Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Thành tâm đối đãi tại dualeotruyen.
Lúc tỉnh lại, Ngôn Mộc ở trong phòng chính đưa lưng về phía ta mặc quần áo. Vừa nhấc mắt, là có thể nhìn thấy lưng trắng nõn đẹp như ngọc, vai hơi lộ ra sáng loáng trắng noãn, dáng người tinh tế dong dỏng cao phía dưới là cặp mông mềm mại trắng như tuyết.
Dưới ánh mặt trời, một đầu tóc đen xõa xuống phần lưng trắng nõn của y, lộ ra cần cổ trắng bóng, bóng hình hai gò má mơ hồ mỉm cười dưới ánh mặt trời di động hiện ra nhàn nhạt lưu quang.
“Phu quân.” Ta đứng dậy không tạo ra tiếng vang ôm chặt y, thân thể trần truồng dán vào thân thể y còn chưa kịp mặc vào quần áo, hạ thể càng̀ để trên cái mông của y làm phiền.
“Phu quân… A…” Nhẹ tay xoa ngọc nhũ y, từ đỉnh hồng lướt qua chỗ mềm mại, nắn bóp đóa hoa anh đào màu hồng, đầu ngón tay khẽ cào ở chỗ thù du làm cho người trong lòng ngực dục vọng dần dần đứng thẳng.
Vượt qua thân thể Ngôn Mộc, làm cho y chuyển tới nằm dưới thân, dương v*t đã cương đỉnh ngay tiểu huyệt, ở giữa hai chân y cọ nhẹ.
Thân thể bị đụng chạm, đầu nhũ nhỏ bị chà đạp, trắng như tuyết lộ ra mùi thơm ngát đầu v* tròn trịa cứng rắn trong lồng ngực, tê dại nhàn nhạt làm cho ánh mắt của ta càng làm càn nhìn chằm chằm vú run rẩy.
“Phu quân… Đừng nhìn…” Bên tai y hồng hồng, nhìn ta không dễ chịu di chuyển, đỉnh ngọc nhũ trên lồng ngực mơn trớn núm vú trên lồng ngực ta, đầu v* sưng to lên mang theo ngứa ngáy, ta hô hấp có chút gấp gáp, ánh mắt u ám càng sáng̀ như đuốc.
“Ngôn Mộc cũng biết, cảnh đẹp như vậy, không thể bỏ bê.”
Ngón tay mò tới đĩnh thù du đã đứng lên, đầu nhũ đứng thẳng dưới đầu ngón tay xoa nắn nhuộm màu đỏ bừng. Thân thể trong lồng ngực run rẩy bị chà đạp hai đầu v* tình sắc càng ngày càng đứng thẳng, đầu nhũ phồng lớn núm vú khiến người muốn liếm một cái.
“A…” Đầu lưỡi hơi đụng vào thù du, từng tiếng từng tiến rên rỉ liền phun trào ở bên tai. Đôi môi vuốt ve như có như không liếm lên hai điểm mềm trước ngực, đầu lưỡi thịt mềm mại càng ngày càng xấu xa lưu lại nhiều nước bọt mờ ám.
“Phu quân… Phu quân… Ân… A…” Ngôn Mộc toàn thân đều căng thẳng thở dốc, khóe mắt nhiễm phải hơi nước mông lung, bộ ngực mềm trắng như tuyết trước ngực bị ta liếm láp trở nên sưng lên càng lớn, hồng hồng vô cùng mị hoặc.
“A… A a a a…”
đầu v* bị ta ngậm vào, từng ngụm từng ngụm ngậm lấy thù du no đủ sưng phồng, đầu lưỡi đảo qua chỗ trắng nõn phồng lên liếm Ngôn Mộc cả người như nhũn ra, thở dốc liên tục, con ngươi nổi lên màu sắc tình dục.
Đầu lưỡi chạm xuống thù du, hơi đè đóa hoa anh đào xuống, cuồng nhiệt mút vào, tiếng nước xì xì xì xì làm cho núm vú mơ hồ hiện ra ánh nước.
“A…”
Lúc dâm dịch nóng hổi xì xì xì xì phun ra lên dương v*t ta, ta có chút sững sờ rút ra ngọc nhũ bị mình chà đạp đến sưng tấy.
Ta nhẹ vỗ về hậu huyệt Ngôn Mộc, nơi đó ẩm ướt đến xuân triều phun trào, nơi miệng huyệt giọt nước lan tràn đến giữa hai chân của y, âm thanh tí tách trong phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Sắc mặt Ngôn Mộc đã sớm bạo hồng, đầu y toàn bộ vùi vào cổ của ta làm ổ, chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc đen như mực buông xuống trên tấm lưng xinh đẹp, thân thể càng run lên co quắp một cái, bên tai lan tràn đỏ ửng kéo dài xuống đến cổ của y, giống như toàn thân đều đỏ bừng.
