Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: “Sự khác biệt về sinh lý và phân hoá của Beta” tại dưa leo tr.
Giọng nói của thầy vật lý trên bục giảng dõng dạc, còn học sinh ở phía dưới thì đều gục đầu, nghe đến mức buồn ngủ.
Giang Hành Thâm cũng không tập trung vào việc nghe giảng, trong đầu chỉ nghĩ đến việc sau khi tan học sẽ đi mua những thứ mà ngày hôm qua không mua được.
Nghĩ một hồi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện có người đang đến gần, ánh mắt liền vô tình liếc nhìn Phó Chu một cái.
Không biết Phó Chu có thật sự đang nhìn ghi chép để học hay không, nhưng dù sao bây giờ hắn vẫn đang nhìn chăm chú vào sổ ghi chép, ngay cả khi thầy vật lý đi đến bên cạnh hắn cũng chưa nhận ra.
Ban đầu thầy vật lý cho rằng hắn không làm gì nghiêm túc, vỗ vỗ sách nhắc nhở hắn, sau khi Phó Chu ngẩng đầu lên mới nhìn thấy sổ ghi chép trên bàn.
“Ối chà.” Thầy vật lý ngạc nhiên: “Phó Chu đang xem ghi chép à?”
Những lời này thu hút sự chú ý của nhiều người trong lớp, Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nghĩ có phải thầy vật lý đã xuất hiện ảo giác rồi hay không, sau đó quay đầu nhìn lại, tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài: “Anh Phó, mày đổi tính rồi à?!”
Khoé miệng Phó Chu nhếch lên một cái, biểu cảm mất kiên nhẫn: “Nói cái quái gì thế?”
Với giọng điệu khoa trương thái quá và biểu cảm trông hèn hết nói của hai người này, nếu không có giáo viên ở đây, hắn đã cầm sổ ghi chép quất tới.
Thầy vật lý bước trở lại bục giảng, bắt đầu khen ngợi: “Xem ra trò Phó Chu vẫn rất vươn lên, đã nghe lời thầy cô nói.”
Trong khi đó Giang Hành Thâm nhìn thấy phản ứng của hai người phía trước, cảm thấy thật sự có hơi buồn cười, mi mắt khẽ cong lên.
Đây vốn là một nụ cười không dễ thấy, nhưng cậu còn chưa kịp thu hồi đã nghe thấy Alpha bên cạnh đột nhiên hỏi mình: “Cậu cười gì đó?”
“Tôi không có cười.” Giang Hành Thâm quả quyết phủ nhận, nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Cậu nên đọc sách tiếp đi.”
Phó Chu bị thái độ lạnh nhạt của cậu làm cho tức đến nghiến răng, lòng thầm nói cậu đối với người khác thì cười vui vẻ ngây thơ, còn đối với tôi thì đầy âm mưu chứ gì.
Sau khi tan học, Giang Hành Thâm thu dọn cặp sách, vừa xếp sách xong đã nhìn thấy Trình Kiệt Văn quay đầu, mở miệng nói: “Học sinh giỏi, tan học cậu có đi đâu không?”
Cậu suy nghĩ một lúc, thuận miệng nói: “Về nhà.”
“Được.” Trình Kiệt Văn cũng nghĩ vậy, sau đó cậu ta đứng dậy khỏi chỗ, đang định giục Lê Bình thu dọn nhanh lên thì bị Phó Chu ra hiệu đi qua.
Vừa mới qua tới, Phó Chu đã nhăn mày: “Sao mày còn hỏi cậu ấy nữa vậy?”
Trình Kiệt Văn lại gần hơn, nhỏ giọng nói: “Anh Phó, sao mày lại nhỏ mọn với Giang Hành Thâm như vậy chứ?”
“Mẹ.” Phó Chu mắng cậu ta: “Trước đây hai tụi bây không phải như vậy.”
Trình Kiệt Văn băn khoăn nói: “Tao tưởng sau khi cùng nhau đánh một trận ngày hôm qua, quan hệ của tụi mày đã dịu bớt rồi.”
Những lời này cũng không sai, thanh niên mười bảy mười tám tuổi đều rất nhiệt huyết và trẻ trâu, người ta thường nói không đánh thì không quen biết, huống chi đây còn là cùng nhau đánh người khác, nếu là người khác thì người ta đã gọi anh xưng em rồi.
Lúc này Lê Bình đi đến, nghe được đoạn hội thoại này, cũng gật đầu đồng tình với Trình Kiệt Văn, hỏi thêm một câu: “Anh Phó, sao mày lại không ưa cậu ấy đến vậy chứ?”
Phó Chu nghe xong liếc nhìn về phía Giang Hành Thâm, sắc mặt trở nên bực bội, u ám. Con mẹ nó chứ, hắn có thể nói gì nữa đây, chẳng lẽ nói bởi vì Giang Hành Thâm cười với tụi mày?
Tự Phó Chu cũng thấy không hợp lý, thôi thì không nghĩ nữa: “Bỏ đi, đi thôi.”
Phó Chu rời khỏi lớp học, cùng lúc đó Giang Hành Thâm cũng thu dọn xong cặp sách, mới chuẩn bị đi đã thấy Ngô Tưởng chạy sang.
Trong khoảng thời gian thay đổi chỗ ngồi, bởi vì Phó Chu ngồi ngay cạnh nên Ngô Tưởng vẫn chưa từng đến đây, nhưng quan hệ của cậu ta và Giang Hành Thâm còn chưa tới mức cực thân, bên cạnh đó vì bản thân ít nói, nên khi còn làm bạn cùng bàn cả ngày cũng chỉ nói mấy câu.
Hai người cũng không có sự xa lạ, Ngô Tưởng thường xuyên hỏi cậu về bài tập hoặc ghi chép các thứ trên điện thoại, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu.
