Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta Chương 33: Giang Hành Thâm có biết bọn họ quen nhau khi còn nhỏ không?

Chương 33: Giang Hành Thâm có biết bọn họ quen nhau khi còn nhỏ không?

10:52 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33: Giang Hành Thâm có biết bọn họ quen nhau khi còn nhỏ không? tại dưa leo tr

Editor: Toả Toả

Ngày hôm sau, vào buổi sáng có hai tiết học ngữ văn, giáo viên ngữ văn giao bài tập làm văn vào tiết thứ hai, yêu cầu bọn họ phải viết xong trong vòng một tiết rồi nộp bài.

Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của giấy bút cọ xát và tiếng lật trang.

Bài tập làm văn của cấp ba đều là văn nghị luận, Giang Hành Thâm viết văn rất nhanh, sau mười mấy phút đã viết xong một nửa.

Bình thường khi làm bài cậu rất tập trung, ít bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, nhưng do bị kẹt ý tưởng sau khi viết được một nửa, mà cậu đột nhiên nhận ra ánh mắt đang dõi theo mình từ phía bên cạnh.

Giang Hành Thâm nhíu mày, quay đầu nhìn sang.

Phó Chu lập tức rút lại ánh mắt rồi cúi đầu, cầm bút lên giả vờ viết lên tờ giấy làm văn, nhưng lại quên rằng mình cầm bút bằng tay trái, khi viết mới nhận ra không được lưu loát.

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Giang Hành Thâm hạ giọng, hỏi hắn: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Hả? Không có chuyện gì hết.” Phó Chu sờ sờ cổ, cúi đầu nhìn tờ giấy làm văn trống trơn, chỉ có vài chữ nguệch ngoạc.

Giang Hành Thâm nhìn xuống, thật sự có hơi không thể nhìn nổi: “Nếu không quen viết bằng tay trái thì đổi sang tay phải đi.”

“Chủ đề của bài văn là tiến và lùi.” Cậu đoán có thể Phó Chu không biết nên nhắc nhở một câu, sau đó lấy ra một quyển tài liệu về các phương pháp viết, tìm trong đó vài phút, dùng bút khoanh vài đoạn văn, rồi đẩy quyển sách sang.

“Trong này có các câu danh ngôn và các ví dụ kinh điển, phù hợp với chủ đề của bài văn, cậu đừng không viết.”

Điểm ngữ văn của Phó Chu đôi khi chỉ vừa đủ đạt, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn biết viết văn.

Hắn nhìn tờ giấy làm văn rồi nhìn tài liệu, khoé miệng nhếch lên: “Đây chẳng phải là dát vàng lên phân hay sao?”

……

Huyệt thái dương của Giang Hành Thâm giật giật: “Cậu có viết hay không?”

“Tôi viết, tôi viết.” Phó Chu lẩm bẩm rồi cầm tài liệu qua, mở tờ giấy làm văn ra.

Giang Hành Thâm có hơi lo lắng hắn không viết, sau khi bị nhìn chằm chằm thêm một lúc, Phó Chu quay đầu lại, nói với cậu: “Tôi đảm bảo với cậu, tôi chắc chắn sẽ viết, cậu đừng nhìn tôi nữa, coi chừng làm cậu không kịp viết xong bài văn của mình.”

“Được rồi.” Giang Hành Thâm gật đầu, lúc này mới tiếp tục viết.

Phó Chu cũng yên lặng viết bài văn, hắn sao chép lại những đoạn ví dụ mà Giang Hành Thâm đã tìm ra, rồi tự mình vắt hết óc nghĩ ra vài câu để thêm vào cho đủ từ.

Sau khi viết xong, hắn muốn trả lại quyển tài liệu cho Giang Hành Thâm, nhưng phát hiện cậu vẫn đang cúi đầu chăm chỉ viết, nên dừng lại.

Phó Chu không có việc gì làm, tiện tay lật lật quyển tài liệu, sau đó suy nghĩ từ từ trôi xa, không nhịn được mà bắt đầu ngẩn ngơ.

