Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Đây là tài khoản game của Giang Hành Thâm?! tại dưa leo tr.
Editor: Toả Toả
Thứ hai, buổi chiều sau giờ học, học sinh trong lớp bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc về nhà.
Giang Hành Thâm vẫn còn một chuyện đã hứa với Phó Chu tối qua, biết hắn sẽ không để mình mang sách theo, nên đã không thu dọn đồ đạc gì cả, nhưng bản thân Phó Chu sau hai tiết buổi chiều không biết đã chạy đi đâu rồi.
Mặt trời hôm nay chiếu sáng rất dài, mặc dù lúc này đã 5 giờ rưỡi chiều, nhưng ánh nắng vẫn chói chang, như thể không chịu khuất bóng ở phía chân trời.
Giang Hành Thâm vừa ra khỏi lớp học đã bất ngờ bị ánh hoàng hôn chói loá xuyên qua hành lang chiếu cho nheo mắt.
Cậu nhắm mắt giơ tay chặn lại, sau khi thích ứng thì thả tay xuống, ánh mắt lơ đãng quét xuống, lập tức nhìn thấy Phó Chu đang đứng ở hành lang bên toà nhà giảng dạy đối diện.
Bởi vì chỗ của hắn thấp hơn cậu một tầng lầu, nên Giang Hành Thâm có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh.
Phó Chu đang lười biếng tựa người vào lan can ngoài hành lang, đôi chân dài hơi cong lên, dường như đang nói chuyện với mấy người bạn bên cạnh, dưới ánh vàng ấm áp của tà dương lộ ra hơi thở trẻ trung và phóng khoáng của thanh niên.
Giang Hành Thâm đang định thu hồi sự chú ý thì Phó Chu giống như đột nhiên cảm nhận được gì đó, nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của hai người va vào nhau.
Từ xa, dường như cậu thấy Phó Chu nhếch khoé miệng, sau đó hắn đứng dậy từ lan can, có vẻ như đang đi về hướng này.
Giang Hành Thâm vừa mới đi xuống một tầng đã gặp trúng Phó Chu, bên cạnh còn có Trình Kiệt Văn và Lê Bình.
Phó Chu như thể đã đoán trước được tối nay sẽ khiến Giang Hành Thâm khuất phục, sự u ám của mấy ngày trước đã bị quét sạch, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều: “Bạn học Giang, cậu không mang sách giáo khoa theo luôn à?”
Mặc dù hắn cũng không có ý định để cậu mang theo sách, nhưng không ngờ Giang Hành Thâm đã sớm đoán trước được.
Giang Hành Thâm đoán được suy nghĩ của hắn, không muốn nói nhảm: “Không cần mang, muốn đi thì đi nhanh đi.”
“Đi thôi.” Phó Chu liếc nhìn cậu, trong lòng không khỏi cười khẩy, để xem cậu có thể tiếp tục như vậy được bao lâu.
Quán net mà Phó Chu chọn cách trường học không xa, nằm ngay trên con đường bên cạnh nên có rất nhiều học sinh ở gần đó đến đây lên mạng qua đêm, hầu hết đều là Alpha và Beta.
Bên trong quán net rất sạch sẽ ngăn nắp, đầy đủ tiện nghi, bởi vì Phó Chu không quen ngồi cùng một dãy với người ở bên ngoài nên bình thường đều bao một phòng riêng.
Lần này cũng không ngoại lệ, hắn đặt chìa khoá phòng và các vật dụng khác lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, sau đó bắt đầu bật máy tính.
Phòng riêng là căn phòng dành cho bốn người không lớn lắm, mỗi bên có hai máy tính và ghế ngồi.
Giang Hành Thâm ngồi ở ghế trong cùng, bật máy tính lên.
Có thể Phó Chu đến quán net là để cố ý kiếm chuyện với Giang Hành Thâm, nhưng Trình Kiệt Văn và Lê Bình đến đây là để chơi game, thế nên tràn đầy hào hứng hỏi Phó Chu: “Anh Phó, nhóm chúng ta chơi trò gì vậy?”
