Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Giang Hành Thâm uống lộn thuốc rồi? tại dưa leo tr.
Editor: Toả Toả
Sau khi Giang Hành Thâm nói xong câu đó, biểu cảm trên mặt Phó Chu lập tức tệ đi, vẻ mặt lạnh lùng một mình đi đổ rác, sau đó đi thẳng qua cậu mà không nói một lời.
Giang Hành Thâm thấy thế cũng không nói gì, theo sau hắn lên lầu.
Khi trở lại tầng có lớp học của bọn họ, vừa lên tới đã nhìn thấy một đám người rải rác trên hành lang.
Ngô Tưởng lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh Giang, sao cậu và cậu ta lại đứng dưới lầu lâu quá vậy?” Trong đầu cậu ta hiện lên cảnh tượng lúc đó, rùng mình một cái: “Các cậu sẽ không hẹn đánh nhau đâu phải không?”
Cái tư thế đó thật sự trông rất giống, Phó Chu là một Alpha cao lớn cường tráng, còn Giang Hành Thâm chỉ là một Beta, nếu đánh nhau thật chắc chắn sẽ rất hồi hộp.
“Không có.” Giang Hành Thâm lắc đầu, đi vào lớp, lập tức nhìn thấy bóng dáng Phó Chu cầm cặp sách rời đi từ cửa sau.
“Chỉ là có chút mâu thuẫn về việc ai sẽ đổ rác.” Cậu ngoảnh lại, nói với Ngô Tưởng.
Ngô Tưởng vốn muốn nói nếu có đánh nhau thì mang cậu ta theo, cậu ta dù gì cũng là Alpha, thua người không thua trận*, nghe xong câu này cậu ta sững sờ tại chỗ, nhìn Giang Hành Thâm thu dọn đồ đạc đi ngang qua mình, có hơi ngơ ngác.
(*) Thua người không thua trận: Có nghĩa là mặc dù có thể trải qua sự thất bại cá nhân, nhưng tổng thể không để bản thân hoặc đội nhóm bị đánh bại. Nó thường ám chỉ sự kiên trì, tinh thần chiến đấu mạnh mẽ và khả năng hồi phục sau thất bại. Người có tinh thần “thua người không thua trận” thường không bao giờ chấp nhận sự thất bại hoặc đầu hàng, và họ sẽ tiếp tục đối mặt với thách thức để đạt được mục tiêu của mình.
Đổ rác? Cuối cùng không phải Phó Chu là người đổ rác sao, chẳng lẽ là cậu ta không bức bách Giang Hành Thâm được?
Không hổ là anh Giang, lợi hại thật đấy!
______
Giang Hành Thâm là học sinh ngoại trú, nhà ở đường Bạch Tượng, không gần cũng không xa trường học.
Chuyến xe buýt về nhà sẽ đi ngang qua một chợ rau, cậu xuống xe gần chợ, mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi bộ trở về nhà.
Sau khi về nhà, đầu tiên cậu cất cặp sách, sau đó đi rửa tay rồi nấu ăn. Trong nhà chỉ có một mình cậu ở, khi có thời gian cậu sẽ tự mình nấu ăn.
Mặc dù những gì nấu ra thường xuyên không được như mong đợi. Nhưng Giang Hành Thâm cũng không có yêu cầu cao đối với việc ăn uống, chỉ cần chín có thể ăn là được.
Cậu ăn xong thì đi rửa bát, trước khi chuẩn bị tắm rửa thì lấy điện thoại mở ra xem một chút, lúc này mới nhớ đến chuyện ở trường đã nhìn thấy trên màn hình có một trái tim.
Trái tim vẫn ở góc dưới bên trái như cũ.
Cậu khẽ nhíu mày, thử nhấn một cái vào trái tim, vậy mà thật sự mở ra được.
Sau khi mở ra màn hình trống rỗng, ngay khi Giang Hành Thâm cho rằng đó là loại virus nào đó cần phải tắt đi, thì trên màn hình hiện ra hai dòng chữ.
“Xin chúc mừng người dùng đã kích hoạt tài khoản app “Bạn học thân thiện”!”
“Để xây dựng một môi trường học đường hoà đồng thân thiện, xin người dùng hãy làm theo hướng dẫn của app để hoàn thành nhiệm vụ.”
Thứ gì thế này? Giang Hành Thâm càng nhíu mày chặt hơn, cảm thấy nội dung này thật kỳ quặc, không cần suy nghĩ đã nhấn nút quay lại.
Giây tiếp theo, trên điện thoại lại xuất hiện một dòng nhắc nhở.
“Từ chối nhiệm vụ sẽ dẫn đến nguy cơ bạn bè xung quanh sẽ xảy ra sự cố, xin hãy lựa chọn cẩn thận, bạn có chắc chắn quay trở lại không?”
