Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11 tại dualeotruyen.
A Tống quay đầu, đè thấp thanh âm, nói ra lời mà một năm trước vẫn chưa kịp nói: “Trận chiến này bất cứ ai đi cũng có thể đánh thắng, mà ta không hi vọng người cầm quân đánh thắng Nam quốc là ngươi – Nhị ca đối xử với ngươi rất khác biệt, ta không muốn ngươi làm tổn thương hắn.”
— —— —-
Kỷ Nam không thể thực hiện lời hứa với Diễm Dương công chúa – mùa thu trở về đưa bà đi cưỡi ngựa ngắm cảnh. di♥en⊹da™n⊹lºe⊹q☺uy⊹d☻on⊹co♦m Thời điểm nàng quay về đã là đầu hạ năm sau rồi. Mặc dù quân đội Nam quốc không dũng mãnh thiện chiến như Đại Dạ, nhưng lại vô cùng sĩ diện, cố gắng giữ cái thanh danh “Mẫu quốc”* mà chật vật chống đỡ một năm.
(* – nước đứng đầu một bang.)
Trận này Dạ quốc thắng vô cùng nhẹ nhàng, không chỉ bảo vệ được thành Linh Châu, mà còn đẩy lùi quân đội Nam quốc ra thật xa, tất cả quân lính đóng quân ở Lạc Thành đều chạy tan tác.
Đại tướng quân Hàn Quân hạ lệnh, giống y như tác phong kỷ luật trước sau như một của quân đội Kỷ gia, không được giết, đốt, đập phá, cướp đoạt, không được tùy tiện quấy nhiễu dân chúng. Mặt khác còn phái một tiểu đội, đi tiêu diệt đám thổ phỉ thừa dịp loạn lạc mà cướp bóc ở xung quanh. Dân chúng ở Lạc Thành không những không phải chịu cảnh lầm than, mà ngược lại còn chung sống với quân đội Dạ quốc vô cùng hòa thuận.
Trong trận chiến này Kỷ Nam đã lập được chiến công to lớn đầu tiên.
Hàn Quân có ý muốn rèn luyện nàng, vài lần giao cho nàng chỉ huy những chiến dịch quan trọng, quân đội Kỷ gia do thiếu tướng quân của bọn hắn dẫn dắt, mỗi người đều như được thổi vào một luồng khí huyết mới mẻ, trên dưới đồng lòng, bách chiến bách thắng.
Trong suốt một năm này, trong những trận chiến lớn nhỏ, Kỷ Nam đã vài lần áp dụng những thứ đã học được ở Ám Dạ cốc, kỳ môn trận pháp và vũ khí kiểu mới thay nhau ra trận, không chỉ khiến cho quân địch trở tay không kịp, mà ngay cả những chủ tướng của Đại Dạ cũng đều tấm tắc ngạc nhiên.
Người Nam quốc bảo thủ đến tận xương tủy, nên đã bao giờ được trông thấy những thứ mới lạ như vậy? Chưa chiến cũng đã khiếp đảm vài phần.
Càng về sau, đám nam nhi nghịch ngợm trong quân đội Kỷ gia dọa dẫm Nam quốc thành nghiện, đôi khi chỉ là một vòng trận tiễn, nhưng lại cười đùa ầm ỹ, gây ra động tĩnh vô cùng lớn, d♡iễn‿đà÷n‿l♡ê‿qu≤ý‿đ♡ôn.c≥om dọa cho người Nam quốc tưởng rằng có chiêu gì phía sau, rõ ràng đã đến trước trận chiến, nhưng lại không dám tiến lên khiêu chiến.
Người dân Dạ quốc tôn sùng sức mạnh, kính trọng cường giả, nên Kỷ Nam bách chiến bách thắng khiến cho nàng giống như một ngôi sao mới, từ từ tỏa sáng rực rỡ trong đại quân.