Một nửa sự chú ý của Phó Chu đều đổ dồn vào Giang Hành Thâm bên cạnh, nghe vậy lơ đãng nói: “Chơi trò bắn súng lần trước.”
“Được.” Lê Bình đồng ý dứt khoát, đã bắt đầu trò chơi: “Để tao kéo hai đứa bây vào.”
“Khoan đã.” Phó Chu lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giang Hành Thâm, lời nói đầy tính toán: “Không phải chúng ta có đúng bốn người sao?”
“Không thể để cho bạn học Giang đến đây vô ích được đúng không?”
Giang Hành Thâm ngước mắt lên.
Lê Bình lập tức hiểu ra: “Đúng đúng đúng, bốn người vừa đủ để tạo cặp.”
“Ờ thì……” Cậu ta nói câu này ra xong mới nhận ra mình không biết phải gọi Giang Hành Thâm như thế nào, lúng túng một lát mới nói: “Giang Hành Thâm, cậu có chơi được không?”
Giang Hành Thâm biết trò bắn súng mà bọn họ nói, đã phổ biến từ khá lâu, cậu gật đầu: “Có thể.”
Trình Kiệt Văn ở bên cạnh nghe xong, trong lòng châm chọc, lời Giang Hành Thâm nói, người không biết còn tưởng là lãnh đạo đang dẫn dắt lính mới.
Lê Bình nói: “Được, là game này, cậu có tài khoản không? Nếu không thì thì đăng ký trước đi.”
Cậu ta vừa nói chuyện vừa thò đầu về phía máy tính của Giang Hành Thâm, định chỉ vào biểu tượng trò chơi, kết quả lại thấy Giang Hành Thâm đang ở giao diện đăng nhập tài khoản game, đột nhiên có hơi hậm hực.
Phó Chu vừa mới đăng nhập tài khoản, lúc này cũng nhìn thấy, cười một cái, giọng điệu lười biếng: “Cậu còn chơi trò này nữa à?”
“Chỉ chơi vài trận.” Giang Hành Thâm đăng nhập tài khoản, gửi ID của mình cho Lê Bình, thu hồi tầm mắt đã thuận đường lướt qua giao diện game trên màn hình của Phó Chu.
Lê Bình tìm kiếm cậu, cũng không để ý đến cấp bậc chiến tích hay gì cả, tuỳ ý nhấp chuột một cái, gửi lời mời.
“Đậu má, ai đang tham gia đội của chúng ta vậy?” Tiếng la của Trình Kiệt Văn vang lên trong phòng riêng, khiến Lê Bình giật mình: “Tao mới mời Giang Hành Thâm, có gì đâu mà mày kêu la thế?”
Sau đó Lê Bình nhìn vào giao diện game của mình, cũng la lên một tiếng như Trình Kiệt Văn: “Ôi đệt mẹ.”
Phó Chu chậc một tiếng: “Hai đứa bây bị khùng à?”
Hiệu ứng đặc biệt của người mới gia nhập đội vừa biến mất, mà hiệu ứng đặc biệt này chỉ có được sau khi đạt đến cấp bậc nhất định, ít nhất là hiện tại Trình Kiệt Văn và Lê Bình vẫn chưa có được, nhưng Phó Chu thì lại cao hơn cấp độ đó một chút.
Lê Bình và Trình Kiệt Văn đều có hơi ngơ ngác: “Giang Hành Thâm, có phải cậu đưa sai ID rồi không?”
“Không có.” Giọng điệu của Giang Hành Thâm bình tĩnh: “Là tôi.”
Đậu má, hai người nhìn nhau, cái sự làm màu này làm chuẩn quá rồi.
Phó Chu không phản ứng mạnh như bọn họ, nhưng cũng nhíu mày, hắn kiểm tra từ ID đến thông tin chiến tích của Giang Hành Thâm cẩn thận, thậm chí còn đánh giá nhân vật một cách kỹ lưỡng, dường như cảm thấy điều này vượt quá lẽ thường.