Cậu nghĩ đây là một phần mềm chơi khăm, nên đã không để ý đến nó, ấn xác nhận quay lại.
Ngày hôm sau là thứ bảy, sau khi rửa mặt và ăn xong bữa sáng, Giang Hành Thâm cầm lấy điện thoại, phát hiện Ngô Tưởng gửi cho mình hai tin nhắn.
Ngô Tưởng: [Anh Giang, tuần sau cậu có thể cho tôi xem bài ghi chép trên lớp của thầy được không?]
Ngô Tưởng: [Tối hôm qua tôi bị đau ruột thừa cấp tính, sau khi phẫu thuật phải nằm viện hai ba ngày, có lẽ thứ hai sẽ không đến kịp.]
Ánh mắt của Giang Hành Thâm dừng lại ở tin nhắn thứ hai, đột nhiên nhớ lại những gì cái app kia nói ngày hôm qua, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Cậu trả lời tin nhắn của Ngô Tưởng, lại mở app ra, trên đó vậy mà vẫn hiển thị có xác nhận quay trở lại không.
Chẳng lẽ phần mềm này là thật ư?
Giang Hành Thâm nhìn vào văn bản tuỳ chọn dưới cùng, ngón tay di chuyển sang vị trí khác, với tâm trạng thử nghiệm cậu nhấn huỷ bỏ quay trở lại.
“Mỗi người đều có trách nhiệm thân thiện với bạn học, xin người dùng hãy bày tỏ sự quan tâm hoà đồng với bạn học xung quanh có quan hệ bất hoà với mình, hoá giải mâu thuẫn giữa hai người, nắm tay cùng nhau xây dựng một học đường tốt đẹp!”
“A. Đồng ý B. Không đồng ý”
Giang Hành Thâm đọc kỹ những dòng chữ này, rút ra những từ khoá quan trọng như “xung quanh”, “quan hệ bất hoà”.
Gần như ngay lập tức cậu đã tìm ra người phù hợp với mối quan hệ này. Phó Chu.
Huyệt thái dương của Giang Hành Thâm giật nảy lên, có hơi không muốn tiếp nhận sự thật này.
Nhưng đối với bạn bè bên cạnh cậu, người duy nhất có thể gọi là bạn cũng chỉ có Ngô Tưởng, nhưng dựa vào tình huống vừa rồi, chung quy cũng không thể đưa cậu ta vào tình thế nguy hiểm được.
Giang Hành Thâm trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu thật sự bị rối rắm giữa hai lựa chọn: Ngô Tưởng gặp sự cố và hoá giải mâu thuẫn với Phó Chu.
Thật ra nếu nói về số mệnh Ngô Tưởng thật sự rất may mắn, lần trước trốn học bị giáo viên đuổi theo, té từ cầu thang xuống mà vẫn không sao.
Sau một lúc lâu, cậu thở dài một hơi, nhấn vào phương án A, bất kể là thật hay giả, dù sao cũng không thể lấy người khác ra mạo hiểm được.
Cậu chết lặng nghĩ, giữa cậu và Phó Chu cũng không được tính như thù sâu hận lớn gì, nên cũng không có gì đáng lo.
Vừa mới nhấn xong, một đoạn văn ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
“Người dùng tự quyết định hành động thân thiện của mình, dưới đây là một số ví dụ: Bao gồm nhưng không giới hạn việc trao đi ấm áp đến đối phương, quan tâm chăm sóc đối phương, đồng ý với những yêu cầu của đối phương, vân vân.”
“Nhắc nhở ấm áp: Mức độ thân thiện càng cao thì tiến triển sẽ càng nhanh, sau khi đạt đến tiêu chuẩn thì có thể gỡ bỏ app đó.”
Giang Hành Thâm nhìn vài giây, vẫn không thể lừa dối chính mình, có hơi đau đầu buông điện thoại, lấy quần áo đi tắm rửa.
Sáng thứ hai.
Giang Hành Thâm đến lớp, hơn một nửa lớp đã đến đủ, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, cậu thấy Ngô Tưởng đang gặm bánh bao ở chỗ ngồi, trước mặt đặt một cuốn hồ sơ nhựa.
Hôm nay đến lượt Ngô Tưởng trực nhật kiểm tra tác phong và kỷ luật, nhưng không phải cậu ta đang nằm viện sao?
Giang Hành Thâm đi tới chỗ ngồi, hỏi: “Cậu xuất viện rồi?”
Ngô Tưởng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ do tôi là Alpha, thể chất tốt, cho nên đã khôi phục rất nhanh.”