Rất nhiều năm về sau, khi Đại Dạ trở thành quốc gia hưng thịnh cường đại nhất, những người năm đó đã từng tận mắt chứng kiến vị Thần Vũ tướng quân vương cũng đã chết đi. Trên sử sách đã ghi lại rằng: Năm đó, tướng quân vương còn chưa cột tóc, đã theo quân xuất chinh, cùng man Nam đánh một trận, không uổng phí quân lính tốt, giành được thắng lợi vô cùng to lớn, cũng là khởi đầu truyền kỳ cả đời.
***
Khi đại quân trở về còn khí thế hơn nhiều so với lúc xuất chinh. Tù binh thu được và đủ loại chiến lợi phẩm đều đi theo quân ngũ, kéo dài trùng trùng điệp điệp trên vạn dặm đường.
Các chiến sĩ của quân đội Đại Dạ ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Dọc đường hành quân, dân chúng địa phương đứng chật ních ven đường không chỉ đưa nước trà đồ ăn thức uống, mà có phú hộ còn dựng sân khấu, khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, để ăn mừng Dạ quốc cuối cùng cũng được nở mày nở mặt.
Kỷ Nam không đi theo đại tướng quân, mà vẫn theo sát đội ngũ. Ở đó có tù binh Nam quốc bị quân đội Dạ quốc bắt giữ. di☺ễn✥đà☻n✥l♥ê✥qu♦ý✥đô♣n✥co♠m Nếu không có ai quát bắt ngừng lại, thì không chỉ đám quân lính sẽ tùy ý đánh chửi ngược đãi tù binh, mà ngay cả dân chúng vây xem cũng sẽ trắng trợn dùng đá tảng ném vào bọn họ.
Nhưng dù sao tù binh thì cũng có cha mẹ người thân luôn tâm niệm lo lắng, ở trên chiến trường bọn họ là quân nhân, bây giờ không còn chiến tranh nữa, nếu vẫn còn sống, thì ít nhất bọn họ vẫn là một con người.
Đại quân vừa đi đến ngoại thành Thượng Kinh, thì Hoàng đế đã sớm phái rất nhiều người tới đón.
Phía trước dừng lại, đội ngũ phía sau cũng từ từ đi chậm lại, Kỷ Nam xuống ngựa uống nước nghỉ ngơi, chợt thấy kỵ binh thông tin phi ngựa tới, từ xa đã kêu lên thật to: “Phó tướng quân! Đại tướng quân thỉnh người mau mau đi lên phía trước!”
“Là người nào tới hả?” Kỷ Nam vừa cười hỏi, vừa xoay mình lên ngựa.
“Là Nhị hoàng tử Điện hạ!” Lính thông tin kia hiển nhiên cũng là người vô cùng ủng hộ Mộ Dung Nham, nên mặt mày hớn hở kích động không thôi.
Vẻ mặt Kỷ Nam cũng khẽ biến đổi không dễ gì phát hiện, rồi lập tức “Ừ” một tiếng không rõ ràng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà thúc ngựa đi lên đằng trước.
***
Xa cách một năm, người này lại càng có vẻ rắn rỏi anh tuấn uy vũ hơn nhiều so với năm trước. Tựa như một khối mỹ ngọc, được mài dũa qua nhiều năm tháng, nên càng lúc càng sáng bóng rực rỡ.
Từ rất xa, Kỷ Nam đã trông thấy hắn, vẫn là xiêm y màu xanh nhạt, vạt áo khẽ bay bay, hắn nở nụ cười giữa ánh nhìn chăm chú của ngàn vạn người xung quanh, dường như mọi ánh mắt trong thiện hạ này đều tập trung trên người hắn, như là lẽ đương nhiên.
Trong lúc nàng đến gần thì thực ra Mộ Dung Nham cũng đang cẩn thận đánh giá nàng.
Mới một năm, mà vóc dáng nàng đã thay đổi không ít, mặc dù đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng cũng có thể nhìn ra nàng đã cao lên không ít.
Hơn nữa, bởi vì lúc này hắn đã có tâm tư khác, nên lại càng nhạy bén phát hiện ra thân hình nàng đã có những biến đổi khác, tuy chỉ có một chút như thế, nhưng cũng đủ để trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn hiện lên một tia sáng rực rỡ động lòng người.