Bây giờ Ngô Tưởng tới tìm cậu, có lẽ là có chuyện gì muốn nói.
Đúng như dự đoán, mới đi được hai bước, Ngô Tưởng đã cất lời: “Anh Giang, tôi nghe nói khoá của chúng ta sắp bắt đầu chuẩn bị cho giải đấu bóng rổ.”
Tác phong của Hoa Trung là khuyến khích sự thư giãn và tự chủ, điều này được thể hiện rõ qua giáo viên chủ nhiệm khối 11 của bọn họ, ông chính là người đề xuất tổ chức giải đấu bóng rổ, đây là trận đấu duy nhất trong ba khối, lần nào cũng có thể khiến học sinh của các khối khác ghen tị.
Giang Hành Thâm vừa mới đến không lâu, không biết nhiều về trận đấu bóng rổ được tổ chức ở khối của bọn họ, nhưng thông tin của Ngô Tưởng luôn rất chính xác, nên cậu gật đầu: “Cậu muốn đăng ký sao?”
“Đăng ký chứ, dù sao tôi cũng là Alpha, ít nhất cũng có thể làm đủ sỉ số.” Ngô Tưởng nói rất dứt khoát.
Mặc dù Ngô Tưởng nói vậy, nhưng bình thường cậu ta rất khiêm tốn, trong ấn tượng hạn chế của Giang Hành Thâm, thật ra cậu ta chơi thể thao cũng không tệ.
Trong những môn thể thao như thế này, phần lớn người tham gia trong lớp đều là Alpha, chủ yếu là bởi vì Alpha có thể lực tốt hơn Beta và Omega, đương nhiên ngoại trừ những người đặc biệt xuất sắc trong đó, thế nên phần lớn Alpha khi tham gia những hoạt động như vậy, đều sẽ chủ động đăng ký.
Ngô Tưởng nói xong lại hỏi cậu: “Cậu có đăng ký không?”
Giang Hành Thâm không có hứng thú với việc này, lắc đầu: “Không đăng ký, cậu cố lên.”
“Được rồi.” Vẻ mặt của Ngô Tưởng trông có hơi ủ rũ: “Tôi đành tham gia một mình vậy.”
Hai người đi về phía cổng trường, Giang Hành Thâm suy nghĩ một lát, lúc này mới dần dần hiểu được tại sao Ngô Tưởng lại hỏi cậu có tham gia hay không.
Bởi vì trận đấu bóng rổ này, Phó Chu chắc chắn sẽ tham gia, suy ra, Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng sẽ tham gia.
Mà Phó Chu và cậu thì không hoà hợp, thế nên mối quan hệ giữa Ngô Tưởng và ba người bọn họ hiển nhiên sẽ có chút khó xử, nhưng Alpha trong lớp lại chỉ có mấy người, theo tính cách của Ngô Tưởng thì cậu ta sẽ không từ bỏ việc đăng ký chỉ vì điều đó, thế nên lúc này mới đến hỏi cậu có đi hay không.
Bước chân của Giang Hành Thâm dừng lại, quay đầu hỏi: “Trong số những người đăng ký, cậu không có quen biết ai sao?”
“Đều là bạn cùng lớp, biết thì chắc chắn là biết rồi.” Vẻ mặt Ngô Tưởng có hơi khó xử: “Chủ yếu là Phó Chu nhất định sẽ tham gia, phần lớn mọi người đều có quan hệ tốt với cậu ấy.”
Giang Hành Thâm hiểu ra, mở lời: “Vậy tôi cũng đăng ký.”
Ngô Tưởng thấy cậu đổi ý, vội vàng lắc đầu nói: “Thôi đừng, nếu cậu không muốn thì đừng đi, trận đấu cũng chỉ kéo dài một hai ngày, không sao hết.”
“Không đâu, tôi sẽ đăng ký.” Giang Hành Thâm nghĩ trong lòng, làm như vậy không chừng còn có thể tiếp xúc với Phó Chu nhiều hơn, nhân cơ hội xoa dịu mối quan hệ chẳng hạn.
“Vậy được rồi.” Ngô Tưởng cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng còn khá vui vẻ.
Ra khỏi cổng trường, Giang Hành Thâm không cùng đường với Ngô Tưởng, cậu muốn đi đến con phố kia để mua đồ.
Sau khi tạm biệt Ngô Tưởng, Giang Hành Thâm đi vào cửa hàng trang sức mà cậu đã ghé hôm qua, chị gái bán hàng vô cùng nhiệt tình chào đón cậu: “Em muốn xem cái gì?”
Giang Hành Thâm dừng một chút: “Nhờ chị lấy giúp em một bó dây đan đỏ dùng để làm vòng tay, với thêm một hạt gỗ có lỗ.”
Chị gái bán hàng nhanh nhẹn dựa theo yêu cầu của cậu lấy ra vài món đồ: “Em xem muốn dây đỏ có độ dày như thế nào, hạt gỗ ở đây cũng có thể tự mình chọn.”
Giang Hành Thâm trước giờ chưa từng làm các sản phẩm thủ công như thế này bao giờ, không rành về những thứ này, sau khi chọn xong hạt gỗ thì mô tả cho người bán một chút mới chọn ra được dây đỏ có độ dày phù hợp.
Người bán gói nó vào một chiếc túi xinh đẹp cho cậu, Giang Hành Thâm trả tiền rồi xách túi đi ra ngoài, không để ý đến ánh nhìn từ cửa sổ tầng hai đối diện lúc này.
Đối diện là một hiệu sách mặt tiền lớn, tổng cộng có hai tầng, Phó Chu phụng lệnh mẹ của hắn đến đây giúp mua mấy cuốn sách.