiểu Tiểu bị chấn kinh không nhẹ dẫn đến phát sốt làm cả nhà cô ấy hoảng hốt một trận, cũng may tình trạng không quá nặng.
“Con bé đã kể cho em nghe hết rồi à?” Mạt Tinh từ dưới lầu đi lên nhìn thấy Hạ Nghiên thì hỏi.
Hạ Nghi gật đầu, cô biết Mạt Tinh đã sớm biết Tiểu Tiểu trộm tài liệu tra án của cục cảnh sát nhưng vì yêu em gái, anh đành nhắm một mắt mở một mắt mặc cho cô nàng muốn làm gì thì làm, nếu không phải vì em gái bị kích động khi nhìn thấy bạn cũ, anh cũng chẳng muốn xen vào làm gì.
“Haiz ~ Cái con bé ú đó học cái gì không học, học người ta trộm tài liệu tra án, cũng may là nó trộm những tài liệu không quá quan trọng, bằng không anh cũng không biết giải quyết làm sao nữa.” Mạt Tinh khoanh tay dựa vào tường than thở.
“Bạn ấy làm vậy là vì em.” Hạ Nghi cụp mắt nói, cô không nghĩ sẽ liên lụy anh em nhà họ.
“Em?!” Mạt Tinh ngạc nhiên trừng mắt, lúc đầu anh chỉ nghĩ máu quân nhân của dòng họ ảnh hưởng đến bé ú khiến con bé tò mò muốn học làm cảnh sát chứ, ai nghĩ lại do cô bé xinh đẹp này sai phái em mình.
“Vâng, trước thời gian em hôn mê em đã cảm thấy cái chết của Kỷ Đình có rất nhiều nghi vấn, tiếc là sau đó em lại bị hôn mê đến lúc tỉnh dậy mọi chuyện đã trầm trọng như vậy rồi.” Hạ Nghi nói.
“Anh biết hai đứa đều có lòng muốn giúp bạn minh oan nhưng vụ án lần này nguy hiểm hơn các em nghĩ, hung thủ còn chưa bắt được thì nguy hiểm vẫn rình rập khắp nơi.” Mạt Tinh nhìn Hạ Nghiên sâu xa nói. Nếu để thằng nhóc kia biết mình để em gái yêu dấu của cậu ta gặp nguy hiểm, không chừng sẽ xé xác mình ra mất, “Trời cũng muốn tối rồi, để anh đưa em về.”
………….
Hạ Nghi yên tĩnh ngồi trong xe Mạt Tinh trở về trang viên, vì ở ngoại thành nên đường xá khá vắng vẻ, mặt trời dần ngã về tây ánh lên tia nắng màu đỏ rực rỡ chói mắt. Bỗng “Bụp” một tiếng, xe bị chấn động, Mạt Tinh vội vã phanh xe, chiếc xe thắng gấp kéo đi một đoạn dài mới dừng lại.
Sau khi định thần lại, cả hai vội vã xuống xe kiểm tra tình hình, nhìn bánh xe bị lủng một lỗ lớn không thể di chuyển, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh lúc bấy giờ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng. Mạt Tinh loay hoay mở cốp xe tìm lốp phụ nhưng mấy hôm trước anh mới đổi xe, đã bỏ quên lốp dự phòng trong xe cũ rồi.
“Haiz ~ Anh em mình phải ở đây chờ cứu hộ thôi.” Mạt Tinh phủi tay cười cười, Hạ Nghi cũng cười nhẹ gật đầu biểu thị không sao.
Bọn họ bị kẹt ngay giữa lưng chừng núi, mặt trời đỏ như trứng lòng đào rực rỡ chói lòa, Hạ Nghi lững thững đi lại gần rào chắn phóng mắt nhìn khung cảnh thành phố xa xa ở bên dưới chân núi, Mạt Tinh dựa vào xe đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài cùng ngắm mặt trời lặn với cô.
Gió thổi nhẹ làm rối tung mái tóc dài của Hạ Nghi, dưới hiệu ứng của mặt trời, Mạt Tinh nhìn sườn mặt của cô bé trước mắt đến ngẩn ngơ, gương mặt với những đường nét hoàn mỹ, làn da trắng sứ cùng hàng mi dài, mũi cao, mắt sâu khiến Hạ Nghiên dưới ánh hoàng hôn rực rỡ như hoa hướng dương vậy.
Hạ Nghi bất ngờ quay đầu lại nhìn Mạt Tinh rồi cười nhẹ khiến tim anh bất ngờ loạn nhịp, ‘Mỹ nhân a mỹ nhân, nếu em cứ thế này anh sẽ bị anh trai em truy sát mất.’ Mạt Tinh lầm bầm trong bụng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Bọn họ chờ tới lúc mặt trời lặn vẫn chưa thấy xe cứu hộ tới, Mạt Tinh buồn bực bấm điện thoại hối thúc thì phát hiện điện thoại bỗng dưng mất sóng càng làm tinh thân anh thêm bực mình, anh đành cười trừ nói với Hạ Nghiên: “Xem ra hai đứa mình phải lội bộ rồi.”