“Kỷ Nam.” Thông thường nếu như đã thay mặt Hoàng đế tới, thì phải có nghi thức long trọng mới phải, nhưng Mộ Dung Nham cũng không gọi nàng bằng cấp quan, mà chỉ thúc ngựa tiến lên, rồi khẽ mỉm cười gọi thẳng tên nàng.
Dường như Kỷ Nam đối với chuyện này lại vô cùng nhạy cảm, nàng có chút xấu hổ nhìn hắn một cái, di♂ễღn。đà♀n。l♪ê。qღuý。đ☼ôn。co►m sau đó xuống ngựa quỳ gối hành lễ. Mộ Dung Nham cũng nhanh nhẹn xuống ngựa, vươn tay đỡ nàng.
Bàn long thêu bằng kim tuyến ở cổ tay áo cùng với màu áo xanh nhạt và hương thơm đều khiến cho Kỷ Nam cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Đứng lên đi.” Hắn dịu dàng nói rồi nâng nàng dậy, sau đó cất cao giọng nói với toàn bộ các tướng sĩ vừa thắng trận trở về: “Các vị cực khổ rồi – hoan nghênh về nhà!”
Một tràng tiếng hoan hô và tiếng gào thét kích động đến mức kinh thiên động địa đáp lại hắn.
Trước mặt hàng ngàn hàng vạn nam tử hảo hán Đại Dạ, Mộ Dung Nham đỡ tay Kỷ Nam, trầm ổn mà kiên định khẽ mỉm cười.
***
Đánh thắng được nước láng giềng kiêu ngạo hơn một trăm năm qua, dĩ nhiên Hoàng đế vô cùng cao hứng. Kỷ Nam vừa bước chân về tới nhà, thì sau lưng những thứ đồ được ban thưởng cũng lần lượt tới. Một nhà Trấn Nam Vương quỳ trên đất tạ ơn lãnh thưởng.
Khi đứng dậy Kỷ Đình nâng đỡ Vương phi, Diễm Dương công chúa ở bên cạnh lập tức có chút mất hứng, ngay cả khi sau đó Kỷ Nam để bà là người đầu tiên được chọn vật báu vừa được ban cho, bà cũng không thèm đáp lại.
“Bản cung là Trưởng công chúa Đại Dạ có địa vị vô cùng cao quý, có thứ gì quý giá mà chưa được nhìn thấy? Ta không hiếm lạ những thứ này!” Bà sưng mặt, Tinh Kỳ ma ma lập tức bước lên đỡ bà, rồi thướt tha duyên dáng đi về hậu viện.
Trưởng tử Kỷ Đông của Diễm Dương công chúa xuất chinh đến phương Bắc đã sắp hai năm, giữa chừng chỉ trở về có một lần, mà lại còn phải lên đường ngay sáng sớm hôm sau. Công chúa đau lòng đứa con lớn của mình, lại thấy Kỷ Nam vừa mới đi một năm đã lập được công lớn trở về, trong lòng bà lại càng cảm thấy Kỷ Đình đã ném cục xương cứng cho Kỷ Đông, còn để dành cơ hội lập công lại cho Kỷ Nam. Ngay từ đầu năm, khi trong quân đội Kỷ gia truyền về tin thắng trận, bà đã bắt đầu náo loạn, hai tháng này vương phủ không lúc nào được yên tĩnh.
Vương phi lại không có tâm tư phân cao thấp cùng công chúa, bà cảm tạ ân huệ xong liền vội vàng kéo Kỷ Nam về phòng. Giữa mẹ con tất nhiên là không thiếu một màn hỏi han ân cần, cuối cùng Vương phi lo lắng hỏi: “Tiểu Tứ, con có cảm thấy…thân thể mình có chỗ nào không ổn hay không?”
“Không có ạ.” Ngay từ đầu, Kỷ Nam đã không hiểu bà hỏi gì, nàng cười tít mắt lắc đầu, “Ở trong quân ăn no ngủ kỹ, nương, người xem, con lại cao lên rồi!”