Thật ra từ lúc bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ ngày xưa là Giang Hành Thâm cho đến tối qua khi xác định, Phó Chu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ hoặc không thích ứng, chỉ là thấy rất trùng hợp, trùng hợp đến mức có cảm giác không thật.

Tình cờ Giang Hành Thâm chuyển đến trường này, tình cờ lại học cùng lớp với hắn.

Sau đó cũng rất trùng hợp, Giang Hành Thâm đột nhiên có những hành động kỳ lạ đối với mình, mặc dù rõ ràng khi khai giảng bọn họ có xung đột, hơn nữa còn đối đầu gay gắt suốt một tháng.

Nghĩ đến đây, Phó Chu cau mày.

Không đúng, tính cách của Giang Hành Thâm lạnh lùng, sao có thể vô cớ thay đổi thái độ đối với mình được, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Hắn không nhịn được liếc nhìn Giang Hành Thâm vài lần, tim đập mạnh.

Chẳng lẽ Giang Hành Thâm đã biết từ trước rồi sao?!

Đệt mịa!

Mặc dù Phó Chu kinh hãi đến mức cảm thấy không thể nào, nhưng khi theo logic này suy nghĩ tiếp, hắn nhận ra nhiều chuyện đều có thể giải thích được.

Trước đó không chừng là Giang Hành Thâm cố ý bỏ cặp sách vào tay mình, bởi vì có dây đeo tay đỏ ở trong đó, kết quả lúc ấy đầu hắn như bị úng nước nên không nhận ra.

Sau đó nữa Giang Hành Thâm bắt đầu thay đổi thái độ với hắn, có lẽ là bởi vì mình không nhận ra, thế nên Giang Hành Thâm muốn mượn điều này để ám chỉ!

Phó Chu nghĩ tới nghĩ lui, càng lúc càng cảm thấy chuỗi logic này đặc biệt đáng tin cậy và hợp lý, hắn thậm chí còn nghi ngờ việc Giang Hành Thâm đánh mình trước cổng trường lúc đầu cũng là có kế hoạch từ trước.

Thật ra trong đầu hắn còn thoáng qua ý nghĩ rằng Giang Hành Thâm có thể đã chuyển đến trường này vì hắn, nhưng Phó Chu lại nhanh chóng gạt bỏ, hắn không muốn tưởng tượng quá nhiều rồi tự mình đa tình.

______

Giang Hành Thâm bên cạnh vẫn đang nghiêm túc viết văn, không biết trong vài phút ngắn ngủi này đầu óc Phó Chu đã trải qua bao nhiêu kịch bản, cậu viết văn rất nhanh, sau khi đóng nắp bút lại thì nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là hết giờ.

Cậu quay đầu sang hỏi Phó Chu: “Cậu viết xong chưa?”

Phó Chu vẫn đang đắm chìm trong những phỏng đoán của mình, chậm chạp nhận ra rồi vội vàng gật đầu: “Viết xong rồi, cậu muốn xem không?”

Giang Hành Thâm thấy hắn đã nói vậy, nghĩ rằng chắc không phải viết qua loa, nhưng cậu vẫn cầm lấy tờ giấy làm văn của Phó Chu, nhìn qua vài dòng rồi gật đầu nói: “Ừ, khá tốt.”

Nói xong cậu đặt tờ giấy làm văn xuống, định tìm bài tập ngữ văn để làm, nhưng qua khoé mắt lại thấy Phó Chu đang nhìn mình.

Chuyện này không phải mới một hai lần, Giang Hành Thâm cũng không muốn phản ứng gì nữa, thế nên không quan tâm, tiếp tục làm việc của mình.

Nhưng lần này Phó Chu cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu, dù Giang Hành Thâm có bình tĩnh đến đâu cũng không chịu nổi.

Thế nên cậu mở miệng: “Trên mặt tôi có gì sao?”

“Không.” Phó Chu lại theo bản năng sờ mặt mình, sau đó mới quay lại, giọng điệu không mấy tự nhiên: “Tôi chỉ xem cậu viết xong bài văn chưa.”