“Vâng, không sao.” Hạ Nghi vào xe lấy túi xách sau đó theo chân Mạt Tinh cuốc bộ về nhà.
Đường đêm trên núi khá lạnh, gió thổi xào xạc qua các tán cây, đèn đường lập lòe trong tối càng thêm âm trầm, nhìn con đường trải nhựa tít tắp phía xa, Hạ Nghi không khỏi thở dài.
Hai người sóng vai đi cùng nhau trên đường vắng, tiếng bước chân đều đặn vang lên làm giảm bớt không khí buồn tẻ, bỗng Hạ Nghi khựng chân không bước tiếp, Mạt Tinh đi trước cô một đoạn không thấy cô đi theo bèn quay đầu lại.
Anh nhìn thấy mặt mũi cô bé trắng bệt nhìn lại anh, chân cô giống như cứng ngắc không thể cử động được vậy. Mạt Tinh vội vàng chạy lại nhưng giống như có một sức mạnh vô hình nào đó giữ anh lại, không cho anh tới gần Hạ Nghiên.
Hạ Nghi âm thầm cảm thán cái số con rệp của mình, cảm giác lạnh buốt từ dưới chân làm toàn thân cô run rẩy, Hạ Nghi nhắm mắt lại, cảm nhận không khí chuyển động xung quanh mình. Tuy cô mất đi khả năng nhìn thấy linh hồn nhưng không có nghĩa cô không cảm nhận được nó, Hạ Nghi hít sâu một hơi để giác quan mình rơi vào yên tĩnh.
‘Nghi…..ê….. n…….. Nghiên…… cứu….. chúng…… tớ……’ Tiếng nói rất nhỏ thoang thoảng quanh cô, một luồng hơi lạnh từ phía sau tập kích làm Hạ Nghi rùng mình.
“Tớ phải làm sao?” Hạ Nghi nhỏ giọng nói như sợ mình sẽ kinh động đến họ.
‘Hắn……. Đang…… Tới….. Chạy….. đi…… Nghiên…… Nghiên……’ Lần này tiếng nói nhạt hơn so với lần trước, Hạ Nghi hoảng hốt mở mắt nhìn xung quanh, một biển sương mù không thấy điểm đến, mới đây thôi cô còn đứng ở quốc lộ bây giờ mọi thứ đều chìm trong biển sương mù.
Hạ Nghi hít sâu cố giữ bình tĩnh, cô tự thuyết phục mình sẽ không sao, không sao, nhưng lòng cô lại rối như tơ vò. Mỗi bước chân đều trĩu nặng như đeo ngàn cân, Hạ Nghi cau mày cố gắng rời khỏi biển sương mù nhưng càng đi cô càng thấy loạn, đến khi mồ hôi ướt đẫm áo, Hạ Nghi vẫn chưa thể rời khỏi biển sường mù kỳ lạ này. Bất ngờ Hạ Nghi nghe được tiếng bước chân trầm ổn đang lại gần, hoảng hốt, Hạ Nghi vội vàng chạy đi nhưng lại nhận ra bản thân chỉ đang đi lòng vòng không có điểm đến.
Cắn nát ngón tay ngồi thụp xuống đất, Hạ Nghi bất chấp đất cát vẽ một bùa chú, lá bùa lóe lên tia sáng vàng trong biển sương mù trắng xóa, từ từ nó bị hòa tàn rồi biến mất hoàn toàn, Hạ Nghi hoảng sợ ngồi bệch xuống đất, mồ hôi trên trán ướt đẫm tóc mai.
Mạt Tinh hoảng hốt nhìn sắc mặt Hạ Nghiên từ lo lắng, hoảng hốt, hoang mang rồi đến thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất, anh vội chạy tới chỗ cô lo lắng hỏi: “Em ổn chứ?”
“Vừa nãy anh có thấy gì không?” Hạ Nghi nhìn Mạt Tinh hoang mang hỏi.
“Không có gì, sao vậy, em có sao không?”
Hạ Nghi không trả lời anh ta, vội vàng nâng tay xem đồng hồ, thời gian không chêch lệch nhiều, vậy tức là mọi chuyện ban nãy hoàn toàn do ma che mắt? Hạ Nghi hít một hơi sâu bình ổn lại cảm xúc, cũng may cô nhanh trí dùng máu mở đường, bằng không chỉ sợ bây giờ vẫn còn lạc trong mê trận vừa rồi.
Mạt Tinh không thấy Hạ Nghiên trả lời mình, liền lo lắng ôm cô vào lòng như trấn an.
Từ xa có một chiếc xe chạy lại gần bọn họ bóp kèn inh ỏi, Mạt Tinh dùng tay che mắt cố nhìn chiếc xe đậu trước hai người họ rốt cuộc là ai. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn vội vàng xuống xe chạy lại gần bọn họ.
Tâm sự mỏng của Tác Giả:
Sorry các bợn trong thời gian qua tác giả quá bận để đăng chương mới, do ta lặn ngụp trong mớ đề cương thi cử và công việc nên muốn viết cũng ko đủ sức để viết, chương này đăng hơi vội vã nhưng tác giả hứa sẽ bù lại chương sau đầy đủ và tâm huyết hơn, iu các bợn nhiều