“Không phải…” Vương phi lại gần, ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu.
Mặt Kỷ nam lập tức sung huyết đỏ bừng, nàng cúi đầu im lặng một lúc lâu, mới cất giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không có…”
“Một chút cũng không có hay sao?” Vương phi vừa nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại vừa lo lắng bất an.
“Một chút… cũng không có.” Mặt Kỷ Nam lại càng hồng, nhưng thấy nương nàng có vẻ lo lắng, lại vội vàng trấn an: “Vải quấn chặt như vậy, có lẽ sẽ không thể nhìn ra chút gì, nương đừng lo lắng.”
“Tuổi của con càng lúc càng lớn, sao ta có thể không lo lắng được chứ? Thật sự là không biết sau này phải làm thế nào mới ổn đây, ” Vương phi càng nói lại càng cảm thấy đau khổ, d∞đ∞l∞q∞đ hốc mắt cũng đỏ lên, “Lại nói, tất cả cũng đều là sai lầm của ta…”
“Nương!” Kỷ Nam nhảy dựng lên, miễn cưỡng xua tay: “Được rồi, không nói nữa, con phải vào cung rồi!”
Nói xong nàng lập tức bỏ chạy ra bên ngoài, ngay cả Vương phi ở đằng sau gọi nàng thay quần áo nàng cũng không nghe thấy.
Trên đường vào cung, Kỷ Nam ra roi thúc ngựa, phi nhanh như chớp.
Hoàng hôn trong tiết trời đầu hạ ở Thượng Kinh thật sự là vô cùng mát mẻ dễ chịu, nhưng nàng lại cảm thấy từng chút từng chút đều là giày vò. Rất nhiều chuyện nàng nguyện ý dành cả cuộc đời để nỗ lực, di»ễn♡đ♠àn♡l«ê♡qu♦ý♡đ»ôn nhưng bởi vì từ khi sinh ra đã mang giới tính như vậy, nên cho dù nàng có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào xoay chuyển được.
Năm đó có rất nhiều hoàng thân quốc thích muốn gả kiều quý thiên kim của mình cho Kỷ Đình, ngay cả Trưởng công chúa đệ nhất tôn quý mỹ lệ của Dạ quốc cũng vô cùng ái mộ hắn, nhưng trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ có thể chứa được một người là Vương phi.
Vương phi vào cửa chín năm nhưng vẫn chưa sinh được một mụn con, khắp nơi tạo áp lực cho Kỷ Đình khiến ông trong lúc bị bức bách đã bất đắc dĩ phải lấy Trưởng công chúa. Diễm Dương lấy thân phận công chúa cao quý của một nước gả cho hắn, nhưng dưới sự cố chấp của hắn, đành phải uất ức làm thiếp, địa vị nhỏ hơn Vương phi.
Mà Kỷ Đình không chỉ ủy khuất một mình Trưởng công chúa mà còn cả toàn bộ hoàng thất Đại Dạ. Hoàng đế và Thái hậu không có lúc nào là không nhìn chằm chằm vào Kỷ gia, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể trở thành cái cớ, vợ chồng Kỷ Đình như bước trên băng mỏng.
Ngay lúc Diễm Dương công chúa liền một lúc sinh ba nhi tử, vị trí chính thê của Vương phi rốt cuộc khó có thể bảo toàn, thì Kỷ Nam ra đời.
Khi nàng sinh ra, bên ngoài cửa sau, thái giám, ma ma, cung nữ, thị vệ từ trong cung tới và những người chờ tin tức cơ hồ đứng đầy cả vườn, người người trông mong ngóng chờ.
Cuối cùng bên trong cánh cửa cũng truyền ra tiếng khóc vang dội, nhưng phu thê Trấn Nam Vương lại nhìn nhau không nói gì – là nữ nhi.
Điều này có nghĩa rằng, Vương phi tối thiểu sẽ phải nhường ra một nửa vị trí chính thê, có địa vị ngang hàng với Trưởng công chúa.