“Đừng xấu hổ, tình ái vốn là chuyện thường của phu phu. Có thể cảm nhận được không? Chỗ của ta cứng quá, vốn muốn đùa ngươi một phen, không nghĩ rằng ngươi phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc là ta lo lắng không chu toàn.”
“Phu quân, không đúng, ta thích… Ân… Rất thích ngươi thương yêu ta.”
Ngôn Mộc ngẩng đầu lên, âm thanh mềm mại có chút khàn, lời nói phun ra nuốt vào có chút nhăn nhó làm cho y xấu hổ, ngược lại cũng không cố kỵ ánh mắt của ta.
Ta nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt y, ôm y vào trong ngực, gặm hai lỗ tai trắng mịn của y, tay dịu dàng̀ vỗ về lưng đẹp trắng nõn, nhẹ giọng mở miệng “A, thật là một đứa nhỏ ngốc!”
Đáy mắt Ngôn Mộc có ánh sáng lưu động, vẻ mặt hơi nghi hoặc làm ta muốn ôm lấy y, đặt lên giường thương yêu.
“Bé ngoan ngồi, ta hầu hạ ngươi mặc quần áo.”
“Phu quân, ta có thể tự mình làm.”
Nói ra khỏi miệng rồi, lại nhìn ta cầm trong tay mảnh vải màu trắng bên tai hồng thành một mảng, sắc mặt đỏ bừng lộ ra e lệ, cặp mắt hoa đào mơ hồ hơi thất thần.
Tay nắm lấy nâng lên tròn trịa nở nang trắng như tuyết, cầm lấy băng vải từ đỉnh điểm hồng khẽ vuốt quấn lên. Đầu lưỡi càng làm càn liếm một chút rồi quấn một chút, Ngôn Mộc thuận theo sắc mặt ửng hồng thở dốc không thôi, viền mắt hơi hiện lên sóng nước, bộ ngực run rẩy dữ dội phập phồng, cầm lấy chăn mỏng tay nắm thành một đoàn nhiều nếp nhăn.
“A… Phu quân… Tê quá… A…” Cơ thể động tình hơi đứng dậy, ngón chân cuộn tròn cong lên, đôi môi tràn ra nhiều tiếng ngâm nga.
Ta làm càn dùng băng vải mềm mại, vải vóc nhẹ nhàng ma sát thù du đứng thẳng trước ngực Ngôn Mộc, thân thể y hoảng loạn run rẩy đến đầu nhũ cũng ngứa ngáy, thẳng tắp chập chờn lắc lư, cảnh sắc trước ngực làm cho hô hấp của ta dần dần không thông thuận, hạ thể mơ hồ cứng đến nỗi muốn chen vào, muốn mạnh mẽ chống đẩy.
“Phu quân… Đừng đùa… A a a a a…” lúc quấn thành một vòng, ta đã dùng môi cách vải vóc liếm láp bộ ngực mềm, vải vóc ẩm ướt vết tích vú lõm vào chỗ điểm hồng rất rõ ràng, hoa anh đào như ẩn như hiện gắng gượng dường như muốn vươn khỏi kẽ hở mà ra.
Đợi ta dùng băng vải quấn xong, Ngôn Mộc bị ta đùa tới hô hấp dồn dập, mặt thất thần thở gấp, nằm ở trên giường xụi lơ như bùn, đôi môi từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí. Đáy mắt cảm xúc rung động mãnh liệt còn chưa rút đi, khóe mắt nước mắt ướt át mông lung ánh nước nổi lên đáy mắt, sợi tóc ngổn ngang tản ra ở trên giường, hình ảnh mi mục như họa kia, cảnh “xuân” trêu ghẹo nam nhân.
“Nếu không phải là có chuyện, thật muốn XXX ngươi suốt ba ngày ba đêm, cho ngươi không xuống giường được.” Vỗ về tóc dài ẩm ướt mồ hôi, đẩy ra tay che chắn đôi mắt, ta vững vàng ôm Ngôn Mộc vào trong ngực, nghe hô hấp của y nghe mùi của y, cảm thấy từ khi sinh ra chưa từng thỏa mãn như vậy.
Ánh nắng ngưng tụ thành một đường, rơi ra ở trên xe ngựa, ánh sáng hơi thu lại gọt giũa bầu trời.
Xe ngựa hơi lắc lư đi tới, ánh nắng ban mai lộ ra ấm áp làm cho không khí hơi mát mẻ.
Tay ôm thân thể nam tử thon dài tinh tế, Ngôn Mộc vững vững vàng vàng ngồi ở trên đầu gối của ta, một bộ áo bào màu trắng, tóc dài buộc lên buông xuống ở sau gáy, nghiễm nhiên trở thành một công tử tuấn tú thanh nhuận.
“Phu quân… Đừng… Đừng nhìn.”
