Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 29: Chuẩn bị

1:27 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Chuẩn bị tại dưa leo tr

Thật kỳ lạ, rõ ràng một ngày có đúng hai mươi tư tiếng đồng hồ. Ngày nào cũng vậy, không hơn không kém. Nhưng khi vào ngày nghỉ bạn cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, cuối tuần chưa kịp nghỉ ngơi chớp mắt đã đến thứ hai, lại phải bạn rộn đi làm. Còn lúc bạn muốn thời gian trôi thật nhanh thì nó lại như con ốc sên chậm chạp thong thả bò, cho dù bạn có gấp đến mức cầu xin nó đi nhanh một chút, nó vẫn không thèm nghe bạn nói.

Hôm nay là thứ năm, còn một ngày nữa mới đến hẹn, Kỳ Vân đã mất kiên nhẫn đến nổi sốt ruột đi qua đi lại, làm việc gì cũng không có tinh thần. Cô rất xem trọng lần gặp mặt này. Có thể nói đây là buổi hẹn đầu tiên giữa cô và anh, hoàn toàn không liên quan đến vấn đề học tập mà mang mọt bầu không khí riêng tư. Cô sẽ nhân cơ hội này tiếp cận anh nhiều một chút.

Cô đã đợi rất lâu mới nắm được cơ hội vô cùng tự nhiên mà mời anh đi ăn.

Để chuẩn bị cho một buổi hẹn thật hoàn hảo tất nhiên Kỳ Vân phải chuẩn bị thật chu đáo. Đầu tiên là vấn đề “ấn tượng” tốt trong mắt đối phương. Vì vậy trang phục nhất định phải thật phù hợp.

Nhưng đây cũng là vấn đề Kỳ Vân đau đầu nhất!

Cô ôm hết đống quần áo trong tủ ra bày bừa khắp giường. Bình thường đồ của cô cũng được xem là nhiều, đồ đi chơi, đi học, đi làm áo, quần, váy cái loại đều đầy đủ. Tuy không nói là quá đa dạng nhưng cũng đủ phối thành nhiều kiểu khác nhau. Nhưng bây giờ cho dù đồ đã chất thành đống trên giường nhưng Kỳ Vân cảm thấy không vừa mắt cái nào hết. Ngày mai cô biết mặc gì đây?

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng không có lấy một ý tưởng phối đồ. Cô ngồi xuống thở dài đầy chán nản. Trong đầu xẹt qua ý tưởng, khuôn mặt cô liền dãn ra chạy đến bật laptop lên.

Cô lên mạng tra cứu “ngày đầu gặp bạn trai nên mặc gì cho phù hợp” Đợi kết quả hiện thị, cô lập tức nhấp vào xem.

Không ngờ vấn đề này không chỉ của riêng cô, mà có rất nhiều cô gái trẻ đang rất băn khoăn. Cho nên trong một diễn đàn khá đông lượt truy cập có riêng một chủ đề được lập ra, mọi người bàn tán rất sôi nổi.

Có rất nhiều ý kiến khác nhau. Bạn A cho rằng phải để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương, vì lần đầu hẹn hò nên phải thật đẹp, trang điểm thật kỹ, đàn ông bao giờ cũng yêu thích cái đẹp, mặc đồ phải nổi một chút, chỗ nào có thể khoe thì cứ tự tin mà khoe ra. Nhất định anh ấy sẽ bị “hớp hồn” cho mà xem.

Bạn B lại cho rằng, để mặt mộc là tốt nhất, dù sao nếu tiến tới mức độ hôn nhân thì cũng có ngày lộ mặt mộc. Không lẽ ở nhà cứ phải đánh một lớp phấn dày cộm lên mặt để che hết khuyết điểm. Chỉ sợ khi nhìn thấy khuôn mặt thật rồi lúc đó đối phương vì bị bất ngờ mà bỏ chạy, nên chi bằng sớm cho người ta thấy khuôn mặt không son phấn của mình là tốt nhất.

Đọc đến đây Kỳ Vân liền liên tưởng đến một số chuyện nổi lên gần đây, hai người quen nhau qua mạng, chỉ thấy ảnh chụp. Đến khi gặp mặt ngoài đời thực, thấy được khuôn mặt bạn gái chàng trai liền ngất xỉu vì sốc nặng.

Cho dù trong tình huống của cô không đến nổi nghiêm trọng như vậy. Bình thường đi đến trường cô có trang điểm nhẹ nhưng so với lúc tẩy trang cũng không phải là khác hoàn toàn. Nhưng chỉ là cảm nhận của cô. Còn không biết thầy Trần sẽ nghĩ như thế nào.

Bạn C lại có ý kiến là con gái mà phải điệu đà một chút, tóc nên thả ra, hay uốn xoăn kiểu tự nhiên, tiếp theo nên học cách ăn mặc của ca sĩ Hàn Quốc mặc váy ngắn sẽ thêm phần trẻ trung năng động.

Bên dưới còn hàng trăm bình luận khác nhau, có người còn đăng thêm cách trang điểm và bảng phối màu sắc thích hợp lên nữa. Xem ra có đọc hết đêm cũng không đọc hết được bình luận của tất cả mọi người.