Nhưng không đợi hai vợ chồng họ kịp hốt hoảng, Thiến di đã nhanh chóng cho bà đỡ ăn một viên thuốc, sau đó kéo bà đỡ đang ôm Kỷ Nam ra ngoài cửa, rồi cùng vui mừng mà khóc: “Trời xanh phù hộ! Là một tiểu công tử!”
Vị trí chính phi của mẫu thân cứ như vậy mà được bảo toàn, và Kỷ Nam cũng gian khổ mà bình an trưởng thành cho đến tận bây giờ.
Nếu nàng tới sớm một chút, thì phụ thân sẽ không bị bắt ép nạp thiếp, mẫu thân cũng không cần phải lo lắng suốt nửa cuộc đời. Nếu khi sinh ra nàng là một nam hài tử, thì ngày hôm nay Diễm Dương công chúa gây chuyện như vậy, phụ thân và mẫu thân chắc chắn cũng không cần phải chịu đựng như thế.
***
Cách cửa cung còn một đoạn đường, thì tiếng gió bên cạnh bỗng nhiên thay đổi, có thêm một con ngựa khác cũng tiến vào, lúc đầu sóng vai đi cùng nàng, sau lại lướt qua nàng đi lên phía trước.
Trong gió truyền đến mùi hương mãi không tan biến, là Mộ Dung Nham.
Hắn không ngoái lại nhìn, cũng không hô quát, chỉ có vạt áo tung bay, khoe mẽ trước mặt nàng. Lòng hiếu thắng của Kỷ nam bị kích thích, đồng thời cũng có cảm giác bi tráng không nói thành lời, d♡iễ○n‿đ•àn‿l♡ê‿qu◙ý‿đ♡ôn nàng không nghĩ ngợi nhiều, thuần thục đè thấp thân thể, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Tiếng gió trở nên lớn hơn, vạn vật trong đất trời dường như đã không còn tồn tại, chỉ có bóng dáng xanh nhạt phía trước, và chính nàng đang phi trong gió.
Mộ Dung Nham chạy đằng trước, thị vệ ở cửa cung quen thuộc hắn, nên vừa thấy đã lập tức mở rộng cửa cung. Hắn và Kỷ Nam một trước một sau, chỉ kém nhau một nửa thân ngựa, khi chạy qua đó, thậm chí gió còn kéo một tên thị vệ ngã về phía sau hai bước.
Sau khi vào cửa cung còn có một đoạn đường dài vừa trống trải vừa rộng lớn, nhưng Kỷ Nam cũng không thể vượt qua hắn, lúc này hai người mới dừng lại. Giờ phút này, toàn thân Kỷ Nam đều cảm thấy thoải mái, trên mặt cũng nở nụ cười.
Mộ Dung Nham vỗ về con ngựa yêu quý vừa mới chạy hết sức còn đang phát ra tiếng thở phì phì dưới thân, rồi cười cười với Kỷ Nam ở đằng xa, sau đó đi về hướng đại điện. Kỷ Nam bị bỏ lại sau lưng hắn rất xa cũng đi theo, dọc đường hai người cũng chưa trò chuyện câu nào.
Đi tới gần đại điện, đã thấy nhóm cung nhân khẩn trương bận rộn đi qua đi lại như con thoi. Kỷ Nam vừa mới ném dây cương cho một tiểu thái giám, thì bên trong đột nhiên có một nguời lao ra, đoạt lấy dây cương định cướp ngựa. Kỷ Nam tung một cước nhưng lại chỉ đạp vào không khí, người nọ túm dây cương nhảy về phía sau, ra vẻ khoe khoang đứng một chân trên lưng ngựa.
Một năm không gặp, Mộ Dung Tống cao lên không ít, cũng trổ mã khôi ngô tuấn tú hơn. Nếu như nói dung mạo của Nhị hoàng tử như mỹ ngọc kinh niên, thì hắn lại giống như bảo đao đã tuốt khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, thậm chí còn có chút khí thế bức người.
“Xú lão hổ!” Hắn mỉm cười nghiêng đầu gọi to.