Giang Hành Thâm thấy cậu ta năng động khoẻ mạnh như vậy, không khỏi suy nghĩ, có phải là do mình đồng ý với nhiệm vụ mà app giao cho, nên mới có kết quả như vậy.
Nếu vậy, xem ra phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ không gỡ bỏ app được.
Cậu luôn có năng lực tiếp nhận sự việc tương đối tốt, hai ngày qua đã miễn cưỡng thuyết phục bản thân, xây dựng một tâm lý tốt, lúc này mới bình tĩnh nhìn quanh dãy phía sau.
Phó Chu vẫn chưa đến.
“Ngô Tưởng.” Giang Hành Thâm gọi một tiếng, nhìn vào cuốn hồ sơ nhựa, nảy ra ý tưởng.
Ngô Tưởng nhét bánh bao đầy miệng ngẩng đầu: “Sao vậy anh Giang?”
“Hôm nay để tôi giúp cậu kiểm tra tác phong và kỷ luật đi.”
Ngô Tưởng nghe vậy vội vàng uống một ngụm nước nuốt bánh bao xuống: “Anh Giang, đừng ——”. Cậu ta quay đầu nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Đã sắp đến giờ tự học rồi, Phó Chu vẫn chưa đến nữa.”
Ẩn ý trong lời nói của cậu ta rất rõ ràng, lần này có lẽ Phó Chu lại đến muộn, nếu Giang Hành Thâm đi kiểm tra tác phong và kỷ luật thật, hai người nhất định sẽ chạm mặt.
“Tôi biết.” Giang Hành Thâm gật đầu, hờ hững nói: “Không sao hết, hôm nay tôi không muốn tham gia đọc sách buổi sáng, đúng lúc thay cậu kiểm tra.”
Không muốn tham gia đọc sách buổi sáng?! Trong ấn tượng của Ngô Tưởng, Giang Hành Thâm có thành tích học tập xuất sắc, cậu ta còn tưởng Giang Hành Thâm sẽ là một học sinh ngoan ngoãn tuân thủ nội quy, kết quả không ngờ lại có tính cách tuỳ ý như thế này?
Ngô Tưởng nửa tin nửa ngờ mà đưa cuốn hồ sơ cho cậu: “Vậy cậu cẩn thận đừng chạm mặt Phó Chu, đến lúc đó ghi tên cậu ta lại là được.”
Giang Hành Thâm đồng ý: “Được.”
Cậu cầm lấy cuốn hồ sơ, Ngô Tưởng lại dặn dò nói: “Cậu có biết mấy chỗ có người leo tường trong trường không?”
“Tôi biết.”
Ngô Tưởng yên tâm: “Vậy được rồi.”
Mấy chỗ leo tường này cả trường đều biết, bởi vì chưa kịp sửa chữa, thế nên người được yêu cầu kiểm tra cũng phải đi mấy chỗ này.
Giang Hành Thâm cuối cùng cũng cầm theo cuốn hồ sơ đi ra ngoài, thật ra cậu còn biết nhiều chỗ leo tường hơn những chỗ được nói ở đây.
Khi mới đến trường này, cậu đã đi dạo một vòng khuôn viên trường trước, ghi lại mọi nơi có thể ra vào, với mục đích là khi nào cần thì có thể dễ dàng leo ra.
Ban đầu cậu kiểm tra người ở cổng trường, nhưng không có nhiều học sinh đi trễ mà còn đi từ cổng chính, có thì cũng đều có lý do chính đáng.
Thế nên sau khi chờ đợi một vài phút sau thời gian quy định, Giang Hành Thâm đã đi đến những chỗ leo tường mà trường đã nói đến.
Đi một vòng đã kiểm tra được một vài học sinh, nhưng số lượng lại ít hơn rất nhiều so với lần trước, trong đó cũng không có Phó Chu.
Có lẽ nhiều học sinh đã biết mấy chỗ này có người thường chú ý, cho nên đã tìm một lối đi khác.
Giang Hành Thâm kiểm tra tác phong và kỷ luật thay cho Ngô Tưởng, chủ yếu là hy vọng sẽ tìm thấy Phó Chu trong tình huống không có nhiều người.
Bởi vì app nói phải hoá giải mâu thuẫn thân thiện với bạn học, cho nên cậu muốn xin lỗi trước về chuyện đổ rác sau giờ học vào thứ sáu vân vân.
Cậu là một Beta, người lớn có lòng rộng lượng.
Sau khi người Giang Hành Thâm chờ kiểm tra không đến, cậu bắt đầu đi đến những chỗ khác mà mình biết, không khỏi suy nghĩ, hôm nay Phó Chu có thể đừng tới được không, không thì mình đúng lúc không gặp được cũng được.
Trong trường học có nhiều nơi có thể leo tường như vậy, khả năng không gặp nhau là rất lớn.