“Giang Hành Thâm, có phải cậu đã mua tài khoản trước không?”
Giang Hành Thâm tựa như có chút nói không nên lời với hắn: “Tôi sẽ không vì chuyện này mà đi mua tài khoản game.”
Phó Chu nghe vậy thì hừ một tiếng, cũng không để ý nhiều: “Lát nữa cậu đừng có gà mờ kéo chân của tôi, tôi vất vả lắm mới đánh lên cấp này đấy.”
Giang Hành Thâm lại nhìn màn hình của hắn thêm vài lần, bị hắn phát hiện mới thu hồi tầm mắt.
Phó Chu bất mãn nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Không làm gì cả.” Khoé môi Giang Hành Thâm cong lên không rõ, giống như mặt hồ tĩnh lặng cuối cùng cũng lộ ra vài gợn sóng: “Chỉ là cảm thấy sự vất vả của cậu đúng là rất vất vả.”
“Đêt.” Sắc mặt Phó Chu đen đi: “Mẹ nó cậu cố ý đúng không?”
Trình Kiệt Văn thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, game sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này Phó Chu mới lạnh lùng quay mặt đi.
Lúc đầu bốn người rơi xuống cùng một khu vực, sau đó chia nhau ra để tìm kiếm vật tư, nơi bọn họ chọn có khá nhiều người, chỉ mới rơi xuống vài giây, xung quanh đã vang lên tiếng súng dày đặc.
Giang Hành Thâm vừa mới điều khiển nhân vật trong trò chơi lắp đặt súng xong đã nhìn thấy thông báo tiêu diệt ở bên cạnh, sau đó giọng nói của Trình Kiệt Văn và Lê Bình cùng lúc vang lên: “Tôi ngã rồi đậu má, mau tới cứu tôi.”
Giang Hành Thâm không nói gì, tìm kiếm nơi trú ẩn của hai người, bởi vì thanh máu của Trình Kiệt Văn giảm nhanh hơn nên cậu đã giúp Trình Kiệt Văn trước.
Thanh máu của Lê Bình cũng sắp cạn, cậu ta thấy biểu tượng nhân vật của Phó Chu chỉ ở gần đó, vội vàng hét lên: “Anh Phó mau tới cứu tao, tao sắp chết rồi.”
Thông báo tiêu diệt trên màn hình liên tục nhấp nháy, ngay sau đó biểu tượng đồng đội đã diệt một team xuất hiện.
Lê Bình quên luôn cả việc kêu cứu: “Ôi đệt, anh Phó lợi hại quá.”
Phó Chu đã kịp thời lao tới vào giây cuối cùng trước khi thanh máu của Lê Bình cạn kiệt, nhấn nút cứu viện, cùng lúc đó, Trình Kiệt Văn cũng vừa được đỡ dậy.
“Anh Phó, hôm nay cảm hứng chơi game tốt lắm hả?” Trình Kiệt Văn như cái loa lớn hỏi một câu, lúc này chợt thấy Giang Hành Thâm ném một cái túi cứu thương trước mặt cậu ta: “Ôi, còn cho tôi một túi nữa, cảm ơn học sinh giỏi.”
Phó Chu cụp mắt, lạnh lùng liếc nhìn túi cứu thương.
Giây tiếp theo, một hộp y tế xuất hiện trước mặt Lê Bình.
Lê Bình tức khắc cảm thấy được cưng mà sợ, nhanh chóng nhặt lên: “Anh Phó, mày uống lộn thuốc gì mà lại tốt bụng thế?”
“Lấy rồi thì bớt nói nhảm.” Phó Chu không kiên nhẫn nói.
Giang Hành Thâm nhìn vào màn hình game, đương nhiên biết được lý do mà Phó Chu không vui, cậu không nhịn được mà nở nụ cười, ý cười vô thức hiện tới đáy mắt, có lòng tốt mở miệng nói: “Thanh máu của cậu cũng sắp hết rồi.”