Chín người mười ý! Cho dù là ý gì đi chăng nữa, chung quy mọi cô gái đều muốn mình trở nên xinh đẹp nhất trong mắt người họ yêu!

Không xem thì thôi, càng xem càng loạn.

Kỳ Vân tắt máy tính, cô quay lại với một giường đầy quần áo của mình tiếp tục chọn lựa. Tuy không tiếp thu được ý kiến nào hay, nhưng từ bình luận của bạn B cô thấy có một điều rất đúng đó là hãy cứ là chính mình, đừng vì người khác mà ép bản thân làm những điều mình không thích.

Cuối cùng cô chọn đồ theo sở thích của mình, đầm màu xanh lam dài qua gối thể hiện sự lịch sự, chất liệu voan rũ với hoa văn li ti tạo sự nhẹ nhàng thướt tha giảm đi phần đứng đắn vì độ dài của đầm, tay phồng theo xu hướng, ở cổ áo may viền bèo kèm theo một dây nơ ruy băng cách điệu.

Chọn được trang phục thì phụ kiện đi kèm cũng đơn giản. Kỳ Vân kết hợp với đôi giày búp bê màu đen trơn, túi xách là loại đeo chéo cô thường sử dụng.

Đơn giản, nhẹ nhàng đúng như phong cách của cô. Tuyệt vời.

Buổi tối Kỳ Vân còn cố tình dành một chút thời gian chăm sóc da mặt. Ngày mai cô chỉ sẽ đánh son nên gương mặt cần tươi tắn một chút mới được. Dạo này có một bài viết nói về việc sử dụng nghệ hoa nghệ tây kết hợp với sữa chua thêm chút mật ong sẽ tạo ra một loại mặt nạ hoàn hảo đem lại kết quả tuyệt vời, cho nên cô cũng quyết định thử một chút.

Thứ sáu mà cô chờ mong cuối cùng cũng đã đến. Phòng kế toán mở cửa lúc tám giờ ba mươi, nhưng cô quyết định đến nhận lương lúc chín giờ, tính luôn thời gian chờ đợi chắc tầm mười giờ là xong, cũng đúng lúc thầy Trần tan ca là vừa.

Hôm nay cô tranh thủ dậy sớm, vận động một chút lấy tinh thần. Nhờ đắp mặt nạ mà da của cô sáng hẳn ra. Đúng là có tác dụng, lần sau nhất định phải mua nhiều để dành. Cô trang điểm khá đơn giản vẽ chân mày cho đậm một chút, tô chút son đỏ là hoàn tất. Sau khi chuẩn bị xong hết Kỳ Vân bắt xe buýt đến trường đại học A.

Mời thầy Trần đi ăn cũng không được quá qua loa. Dù sao người ta cũng là dân trí thức, sang trọng. Vì vậy Kỳ Vân chọn địa điểm là quán Hạ Uyển. Đây là quán ăn bình dân nhưng cách bố trí và không gian tương đối sạch sẽ. Cô đã ăn ở đây mấy lần, đồ ăn khá ngon hợp khẩu vị. Quan trọng là giá cả không quá đắt so với túi tiền “mỏng tanh” của cô. Vào buổi trưa tương đối đông khách, nên cô đã đặt bàn trước. Nơi đây cách trường đại học A tầm hai mươi phút không xa lắm. Tiện cả đôi đường.

Đúng như Kỳ Vân dự đoán, phòng kế toán hôm nay phải thanh toán lương cho nhân viên nên khá đông, đợi gần một tiếng chạy đi chạy lại làm giấy tờ xác nhận mới lấy được tiền. Thực tập sinh khổ vậy đó, chứ như giáo viên chính thức chỉ cần nằm ở nhà đến ngày nhận lương tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản.

Đem tiền lương cẩn thận cất vào túi, Kỳ Vân cười vui vẻ. Đây không phải là lần đầu tiên cô lãnh lương, nhưng lại là lần đầu lãnh lương với tư cách giáo viên thực tập nên cảm xúc cũng đặc biệt khác. Vì là thực tập nên lương chỉ ở mức tượng trưng không nhiều, nhưng cô vô cùng trân trọng.

Kỳ Vân lấy điện thoại gọi cho Trần Kha Nghị: “Em nhận được lương rồi, bây giờ em đến chỗ thầy.”

“Không cần đâu, em đợi ở cổng trường đi, tôi sắp xếp đồ một chút rồi lấy xe đón em ở cổng cho tiện.” Trần Kha Nghị ở văn phòng dọn đống hồ sơ trên bàn, thực chất hôm nay anh không có tiết dạy, lên trường sắp xếp hồ sơ chủ yếu là giết thời gian, đợi Kỳ Vân mà thôi.

Nhận được cuộc gọi của Kỳ Vân xong, Trần Kha Nghị nhanh chóng thu dọn giấy tờ gọn gàng, lấy chìa khóa đi thẳng đến tầng hầm giữ xe.

Kỳ Vân đợi tầm năm phút đã thấy Trần Kha Nghị xuất hiện.