Áo bào màu trắng mở rộng, lộ ra vai đẹp trắng noãn, da thịt trắng hồng bị băng vải màu trắng vây quanh lộ ra rãnh vú tròn trịa. Vải màu trắng vây quanh, điểm thù du màu hồng dáng ngọc yêu kiều lõm vào làm rõ rệt đóa anh đào ánh sáng lộng lẫy.
“A…”
Tay ấm áp từ vải màu trắng vuốt ve xuống rãnh vú da thịt trắng mịn nhẵn nhụi, Ngôn Mộc hơi lim dim mắt, cánh tay che ở con ngươi, lại làm cho chỗ ngọc ngũ như ẩn như hiện càng̀ làm rung động lòng người.
Ta có chút không nhịn được, cách vải liếm lên nụ hoa anh đào màu hồng đứng thẳng, tình sắc ngậm ướt mảnh vải mỏng manh kia, bị liếm láp như vậy, Ngôn Mộc tay ôm thật chặt cổ của ta, hô hấp hổn hển ấm áp phun ở bên tai của ta, nghe tiếng tim y đập rõ ràng dồn dập như sấm cùng động tình rên rỉ.
“Phu quân… A ân… A… Phu quân…” Không chịu nổi di chuyển, âm thanh hơi mang theo chút khàn khàn, mang theo rên rỉ ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, khóe mắt tan rã, cắn chặt môi, hai má vì nóng bỏng đầy ửng đỏ.
Lúc dừng lại, Ngôn Mộc thất thần nhìn chăm chú ta, ánh mắt không có tiêu cự, thân thể run rẩy dữ dội làm cho băng vải quấn lấy ngọc nhũ run rẩy thù du gợi cảm cực kỳ, đầu nhũ run run bộ ngực trắng như tuyết lộ ra kiều mị mê người.
Ta dùng tay buộc chặt áo khoác Ngôn Mộc, thân thể càng kề sát làm cho y dựa vào trên người ta. Trên mặt y hồng hồng, ngược lại là thật biết điều thuận theo ôm thắt lưng của ta, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt.
“Chán ghét ta không? Thích đùa ngươi.”
Ngôn Mộc hơi rút ra, lòng bàn tay ấm áp cùng ta mười ngón đan vào nhau chặt chẽ, mặt mày ôn nhu như nước, nụ cười trong sáng tràn ra trên khuôn mặt tuấn lãng, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ mở miệng: “Rất thích, Rất thích phu quân… Như vậy.”
“Ngu ngốc.” Bờ môi cọ nhẹ rơi vào cái cổ trắng của y, ôm y càng chặt hơn, phảng phất như người này khắc sâu trong linh hồn, sẽ không thể buông ra.
Từ lúc xe ngựa ngừng lại, ta ôm Ngôn Mộc tiến vào ngọc cư các.
Ngọc cư các bán phân nửa là phỉ thúy cùng ngọc thạch, ở đây rất nổi tiếng. Mới vừa vào cửa, chưởng quỹ trên mặt mang theo ý cười đi tới.
“Mạch công tử, khách quý tới cửa, có gì muốn mua sao?”
Ngọc cư các cũng không có người nào, giờ này chỉ có ta và Ngôn Mộc, rất là yên tĩnh thanh nhã. Ta nhìn chưởng quỹ bưng ra ngọc thạch cùng phỉ thúy, tay cầm bạch ngọc nhìn.
Đó là một loại đá rất trong suốt mềm mại, toàn thân ngọc thạch trơn bóng, cầm vào lòng bàn tay rất là mát mẻ. Ngọc thạch khéo léo nắm ở lòng bàn tay, ánh sáng trắng noãn từ giữa ngón tay chiếu ra.
“Mạch công tử, ngọc thạch này chỉ có một viên, toàn thân oánh sáng lên, hè mát lạnh đông ấm, công tử thật tinh mắt, chỉ có điều giá tiền….”
Nghe chưởng quỹ trình bày, ta nhìn nam tử bên người, vỗ về tóc dài đen như mực của y, khẽ mỉm cười.
“Ngược lại rất thích hợp với Ngôn Mộc.”
“Ta muốn cái này, giá tiền không thành vấn đề. Mặt khác ta muốn xem phỉ thúy một chút.”
Lúc đi ra, tùy tùng ôm đầy một bao lớn đồ vật, ta ôm lấy Ngôn Mộc lần thứ hai đi vào một cửa hàng đồ cổ.
“Phu quân, ngươi đang mua về mở cửa hàng bán lại hay sao?”
Thấy Ngôn Mộc kinh ngạc lại mang theo thần sắc mừng rỡ, ta vuốt ve mặt của y, hôn nhẹ mu bàn tay trắng nõn, nhìn y trong nháy mắt đỏ bừng mặt cùng không biết làm sao.
“Ngôn Mộc nếu đã gả cho ta, ta phải lấy thành tâm đối đãi.”