Giang Hành Thâm không thay đổi sắc mặt nói: “Ồ.” Tốt nhất là như vậy.

Phó Chu nghịch bút, trong lòng có chút băn khoăn, nếu như Giang Hành Thâm đã biết thân phận của mình rồi, tại sao lại không nói thẳng ra nhỉ, chẳng lẽ là vì quá ít nói nên ngại?

Vậy bây giờ mình có nên nói thẳng với cậu ấy không?

Hắn rối rắm vò đầu, sợ rằng lỡ như hắn đoán sai thì sao?

Tiếng chuông tan học reng reng reng vang lên, Trình Kiệt Văn và Lê Bình luôn rất tích cực trong việc ăn uống, lập tức quay lại: “Đi thôi anh Phó, ăn cơm nào.”

Suy nghĩ của Phó Chu thoáng cái bị cắt ngang.

Hắn lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, khi chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Giang Hành Thâm cũng đang đứng dậy, hỏi như mất não: “Cậu đi ăn cơm không?”

Giang Hành Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang nhìn một kẻ thần kinh: “Cậu nói xem.”

Phó Chu sờ cổ: “Cũng phải.”

Giang Hành Thâm lắc đầu, không biết nói gì với hắn cho phải, khi định vòng qua thì lại nghe thấy tiếng Phó Chu: “Cậu đi ăn cơm ở canteen à?”

“Ừm.” Giang Hành Thâm ngừng lại một chút, bình thường cậu đều ăn cơm ở canteen.

Phó Chu nghe vậy liền đi theo: “Ồ, vậy bữa trưa cậu ăn gì?”

“Không biết.” Giang Hành Thâm đã đi ra khỏi lớp, cuối cùng cậu nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại: “Còn cậu?”

“Tôi? Tôi thích ăn cà rốt.” Phó Chu nói xong, liếc trộm cậu một cái, không hiểu sao lại có chút đắc ý.

Sau đó hắn tiến lại gần: “Đúng rồi, cậu thích ăn cái gì?”

Giang Hành Thâm cảm thấy hắn có hơi ồn ào, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ điềm tĩnh đáp: “Không có gì không thích, nhưng ghét nhất là cà rốt.”


“Tại sao chớ?” Phó Chu bắt đầu om sòm: “Cà rốt ngon mà, sống hay chín gì đều ăn được.”

“Không có tại sao hết.”

“Có phải cậu cố tình nhằm vào tôi không?!”

……

Hai người này một im một nhoi cãi nhau ở phía trước rất náo nhiệt, hoàn toàn quên mất mấy người phía sau.

Trình Kiệt Văn và Lê Bình đều quên cả đi đường, nhìn hai người đã đi xa hơn mười mét, khuôn mặt bắt đầu co rúm lại.

Anh Phó hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của bọn họ đúng không?

Ngô Tưởng đã vui sướng chạy tới chuẩn bị rủ Giang Hành Thâm cùng đi ăn trưa cũng có vẻ mặt ngơ ngác: “Chuyện gì thế này?”

“Ai mà biết.” Lê Bình cầm lấy thẻ ăn, xoè tay nói: “Bỏ đi, chúng ta lấy cơm xong rồi tìm bọn họ.”

Phó Chu cùng Giang Hành Thâm đi vào canteen, sau khi lấy cơm xong, bởi vì Giang Hành Thâm đã quen nên vô thức đi về chỗ ngồi thường ngày, mới đi được hai bước đã bị Phó Chu kéo lại.

Cậu quay đầu nhíu mày, có chút khó hiểu.

Phó Chu hất cằm: “Bên đó toàn là bàn bốn người, lát nữa bọn Lê Bình chắc chắn sẽ tới, chúng ta đi ngồi chỗ nhiều chỗ hơn đi.”

“Ừm.” Giang Hành Thâm gật đầu, sau khi tìm chỗ ngồi xuống, cậu thấy Phó Chu ngồi đối diện mình.

Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, nhìn quanh một chút rồi lại đứng lên, chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh cậu.