Kỷ Nam không để ý tới, quy củ hành lễ với hắn, “Lục hoàng tử Điện hạ mạnh khỏe.”
“Vô cùng khỏe!” Hắn nhảy xuống ngựa đi tới, cao hứng phấn chấn nói, “Ta mới học được thêm chút ít công phu! Sau này nếu có đánh nhau ta cũng không sợ ngươi nữa rồi!”
“Thần không dám.” Kỷ Nam cúi đầu cười nói.
“Ngươi không dám? Vậy vì sao ta rõ ràng đã bảo ngươi đừng đi đánh trận kia, mà ngươi lại cứ đi?”
“Thần là quân nhân, đánh giặc là trách nhiệm và bổn phận của thần, nếu Lục điện hạ có chủ trương gì nên tấu lên Hoàng thượng mới phải, thần chỉ nghe quân lệnh mà hành sự.” Kỷ Nam không cứng không mềm trả lời hắ.
“Ngươi lại chối bay chối biến.” Thiếu niên xinh đẹp bĩu môi, “Ta…không phải là có ý không muốn đánh Nam quốc, chỉ là, ta không muốn ngươi đi.”
Kỷ Nam ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn một cái.
A Tống lại đang nhìn vào bên trong đại điện phía trước, ở đó, Dung Nham đang tán gẫu cùng vài vị đại thần, cho dù chỉ là tán gẫu, hắn cũng luôn khiến người khác phải chú ý như vậy, càng lúc càng có nhiều vị đại thần tới đó. A Tống quay đầu, đè thấp thanh âm, di∞en™da∞n™l∞e™qu∞y™do∞n™co∞m nói ra lời mà một năm trước vẫn chưa kịp nói: “Trận chiến này bất cứ ai đi cũng có thể đánh thắng, mà ta không hi vọng người cầm quân đánh thắng Nam quốc là ngươi – Nhị ca đối xử với ngươi rất khác biệt, ta không muốn ngươi làm tổn thương hắn.”
Kỷ Nam quả thực là sững sờ một chút, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cố sức mấp máy môi, chậm chạp nói, “Lục điện hạ, Kỷ gia tồn tại vì mục đích bảo vệ Đại Dạ, ta thân là con cháu Kỷ gia, tuyệt đối không dám quên gia huấn.”
“Cái người này…” A Tống thất vọng, trợn mắt nghiêm túc nhìn Kỷ Nam một cái, “Thôi, trận chiến này cũng đã kết thúc rồi, ngươi cũng đã lập được công, nói lại những chuyện này có tác dụng gì nữa đâu. Nhưng mà, Kỷ Nam, ngươi phải nhớ kỹ, Nhị ca của ta đối xử tốt với ngươi như vậy, về sau ngươi không được phụ hắn!”
***
Vãn yến vô cùng náo nhiệt, bởi vì trong lòng Hoàng đế cảm thấy cao hứng, nên đã ban thưởng cho rất nhiều người, cả sảnh đường đều hân hoan.
Kỷ Nam được Hoàng đế hạ chiếu, phong cho làm Tả tướng quân, là chức vị đứng sau quan cửu phẩm, “hắn” còn nhỏ tuổi mà đã được làm chức quan này, thật sự là hiếm thấy. Văn võ bá quan trong triều đều chúc mừng Kỷ Đình, khen hắn hổ phụ vô khuyển tử, một nhà vẻ vang.
Kỷ Nam theo hầu bên cạnh phụ thân, bị mời rượu rất nhiều. Kỷ Đình thấy hai má nàng đã ửng hồng, tìm cơ hội đưa nàng ra ngoài cho tỉnh rượu.
Ánh trăng bên ngoài vô cùng đẹp, mặt trăng tròn đầy treo trên bầu trời, nàng liếc mắt nhìn một cái, giống như bị sừng thú trên mái hiên thu hút, Kỷ Nam phun một ngụm rượu, mũi chân điểm một cái bay lên.
Hóa ra trên này đã có người, hắn đang đưa lưng về phía nàng, thưởng thức ánh trăng.