Giang Hành Thâm thấy vậy cũng không hỏi nhiều, cậu cắm nĩa vào đĩa khoai tây cắt nhỏ, nhớ ra: “Bây giờ cậu đều ăn cơm cùng tôi sao?”

Phó Chu đang nhìn xung quanh xem có ai đến chưa, vẫy tay ra hiệu cho ba người đang thong dong đến muộn, đột nhiên nghe Giang Hành Thâm hỏi vậy, cũng không cảm thấy hành động của mình có gì sai, tự nhiên nói: “Cái này chẳng phải là tiện đường sao?”

Hắn nghĩ trong lòng, hơn nữa hắn và Giang Hành Thâm còn là bạn cùng bàn, ăn cơm cùng nhau chẳng phải là chuyện đương nhiên sao.

“Được rồi.” Giang Hành Thâm thu lại chủ đề, bắt đầu ăn cơm.

______

Buổi chiều tan học, Giang Hành Thâm nói với Phó Chu cậu không ăn tối ở canteen.

Phó Chu nghe xong liền vui vẻ chấp nhận: “Vậy cậu định ra ngoài trường ăn à? Chúng ta đi cùng nhau đi.”

“Không phải, tôi về nhà, có việc.” Cậu giải thích.

Hôm qua vòi sen tắm ở nhà cậu bị hỏng, đã gọi người hôm nay đến sửa, nếu đợi sau giờ tự học buổi tối mới về thì hơi muộn, nên chỉ có thể tranh thủ thời gian sau giờ tan học buổi chiều.

“Hở?” Phó Chu có vẻ không mấy hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy tôi ra ngoài trường ăn.”

Trình Kiệt Văn và Lê Bình đang ngủ, gần đến giờ tan học mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, láng máng nghe thấy đoạn đối thoại này, ngáp một cái rồi nói: “Anh Phó, mày định ra ngoài ăn với học sinh giỏi à?”

“Cậu ấy phải về nhà, tao đi một mình.” Phó Chu nhường chỗ cho Giang Hành Thâm đi ra, đợi cậu đi rồi mới nói: “Tụi mày ăn ở canteen hay ra ngoài?”

“Chắc chắn là đi cùng mày rồi.”

“Đi thôi.”

Thời gian từ tan học đến giờ tự học buổi tối có một tiếng, Phó Chu ăn xong quay lại, đợi trong lớp đến gần giờ học cũng không thấy Giang Hành Thâm đến.

Hắn cau mày nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là vào học, mọi người trong lớp gần như đã đông đủ.

Lê Bình thấy thế, vừa cười thầm trong lòng, vừa làm vẻ mặt biết rõ còn hỏi: “Anh Phó, trông mày có vẻ sốt ruột quá, đang đợi học sinh giỏi đó hả?”

“Ừ.” Phó Chu ngơ ngác đáp lại, khó hiểu nói: “Nếu giờ không đến cậu ấy sẽ muộn.”

Lê Bình lại cảm thấy không có việc gì: “Học sinh giỏi nói về nhà có việc mà, đến muộn một chút cũng bình thường.”

“Được rồi.” Phó Chu miễn cưỡng tin tưởng.

Kết quả là qua hai mươi phút của tiết tự học đầu tiên, Giang Hành Thâm vẫn chưa xuất hiện.

Mày hắn cau càng chặt hơn, có hơi mất kiên nhẫn, giương mắt nhìn về phía trước, đá đá ghế của Lê Bình, nói nhỏ: “Mày hỏi Ngô Tưởng xem có chuyện gì.”

Lê Bình gật đầu: “Được.”

Hai phút sau, Lê Bình truyền lời lại: “Ngô Tưởng nói cậu ấy cũng không biết, học sinh giỏi không nói gì với cậu ấy.”

Trong lòng Phó Chu càng thêm bực bội, vẽ nguệch ngoạc vài nét trên giấy, sau đó đặt bút xuống, lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.

Trình Kiệt Văn và Lê Bình không kịp gọi hắn lại, chỉ nghĩ rằng hắn không muốn tham gia tự học nên chuồn sớm.