“Huynh lúc nào cũng mặc xiêm y màu này, không thấy chán hay sao?” Kỷ Nam dẫm lên ngói bước qua, cất giọng nói mang theo ý cười hỏi – nàng say rồi.
Mộ Dung Nham xoay người lại nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu nhìn xiêm y của chính mình, cười cười lắc đầu, hỏi lại: “Sao ngươi lại lên đây?”
“Nhìn thấy ánh trăng này, liền nghĩ đến xiêm y của huynh, nên không kiềm chế được mà lên đây.”
Lúc này Kỷ Nam đã đến gần hắn, lấy ra đồ vật gì đó trong lồng ngực, rồi dùng lực ném qua, “Cái này…cho huynh!”
Mộ Dung Nham vươn tay bắt lấy, mở ra nhìn, là một quả lựu, dường như là vừa mới thành hình dạng đã bị người ta hái xuống, nhỏ nhỏ nhăn nhó núp ở trong một cái khăn vuông.
“Lúc ta đi, hoa lựu ở Lạc Thành còn chưa rụng hết, ta đã cố ý đến hỏi dân chúng địa phương, họ nói rằng năm nay mưa thuận gió hòa, nên cây lựu kết quả sớm hơn những năm trước, nếu không thì vào thời điểm đó quả lựu cũng không lớn được như thế này.” Nàng say rượu nên giọng nói có chút mơ hồ, dieễn~đ™àn~lêê~qu™ý~đôôn nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nói từng câu một: “Ta cố ý mang cái này về cho điện hạ, là muốn nói cho người: Không chỉ có thành Linh Châu, mà dân chúng ở Lạc Thành cũng đang sống rất tốt.”
Chiến trường vô tình, nhưng điều này chỉ đúng với những kẻ địch đã quấy nhiễu Đại Dạ. Trước kia, khi còn ở Ám Dạ cốc nàng đã từng nói với hắn: Cả đời này, những kẻ mà nàng giết, đều là những kẻ đáng phải chết.
Nàng chưa từng nuốt lời. Hắn lo lắng thương xót những con dân của quốc gia kia nhưng lại bất lực, vậy nên nàng thay hắn bảo vệ họ, tựa như nàng bảo vệ con dân Đại Dạ.
“Đa tạ.” Mộ Dung Nham nhận lấy trái lựu đã biến thành màu đen kia, giọng nói không thể trầm hơn nữa.
“Không, ” Kỷ Nam lắc đầu, “Là ta nợ huynh một câu cám ơn.”
“Hả?”
“Ngày xuất chinh ấy…Kỳ thật chính huynh mới là người đầu tiên tìm thấy ta đúng không?” Kỷ Nam ngẩng gương mặt trơn bóng lên, dũng cảm thẳng thắn đón lấy ánh trăng sáng vằng vặc, “Tuy rằng huynh dùng thuốc không có mùi, nhưng miệng vết thương lại lành rất nhanh… Hơn nữa, nội lực không chỉ không bị hao tổn, mà ngược lại sau khi tỉnh dậy, khí tức lại càng thông thuận hơn một chút.”
Mặc dù say rượu nên lớn mật, nhưng nàng cũng không định nói hết toàn bộ: Kỳ thật là nàng nhớ rõ mùi hương trên người hắn – ngày hôm ấy sau khi tỉnh lại, nàng đã ngửi thấy mùi hương ấy trên người mình.
Mộ Dung Nham hiếm thấy có lúc thất thần, sau đó mới nở nụ cười, hắn không thừa nhận, cũng không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ nặng nề quay lưng lại, chừa cho nàng một bóng dáng tuấn tú.
Suy cho cùng Kỷ Nam vẫn là người trẻ tuổi, bị gió ở nơi này thổi qua, nên đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Nàng hồi tưởng lại những gì chính mình vừa nói, nhất thời trong lòng như có con hươu chạy qua, hoảng hốt không biết phải làm thế nào mới tốt, nàng xoay người vội vội vàng vàng nhảy xuống.